ZingTruyen.Info

Ma Đạo Đồng Nhân Thập Cẩm

Thân Là Khách (R)

Trung_Op0510


Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

Thân Là Khách
Tác giả: Minh Nguyệt (')
Đã có sự cho phép của tác giả

———-
Ngụy Vô Tiện xoa cái eo đau nhức cùng phần mông bỏng rát, cắn môi tủi thân u oán nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ quần áo phẳng phiu chỉnh tề, tức giận nghĩ lần sau không được trêu chọc thầy giáo nhìn có vẻ băng thanh ngọc khiết này nữa.

Kể ra thì sự việc thế này, nếu như không phải y nghe theo đám nhóc xấu xa kia xúi giục, cầm quyển xuân cung đồ đùa giỡn tiên sinh dạy học của bọn họ thì y cũng không thê thảm thế này. Đường đường Ngụy Vô Tiện đùa giỡn chẳng xong lại còn bị đè ra làm, truyền ra ngoài chẳng phải mất mặt lắm sao.

※※※

Lam Vong Cơ mở mắt, phát hiện mình đã ngủ trong Lan Thất từ bao giờ. Trước mặt là bàn giảng bài của thúc phụ, bên trên bày một đống quyển trục ngăn nắp, hẳn là bài tập con em thế gia tới nghe học nộp lên.

Hương lan thoang thoảng trong phòng, mực Tùng Yên thượng hạng gột rửa trong nước, hương thơm thấm vào lòng người một vòng lại một vòng. Lam Vong Cơ tiện tay rút ra một quyển, chữ viết ngoáy bên trong không khó phân biệt, nét bút phóng khoáng mang theo hào khí bẩm sinh, hắn vừa nhìn đã nhận ra.

Lam Vong Cơ có thể tưởng tượng được bộ dáng Ngụy Vô Tiện nhàm chán đưa bút điền xong bài tập này. Hắn suy nghĩ giữa chọn lựa lặng lẽ giấu đi cùng ngoan ngoãn nộp lên, cuối cùng chọn vế thứ hai.

Ánh mắt quét qua từng hàng chỗ ngồi, cuối cùng dừng lại chỗ của đại đệ tử Vân Mộng Giang thị luôn nghịch ngợm gây rối cách đó không ra.

Lam Vong Cơ tỉnh lại không bao lâu thì phát hiện thân thể này không giống thời gian hiện tại. Đầu tiên, tướng mạo hắn không phải là thiếu niên; Thứ hai, vị trí vốn thuộc về hắn nay lại đặt vào mấy chậu lan quân tử không quen thuộc.

Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, tám chín phần là do lư hương kia gây ra.

Đám thiếu niên thân mật túm năm tụm ba lục tục đi vào Lan Thất, nhìn thấy Lam Vong Cơ thì lập tức quy củ đứng nghiêm rối rít hành lễ: "Chào buổi sáng tiên sinh".

Lam Vong Cơ lạnh nhạt nhìn các thiếu niên bối rối, khẽ gật đầu hỏi thăm. Như dự đoán, hắn không nhìn thấy bóng dáng thân thuộc kia.

"Oa oáp ~~". Ngụy Vô Tiện ngáp dài, gần như là bị Giang Trừng vừa lôi vừa kéo đi vào, tiện tay buộc tóc, ánh mắt lim dim buồn ngủ nhìn Lam Vong Cơ, nhanh chóng bị cơn buồn ngủ hạ gục, lảo đảo gục xuống. Tất nhiên không hề phát hiện đôi mắt lạnh nhạt của đối phương tan ra ấm áp dịu dàng.

Nhìn bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi của Ngụy Vô Tiện lúc này, mình lại thay thế vị trí của thúc phụ trở thành thầy dạy của những thiếu niên kia. Nhớ lần trước Ngụy Vô Tiện nhân lúc hắn bị ảnh hưởng bởi lư hương làm này làm nọ với hắn trong mộng, Lam Vong Cơ không nhịn được muốn mượn cơ hội trả thù, dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất dày này cách đối nhân xử thế.

Tất nhiên Ngụy Vô Tiện chẳng nghe được tiên sinh đã nói những gì, sắp tan lớp rồi mới mơ màng tỉnh lại. Đầu bị cái gì đó đập một cái, một tờ giấy nhăn nhúm rơi trên bàn. Ngụy Vô Tiện híp mắt liếc qua cục giấy, quay đầu nhìn thấy đám bạn hư hỏng cười hì hì cùng với Giang Trừng mặt không thể đen hơn nữa.

