ZingTruyen.Info

Ma Đạo Đồng Nhân Thập Cẩm

Sớm Tối (Hạ)

Trung_Op0510


Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân
Vong Tiện Đồng Nhân

❤ Sớm Tối ❤ Phần Hạ

Tác giả: 衿衿卿卿 ()

(Có sự cho phép chuyển ngữ của tác giả T_T)

=====

Sáng sớm.

Giờ Mão.

Lam Vong Cơ đúng giờ khẽ mở đôi mắt.

Đêm qua tuyết rơi, cho dù cửa sổ được che chắn kín kẽ thì không cần nhìn cũng biết ngoài cửa sổ là khoảng trắng bao la, như vạt áo trắng nhẹ che trên bờ vai ngọc ngà của người đang ngủ yên.

Trong Tĩnh Thất yên lặng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở. Hô hấp của Lam Vong Cơ hơi kiềm chế nhưng nhẹ nhàng, còn người trong ngực hắn lại có chút nặng nề, mang theo mệt mỏi nhàn nhạt, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng hừ nhẹ.

Ngụy Vô Tiện nghiêng người ngủ trong ngực Lam Vong Cơ, cái bụng nhô lên cũng đè bên sườn hắn. Chăn ấm đệm êm. Sau khi y có đứa nhỏ nhiệt độ cơ thể y cao hơn trước, thế nhưng giờ phút này vẫn dính vào người Lam Vong Cơ như cũ, tham lam nhiệt độ cơ thể ấm áp của hắn.
Lam Vong Cơ tránh khỏi bụng y, ôm y sát lại vừa hôn vừa nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc. Người trong ngực phát ra tiếng hừ mềm nhẹ như mèo nhỏ, thỏa mãn híp mắt nép sát vào người hắn.

Ngay sau đó, mùi hương thanh đạm của hoa hàm tiếu tràn ra từ khóe môi y. Rõ ràng tất cả ý xuân đều bị phủ dưới bao la sương tuyết, hương hoa cũng bị khóa trong ngày đông vắng lặng, nhưng Lam Vong Cơ được Ngụy Vô Tiện lau lên một vệt hoa xuân.

Lần đầu gặp, tin hương (mùi hương của tin tức tố) của Ngụy Vô Tiện là Thiên Tử Tiếu của Cô Tô cùng hương thơm thanh nhẹ của lá sen Vân Mộng. Cô Tô Lam thị ba ngàn điều gia quy, một trong đó chính là cấm rượu. Có thể cấm uống rượu, nhưng cấm cả mùi rượu thì hơi khó.

Cấm lòng lại càng khó hơn.

Sau trận Xạ Nhật, tin hương của Ngụy Vô Tiện là rượu mạnh, khóa hầu nhưng đậm đà, không giống Omega mà thiên về hương vị của Alpha, mỗi lần nhìn thấy hắn là giương cung bạt kiếm, náo loạn chia ly trong không vui.

Sau khi gặp lại, tin hương của Ngụy Vô Tiện khác hoàn toàn so với kiếp trước, từ hương rượu thuần mát lạnh chuyển thành hương hoa hàm tiếu, thơm ngát thấm vào tim, quyến rũ lòng người.

Tình yêu không thể kiềm chế, thỉnh thoảng Lam Vong Cơ còn có thể bắt được một chút hương sen không rõ mảnh như sợi tơ, chỉ cần tắm qua cũng sẽ tan biến theo giọt nước.

Hưởng khoái lạc đêm qua, sau khi tẩy rửa xong, người nọ được hắn vớt từ thùng tắm lên, mềm như bún dính lấy cái giường, còn nói là bạn nhỏ trong bụng ngủ rồi, không chịu động tay mặc quần áo. Hiện giờ cả người y trần truồng quấn chặt trong chăn, chỉ cần Lam Vong Cơ vén góc chăn lên một ít, không khí lạnh như thổi từ hầm băng ra lập tức chui vào cổ y.

Lam Vong Cơ xuống giường, còn chưa kịp đi giày, cổ tay đã bị người nhẹ nhàng nắm lấy, người nọ chui trong chân rầm rì níu hắn lại, giống như chịu một bụng tủi thân.

"Nhị ca ca, ngươi đừng đi... Ta lạnh". Một bên mặt Ngụy Vô Tiện vùi trên gối mềm, mái tóc hạ xuống chỗ lõm bên gối, mi mắt không mở mơ màng gọi hắn.

Trời chưa sáng rõ, tới khi sáng hẳn vẫn còn chút tời gian.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhéo hổ khẩu (chỗ mềm mềm giữa ngón cái và ngón trỏ) của y: "Ta không đi, chỉ thêm than mà thôi".

"Lửa than làm gì có hơi ấm của ngươi". Ngụy Vô Tiện vụng về bọc chăn từ từ ngồi dậy, lộ đầu ra bên ngoài, dấu hôn bên xương quai xanh và eo mông bị ẩn giấu dưới tầng chăn còn lưu lại hơi ấm.

"Ngoan, đừng nháo".

Lam Vong Cơ kéo tay y nhét vào, lặng lẽ đứng dậy.

