ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

ĐỒNG NHÂN MA ĐẠO TỔ SƯ

MƯỜI BA NĂM CỦA NGỤY VÔ TIỆN {PHẦN 5}
Tác giả: 长夜终有灯 DAYTOY (Có sự cho phép)
Cảnh báo: Có OOC, có thiết lập cá nhân,  ai không đọc được có thể quay đầu.

=========

NĂM THỨ CHÍN

Năm nay Lam Nguyện mười hai tuổi, Lam Vong Cơ ban tự cho nhóc - Tư Truy. Ngụy Vô Tiện hiểu hàm nghĩa của chữ này, đêm qua Lam Vong Cơ đã viết lên giấy rất nhiều lần.
Ta yêu A Tiện, là ý này, đúng, tư quân bất khả truy (nhớ người không thể tìm). Mấy chữ ngắn ngủi nhưng khiến mắt Ngụy Vô Tiện đỏ ửng. Quân có biết tám năm qua ta vẫn luôn ở bên cạnh người, cũng chính là ý đó.

Tư Truy vừa qua sinh nhật mười hai tuổi, Lam Vong Cơ bèn dẫn theo đám tiểu bối ra ngoài săn đêm.
Tư Truy cùng Cảnh Nghi trợn to mắt nhìn hai chữ Di Lăng trên đền thờ, không phải nói .... Hàm Quang Quân ghét nhất là Di Lăng à.... Sao ...sao còn dẫn bọn họ tới nơi này săn đêm.

Tuy đám tiểu bối không tham gia trận Xạ Nhật cũng không tham dự cuộc chiến tiễu trừ ở Loạn Táng Cương, nhưng nhắc tới Di Lăng điều đầu tiên nhớ tới chính là Loạn Táng Cương và Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện.

Tâm tính trẻ con luôn tò mò với những điều mình không biết, nếu đã tới Di Lăng tất nhiên muốn đi Loạn Táng Cương xem một tý.

Tư Truy cùng Cảnh Nghi hai mắt nhìn nhau thống nhất một ý nghĩ, nhân lúc tự do hoạt động nhất định phải tới Loạn Táng Cương xem xem. Theo lời nói của người ngoài, Hàm Quang Quân vô cùng chán ghét Loạn Táng Cương ở Di Lăng, càng không muốn nhắc tới Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện, chắc chắn Hàm Quang Quân sẽ không dẫn mình tới Loạn Táng Cương rồi.
Chỉ là các bạn nhỏ Lam gia không ngờ trạm đầu tiên Hàm Quang Quân dẫn tới chính là Di Lăng - Loạn Táng Cương.
Thật ra thì không phải Hàm Quang Quân muốn dẫn các bạn nhỏ tới Loạn Táng Cương mà là lúc hoạt động tự do, đám nhóc này họp tổ tự phát đi tới đó vô tình gặp được Hàm Quang Quân dưới chân núi, sau đó Loạn Táng Cương biến thành trạm đầu tiên Hàm Quang Quân dẫn đám tiểu bối đi săn đêm.
Ngụy Vô Tiện không cùng Lam Vong Cơ đi vào Loạn Táng Cương, chỉ đứng bên ngoài bia ranh giới chờ bọn họ đi ra, không phải không muốn trở về mà là y rất sợ sau khi trở về lại không ra được giống như năm đầu tiên đó.
Không phải sợ hãi khi phải vượt qua nỗi cô độc mỗi đêm ngày ở Loạn Táng Cương, chỉ là sau khi cảm nhận được ánh mặt trời nơi Vân Thâm Bất Tri Xứ còn có ai muốn trở lại trong bóng tối đâu.
Tư Truy phát hiện Loạn Táng Cương không hề quỷ khí âm u, oán khí mười phần như sách vở miêu tả, ngược lại càng giống một ngọn núi hoang vô chủ.
Từ khi Ngụy Vô Tiện đưa tàn tộc của Ôn Ninh về sống ở Loạn Táng Cương, trừ một lòng muốn Ôn Ninh sống lại chính là thu phục oán linh.
Trước khi y bỏ mình đã thu phục phần lớn oán linh ở đó, sau trận vây quét Loạn Táng Cương các đại gia tộc tộc lại giăng kết giới trấn áp nơi này, phần nhỏ oán linh còn tồn tại sớm đã tan thành mây khói.
Loạn Táng Cương không có oán linh chẳng phải chính là một ngọn núi hoang còn gì. Đám tiểu bối Lam gia còn cho rằng  yêu ma quỷ quái ở Loạn Táng Cương rất nhiều, nhất định có thể luyện tay luyện chân, không ngờ chẳng có gì cả. Các bạn nhỏ vội vã tản ra, Tư Truy thì theo sau Lam Vong Cơ, thấy hắn ngồi xuống gọi đàn Vong Cơ ra đàn một khúc vấn linh.
Tư Truy cũng ngồi xuống vấn linh. Không ngờ lại có trả lời. Tay Lam Vong Cơ run lên, đàn sai một âm, tay cũng bị xước.
Vừa rồi Tư Truy hỏi