Y cười cười nháy mắt, làm bộ cầm sách đọc che mặt, nghĩ xem lát nữa phải đùa giỡn vị thầy giáo nhã nhặn thanh khiết này thế nào.

Động tác nhỏ của Ngụy Vô Tiện tất nhiên không thoát được ánh mắt Lam Vong Cơ, thuận miệng dặn dò vài câu rồi để đám thiếu niên không thể ngồi yên này trở về.

Thế là đợi cả đám đi hết, Ngụy Vô Tiện cầm quyển sách vừa rồi bày ra bộ dạng khiêm tốn học hỏi nói với Lam Vong Cơ: 

"Tiên sinh, mấy chỗ này ta không hiểu lắm, ngài có thể giảng lại cho ta không?".

Lam Vong Cơ ngẩng mặt nhìn y, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy hình dáng bản thân phản chiếu trong đôi ngươi trong suốt kia càng ngày càng gần, hơi thở cũng dần sâu hơn, không biết vì sao tự nhiên có hơi căng thẳng.

Người đẹp trước mắt, cảm thấy căng thẳng ít nhiều cũng đúng thôi. Ngụy Vô Tiện an ủi mình như vậy, mặc dù là nam thì cũng không thể không thừa nhận Lam Vong Cơ lớn lên rất đẹp.

Không biết người như vậy sau khi xem quyển xuân cung này sẽ phản ứng thế nào.

"Được". Lam Vong Cơ rút lấy quyển xuân cung trong tay Ngụy Vô Tiện, bình tĩnh tiện tay lật mấy trang dưới ánh mắt không có ý tốt của đối phương, trong đôi ngươi màu lưu ly nổi lên vòng xoáy sâu không thấy đáy, "Đây là chính ngươi nói".

Trời đất quay cuồng, Ngụy Vô Tiện mới cảm thấy hoa mắt đã bị đè xuống bàn dạy học của Lam Vong Cơ. Y còn chưa hồi thần, bàn tay gảy đàn cầm bút đã lướt qua gò má vén lên vài lọn tóc tán loạn trên trán.

Lúc này, biểu cảm của Ngụy Vô Tiện vô cùng đặc sắc.

Đã nói người Lam gia chính trực nhã nhã nhặn mà?! Sao cái người này lại không giống những người khác?!? Nhiếp Hoài Tang tên khốn kiếp kia dám đào hố ta?!!

Tất nhiên Ngụy Vô Tiện cũng không phải dê non chờ người làm thịt, giãy giụa muốn đứng lên. Nhưng không hề biết lực tay của người Lam gia được luyện thế nào, không làm sao đứng dậy được, y không thể làm gì khác là đạp loạn hai chân không cho Lam Vong Cơ tới gần.

"Tiên sinh ta sai rồi! Ngài bỏ qua cho ta đi, ta không dám nữa đâu! Sau này ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe giảng, tuyệt đối không trêu chọc ngài... A!".

Nơi chí mạng bị cầm lấy, dù Ngụy Vô Tiện miệng lưỡi nhanh nhảu cỡ nào cũng lập tức ngậm lại, không dám khinh suất. Cho dù cách quần áo, Ngụy Vô Tiện vẫn có ảo giác mình bị nhìn hết sạch, giây tiếp theo bên tai truyền tới âm thanh khiến y hỏng mất.

Tiếng quần áo bị xé toạc, quần của y bị xé ra hoàn toàn. Quần lót màu trắng lập tức bại lộ trước mắt Lam Vong Cơ. Hắn dứt khoát xé quần Ngụy Vô Tiện ra, đôi chân dài trắng tuyết lộ ra trong không khí bị kích thích nổi lên một tầng da gà.

"Không được". Hai chữ ngắn gọn không lộ ra cảm xúc, nhưng Ngụy Vô Tiện rõ ràng cảm thấy âm điệu đối phương cao lên mang theo ý tứ vui thích. Y quay đầu phát hiện quyển xuân cung kia rơi xuống đất, cực kỳ châm chọc lật tới một trang y hệt như tư thế hiện tại của bọn họ. 

"Ngươi nói muốn học mà".

Hắn vuốt ve từ bắp đùi trần trụi đi lên, cách tầng vải trêu chọc Ngụy Vô Tiện, sau đó nhanh chóng lột quần lót của y. Người kia giãy giụa kịch liệt giống như một con vịt sắp bị cho vào nồi, trong miệng gào to không muốn. Trong lúc giãy giụa, Ngụy Vô Tiện mò tới gác bút để trên bàn, còn chưa kịp đập, cổ tay đã bị nắm chặt áp ở bên tai.

