ZingTruyen.Info

Ma Đạo Đồng Nhân Thập Cẩm

Phần 1 - Sinh Tử

Trung_Op0510

Ma Đạo Tổ Sư - Vong Tiện Đồng Nhân

< Sinh Tử >

Tác giả: 引灵曲 (Có sự cho phép của tác giả)

Nhị ca ca, nếu ngày nào đó ta có thể sinh cho ngươi một nhóc Lam Trạm, ngươi có thích không?

Là ngươi, đều thích

Chú ý: Đồng nhân văn, có thiết lập cá nhân, có sinh tử

Cảnh báo: Đây là ĐỒNG NHÂN văn có yếu tố SINH TỬ, ai không thích hoặc thấy phản cảm có thể bỏ qua. Cùng thích, có ý kiến nhận xét, bày tỏ ý kiến chúng ta cùng đàm đạo. Vui lòng không nói lời khó nghe, kỳ thị, mạt sát.

(Đoạn ưm ưm a a, xin nhỗi, đọc H nhiều r nhưng khi mần mới biết nó &%^$%^$%$ thế nào, tui thực sự không có nhiều vốn từ miêu tả, mọi người đọc đỡ ạ)

-------------------------------

Từ khi kết hôn cùng Ngụy Anh, Lam Trạm buông xuống hết thảy ở bên cạnh y mỗi ngày. Chỉ là phần nhiều thời gian đều ở trong Tĩnh Thất. Sau một tháng hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người, Lam Trạm trở lại dạy học cho bọn nhóc Tư Truy và Cảnh Nghi. Ngụy Anh không có Lam Trạm ở bên, nằm một mình trong Tĩnh Thất cảm thấy rất nhàm chán. Vì vậy chạy tới phòng để sách cấm. Sở dĩ chạy tới đó là do Ngụy Anh cảm thấy đống sách trong Tàng Thư Các không có gì thú vị! Hôm nay y tìm được một quyển sách có tên là <Dị Văn Đồ Chí>, trong đó có một chương ghi lại chuyện sinh em bé của một đôi đạo lữ cùng giới. Một ý tưởng nảy ra trong đầu không xóa đi được, một lúc lâu sau cũng không thể bình tĩnh.

Y yêu Lam Trạm, càng muốn sinh con dưỡng cái cho hắn. Quyển <Dị Văn Đồ Chí> này khiến y nảy ra một ý nghĩ. Về Tĩnh Thất chờ Lam Trạm trở lại. Sắc trời dần tối Ngụy Anh nghe được tiếng bước chân ngoài cửa biết là Lam Trạm đã về.

Lam Trạm mở cửa đi vào, xách trong tay một hộp thức ăn, đều là đồ ăn Ngụy Anh thích.

Ngụy Anh vừa ăn vừa nói: "Lam Trạm, tay nghề ngươi tốt thế này! Nuôi cái miệng ta thành kén ăn thì phải làm sao đây? Ngày nào đó ngươi không ở cạnh, không có đồ ăn ngon thế này chẳng phải ta sẽ bị chết đói à?"

Lam Trạm: "Không đâu, ta sẽ luôn ở đây!".

Ngụy Anh ăn xong nghỉ ngơi một lúc, Lam Trạm đã pha xong nước ấm chuẩn bị ôm y đi tắm. Ngụy Anh ôm lấy cổ Lam Trạm, thơm lên má hắn một cái cười nói: "Lam Nhị ca ca, sao ngươi lại đẹp trai như vậy chứ. Nếu ta sinh một tên nhóc Lam Trạm không biết sau này sẽ khiến cho bao nhiêu tiên tử tông môn mê đắm nữa!".

Khóe miệng Lam Trạm hơi cong lên, thả Ngụy Anh xuống thùng tắm sau đó cầm khăn tắm nhẹ nhàng kỳ cọ thân thể y. Ngụy Anh dựa lên thành thùng tắm phồng má nói với hắn: "Nhị ca ca, ngươi thích ta của kiếp trước hơn hay là ta của bây giờ hơn vậy?"

Lam Trạm: "Tâm ta có ngươi! Cho dù là ngươi lúc trước hay ngươi bây giờ ! Chỉ cần là ngươi!"

Ngụy Anh: "Vậy nếu ngày nào đó ta sinh cho ngươi một nhóc Lam Trạm, ngươi có thích không?"

Lam Trạm: "Là ngươi, đều thích!".

