ZingTruyen.Info

Ma Dao To Su Van Tham Bat Tri Chuyen

Này tặng cho lão bằng hữu biến thái bút danh Hoạt Lịch Sam ( LilyTiger1 -_-)

Ảnh này do đồ đệ vẽ tặng~

___________

Mùa xuân năm nay tới muộn hơn mọi năm, từng lớp tuyết dày đặc phủ trắng những con đường vẫn không ngăn nổi hoa cỏ bắt đầu đâm trồi nảy lộc dưới tán cây rậm rạp.

Mái ngói ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng đọng đầy tuyết, gió lạnh mang theo hơi thở nhàn nhạt hoa cỏ chớm nở tuy có chút lạnh lẽo lại vô cùng khoan khoái. Một bông tuyết nhỏ len qua khe hở của cửa sổ nhẹ nhàng bay vào gian phòng yên tĩnh, vô tình hữu ý đọng trên đôi môi nhạt màu của thiếu niên tuấn tú như cái chạm thẹn thùng mà đánh thức người ấy. Lam Hi Thần chầm chậm mở mắt, con ngươi mâu thẫm minh mẫn không hề giống người vừa tỉnh dậy, y cẩn thận rời giường tránh kinh động đến người nằm bên cạnh ra đóng cửa sổ. Lam gia vẫn luôn chú trọng việc rèn luyện hài tử tự lập từ nhỏ, dù vào mùa đông buốt lạnh cũng không được đặt quá hai lò than trong phòng, tuy rằng Lam Hi Thần không thể phạm vào gia quy nhưng vẫn rất sợ đệ đệ mình chịu khổ.

Lam Hi Thần vừa muốn quay lại giường đã thấy đệ đệ thức dậy từ bao giờ, Lam Trạm mới năm tuổi, gương mặt bầu bĩnh hơi hồng lên vì lạnh, tròng mắt lưu ly đọng thủy quang không xác định gọi:

" Huynh trưởng..."

Lam Hi Thần hơi mỉm cười, tiến tới đem chăn phủ lên cả người Lam Trạm " Còn chưa tới giờ Mão, sao đệ không ngủ thêm một chút?"

Đáng ra con cháu Lam gia lên năm tuổi sẽ ngủ một phòng riêng, Lam Hi Thần cùng Lam Trạm lại là con của gia chủ càng phải làm gương nhưng đến mùa đông khắc nhiệt, có một buổi sáng Lam Hi Thần đến tĩnh thất của Lam Trạm thấy mấy cửa sổ đều bị gió lớn thổi mở toang, hai lò than đã tắt ngấm từ lâu, Lam Trạm độc một chiếc chăn bông nằm mê man trên giường dọa y sợ đến không nhẹ. Hóa ra tối đó bão tuyết lớn, cửa sổ bị bật tung lập tức dập tắt hai lò than, Lam Trạm lạnh đến không cử động nổi cũng không kêu ai tới giúp được, Lam Hi Thần đau lòng đến ôm đệ đệ không buông, bất chấp mặt khác cầu xin Lam Khải Nhân cho Lam Trạm cùng mình ở chung một phòng qua mùa rét lạnh.

Lam Trạm dựa hẳn vào người Lam Hi Thần, ngữ khí nghiêm túc câu nói lại không khác gì làm nũng " Huynh trưởng dậy ta cũng dậy"

Lam Hi Thần đặt Lam Trạm ngồi trên đùi mình, tay cầm chiếc lược gỗ giúp đệ đệ chải tóc " Hôm nay là tết nguyên đán, ta xuống Thải Y trấn mua chút đồ đạc, đệ có muốn theo không?"

Lam Trạm " Muốn"

Chải xong tóc cho Lam Trạm, Lam Hi Thần cố ý thắt hai bím tóc nho nhỏ mới dùng dây lụa cột cao tóc cho đệ đệ, rửa mặt thay quần áo ấm xong xuôi Lam Hi Thần lấy từ trong tủ ra một kiện áo choàng màu đỏ khoác cho Lam Trạm:

" Hôm nay trời lạnh hơn mọi khi, đệ nên mặc nhiều hơn"

Lam Trạm thắc mắc " Huynh trưởng, không phải gia quy cấm không cho mặc y phục quá sặc sỡ hay sao?"