Lam Vong Cơ sờ xương cổ tay y, chậm rãi đan vào mười ngón tay siết chặt. Tay còn lại thăm dò bên dưới của Ngụy Vô Tiện, đút ngón tay vào khuấy đảo mấy lần rồi nhanh cầm lấy vật kia của mình chính xác đặt vào miệng huyệt, chậm rãi đẩy vào.

Theo lý thuyết thì đây là lần đầu tiên của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ đã kiềm chế rất nhiều, sợ làm tổn thương thân thể của thiếu niên. Cho dù vậy đối phương cũng chẳng cảm kích, vì thế Lam Vong Cơ bỏ luôn phương thức dịu dàng, dùng hành động ăn sạch y.

"A! Đau quá ~~". Lối vào không được bôi trơn vô cùng khô khốc, nhưng Lam Vong Cơ đã vô cùng quen thuộc với thân thể Ngụy Vô Tiện, cọ sát tiền diễn đâm thẳng vào kích thích dịch ruột non bôi trơn, phần sau tiến hành vô cùng thuận lợi. Ngụy Vô Tiện cũng không kiềm chế được rên hừ hừ: "Ư ~~ Ha...".

Lam Vong Cơ dịu dàng an ủi, bên dưới lại vô cùng thô bạo, hung hăng đưa đẩy, phần đầu hơi cong đâm thẳng vào tâm điểm. Ngụy Vô Tiện run rẩy cả người, hậu huyệt nhiệt tình ôm lấy vật thể xâm nhập từ bên ngoài cố gắng nuốt vào: 

"Ưm... tiên, tiên sinh.... Ngươi thật... quá lớn rồi...".

Dị vật xâm phạm làm Ngụy Vô Tiện rất không thoải mái, y khó chịu xoay người muốn rút ra. Việc này dường như đã chọc giận Lam Vong Cơ, hắn bóp eo Ngụy Vô Tiện hung hăng đưa đẩy bên dưới, lối vào chật hẹp lập tức bị lấp đầy, căng trướng khó chịu.

Trước ngực lạnh lẽo, áo cũng bị lột xuống, xuân sắc hoàn toàn lộ ra. Bàn tay Lam Vong Cơ mang theo vết chai mỏng vuốt ve làn da bóng mịn của thiếu niên, nhẹ nhàng cọ sát qua đầu vú mang theo cảm giác tê tê hơi ngứa. Ngụy Vô Tiện không chịu được bật ra tiếng rên rỉ, thân thể cũng không tự chủ được rướn về phía trước giống như Lam Vong Cơ mong muốn.

Động tác bọn họ hơi mạnh khiến cho chiếc bàn lắc lư có thể đổ bất cứ lúc nào. Mỗi lần đưa đẩy, hai thân xác chặt chẽ kết hợp phát ra tiếng nước bạch bạch cùng tiếng hít thở giao hòa khiến người ta xấu hổ. Lam Vong Cơ nằm trên người Ngụy Vô Tiện, cúi đầu ngậm một viên anh đào, đầu lưỡi vẽ vòng phía trên, âm thanh mút mát cùng tiếng nước phía dưới trộn lẫn, vô cùng hoang đường.

Dường như Ngụy Vô Tiện cảm thấy hứng thú, mở rộng chân ôm eo Lam Vong Cơ, uốn éo người nghênh đón động tác của hắn. Tóc đen trải trên bàn, còn vài lọn tóc dính mồ hôi dán lên đôi gò má ửng đỏ, ánh mắt mê mang không rõ bị tình dục nhuộm đẫm vô cùng mê người.

Giữa lúc ý niệm sa vào vực sâu, tiếng bước chân tới gần bên tai kéo Ngụy Vô Tiện ra khỏi sóng triều dâng trào, y bị dọa giật mình, hậu huyệt co rút thiếu chút nữa đã kẹp Lam Vong Cơ bắn ra.
Người tu chân sức nghe hơn người, Ngụy Vô Tiện có thể nghe thấy rõ ràng Nhiếp Hoài Tang nói với bạn đi cùng: 

"Thật xin lỗi Âu Dương huynh, phiền ngươi đi cùng ta một chuyến".

"Haiz, có gì đâu, chuyện nhỏ. Chỉ là Hoài Tang huynh đừng bỏ quên chiếc quạt nữa, đó không phải bảo bối của huynh sao?".