Hôm nay, sau lúc "mỗi ngày" hai người đều ngủ rất say. Ngụy Anh mơ thấy mình sinh cho Lam Trạm một đôi song sinh nữ. Mỗi tay Lam Trạm ôm một đứa, cúi đầu nhìn bé này một chút bé kia một tý, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên. Ngụy Anh nhìn thấy cảnh này trong mộng mà ngây ngẩn cả người.

Hôm sau chờ Ngụy Anh tỉnh lại, Lam Trạm đã đi tới Lan Thất dạy học cho bọn Tư Truy. Ngụy Anh dựa vào mấy ghi chép ngắn gọn trong <Dị Văn Đồ Chí> về phương pháp chế tạo bùa chú. Lấy máu chính mình để vẽ bùa, dùng linh lực đưa bùa chú vào trong cơ thể, nam tử cũng có thể thai nghén đời sau. Chẳng qua bùa chú này không thể giải trừ giữa chừng, sau khi thai nhi được sinh ra mới có thể tự động trừ bỏ. Muốn có được cái này tất nhiên phải trả giá bằng một thứ khác, cái giá của việc lấy thân nam tử mang thai chính là giảm thọ mười năm! So với Lam Trạm, tuổi thọ giảm mất mười năm với Ngụy Anh chẳng thấm tháp gì. Vì hắn, việc gì y cũng có thể làm được.

Sau khi đưa bùa chú vào trong cơ thể, Ngụy Anh cảm thấy cả người nóng ran, linh quang hiện lên quanh thân, cơ thể y dần dần trở nên trong suốt. Một trận choáng váng bất thình lình xuất hiện khiến Ngụy Anh ngã xuống giường. Tới lúc y tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng mơ hồ. Ngoài trời dần tối y biết Lam Trạm sắp trở về.

Ngụy Anh mặc đồ trong của Lam Trạm, xõa xuống mái tóc dài đen nhánh, nằm lên giường đắp chăn quay lưng về phía cửa chờ Lam Trạm trở về.

Trời tối, Lam Trạm đẩy cửa vào nhìn thấy Ngụy Anh nằm trên giường ngủ. Tưởng y bị bệnh lập tức đi qua ngồi trên giường hỏi: "Ngụy Anh, làm sao vậy?"

Không ngờ Ngụy Anh bất thình lình xoay người ôm lấy Lam Trạm vừa hôn vừa nói: "Lam Nhị Ca ca, chờ ngươi thật khổ mà!"

Lam Trạm hỏi: "Làm thế nào không khổ nữa?"

Ngụy Anh: "Sinh cho Nhị ca ca một bé Lam Trạm sẽ không khổ nữa?"

Lam Trạm: "Sao ngươi có thể sinh chứ?"

Ngụy Anh: "Ta làm một bùa chú, có thể mang bầu thai nhi".

Lam Trạm: "Có bị thương không?"

Ngụy Anh: "Chỉ dùng chút xíu máu của ta vẽ một tấm bùa nhỏ mà thôi, không việc gì".

Lam Trạm: "Thật?"

Ngụy Anh: "Ta lừa dối ngươi bao giờ chưa?"

Lam Trạm: "Khi nào bùa chú sẽ giải trừ?"

Ngụy Anh: "Đợi lúc em bé được sinh ra"

Lam Trạm ôm chặt lấy Ngụy Anh nói: "Được!"

Vừa nói xong Ngụy Anh đã hôn lên môi Lam Trạm khiến lỗ tai hắn đỏ ửng, hô hấp dồn dập đè Ngụy Anh xuống dưới người. Hắn hôn lên trán Ngụy Anh, lông mày, gò má, lỗ tai, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh chăm chú, người này nhìn thế nào cũng rất đẹp. Cuối cùng không nhịn được nữa, Lam trạm hôn lên môi Ngụy Anh, dùng đầu lưỡi thăm dò, tham lam dây dưa triền miên.

Lam Trạm hôn dần xuống cổ, xương quai xanh, bả vai, cánh tay, ngón tay, kéo áo lót ra ngậm lấy viên tròn màu hồng nhạt. Lúc này Ngụy Anh cảm thấy vô cùng thoải mái, hơi ngứa trong lòng. Hai tay Lam Trạm nắn bóp hạt đậu hồng trước ngực, phiến môi dần dần trượt xuống giữa hai chân Ngụy Anh, dùng đầu lưỡi liếm duyện. Cả người Ngụy Anh bị khiêu khích tới cực điểm, y khẽ ngâm:

"Nhị ca ca, ta muốn"

Lam Trạm nghe được Ngụy Anh nói lời này, hơn nữa trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Ngụy Anh như vậy thực sự quá mê người. Hắn không nhẫn nại nữa, cầm vật to lớn của mình lập tức tiến vào bên trong cơ thể của y. Đôi mắt y mở to:

"A, Nhị ca ca, đau quá!".