Lam Hi Thần áp tay lên gò má lành lạnh của đệ đệ, nụ cười có chút buồn " Không sao, hôm nay là mừng năm mới, thúc phụ sẽ không trách mắng"

Một hài tử luôn bị nhồi nhét phải đặt quy củ lên hàng đầu nói sao cũng vô cùng đáng thương.

Hai huynh đệ vừa ra khỏi đại môn gió đã nổi lên càng mạnh, sương lạnh kết thành băng mỏng trên những bậc thềm đá trơn nhẵn. Lam Hi Thần sợ Lam Trạm không cẩn thận trượt chân, tay nắm chặt lấy bàn tay nho nhỏ của đệ đệ cẩn thận dìu hắn đi từng bước. Xuống đến Thải Y trấn, từng dòng người tấp nập ngược xuôi vội vã mua bán chuẩn bị cho đêm giao thừa, trên cửa từng dãy nhà treo đầy đèn lồng đỏ bắt mắt, những đứa trẻ xúng xính trong chiếc áo mới cùng nhau nô đùa, khung cảnh vốn bình dị đối với Lam Trạm lại có chút xa lạ.

Lam Hi Thần biết Lam Trạm không thích đụng chạm người khác, cũng sợ quá nhiều người làm lạc mất đệ đệ bèn đem đệ đệ ôm lên  " A Trạm, đệ thấy khó chịu sao?"

Lam Trạm lắc đầu, tay nắm chặt áo Lam Hi Thần " Có hơi lạ mắt"

Hai huynh đệ cùng nhau dạo quanh phố một vòng, Lam Hi Thần vốn tuấn mỹ nho nhã, giờ ôm theo Lam Trạm nộn nộn khả ái thu hút bao nhiêu ánh nhìn, ai cũng rỉ tai nhau hai vị kia chính là đại thiếu nhị thiếu của Lam gia, có ngưỡng mộ, có căm ghét. Lam Vong Cơ không thích bị nhìn tròng trọc như vậy, đầu dựa vào vai Lam Hi Thần không để ý người xung quanh. Lam Hi Thần như đã sớm quen với chuyện này, y mua vài nguyên liệu đơn giản để nấu bữa cơm đêm giao thừa, y định mua nên mua một con cá nhưng vì Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh, cuối cùng chỉ mua vài lạng thịt heo để gói há cảo.

Lam Hi Thần vừa mới trả tiền xong, thấy Lam Trạm nãy giờ luôn nhìn vào mấy đứa nhỏ đang chơi đùa với tuyết cười nói vui vẻ, trong mắt hắn thoáng qua tia hâm mộ nhàn nhạt, rất nhanh liền tiêu tán. Lam Hi Thần không nói gì, mua đồ xong rồi y một tay ẵm Lam  Trạm một tay xách lạt tre đựng thức ăn quay về Lam gia.

Đến mảnh rừng trúc cách Vân Thâm Bất Tri Xứ vài dặm đã không còn bóng người, tuyết bao trọn lấy cả vùng trời lẫn đất, nhìn như trải dài vô tận nhưng khi đến tháng hai dù tuyết có lạnh lẽo cường đại đến đâu cũng bị hòa tan thành nước thấm vào đất, cái gì ban đầu là cát bụi, sẽ trở về với cát bụi. Lam Hi Thần đặt Lam Trạm xuống đất, treo lạt tre lên một nhánh cây, mỉm cười nhìn đệ đệ vẫn ngơ ngác.

Lam Trạm " Huynh trưởng, vì sao không về Vân Thâm Bất Tri Xứ?"

Lam Hi Thần ngồi xổm xuống  đối diện cùng đệ đệ, y  giúp hắn chỉnh lại áo choàng " A Trạm có từng nặn người tuyết chưa?"

Lam Trạm hơi mở to mắt " Người tuyết?"

Không phải Lam Trạm chưa từng nhìn thấy tuyết, mà cả y và huynh trưởng đều chưa từng thực sự chạm vào chúng, trong ấn tượng non nớt của Lam Trạm tuyết hình như là thứ rất thú vị, vì mấy đứa nhỏ bằng tuổi hắn đều rất vui vẻ khi nghịch tuyết, thật có chút hâm mộ.