Trái tim Ngụy Vô Tiện treo ngược lên rồi, nếu tình cảnh này bị phát hiện sẽ không còn là chuyện đùa nữa! Vì vậy y kéo đai trán của Lam Vong Cơ, tỏ ý đối phương mau dậy thu thập.

Nhưng dường như Lam Vong Cơ chẳng hề nghe thấy, càng nắm chặt eo y, cuối cùng hung hăng đâm trọt như muốn trút hết, dùng sức đâm tới nơi bí ẩn nhạy cảm kia như trừng phạt.

Khoái cảm như dòng điện chạy dọc toàn thân, Ngụy Vô co chặt, tiếng hét kinh hãi còn chưa thốt ra đã bị Lam Vong Cơ hung dữ chặn lại đôi môi, nuốt toàn bộ âm thanh rên rỉ vào bụng. Đuôi mắt Ngụy Vô Tiện đỏ hồng bị bức ra nước mắt, thân thể bị gập thành một độ cong khoa trương, không ngừng bị đòi lấy, bị đâm xuyên, miệng lưỡi bị chặn kín kẽ chỉ có thể phát ra tiếng ô ô cực kỳ yếu ớt. Thứ đó của Lam Vong Cơ trời sinh hơi cong, mỗi lần đều chính xác quét qua nơi kia trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, y cảm thấy đầu óc trống rỗng bắn tinh, phun đầy lên cơ bụng rắn chắc của hắn.

"Ớ? Sao lại không mở được cửa này?". Nhiếp Hoài Tang đẩy cửa vài cái, rung rung mấy lần, nghi ngờ nói với bạn: "Ta nhớ là Lan Thất không khóa mà?".

Họ Âu Dương kia thử lay chốt cửa bên ngoài cũng không thể mở ra như cũ:

"Thôi không sao, mai tới lấy cũng được, ở chỗ này tốn thời gian không bằng chúng ta về trước đi".

Nghe tiếng bước chân xa dần ngoài cửa, trái tim treo cao của Ngụy Vô Tiện cũng dần thả xuống, chỉ là chưa vào đúng chỗ, thứ kia của Lam Vong Cơ lại tàn bạo đâm vào. Hắn nhẹ nhàng cắn khóe môi y, trượt xuống đường cong xinh đẹp nơi cổ tiếp tục hôn liếm —- Nói là liếm không bằng nói gặm cắn thì đúng hơn. Trước giờ Lam Vong Cơ luôn hung bạo trong lúc làm tình, nếu như không phải sợ sẽ làm tổn thương thân thể như nghé con mới sinh này của Ngụy Vô Tiện mà thu liễm lại, hắn không chừng còn muốn làm những gì khác.

Lam Vong Cơ bắn ra trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, chất lỏng nóng bỏng khiến y phát ra tiếng kêu đau. Lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện nếm được ngon ngọt, thân thể phản ứng kỳ quái mang tới sung sướng hòa tan xấu hổ ban đầu, thiếu niên trẻ trung đã xem vô số xuân cung, nhưng lại là lần đầu tiên thực hành. Miệng nhỏ bên dưới bị làm đến lật ra, mềm nhũn hồng hồng, tinh dịch chảy ra dọc theo bắp đùi trắng như tuyết nhỏ xuống bàn dài.

"A ha —- ah ha ~". 

Ngụy Vô Tiện thở hổn hển lấy lại tinh thần, không kiềm chế được cười nhạo: 

"Không ngờ ngươi lại hiểu biết thế.... Ha, ta thật sự bị hình tượng nhã nhặn của ngươi đánh lừa...".

Ngụy Vô Tiện bị ôm trở mình quỳ nằm trên đất, hơi thở sau lưng không đổi khiến y ý thức được nguy cơ, lảm nhảm không ngừng tới tận khi vật lớn cứng rắn để lên miệng huyệt một lần nữa, hắn mới kinh hãi kêu to: 

"Á chờ đã! Chờ đã ~~ A ~".

Lam Vong Cơ không cho hắn thời gian dư thừa, xông vào lãnh địa vừa được khai mở. Hắn kề bên tai Ngụy Vô Tiện nói: "Gọi Nhị ca ca".

Ngụy Vô Tiện khinh bỉ hừ một tiếng, nghiêng đầu không để ý tới hắn: "Ngươi bảo ta gọi ta phải gọi, há chẳng phải mất mặt lắm à? Không gọi".

"Thật không gọi?". Lam Vong Cơ đâm thẳng vào, dường như cảm thấy buồn cười.

