ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vấn Linh Mười Ba Năm Ấy (1)

Tác giả: @晌春辞归

Edit: Trứng

(Đồng nhân được edit dưới sự đồng ý của tác giả, vui lòng tôn trọng)
-----------

Nhất

Nửa năm đầu, hắn hầu như ở trên giường vượt qua .

Ba mươi ba vết roi thấu tận xương cốt cuối cùng cũng có xu hướng kết vảy. Vết thương giống như những vằn máu uốn lượn dàn trải khắp nơi, phá hủy thân thể như bạch ngọc của hắn. Qua lập thu, những vết thương dữ tợn kia cuối cùng cũng kết vảy. Giống như lòng người đang từ từ khép lại.

Vân Thâm Bất Tri Xứ được xây dựa vào núi. Núi cao thì nước lạnh, đầm nước hiền hòa nhưng lạnh lẽo quanh năm. Tiết trời hè thu mưa rơi sớm tối, vết thương trên da thịt nối liền kinh mạch khắp người. Xương sống đã lâu không đứng thẳng đau nhói tựa kim châm. Mưa dầm liên miên, phần lưng nằm úp sấp tê dại mất cảm giác nhưng Lam Vong Cơ không hề kêu một tiếng. Dù trong tình huống phải chịu hình phạt thê thảm nhất, hắn cũng không nhượng bộ. Sống lưng trời sinh tựa như băng tuyết từ đầu tới cuối đều đứng thẳng.

Mùi thuốc đắng ngắt tràn ngập Tĩnh Thất lấn át mùi đàn hương lạnh lùng. Hai quả cầu trắng tuyết quen thuộc nhào tới cọ lên tay hắn. Chóp mũi béo múp rung rung ngửi ngửi, vẫy đôi tai lông thon dài cắn tay áo của Lam Vong Cơ. Hắn cố gắng nâng tay chạm nhẹ quả cầu lông ấm áp như đám mây khiến mấy vết thương nặng còn chưa lành hẳn lại rướm máu.

Đúng lúc Lam Hi Thần đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh này thì bật cười, mây đen trong đáy mắt bất chợt bị xua tan. Đến khi nhìn hấy vết máu thấm ra sau lưng Lam Vong Cơ, ánh mắt hắn lại trở nên nặng nề.

Trước đó Di Lăng lão tổ tắm máu Bất Dạ Thiên, bốn gia tộc lớn dẫn đầu tiên môn bách gia phải bỏ ra ba tháng để tu sửa chỉnh đốn. Quyết định ba ngày nữa sẽ đi dẹp Loạn Tán Cương, thề sẽ diệt trừ tận gốc Ngụy Vô Tiện cùng tàn dư của Ôn thị. Vạch ra đường lối, tiên phong đi đầu chính là Vân Mộng Giang thị.

....

Lam Hi Thần thả thỏ con trong ngực xuống bãi cỏ bên ngoài Tĩnh Thất rồi xoay người đóng cửa lại. Cuối cùng hắn cũng không thể tàn nhẫn nói việc này với Vong Cơ. Nói cho đệ ấy rồi thì sao? Bắt đệ ấy kéo cả người trọng thương xông tới đó trơ mắt nhìn "Đoàn bảo vệ chính nghĩa trừ gian diệt ác" băm thây Ngụy Anh hay sao?

Lam Hi Thần ngơ ngẩn nhìn cây ngọc lan mới nảy mầm hồi lâu. Lá cây bị một con chim yến bay sượt qua rơi xuống vũng nước bùn đọng lại sau mưa. Đột nhiên hắn cảm thấy lạnh tới run rẩy.

-------------
Nhị

Lam Hi Thần không thể quên được tình cảnh ngày đó, Vong Cơ từ nhỏ tới lới điềm tĩnh chững chạc lại run rẩy cả người. Phong độ dáng vẻ hoàn toàn rối loạn, mái tóc dài tán loạn quanh thân, gương mặt lạnh lùng xa cách lộ ra vẻ dữ tợn. Hai mắt đỏ ngầu dường như có ánh nước hiện lên. Hắn kéo thân thể đầy thương tích còn chưa dưỡng tốt liều mạng muốn xông ra khỏi kết giới cấm túc khiến Lam Khải Nhân mặt mày xanh mét, tức giận phát run nhưng không thể làm gì. Ngón tay trong tay áo siết chặt tới trắng bệch, từ đầu tới cuối không chịu lùi bước.