Lam Hi Thần bắt đầu vun tuyết tập trung chúng thành một đống lớn " Giống như thế này, rồi tạo thành hình thù đệ thích"

Lam Trạm nhìn đống tuyết được vun ngày càng bự cũng chạy đến giúp huynh trưởng vun tuyết, chẳng bao lâu đã nặn nặn thành một quả cầu tuyết tròn vo thật lớn, Lam Hi Thần xoa đầu đệ đệ " A Trạm giỏi quá, vậy đệ thích nặn hình con vật gì?"

Lam Trạm không biết lấy từ đâu ra hai cái lá chuối đã khô héo, nghiêm túc đưa cho Lam Hi Thần " Thỏ con"

Lam Hi Thần "..." được rồi, hình thù thế nào không quan trọng, quan trọng là đệ đệ thích nó.

Lam Trạm nhìn " thỏ con" mà mình góp công nặn thành vui đến khóe miệng cong cong rất thỏa mãn, bỗng nhiên một quả cầu tuyết đập vào người làm hắn giật mình. Lam Hi Thần đã nặn quả cầu thứ hai, hô lớn " A Trạm! Tiếp chiêu!" Lam Trạm trừng mắt, cúi xuống vốc một nắm tuyết nhỏ ném lại Lam Hi Thần.

Hai huynh đệ ta ném ngươi ngươi né ta chơi vui đến quên trời quên đất, mồ hôi trên trán trượt xuống gò má hồng nẻ vì lạnh nhưng không ai muốn dừng, trong không gian lắng đọng giữa bạt ngàn tuyết trắng thi thoảng vang lên tiếng cười thanh túy cùng tiếng gọi ' huynh trưởng', mọi thứ yên bình đến lạ... Cho đến khi Lam Hi Thần lỡ tay ném cầu tuyết trúng ngay mặt Lam Trạm làm hắn ngã lăn ra.

" A Trạm!" Lam Hi Thần hốt hoảng chạy đến đỡ đệ đệ, Lam Trạm vẫn chưa hoàn hồn sau khi ngã, hắn nghiêng đầu nhìn huynh trưởng đang lo lắng, hốc mắt đỏ lên, lệ nóng quanh tròng muốn khóc mà không khóc được, ủy khuất cực điểm.

Lam Hi Thần cuống quýt ôm đệ đệ dỗ dành " Đừng khóc đừng khóc, là ta không tốt, là ta không tốt"

Lam Trạm siết chặt vạt áo, vùi đầu vào ngực Lam Hi Thần, tuy hài tử không lớn tiếng khóc nháo nhưng im lặng như vậy càng giống đang âm thầm chỉ trích y, Lam Hi Thần chỉ có thể gượng cười tiếp tục xoa dịu tiểu tổ tông này.

Mưa tuyết đã ngừng rơi từ lâu, Lam Trạm không biết từ lúc nào ngủ thiếp đi trong lòng Lam Hi Thần, xem ra đứa nhỏ này chơi mệt rồi. Lam Hi Thần ôm đệ đệ trong lòng để đầu hắn gác lên vai mình, hai tay đỡ mông hắn, xách giỏ thức ăn tiếp tục đi bộ về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Mặt trời mùa xuân tuy ấm áp hơn nhưng vẫn sớm khuất bóng sau những dãy núi chập trùng để lại vài rặng mây đỏ hồng bắt mắt trong buổi chiều tà, lúc Lam Trạm tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong tĩnh thất, ngó qua ngó lại cũng không thấy Lam Hi Thần bèn khoác áo choàng mới chạy đi tìm.

" Nhị thiếu gia, hảo"

" Nhị thiếu gia"

Lam Trạm vì quá vội nên khoác nhầm ngoại bào của Lam Hi Thần đặt ở đầu giường, chỉ thấy một tiểu hài tử má phúng phính hồng hồng lạch bạch kéo theo ngoại bào rộng dài quyét đất, có lúc giẫm phải vạt áo lảo đảo mấy cái, tuy chật vật nhưng rất khả ái, mấy hạ nhân cùng môn sinh đi qua đều cúi chào Lam Trạm, vài người không nhịn được phì cười.

" Ngươi có thấy huynh trưởng không?"

" A, đại thiếu gia đang ở phòng bếp phía Tây..."