Đàn hương đốt đêm qua đã cháy hết thành tro tàn, bên trong Tĩnh Thất tối tăm không có ánh sáng, trong đó giường nhỏ là chỗ tối nhất, kín ánh sáng nhất. Sau khi Ngụy Vô Tiện mang bầu thường ngủ không yên ổn, chỉ cần có chút ánh sáng sẽ tỉnh lại, vì thế Lam Vong Cơ treo thêm rèm che ánh sáng lẫn gió lùa.

Ngụy Vô Tiện thò đầu ra ngoài nhìn Lam Vong Cơ mặc đồ ngủ tựa như thần tiên tản ra mái tóc dài, thêm than sưởi giúp y cùng người bạn nhỏ trong bụng, nhất thời tỉnh táo tinh thần, mí mắt cũng không còn nặng trĩu.

Y ngồi trên giường nhỏ, gương mặt của Lam Vong Cơ như ẩn như hiện qua tấm rèm lụa mỏng, mông lung nhu hòa, dịu dàng tinh xảo như ngọc thạch.

Y mê mẩn ngắm nhìn, mất hồn mất vía nói: "Hàm Quang Quân, được nghỉ ngày cuối năm rồi".

Lam Vong Cơ nhẹ giọng đáp: "Ừ".

Phu quân nhà mình chính là tiên tử rơi xuống hồng trần, Ngụy Vô Tiện hài lòng dịch dịch vào trong: "Hàm Quang Quân mau tới đây, chỗ này ta vừa làm ấm cho ngươi rồi đó".

Thêm than sưởi, trong phòng lại trở nên ấm áp, y vén chăn lên kéo tay Lam Vong Cơ vào trong, hắn nín thở, lồng ngực nhấp nhô phập phồng.

Chắc người bạn nhỏ còn đang ngủ, không thèm nể mặt động đậy tý nào.

Ngụy Vô Tiện phủ lên mu bàn tay của Lam Vong Cơ, nhìn hắn cười nói: "Cha em bé đã vất vả cả năm rồi, tên nhóc này vẫn còn buồn ngủ, không bằng cùng chúng ta ngủ thêm một lát nữa".

Lam Vong Cơ: "Được". Sau đó nhẹ nhàng ôm Ngụy Vô Tiện nghiêng người nằm xuống, ôm người vào trong ngực nhưng cũng không dám nằm sát quá gần.

Hai tay Ngụy Vô Tiện lần tới vòng lên hông Lam Vong Cơ: "Hôm qua Hàm Quang thật dũng mãnh, lấy một địch hai. Ta cùng bạn nhỏ hợp lực cũng không thắng được ngươi".

Tất nhiên Lam Vong Cơ hiểu y đang nói gì, không xấu hổ cũng không giận dữ giúp người ta vén tóc lên, nhẹ nhàng vỗ lưng y:

"Là ta thua".

Trong lòng Ngụy Vô Tiện khẽ động, chui vào ngực hắn: "Hàm Quang Quân đây là đang coi ta thành em bé để dỗ dành hả?".

Lời vừa dứt lập tức ưỡn eo cọ cọ cái bụng mềm mềm hơi nhô vào người hắn.

"Em bé của Hàm Quang Quân ở chỗ này này".

Lam Vong Cơ mổ nhẹ lên môi y, dịu dàng nói: "Ngươi cũng vậy".

Không kịp đề phòng bị Lam Vong Cơ bất ngờ đánh vào lòng một cái, Ngụy Vô Tiện không kìm chế được nụ cười trên khóe miệng: 

"Hử? Vậy có phải Hàm Quang Quân nên đặt nhũ danh cho bạn nhỏ này không? Cứ như vậy làm sao ta biết "bảo bối nhỏ" ngươi nói là ai?"

Lam Vong Cơ lắc đầu.

"Ừ... thực ra cũng không gấp, còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ mà...". Ngụy Vô Tiện dựa lên vai Lam Vong Cơ, vừa nhắm mắt vừa nhẹ nhàng gặm cắn, giọng nói mơ hồ: "Thế trước tiên cứ gọi là "Tưởng Tưởng*" đi ha...". (*想想- Tưởng Tưởng - vì Ngụy Anh bảo cứ suy nghĩ đi nên gọi luôn là 想想 tức là còn đang suy nghĩ).

Với việc Ngụy Vô Tiện tùy ý đặt nhũ danh, Lam Vong Cơ không hề phản đối, chỉ hôn y một cái nói:

"Được".

Hai tay Ngụy Vô Tiện ôm cổ hắn, kéo hắn vào trong ngực như hành động dỗ dành y của hắn vừa rồi, vỗ nhẹ theo mái tóc dài mơn trớn sau lưng Lam Vong Cơ.

Bụng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve qua thớ thịt đầy vết roi không bằng phẳng, giúp Lam Vong Cơ kéo chăn thật kín, dịu dàng hôn lên mi hắn.

"Đắp kín rồi".

"Ừ, kín rồi".

Hô hấp Ngụy Vô Tiện đều đều, giọng nói cũng càng lúc càng nhỏ: 

"Không được nói chuyện cùng ta nữa, ngươi nói rồi ta lại phải trả lời ngươi... cứ vậy không dứt được... Hiếm khi có ngày nghỉ, Nhị ca ca phải nghỉ ngơi thật tốt, mau ngủ tiếp đi... Ta trông cho ngươi ngủ...".

Lam Vong Cơ ôm lấy y, lặng lẽ lên tiếng trong lòng:

"Được".

{Hoàn}

-------

Răng sâu quá trời!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info