Mắt thấy máu tràn ra khóe miệng Lam Vong Cơ ngày càng nhiều, cuối cùng Lam Hi Thần cũng không nhìn nổi nữa. Hắn đi tới sau lưng Lam Khải Nhân chắp tay:
"Thúc phụ, để Vong Cơ tự mình nhìn một chút. Nếu không tận mắt nhìn thấy, đệ ấy sẽ không chết tâm".
Lam Hi Thần thấy đầu vai Lam Khải Nhân hơi trùng xuống, thời gian như ngừng lại. Một lúc lâu sau, Lam Khải Nhân im lặng quay người. Trong chớp mắt, người trước mặt dốc hết tâm huyết cả đời vì cơ nghiệp của Lam thị dường như đã già đi hơn mười tuổi. Bi thương nồng đậm nơi đáy mắt đâm vào lòng Lam Hi Thần.

Cuối cùng Lam Khải Nhân giơ tay xóa bỏ kết giới. Lam Vong Cơ gắng gượng đứng vững lau đi vết máu nơi khóe miệng, nghiêm trang quỳ xuống trước mặt bọn họ. Sau khi cung kính dập đầu ba vái, hắn lảo đảo đứng dậy gọi Tị Trần ngự kiếm rời đi. Bởi vì linh lực không ổn, thân ảnh yếu ớt đang dần biến mất kia có cảm giác không rõ ràng. Bóng lưng màu trắng chậm rãi dung nhập vào không gian tuyết bạc của đất trời, không còn tung tích.

Sáng sớm ba ngày sau tuyết bay đầy trời, Lam Vong Cơ trở lại. Hắn ôm một đứa nhỏ đang ngủ say trong ngực, ống tay áo rộng lớn lộ ra giấy nắp rượu đỏ tươi. Lúc Lam Hi Thần nhìn thấy Lam Vong Cơ, đáy mắt có chút sửng sốt thoáng qua. Bất chấp gia huấn, hắn vội vàng tiến lên nghênh đón nhưng cũng không nhìn vào ánh mắt của Vong Cơ.

Lam Hi Thần cảm thấy em trai hắn giống cha bọn hắn cực kỳ.

Những hình ảnh liên quan tới cha đã dần dần mơ hồ trong trí nhớ, chỉ còn ngày nương qua đời là rõ ràng. Lam Hi Thần không quên được ánh mắt của cha hôm đó, giấu dưới sự đờ đẫn tĩnh lặng là bi thương mãnh liệt. Đau thương như dòng nước chỉ có thể chảy lặng lẽ nơi đêm khuya không người. Mấy năm gần đây hắn đều không muốn phân rõ ân oán đời trước, giống như lúc này, hắn không dám nhìn ánh mắt của Vong Cơ.

Lam Hi Thần bước nhanh về phía trước đón lấy đứa nhỏ trong ngực Lam Vong Cơ. Hắn giao bé con cho môn sinh ôm xuống, sắp xếp cực kỳ ổn thỏa nhanh chóng. Không ngoài dự tính, đợi môn sinh đi xa đã thấy thân hình em trai lảo đảo ngã vào ngực hắn. Bởi vì vội vàng rời đi mà chỉ mặc một tầng áo mỏng, giờ Vong Cơ đang phát sốt. Cả người chật vật dính máu cùng bùn đất, vết máu loang lổ trên bàn tay thon dài cùng hộp đàn.

...

"Huynh trưởng, đệ muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Mang về, giấu đi".

"Nhưng mà, y không muốn".

...

