ZingTruyen.Com

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Xuân vẫn như xưa, người chờ đợi trong vô vọng, ngươi lại ở nơi nào.

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vấn Linh Mười Ba Năm Ấy (2)

Tác giả: @晌春辞归

Edit: Trứng Ốp Tiêu Sái

(Đồng nhân được edit dưới sự đồng ý của tác giả, vui lòng tôn trọng)

-------------

Năm đầu tiên

Lập xuân, một hai cành ngọc lan trùm ngoài cửa Tĩnh Thất nhẹ nhàng thả nụ nơi cửa sổ. Hương thơm thanh nhã vui vẻ dụ dỗ người lười biếng. Tựa như gương mặt tươi cười trong sáng của người kia, vài ba lời trêu trọc đủ để nhiễu loạn tâm tình hoà nhã của hắn. Bởi vì y, chỉ là vì y.

Hắn luôn nhớ thiếu niên dung mạo anh tuấn kia. Khóe mắt ngậm cười, miệng lại tùy ý quấy rối. Như ánh mặt trời đầu xuân chiếu lên bông hoa ngọc lan sạch sẽ mà trong sáng, tràn đầy phong thái tươi đẹp của người thiếu niên.

Thời gian làm bạn ở Tàng Thư Các sớm chiều là giấc mộng hắn không dám tùy tiện quấy nhiễu. Từ khi người nọ xông vào thế giới vô vị lạnh tanh của hắn, hắn mới biết thì ra đời người cũng có nhiều màu sắc như vậy. Người nọ suốt ngày dùng ngôn từ hài hước, cười nói chọc hắn phiền chán, hắn lạnh lùng thi triển cấm ngôn.

Nhìn dáng vẻ y nhảy nhót loạn xạ xin tha thứ không được, cuối cùng an phận chịu phạt chép khiến trong lòng Lam Vong Cơ sinh ra vài phần hứng thú. Cảm giác bên tai thanh tịnh như vừa trút được gánh nặng, hoặc là nói có chút xíu đắc chí hài lòng ?

Mây mù nhẹ trôi mang theo vài cánh hoa ngọc lan thơm thơm bay xuống, quệt lên vệt màu sắc xinh tươi trên nền giấy trắng tinh. Tựa như người nọ tô thêm một phần mới lạ cùng sợ hãi vào cuộc sống bình thản lặng lẽ của hắn. Hai người đều im lặng, đó là sự dịu ngọt của năm tháng tĩnh lặng. Khoảng thời gian tuyệt vời.

Nhiều năm sau, khi Lam Vong Cơ ngồi một mình ngây người bên cửa sổ ngắm cảnh xuân dưới tàng cây. Trong lúc mơ màng, hắn dường như nghe được giọng nói vui vẻ tung tăng mà hắn thương nhớ vang lên

——-"Nhìn ta này Lam Nhị công tử, rút cuộc phải làm thế nào ngươi mới để ý tới ta thế hả Lam Trạm!".

Cho tới khi mực trên đầu bút tụ thành giọt lệ rơi xuống trang giấy trước ngực, hắn mới phục hồi lại tinh thần. Trước mắt trống không như cõi lòng của hắn, trống rỗng chẳng có gì. Xuân vẫn như xưa, người chờ đợi trong vô vọng, người lại ở nơi nào.

...

Ngụy Anh, có phải ta chưa nói với ngươi, giọng nói của ngươi rất dễ nghe.

Ngụy Anh, ngươi gọi ta một tiếng nữa đi, lần này ta nhất định sẽ để ý đến ngươi.

Ngụy Anh, ngươi trở lại đi. Ta chuẩn bị Thiên Tử Tiếu cho ngươi rồi, để ngay trong phòng ta đó.

Ngụy Anh, Thiên Tử Tiếu rất cay rất bỏng họng, uống vào như nuốt lưỡi dao vậy. Nhưng ngươi thích, vậy ta cũng thích.

Hắn vô thức xoa nhẹ lên dấu vết trên ngực giống của người kia. Tưởng chừng như làm vậy, người kia sẽ vĩnh viễn nhớ tới hắn, sẽ không bỏ đi quá xa. Nhất định sẽ trở về.

Hắn chờ y trở lại.

Gió bất chợt nổi lên, cành hoa thò vào hơi chĩu xuống. Hắn nhớ tới bộ dáng người kia cười ngả nghiêng vui vẻ, ánh mắt lơ đãng mang theo vài phần mềm mại dịu dàng.

Cảnh xuân như vậy, chỉ là không nhìn thấy ngươi.

-----

Năm thứ hai.