Lúc này, mặc dù Ngụy Anh đau nhưng phía dưới càng muốn Lam Trạm đi vào sâu hơn. Vì thế y ôm lấy cổ hắn hôn lên, vừa hôn vừa nói:

"Nhị ca ca, bên trong của ta nóng quá!"

Lam Trạm nhìn bộ dáng thần hồn điên đảo, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ dâm đãng của Ngụy Anh quả thực khiến hắn không kiềm chế được nhanh chóng đỉnh động. Lam Vong Cơ nâng hai chân y lên đè xuống người, hai tay nắn bóp hai điểm hồng trước ngực, môi cũng không ngừng va chạm dùng đầu lưỡi liếm láp. Ngụy Anh cảm nhận được khoái cảm cực đại! Cả người căng thẳng, kẹp chặt lấy vật to lớn của hắn. Một trận đưa đẩy gấp rút, Lam Trạm phóng thích trong cơ thể, đồng thời y cũng bắn ra ngoài, dịch trắng phun lên bụng cùng ngực của hắn.

Lam Trạm nhìn gương mặt đỏ hồng của Ngụy Anh, không nhịn được lại hôn lên môi y. Cứ vậy cả một đêm hắn tiến vào Ngụy Anh không ngừng nghỉ.

Ngụy Anh quỳ sấp, Lam Trạm tiến vào từ phía sau.

Lam Trạm nằm, Ngụy Anh cưỡi lên người hắn.

...

Dùng các loại tư thế một đêm bảy lần, tới khi trời sắp sáng hai người mới chìm vào giấc ngủ.

Lam trạm lời ít sức nhiều đối lập rõ. Liên tiếp hơn một tháng đều là "mỗi ngày" Ngụy Anh thực sự không chịu nổi, eo đau, ngực đau, phía sau cũng đau, chỗ nào cũng đau lắm. Y ở Tĩnh Thất chờ Lam Trạm mang đồ ăn ngon về cho mình, bây giờ y hơi sợ trời tối, Lam Trạm nói mỗi ngày chính là mỗi ngày thì thực sự một ngày cũng không thiếu. Nhưng vừa nghĩ tới người kia là Lam Trạm, cho nên gì cũng được hết.

Lam Trạm xách hộp đồ ăn đi tới Tĩnh Thất. Chờ hắn bày biện đồ ăn xong, mặc dù Ngụy Anh rất thích đồ ăn Lam Trạm nấu, đặc biệt ngon nhưng hôm nay y mới ăn được hai miếng đã cảm thấy muốn ói ra. Lam Trạm thấy lông mày y nhíu chặt, lập tức quan tâm hỏi:

"Ngụy Anh, sao vậy?"

"Lam Trạm, ta sợ là mang bầu rồi. Ngươi mỗi ngày như vậy, khẳng định ta có Lam Trạm nhỏ rồi đó. Ta có xem sách, trong sách nói sau khi mang bầu sẽ có triệu chứng nôn mửa".

Lam Trạm lâp tức bắt mạch cho y, thân thể bình thường. Nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm trong phương diện này, vì vậy mời tới trưởng lão giỏi về y trong tộc tới kiểm tra.

Trưởng lão: "Xác thực đã mang bầu, đã được hơn một tháng. Chúc mừng Vong Cơ!"

Lam Trạm lễ phép đáp lễ: "Đa tạ! "

Tiễn trưởng lão, Lam Trạm xoay người lập tức đi tới bên cạnh Ngụy Anh, không thể tin hỏi:

 "Ngụy Anh, chúng ta thực sự có em bé?"

Ngụy Anh: "Đúng vậy, Lam Nhị ca ca được làm cha rồi!"

Lam Trạm nghe Ngụy Anh nói vậy lập tức ôm lấy y xoay tròn một vòng, cúi đầu cọ lên môi y.

