ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam


Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Tâm sự nhỏ trong lòng Uông Kỷ kiếp trước

Tác giả: 绒毛猫儿-XT (Được sự cho phép của tác giả)

=====

1. Bế quan xong ra ngoài thì đã qua giờ giới nghiêm. Tuần tra tới góc tường nào đó bắt được một thiếu niên quần áo tím đang xách hai vò rượu trong tay lén lút bò trên tường. Ta bảo y ra ngoài, y đã không đi còn định hối hộ ta, cuối cùng lại cố tình chui vào. Tu vi rất khá.

2. Thì ra y là Ngụy Anh - đại đệ tử của Giang tông chủ Vân Mộng Giang thị .

3. Ngụy Anh rất ồn ào. Trong giờ học luôn thì thầm xì xào gì đó với người bên cạnh, không biết nói cái gì mà tất cả bọn họ đều cười lên. Ta ngồi ngay cạnh y, y sao lại không nói với ta chứ.

4. Nhị công tử Thanh Hà tới Cô Tô lần thứ ba, lần nào thi cũng trượt. Ngụy Anh giúp hắn gian lận, ta bắt được tờ giấy nhỏ. Nét chữ của Ngụy Anh rất đẹp.

5. Thúc phụ giao cho ta một tháng tới Tàng Thư Các để trông Ngụy Anh chép phạt. Mấy ngày trước ta vừa may một bộ quần áo mới, hay là ta thay đã rồi đi.

6. Y chép phạt cũng không yên. Luôn muốn nói chuyện với ta. Y kể chuyện cũng rất thú vị, thiếu chút nữa đã bị y chọc cười rồi. Không được, ta không thể cười được, phải cấm ngôn y.

7. Có phải Ngụy Anh sợ chó không, lần trước ta thấy y bị chó của Kim Tử Hiên dọa sợ tới mức trèo lên cây không dám xuống. Y lén lút chạy xuống núi chơi, ta đi xem chó của Kim Tử Hiên có dắt lên núi không.

8. Y dám đổi sách ta đọc thành! Đổi thành....!! Ta phải đi nói với thúc phụ! Nhưng nếu báo cho thúc phụ liệu y có bị đuổi đi không.

9. Ta cũng muốn ăn sơn trà. Rõ ràng đã nói cho ta, vì sao lại đưa cho Giang Trừng.

10. Ta bắt được Ngụy Anh lén chạy xuống núi mua rượu. Lần này nhất định phải phạt.

Có phải phạt hơi nặng rồi không, ta thấy cả tay y sưng vù lên rồi..

11. Ngụy Anh cho ta hai con thỏ. Một con nghịch ngợm ồn ào, con còn lại rất yên tĩnh. Đặt tên gì cho bọn chúng mới được đây.

12. Ngụy Anh đi rồi, Kim Tử Hiên không hài lòng với Giang cô nương - vị hôn thê của hắn, còn nói lời chọc giận Ngụy Anh. Ta không biết bộ dáng của Giang cô nương thế nào, nhưng một người đàn ông sao có thể công khai bàn tán về một cô nương cơ chứ.

13. Hội Thanh Đàm ở Kỳ Sơn, Ngụy Anh kéo đai trán của ta xuống ngay trước mắt mọi người. Không những kéo, y còn dám cầm. Động tới đai trán của ta chính là người của ta.

14. Cầu trời cao phù hộ cho huynh trưởng bình yên. Ác giả ác báo. Mặt trời chói trang cuối cùng cũng sẽ rụng xuống.

15. Ngụy Anh bị in dấu trên ngực vì cứu một cô nương. Y không sợ đau. Đúng, có lẽ thật sự không đau. Không đau chút nào cả.

16. Bị Đồ Lục Huyền Vũ cắn một miếng, nhưng cũng đẩy được Ngụy Anh ra rồi..
Y quay lại cứu ta.
Không cao hơn ta, không cường tráng hơn ta, nhưng lưng của y thật ấm áp.

17. Y phát sốt. Muốn gối đầu lên chân ta.
Ban đầu ta không đồng ý, chỉ là sau khi nhìn y ngủ mê man nhìn rất đáng thương, cho y mượn nằm một lúc vậy.

18. Ta lấy túi thơm cô nương kia đưa cho y. Coi như là quà cảm ơn y ngủ trên đùi ta.

19. Liên Hoa Ổ bị diệt. Bắt đầu chinh phạt Xạ Nhật.

20. Ngụy Anh mất tích

21. Ngụy Anh trở lại. Mang theo một thân lạnh lẽo.

22. Y tao nhã lễ phép chào ta Hàm Quang Quân.
Xa cách hơn xưng hô Lam Trạm, Lam Nhị công tử khiến người ta vui vẻ năm đó nhiều.

23. Trận Xạ Nhật thắng lợi trở về. Tuy làm việc chính nghĩa, nhưng không tu chính đạo. Ngụy Anh không còn trong sáng như xưa, Trần Tình bên hông âm trầm lạnh lẽo, linh kiếm cũng không lấy ra nữa.
Linh lực của y bị tổn thương sao?

24. Núi Bách Phượng. Đôi môi của y không lạnh.

25. Cả ngày Ngụy Anh không ở cùng người trần. Dài lâu sẽ hao tổn tâm tính.

26. Ta muốn mang một người về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng y không muốn.
Không phải ta muốn trách phạt y. Ta chỉ muốn giúp y tụ lại linh lực.

27. Loạn Táng Cương. Cuối cùng y vẫn phản lại Vân Mộng.

28. Ôn Uyển rất đáng yêu. Ngụy Anh cũng vậy.

29. Giang cô nương thành thân rồi. Y không tới.
Không biết y ở Loạn Táng Cương làm gì, lần trước từ biệt ở Di Lăng chưa từng gặp lại.

30. Cùng Kỳ đạo, Ngụy Anh mất khống chế.

31. Bất Dạ Thiên, sau khi đưa y đi trốn, ta giấu y trong một hang núi gần Di Lăng. Cả người y đầy máu, ý thức tan rã, dù ta nói gì y cũng chỉ bảo ta cút.
Ta nên làm gì đây?

32. Giới tiên đánh lên người, huynh trưởng hỏi ta biết lỗi chưa?
Ta sai rồi sao?
Nếu bảo vệ y chu toàn, ta nguyện sai tới cùng.

33. Ba năm không gặp, Ôn Uyển cao hơn rồi. Sốt đến mơ màng gọi ta a cha.
Thiên Tử Tiếu không ngọt, sao trước kia y lại thích lén lút chạy xuống núi mua vậy chứ.

34. Thiết lạc in lên ngực, thì ra rất đau.


[Còn nữa]

----


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info