Lam Vong Cơ nhìn Lam Uyển chưa cao đến chân hắn, bỗng nhớ lại mấy năm trước bị bé gọi là cha ngoài đường mà bối rối.

Từ nhỏ hắn đã đi theo huynh trưởng, do một tay thúc phụ nuôi lớn. Trước sáu tuổi, mỗi tháng được gần gũi với mẫu thân một lần. Sau đó cũng cực kỳ hiếm gặp người cha luôn bế quan quanh năm. Còn lại mỗi ngày đều là việc học hành, bài vở nặng nhọc cùng sự giám sát nghiêm ngặt của thúc phụ. Thân phận Nhị công tử Lam gia đòi hỏi sống lưng hắn lúc nào cũng phải thẳng tắp, chuẩn mực đoan chính không lười biếng. Sau khi gặp người kia hắn mới biết, bỏ đi gia quy nghiêm khắc lại có thể sống tùy ý tùy tâm như thế.

Tuy Ôn Uyển đã vào gia phả con cháu thân thích của Lam Thị nhưng tuổi còn nhỏ. Lam Vong Cơ không đành lòng để bé bị trói buộc quá sớm. Huống chi người kia còn từng trồng bé lên đất trêu chọc đùa giỡn.

Một đống cầu tuyết dưới hành lang tụm lại như đám mây mềm mại, thỉnh thoảng lộ ra chóp mũi béo mập hơi rung rung kéo theo lỗ tai xinh xắn nhẹ nhàng vẫy vẫy. Lam Vong Cơ nhìn đứa nhỏ đang treo trên đùi hắn, bé mở to cặp mắt đen nhánh như trái nho sáng lấp lánh nhìn đám thỏ. Suy nghĩ một lúc, ý nghĩ vừa hiện lên đã chiến thắng lương tri cùng xoắn xuýt. Lam Nhị công tử lãnh đạm chững chạc dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Lam, tỉ mỉ cẩn thận thả bé vào giữa bầy thỏ. Thỏ trong Tĩnh Thất không sợ người lạ, nhanh nhẹn nhào tới vây quanh. Chớp mắt đã che mất đứa nhỏ mặc đồ trắng.

Ngày đó Lam Vong Cơ đứng lặng dưới hành lang thật lâu, nhìn Lam Uyển chơi cùng bầy thỏ vui quên trời đất. Chính hắn cũng không biết, nét mặt lãnh đạm trầm tĩnh ngày thường lại lộ ra dịu dàng đã lâu không thấy. Nụ cười như có như không lại xuất hiện trong ánh mắt ấm áp như ánh nắng hoàng hôn dưới chiều tà.

Ngụy Anh, A Uyển sống rất tốt. Nhưng không nhớ tới Tiện ca ca nữa rồi.

Ngụy Anh, ngươi không trở về là do không nhớ A Uyển nữa sao?

Ngụy Anh, ngươi trở về đi, còn ta nhớ ngươi là đủ rồi.

----

Năm thứ ba.

Nghỉ ngơi ba năm, Lam Vong Cơ cũng dần dần khôi phục lại. Kỳ hạn cấm túc đã hết, đợi thu xếp ổn thỏa cho Lam Uyển hắn sẽ thỉnh cầu thúc phụ cùng huynh trưởng xuống núi săn đêm. Bề trên Lam gia đều rất vui vẻ, mừng thầm hậu nhân của Thanh Hành Quân cuối cùng cũng không dẫm lên vết xe đổ, tự hủy cả đời. Chỉ có Lam Hi Thần hiểu được tâm tư của Lam Vong Cơ

—– Khi còn bé hắn chờ một cánh cửa không bao giờ mở, nay hắn lại chờ một người không thể trở về.

Ba năm rất dài, vết thương tận xương cốt cũng thành sẹo. Da thịt đã lành, chỉ còn vết roi đáng sợ chằng chịt đầy sau lưng; ba năm rất ngắn, những chuyện chỉ thích hợp giấu vào trong trí nhớ vẫn còn rõ ràng trước mắt, tích lũy theo năm tháng dài lâu mới có thể khá lên.

Giọng nói, dáng điệu của người kia thậm chí còn rõ ràng hơn so với lúc còn ở trước mặt hắn. Lam Vong Cơ nghĩ có lẽ là do hắn nhớ y, nhớ tới mức sắp nhập ma rồi nên mới dọa sợ y. Y mới không dám trở về.

Lam Vong Cơ nhớ tới người nọ cố tình làm bộ dáng ung dung giải thích khi ở động Huyền Vũ

——-" Đàn ông mà – cả đời chẳng lẽ không chịu nổi mấy lần tổn thương, lưu lại vài vết sẹo?"