Từ khi biết tin Ngụy Anh có em bé, toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ vô cùng náo nhiệt. Không chỉ Tư Truy, Cảnh Nghi tới Tĩnh Thất hỏi thăm sức khỏe Ngụy Anh. Ngay cả thúc phụ cùng huynh trưởng cũng tới. Lam Trạm không quá vui vẻ, Ngụy anh có bầu phải bồi dưỡng thân thể thật tốt. Bọn họ tới rất ồn ào, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Ngụy Anh lại cảm thấy thuận theo y cũng tốt lắm.

Thúc phụ thẳng thắn không để cho Lam Trạm tới Lan thất dạy bọn tiểu bối học nữa. Thời gian này ông cùng Lam Hoán sẽ tạm thời giúp hắn dạy thay để cho Lam Trạm an tâm chăm sóc Ngụy Anh. Y dưỡng thai ở Tĩnh Thất, Lam Trạm bắt đầu nghiên cứu phương pháp đỡ đẻ, hắn không muốn cho người ngoài nhìn thấy thân thể Ngụy Anh, muốn tự mình đỡ đẻ cho y.

Ngụy Anh hầu như ở Tĩnh Thất cả ngày không đi đâu cả, cho dù muốn ra ngoài một chút cũng là Lam Trạm dìu hắn dạo quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ. Bụng càng ngày càng lớn, đi bộ càng tốn sức.

Buổi tối hôm đó, Ngụy Anh ngồi trên giường cảm giác nhóc con trong bụng đang đá y, Ngụy Anh sờ bụng nói với Lam Trạm:

"Nhị ca, ngươi xem tên nhóc con này bắt nạt ta, còn đá ta"

Lam Trạm nhẹ nhàng giơ tay vuốt ve cái bụng bự của Ngụy Anh: "Nó sao có thể bắt nạt ngươi chứ".

Ngụy Anh: "Nếu ta sinh ra được một nhóc Lam Trạm, mặt mày nghiêm nghị không đùa giỡn cùng ta, không chọc ta vui vẻ chính là bắt nạt ta".

Lam Trạm: "Làm thế nào mới có thể vui vẻ?"

Ngụy Anh lập tức hôn lên môi hắn sau đó nói: "Như này ta sẽ rất vui vẻ!". Nói xong cười ha ha, Lam Trạm nhìn gương mặt tươi cười, trong lòng ấm áp.

Ngày nào đó như mọi ngày, hai người ngủ thật say. Tới nửa đêm đột nhiên Ngụy Anh tỉnh lại, y cảm giác bụng ẩn ẩn đau, có thể là muốn sinh. Lam Trạm ngủ rất nông, cảm giác được thân thể Ngụy Anh động đậy lập tức tỉnh lại hỏi:

"Ngụy Anh, cảm giác thế nào?"

Chân mày Ngụy Anh nhíu chặt: "Nhị ca ca, sợ là ta sắp sinh rồi".

Lam Trạm lập tức ra cửa chuẩn bị đồ, một lúc sau trở lại đã thấy Ngụy Anh bắt đầu lớn tiếng kêu la.

Lam Trạm cởi quần cho y, cầm lấy tay Ngụy Anh nói: "Ngụy Anh, ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây".

Ngụy Anh dùng sức nén xuống, muốn tập trung sức mạnh lên bụng nhanh chóng sinh đứa trẻ kia ra. Có thể là quá đau đớn y vừa sinh vừa nói: "Nhị ca ca, đau quá! Ta không chịu được, ahh"

Lam Trạm nhìn y như vậy rất đau lòng, nhưng việc hắn có thể làm bây giờ chỉ là ở bên cạnh bồi y. Bàn tay Ngụy Anh siết lấy Lam Trạm đỏ ửng. Kéo dài hai canh giờ, cả người Ngụy Anh thấm ướt mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đứa bé vẫn chưa được sinh ra.

Ngụy Anh mệt mỏi không còn sức:

"Nhị ca ca, ta mệt quá, ta không còn sức nữa".

Nhóc con nhất định không ra. Lam Trạm cầm tay Ngụy Anh, nhìn phía dưới một chút nói:

 "Ngụy Anh, dùng sức một lần nữa, sắp ra rồi".

Ngụy Anh hít một hơi thật sâu, dùng sức, cuối cùng cũng sinh được bé con ra. Nghe bé con khóc một tiếng sau đó không phát ra âm thanh nữa, Ngụy Anh lo lắng hỏi: 

"Nhị ca ca, sao đứa nhỏ không khóc?"

