ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

《 Nhập Mộng - Trùng Phùng 》

Tác giả: 引灵曲 (Đã được sự cho phép của tác giả)

----------

Đêm nọ, Ngụy Anh nằm trong ngực Lam Trạm ngủ thật say....

Lúc y mở mắt phát hiện mình đang ở trong từ đường ở Liên Hoa Ổ, Lam Trạm cũng đứng sau lưng y. Ngụy Anh nói:

"Lam Trạm, chúng ta cùng vào một giấc mơ rồi, có một giọng nói trong đầu nói cho ta biết hôm nay là ngày người thâb hai giới âm dương gặp gỡ, ngươi thắp đèn cho ta, khoảng hai giờ đèn sẽ tắt, hai giờ sau ta trở về".

Lam Trạm: "Ừm".

Lam Trạm cầm một ngọn đèn trong tay đứng trước bài vị, Ngụy Anh trực tiếp đi xuyên qua bức tường phía sau, vừa đi qua y đã phát hiện mình đứng trên một sân khấu, sau lưng còn có vài người y không quen biết đang lục tục tiến vào. Dưới sân khấu là các thể loại linh hồn, loại nào cũng có, hơn nữa còn có cả yêu ma quỷ quái quả thực rất khôi hài.

Ngụy Anh nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy sư tỷ đang giơ tay vẫy vẫy gọi y cách chỗ này không xa:

"A Tiện, bên này, chỗ này...".

Ngụy Anh lập tức chạy tới cầm lấy tay sư tỷ. Giang thúc thúc và Ngu phu nhân cũng ở bên cạnh, còn Kim Tử Hiên đứng sau lưng sư tỷ.

Ngụy Anh mừng chảy nước mắt, lập tức quỳ xuống trước mặt bọn họ nói:

"Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ và tỷ phu, xin lỗi. Là con hại mọi người".

Giang Phong Miên kéo Ngụy Anh lên nói: "A Tiện, không phải lỗi của con, ta không trách con, cho dù không vì con Ôn thị cũng sẽ tìm lý do khác để tới Liên Hoa Ổ, thật sự không phải lỗi của con".

Ngu phu nhân: "A Tiện, ta cùng Giang thúc thúc của ngươi ở ở đây rất tốt, ngăn cách giữa hai ta đã giải trừ, có thể ở bên ông ấy cũng tốt hơn rồi".

Sư tỷ: "A Tiện, đừng tự trách nữa, sư tỷ vẫn luôn tin tưởng đệ".

Kim Tử Hiên: "Ngụy Vô Tiện, ta chưa từng oán trách ngươi".

Ngụy Vô Tiện khóc càng đau lòng hơn, y luôn tự trách, nếu như không phải tại y, Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ cùng Kim Tử Hiên sẽ không chết, thì ra bọn họ không hề oán trách mình.

Giang Phong Miên: "Lần trước ngươi cùng Nhị công tử Lam thị tới trước linh vị của chúng ta nói, chúng ta đều nghe được, Hàm Quang Quân là một người đáng giá để giao phó".

Ngụy Anh: " Hả, thì ra mọi người đã nghe thấy?".

Bốn người cùng nói: "Tất nhiên nghe thấy".

Trước giờ da mặt y rất dày nhưng hiện tại cũng không chịu được đỏ mặt.

Sư tỷ: "A Tiện, lần đó ở từ đường đệ hỏi ta vì sao một người phải yêu thích một người khác, thì ra đệ thích Lam nhị công tử".

Ngụy Anh làm nũng: "Sư tỷ".

Sư tỷ: "Được rồi được rồi, không trêu đệ nữa, Kim Lăng bây giờ ra sao?".

Ngụy Anh: "Nó thừa kế gia chủ Kim thị, tính cách giống Kim... Ờm... giống hệt tỷ phu".

Kim Tử Hiên: "Ta biết trước kia ấn tượng của ngươi về ta không tốt, nhưng cũng không quá kém đâu nhỉ".

Ngu phu nhân: "Giang Trừng thế nào rồi?".