"Nghịch đồ Lam Vong Cơ, vi phạm đạo đức tương sát đồng môn! Không tuân thủ gia huấn, vứt bỏ lễ phép kỳ cương! Cố tình làm bậy trái với đạo lý làm người! Phạt ngươi chịu hình ba mươi ba roi giới tiên cùng ba năm cấm đoán, tự mình suy ngẫm!"

....

Cuối cùng, "Ba mươi ba --------"

"Vong Cơ, đệ có hối hận không?"

"Không hối hận".

...

Hồi tưởng mọi thứ, Lam Hi Thần cảm thấy mắt mình hơi nóng lên.

Hắn mang hai vò Thiên Tử Tiếu mà Lam Vong Cơ cầm về len lén giấu vào Tĩnh Thất, sau đó ôm hai con thỏ vào. Ánh nến vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt tái nhợt trên tháp tựa như mỹ ngọc, lúc này lại khiến cho người ta có cảm giác tuấn tú nhưng yếu ớt. Lam Hi Thần nhìn gương mặt này hồi lâu, kéo góc chăn kẹp lại cho hắn. Xung quanh yên ắng, ngay cả thỏ con thường ngày nghịch ngợm kia cũng rất nề nếp kề sát vào với đồng bạn, ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Thế giới trong Tĩnh Thất chật hẹp có lẽ chính là tất cả của Lam Vong Cơ. Giống như trước khi gặp người nọ, sau khi gặp người nọ rồi, cuộc đời còn lại cũng chỉ vỏn vẹn có bằng này thôi.

Cô Tô tuyết rơi phủ dày lên cành ngọc lan mới nở, lại thêm một năm rét đậm.

Chỉ là đông qua xuân tới, người cũng không còn như xưa.

--------
Tam

Lam Vong Cơ trở về từ Loạn Táng Cương nằm trên giường ba ngày. Vết thương mới kết vảy cũng vì mấy ngày bôn ba tìm kiếm lại nứt ra mấy cái. Ngay cả vài chỗ khó khăn lắm mới mọc da non cũng bị cọ sát sưng đỏ, thấm ra vài tia máu. Ba ngày kiếm tìm không ngủ nghỉ, cộng thêm lúc đi quần áo mỏng manh; sau bị chịu hình bị tổn hao nguyên khí, không chịu được trời đông giá rét khiến Lam Vong Cơ chóng mặt buồn nôn. Ý thức về sau rõ ràng hỗn tạp, quy luật làm việc nghỉ ngươi khiến người ta giận sôi của Lam thị lần đầu tiên mất đi tác dụng.

Kỳ hạn cấm túc chưa hết đã tự tiện phá giới, tự chủ trương mang về "Tàn dư Ôn thị" chống đối lại "Tấm gương chính nghĩa" diệt cỏ tận gốc. Không biết phạm phải bao nhiêu điều gia quy, phải chịu bao nhiêu trách phạt.

Nhưng mà tất cả những thứ này cũng không còn quan trọng nữa.

Người kia chết rồi, cũng chẳng còn quan trọng.

...

Sau khi Lam Vong Cơ có thể xuống giường, việc đầu tiên là thỉnh tội với thúc phụ cùng huynh trưởng. Lam Hi Thần lặng yên không nói, Lam Khải Nhân không trả lời cũng không phản đối Ôn Uyển ở lại. Một năm này ai cũng không dễ dàng, ba người đều hiểu có nhiều hình phạt trách mắng hơn nữa cũng đâu có ích gì? Lam Vong Cơ hắn chính là người cố chấp như vậy.

Không ai nỡ nhẫn tâm nhìn gương mặt gầy gò, tiều tụy Lam Vong Cơ. Vậy mà chính hắn nghiêm trang lạy ba cái, tự mình chịu hình phạt, đi tới từ đường Lam thị quỳ ba ngày.

Khi còn bé, Lam Vong Cơ chờ một cánh cửa không bao giờ mở. Trưởng thành rồi lại chờ đợi một người không thể trở về.
Lần này, chờ tới mười ba năm.

Vấn linh mười ba năm, chờ một người không bao giờ trở lại.

++//++ Còn nữa ++//++

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info