Lam Trạm bọc lấy đứa nhỏ, sau đó nói với Ngụy Anh:

 "Nó vừa ra đã khóc một tiếng sau đó không khóc nữa, nhìn ta chằm chằm".

Nói xong ôm con đặt bên cạnh y, nhưng Ngụy Anh vẫn cảm thấy bụng mình không xẹp xuống bao nhiêu. Hơn nữa hình như vẫn còn một đứa đang động đậy, y lại cố sức hít một hơi dùng chút khí lực cuối cùng của mình, rốt cuộc lại sinh thêm một đứa.

Bé này còn đang nhắm mắt oa oa khóc nhè đây.

Lúc Ngụy Anh nói sắp sinh Lam Trạm đã đưa tin tới cho thúc phụ cùng huynh trưởng. Giờ này họ hàng thân thích của Lam gia đang sốt ruột chờ đợi bên ngoài Tĩnh Thất. Nghe được tiếng trẻ con khóc, mọi người vui mừng nhìn về phía cửa ngoài. Sau lại nghe được tiếng khóc nỉ non, lúc này thúc phụ xem như đã biết, là hai bé con khác nhau khóc, Ngụy Anh sinh đôi. Mọi người bên ngoài đều vui mừng.

Ngụy Anh yếu ớt hỏi: "Nhị ca ca, là con trai hay con gái?"

Lam Trạm: "Đứa thứ nhất là trai, đứa thứ hai là con gái".

Ngụy Anh cười vui vẻ: "Cuối cùng chúng ta cũng có em bé rồi"

Nói xong hôn mê, hơn nữa linh quang ẩn hiện quanh thân, thân thể dần dần trở nên trong suốt. Lam Trạm thấy cảnh này thì giật mình, hắn cho rằng Ngụy Anh sẽ lại rời khỏi hắn một lần nữa. Đặt bé con lên giường ngồi bên cạnh Ngụy Anh, ôm lấy y, nước mắt đảo vòng trong mắt, giọng nói cứng rắn nức nở:

"Ngụy Anh, ta chỉ cần ngươi, đừng rời khỏi ta được không? Ngụy Anh... Ngụy Anh...."

Mọi người bên ngoài nghe được tiếng của Lam Trạm, biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Thúc phụ cùng Lam Hoán lập tức đi tới cửa Tĩnh Thất mở miệng hỏi:

"Vong Cơ, làm sao vậy?"

Lam Trạm để thúc phụ cùng huynh trưởng đi vào, còn mình ôm lấy thân thể nửa trong suốt của Ngụy Anh, rất sợ hắn buông lỏng tay một cái Ngụy Anh sẽ biến mất.

Lam Hoán cùng Lam Khải Nhân thấy đứa nhỏ được bọc trên giường. Một đứa yên tĩnh đang mở mắt nhìn thế giới mới, đứa còn lại thì nhắm chặt mắt oa oa khóc lớn. Lam Khải Nhân ôm lấy đứa nhỏ lặng yên kia, Lam Hoán ôm bé còn lại dỗ dành. Qua một khắc, ánh sáng quanh người Ngụy Anh dần dần biến mất, thân thể cũng chậm rãi khôi phục trạng thái. Chỉ là gương mặt trắng bệch, từ từ mở mắt nhìn Lam Trạm nói:

"Lam Trạm, ngươi đừng đau lòng, ta không sao cả, chỉ là bùa chú mất hiệu lực. Ta ở đây, ta sẽ không rời khỏi ngươi!"

Lam Trạm nhìn người trong ngực. Sắc mặt tái nhợt, cả người đẫm mồ hôi. Hắn ôm Ngụy Anh càng chặt nói:

"Ngụy Anh, sau này không được làm chuyện tùy tiện như vậy nữa, còn có,  ngươi đừng tự quyết định".

Vừa rồi Lam Hoán cùng Lam Khải Nhân cũng sợ hết hồn, nếu Ngụy Anh thực sự rời đi, thật không biết Lam Trạm sẽ như thế nào nữa.

Thật tốt, mọi sự bình yên.

[Còn nữa]

-----------------------

Ai đã đọc được tới đây, mọi người đã mất bao lâu thể đọc thế? Đồng nhân này ngốn kha khá thời gian của t luôn. Mong là mọi người sẽ thích. Nếu không thích cũng mong đừng report, t không phải rất cực khổ nhưng cũng là công sức.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info