Lam Trạm cũng không nghe người ta nói hết câu, cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn rồi đi nhanh về phía phòng bếp. Lam Hi Thần đang gói bánh há cảo, thấy Lam Trạm chạy tới còn mặc ngoại bào của mình làm vạt áo trắng quyét lên muội than lấm lem hết cũng không giận, y kê một chiếc ghế gỗ cho Lam Trạm đứng ở trên. Hai người đứng song song với nhau chẳng ai bảo ai cứ như vậy gói bánh, Lam Trạm nhíu nhíu mày rất chuyên chú nặn bánh nhưng bàn tay hắn quá nhỏ thành ra nặn viền há cảo cũng không đẹp lắm, có khi quá nhiều nhân khiến bột bánh không bao được, Lam Hi Thần chỉ lắc đầu cười mặc kệ hắn gói.

Đến khi xong há cảo Lam Hi Thần liền đem bánh đi hấp, rồi làm một đĩa La Hán Trai vị nhạt. Đây là bữa cơm đêm giao thừa, ở gia đình bình thường mọi người sẽ quây quần bên bàn ăn, sau một năm dài mệt nhọc cùng nhau nghỉ ngơi cùng nhau trò chuyện vô cùng vui vẻ nhưng Lam gia thì khác.

" Huynh trưởng...phụ thân năm nay vẫn bế quan sao?"

Lam Hi Thần nặng nề " ừm" một tiếng, y có thể thấy rõ tia sáng trong mắt Lam Trạm biến mất. Từ khi mới được sinh ra đã tách khỏi mẫu thân, phụ thân quanh năm bế quan không gặp cả người thân, những thứ y làm chỉ là bảo vệ đệ đệ thật tốt, không để hắn đi sai đường nhưng lại chẳng bù đắp nổi phần tình thương bị thiếu trong tâm tiểu hài tử, đó là điều làm y áy náy nhất.

Lam Trạm cũng không hỏi tiếp, Lam Hi Thần bưng đĩa há cảo đã chín ra cùng đệ đệ dùng cơm. Y gắp cho hắn vài miếng thịt, ôn tồn nói:

" Sau khi ăn xong chúng ta cùng nhau xem pháo hoa, được không?"

Lam Trạm đang cúi đầu ăn cơm, ngẩng lên nhìn y, ngoan ngoãn gật đầu:

" Huynh trưởng, ăn không nói"

Pháo hoa luôn bắn vào lúc nửa đêm,  thể chất hài tử của Lam Trạm miễn cưỡng lắm mới trụ được, thi thoảng cái đầu nhỏ gật lên gật xuống sắp gục vào lòng Lam Hi Thần tới nơi. Lam Hi Thần ôm đệ đệ trong ngực, đến khi tiếng chuông thanh túy trong Vân Thâm Bất Tri Xứ vang lên báo hiệu nửa đêm, dưới Thải Y trấn đồng loạt phóng lên hàng loạt pháo hoa, từng tia sáng đầy màu sắc trên nền trời đen vô cùng bắt mắt, Lam Trạm chờ mãi đến lúc này, nhìn những bông hoa rực rỡ như ngàn vì tinh tú biến mất trong đêm hắn hơi ngẩn người.

Lam Hi Thần nhận ra đệ đệ đang thả hồn trôi đi đâu bèn hỏi " A Trạm? Pháo hoa không đẹp sao?"

Lam Trạm gật đầu " Đẹp" sau đó lại ngẩng lên nhìn Lam Hi Thần " Nhưng huynh trưởng đẹp hơn."

Lam Hi Thần sửng sốt một lúc, biết Lam Trạm muốn chọc mình bèn vươn tay nhéo nhéo hai cái má mịn mịn " Lời lẽ không đứng đắn, xét theo phải phạt đánh mông."

Lam Trạm không phục " Trong gia quy không có hình phạt đánh mông."

Mùa xuân năm đó trôi qua êm ả cuốn theo từng ký ức phiền muộn nhưng lại đánh dấu cho một mốc trưởng thành quan trọng hơn. Có những thứ mất đi không thể nhận lại khiến người ta nuối tiếc không nguôi nhưng chính vì nuối tiếc nên người ta càng cố gắng hoàn thiện nhiều thứ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info