Ngụy Anh: "Sau lần ngài sắp xếp xem mắt với Dung thị, hắn nằm trong danh sách đen xem mặt của tiên môn bách gia, bây giờ ở cùng với linh khuyển Tiên Tử của Kim Lăng".

Ngu phu nhân: "Hả? Ở cùng linh khuyển, vậy phải làm sao đây, Ngụy Anh, sau khi người trở về nhất định phải sắp xếp đi xem mắt cho nó, không được thì nhờ Hàm Quang Quân hỗ trợ, phải giải quyết hôn sự cho Giang Trừng giúp ta, đồng ý với ta".

Ngụy Anh lúng túng cười: "Vâng, để con thử".

Ngu phu nhân: "Không phải thử, mà nhất định phải tìm ra biện pháp".

Ngụy Anh: "Vâng Ngu phu nhân, con nhất định nghĩ cách".

Lúc này Ngụy Anh nghe được cuộc nói chuyện của một đôi bà cháu, cháu gái hỏi:

"Bà nội, người ở bên này có đủ tiền tiêu không?"

Bà nội: "Ở âm phủ bây giờ mỗi bát mì có giá ba trăm ngàn minh tiền (tiền âm phủ), quá đắt, tiền hóa không đủ đâu?"

Cháu gái: "Vậy lúc về con sẽ bảo cha mẹ đốt nhiều vàng bạc hơn cho người".

Ngụy Anh lập tức hỏi: "Sư tỷ, mọi người có đủ tiền không?".

Kim Tử Hiên cười: "Có ta ở đây, sao lại không có tiền tiêu chứ".

Ngụy Anh thầm nghĩ cũng đúng, Kim thị tiền vàng biển bạc, cho dù là cõi âm Kim Tử Hiên cũng không thiếu tiền tiêu, Giang Trừng là tông chủ một môn phái cũng sẽ hiếu kính cha mẹ không ít, haizz, chỉ có Ngụy Anh y chết rồi không có ai đốt tiền cho, trước nghèo, sau khi chết càng nghèo...

Mấy người nói chuyện với nhau một lúc lâu, sư tỷ nói:

"A Tiện, hết giờ rồi, đệ phải trở về đi thôi".

Ngụy Anh từ biệt bọn họ, chuẩn bị xoay người trở về sân khấu lúc trước, sư tỷ kéo tay y lại:

"A Tiện, đệ muốn đi đâu?".

Ngụy Anh: "Vừa rồi đệ đi từ trong sân khấu ra, bây giờ phải trở về từ nơi đó".

Giang Phong Miên: "Âm phủ là đường một chiều không quay đầu, cùng chúng ta đi, chúng ta đưa con ra ngoài".

Ngụy Anh đi theo bọn họ, ngược với hướng về sân khấu, đi mất một lúc lâu tới cạnh một bờ sông, sóng nước dập dềnh, liễu hai bên bờ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió thổi qua, rất thoải mái, đúng là cảnh đẹp. Ngụy Anh vô thức đi tới bờ sông xem phong cảnh bên trong, Giang Phong Miên bắt lấy tay y nói:

"Cách xa bờ sông một chút, đây là Vong xuyên, trong đó đều là ác linh".

Ngụy Anh lập tức tỉnh táo, quay lại bước theo ông, đi thêm một lúc, năm người tới một thác nước không lớn lắm, Giang Phong Miên nói:

"A Tiện, đi xuyên qua thác nước này, con về đi".

Ngụy Anh xoay người chào tạm biệt với bọn họ: 

"Giang thúc thúc, ngu phu nhân, sư tỷ, tỷ phu bảo trọng".

Mọi người vẫy tay từ biệt với y, Ngụy Anh vừa xông vào trong thác đã từ từ mở mắt ra, lúc này Lam Trạm đang nằm bên cạnh, y xoay người ôm lấy hắn, nhắm mắt lại an tâm chìm vào giấc ngủ.

[Hoàn]

---

Sau phần này là phần Đại hội săn bắn ở Cô Tô Lam thị

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info