"Đừng khách khí, ta thường xuyên bị thương".

Dường như người nọ có gương mặt tươi cười trời sinh, tưởng rằng như vậy có thể quét sạch tối tăm.

Cái người rộng rãi khoáng đạt nhất kia bị buộc phải từ bỏ chính mình.

Sau khi đánh một trận ở Bất Dạ Thiên, cặp mắt đờ đẫn của còn người nọ vẫn thấp thoáng trước mắt  khi tỉnh mộng lúc nửa đêm. Sinh tử vô tình không gì vương vấn. Người đời theo đuổi cái gọi là chính nghĩa ngông cuồng chém giết, người nọ lẻ loi đứng phía đối lập với người đời. Ngàn người nhục mạ, vạn người phỉ báng có sao đâu? Biết rõ không thể được mà thôi. Đây là nguyên nhân người nọ đi theo từ đầu tới cuối, cũng là kết quả người nọ thần hồn câu diệt. Nghĩ tới đây, dấu vết đã sớm khép lại trên ngực hắn vẫn không ngừng đau đớn.

Dấu vết sau lưng không hết cũng tốt, dù sao cả đời này hắn không thể buông bỏ được người kia.

...

Đầu hè cũng là mùa hoa sen nở trên mặt nước, Lam Vong Cơ nhớ tới người nọ như thuộc lòng bàn tay lải nhải

—– cái gì mà phương pháp mới ăn đài sen, rồi thì công dụng tuyệt diệu của vỏ dưa hấu ra sao.

Lúc đó tuy Lam Vong Cơ dù chững chạc ổn trọng nhưng dẫu sao cũng là tâm tính thiếu niên. Cả ngày nghe người nọ giới thiệu kể lể trên trời dưới đất cũng thầm ước mơ được thấy hồ sen mười dặm của Vân Mộng, âm thầm ghi nhớ những động tác chọc cười không chút nào đứng đắn kia.

Lam Vong Cơ săn đêm đi qua Vân Mộng, vừa đúng tiết trời quang đãng sau mưa. Mười dặm hồ sen dưới đầm nước mênh mông như được gột rửa càng trở nên thanh tao đẹp đẽ. Thuyền nhỏ nhẹ nhàng di chuyển, hoa sen cúi đầu, lá sen phong nhã nổi cao trên mặt nước bị mái chèo gạt sang hai bên rồi lại trở về như cũ. Tiếng ngắt đài sen réo rắt lơ lửng một vùng trời, đài sen được lá cây to lớn che giấu có cảm giác lúc ẩn lúc hiện rất thú vị.

Lam Vong Cơ mua mấy đài sen của bà lão bên bờ, gặp cô gái hái sen đang hát trở về. Nhìn thấy hắn lại ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ. Im lặng không dám lên tiếng, mi mắt rủ xuống len lén liếc hắn. Lam Vong Cơ hiếm khi đưa mắt nhìn về phía cô nương kia khiến nàng e thẹn bỏ mái chèo, chui vào trong lá sen xanh biếc không còn bóng dáng.

Lam Vong Cơ nghĩ người nọ thực sự không lừa hắn. Cô nương Vân Mộng không giống với cô gái Cô Tô ấm áp, xinh đẹp khéo léo mà là một kiểu khác, thùy mị hoạt bát trời sinh, cũng vô cùng xinh đẹp.

Hắn không nhịn được nghĩ tới tình cảnh đoàn người đi tới trấn Thải Y trừ thủy hoành uyên nhiều năm về trước. Người nọ nhìn thấy cô nương xinh đẹp thì miệng lưỡi đặc biệt trơn tru, vài ba câu đã chọc cho các cô nương tươi cười. Sau đó còn chuyển hướng câu chuyện sang cho hắn. Cũng may Lam Vong Cơ tuy luống cuống trong lòng , ngoài miệng chỉ nói một câu "Nhàm chán". Cũng chỉ có hắn biết, khi người nọ đứng đầu thuyền lớn kêu lên "Lam Trạm nhìn ta!", lỗ tai của hắn hơi nóng lên.

...

Ngụy Anh, ta đã nếm thử đài sen rồi. Quả thực rất tươi non, ngọt ngào.

Ngụy Anh, vỏ dưa hấu xào ta còn chưa được nếm. Bởi vì không biết cách làm, ngươi trở về dạy ta được không?

Ngụy Anh, ta đã đi qua Vân Mộng rồi. Hồ sen mười dặm rất đẹp. Cô nương... cũng rất xinh đẹp. Ngươi trở về nhìn xem.

Ừm, lần này ta không tức giận nữa...

++//++ Còn tiếp ++//++

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com