"Đã bảo không gọi là không gọi!". Thiếu niên cắn răng, cho dù cảm giác rất thoải mái nhưng cũng không thể khuất phục lúc này được, sau đó tiếng "Bép" giòn giã đã đổi mới nhận thức của y.

Mông Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ hung hăng phát một cái, âm thanh cực kỳ vang dội, cực kỳ trong trẻo. Ngụy Vô Tiện lớn thế này chưa từng bị ai đánh mông. Cho dù Ngu phu nhân quật roi cũng chỉ đánh phần lưng cùng lòng bàn tay, Giang Phong Miên cùng Giang Yếm Ly càng không nỡ đánh. Không ngờ bây giờ lại bị người đánh, lại còn làm Lam Vong Cơ mẫu mực chính trực của Lam gia, thầy của y ở Lan Thất.

"Ngươi... Ngươi!". Ngụy Vô Tiện vừa xấu hổ vừa tức, tất nhiên Lam Vong Cơ biết y rất sợ bị đánh mông. Bình thường cũng không nỡ đánh, hôm nay vì muốn Ngụy Vô Tiện gọi mình một tiếng Nhị ca ca mà phải nhẫn tâm.

"Gọi, Nhị, ca, ca". Hắn vừa đâm rút vừa nói theo tiết tấu, mỗi lần đâm vào lại đánh một cái, mặc dù nghe âm thanh lớn nhưng sức mạnh cũng không nhiều, hai bên trái phải, chốc lát sau mông Ngụy Vô Tiện đã đỏ bừng.

"Ta không!". Ngụy Vô Tiên bò về phía trước, giọng còn trẻ con mang theo nức nở, chất lỏng trắng ngà dây ra đầy đất theo hướng bò của y.

"Ngươi dám đánh ta! Không làm nữa! Ta không làm nữa!".

Mắt Lam Vong Cơ tối đi mấy phần, hắn kéo Ngụy Vô Tiện lại, lấy tư thế cưỡi chống lên người mình, lưỡi dao thịt thọc vào tận cùng, trước khi Ngụy Vô Tiện kêu thành tiếng chuẩn xác chặn miệng y, cạy ra hàm răng cắn chặt quấn lấy đầu lưỡi dây dưa.

Tay hắn không ngừng nắn bóp mông mềm của y, đùa giỡn in ra mấy dấu tay trên mông y, âm thanh ma sát của bàn tay lên thịt mềm cùng tiếng thở dốc đè nén vui vẻ ngày càng gấp rút, cuối cùng một tiếng Nhị ca ca nhỏ nhẹ cũng bật ra.

Cùng lúc đó, Lam Vong Cơ lại bắn ra trong thân thể Ngụy Vô Tiện, lấp đầy mọi khoảng trống. Ngụy Vô Tiện mệt nhũn người tê liệt nằm trên đất không muốn dậy, Lam Vong Cơ vuốt lại mái tóc dài thấm ướt mồ hôi cho y, nhẹ giọng thì thầm bên tai y gì đó.

Đôi mắt Ngụy Vô Tiện lập tức trợn to, gào khóc cầu xin tha thứ:

"Nhị ca ca ta sai rồi, ta không dám nữa, tha ta với! Phải thử hết tư thế trong cuốn sách này ta sẽ bị ngươi làm chết ở Lan Thất đó... A! Cứu mạng với ~~~~".

※※※

Khi Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ cũng vừa mở mắt, nhìn rõ gương mặt cắn răng nghiến lợi của người yêu, hắn phát hiện Ngụy Vô Tiện trực tiếp ngồi lên người mình.

"Chào buổi sáng Nhị ca ca", Ngụy Vô Tiện cười nguy hiểm, phun ra từng chữ, "Thầy dạy học ngài làm học sinh có sướng không? Hử?".

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện từ từ ngồi dạy, vẻ mặt vô tội: "Là ngươi muốn học".

Hắn sờ đầu y tỏ vẻ trấn an, cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, không biết sao tự nhiên lại hỏi: 

"Dạy thế nào?".

Dường như không ngờ đối phương lại đột nhiên hỏi vậy, Ngụy Vô Tiên sững sờ. Vì vậy y nhảy khỏi người Lam Vong Cơ, bĩu môi tắt lư hương trên đầu giường, bắt đầu tìm quần áo của mình.


"Hừ, tàm tạm thôi".

[Hoàn]

—-
Đm tui mệt quá!!!! T thực sự không biết mần H văn.
Ai thấy lấn cấn chỗ nào thì sửa nhá!!!!!!!

—-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info