[Quân có ở đây không?]

[Có]

"Hỏi hắn là nhân sĩ phương nào?". Giọng nói của Lam Vong Cơ nôn nóng nhưng cũng giống như đang sợ hãi điều gì đó.

[Kỳ Sơn Ôn thị]

Tư Truy còn định hỏi tiếp đã bị Lam Vong Cơ cắt ngang:
"Tư Truy, chúng ta về thôi".
"Ơ, vâng, Hàm Quang Quân".
Bóng đêm lặng lẽ, hiếm khi Hàm Quang quân không thể tức mà một mình đi tới Loạn Táng Cương. Bước chân vội vã đi tới nơi ban ngày Tư Truy vấn linh, bắt đầu hỏi linh.
[Quân có đây không?].
[Có].
[Nhân sĩ phương nào?].
[Kỳ Sơn Ôn thị].
[Đã từng gặp Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện chưa?].
[Chưa từng].
.... Lại một lần không có tin tức.
Lam Vong Cơ thử lại mấy lần, linh hồn tới đều trả lời chưa gặp bao giờ.
Đêm đó Ngụy Vô Tiện cũng theo Lam Vong Cơ tới Loạn Táng Cương. Ban ngày trở về chỗ trọ, Tư Truy nói chuyện với Cảnh Nghi vấn linh có trả lời nhưng nhóc muốn hỏi lại bị Hàm Quang Quân ngăn cản, lúc ấy Ngụy Vô Tiện cũng biết Lam Vong Cơ nhất định sẽ cố ý tránh khỏi đám tiểu bối đi tới Loạn Táng Cương, quả nhiên tên ngốc này thực sự quay trở về đó.
Ngụy Vô Tiện cố gắng thử đáp lại vấn linh của Lam Vong Cơ, nhưng không biết gì sao luôn có một màn che ngăn trở, không cách nào trả lời lại hắn. Lam Vong Cơ sớm đã quen với đáp án vấn linh thế này, ngồi trong phòng ngẩn người, vuốt ve môi mình cả một đêm. Ngày hôm sau, đám tiểu bối Lam gia theo Lam Vong Cơ tới chợ Di Lăng, ở đây không quá giống với chợ ở trấn Thải Y, mọi người đều rất hưng phấn. Lam Vong Cơ mua cho đám nhóc rất nhiều đồ ăn, mấy bạn nhỏ rất vui vẻ cắn một miếng....
Ui!!!! Cay cay cay...
Ngụy Vô Tiện nhìn đám trẻ bị cay sắp khóc, nhoài người trên bả vai Lam Vong Cơ cười ngặt ngẽo không ngừng. Thức ăn ở Cô Tô Lam thị vô cùng thanh đạm, đồ ăn vặt Lam Vong Cơ mua đều là đồ cay đúng là làm khó các bạn nhỏ mà.

"A! Thật cay, thật cay quá, Hàm Quang Quân, thức ăn ở Di Lăng cũng thiên về vị nhạt dễ tiêu mà, sao đồ ăn vặt lại cay như vậy?".

"Ô ha ha ha ha ha, Tư Truy đáng yêu quá, tất nhiên là Lam Trạm bảo chủ quán cho thêm cay rồi!".

Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ mua thật nhiều đồ ăn vặt năm đó hắn vô tình gặp mặt tiện tay mua cho y cùng A Uyển. Nhiều năm như vậy, Lam Trạm còn nhớ mình đã gọi những gì, khẩu vị như thế nào, thật là...
Cắn cắn môi, giơ tay ra chụp lấy bàn tay Lam Vong Cơ buông thõng bên người, mười ngón tay nắm chặt.
Lam Trạm, ta vẫn luôn ở đây.



NĂM THỨ MƯỜI.


Năm nay, Lam Vong Cơ ba mươi tuổi.
Ngụy Vô Tiện tính toán, năm đó y bỏ mình Lam Vong Cơ mới hai mươi.
Thì ra thời gian trôi nhanh như vậy, y đã chết mười năm rồi. Sau khi tan lớp, Lam Vong Cơ ngồi ở chỗ của hai người trước kia như thường lệ, Tư Truy đi rồi lại vòng về:

"Hàm Quang Quân, tiên sinh mời ngài".

Lam Vong Cơ lau sạch bàn của Ngụy Vô Tiện, đứng dậy đi tới Nhã Thất.

"Thúc phụ".

"Vong Cơ à, gần đây có bận không".

"Vẫn tốt, phân ưu cùng huynh trưởng mà thôi".

"Ngươi cũng ba mươi rồi, việc chung thân đại sự cũng nên cân nhắc một chút".

"..."

"Mấy ngày nữa bớt chút thời gian gặp mặt nữ quyến đến tuổi của mấy đại thế gia một lát, nếu như gặp được người thích hợp thì quyết định luôn".

"Thúc phụ, thứ cho Vong Cơ không thể vâng lệnh".

"Vong Cơ! Ngươi...".

"Thúc phụ, trong lòng con hiểu rõ việc chung thân đại sự của mình".

"Ngươi! Nếu ngươi không đi thì đi Tàng Thư Các chép gia quy cho ta! Vong Cơ... cũng mười năm rồi, tâm tư của ngươi cũng nên chỉnh ý một chút. Người còn sống cũng nên...".

"Thúc phụ, ngài không cần nhiều lời, vậy Vong Cơ tới Tàng Thư Các". Lam Vong Cơ cắt đứt lời Lam Khải Nhân, giọng nói dồn dập như sợ nghe thấy lời ông muốn nói tiếp đó.

Ngụy Vô Tiện lặng im thành thật quy củ đi theo sau Lam Vong Vơ, không cầm tay hắn léo nhéo không ngừng với hắn nữa.
Y đau lòng nhìn bóng lưng quật cường trước mặt, mình chết rồi thì thôi đi, hắn còn chịu tội như vậy, một mình chịu đựng mười năm nhớ nhung dài đằng đẵng, hôm nay lại vì một kẻ đã chết mà dự định cô độc cả đời.
Lam Vong Cơ bắt đầu chép gia quy, Ngụy Vô Tiện nhìn người đang nghiêm túc viết chữ vừa bực vừa buồn cười, ha ha ha, năm đó hơn ba ngàn gia quy ta chép trong vòng một tháng lận, bây giờ hơn bốn ngàn rồi, Lam Trạm ngươi thật thảm ha ha ha ha.

Cái tên này đúng bảo thủ, não nhúng nước, con trai lớn phải lấy vợ mà, ta chết mười năm rồi, rút cuộc ngươi đang chờ cái gì vậy. Huống chi ta cũng là đàn ông, cho dù hai chúng ta tâm ý tương thông thì ở chung một chỗ cũng rất khó. Hơn nữa ta đã không còn...

Lần này được rồi ha, chép gia huấn! Chép đi chép đi! Lần này không có ai nháo ngươi nữa, ngươi chép sẽ nhanh hơn!.

Giống như năm đó, Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện với Lam Vong Cơ nằm ngoài ra bàn vừa nhìn hắn sao chép vừa liến thoắng:

"Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Lam Nhị công tử! Lam Nhị ca ca! Ngẩng mặt nhìn ta một cái đi mà".

Người ngồi đối diện hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chuyên tâm làm việc của mình, Ngụy Vô Tiện nhàm chán bĩu môi, lúc này Lam Vong Cơ đột nhiên ngẩng đầu nhìn vị trí của y. Ngụy Vô Tiện kích động vẫy tay:

"Lam Trạm! Lam Trạm! Ta ở đây này".

Lam Vong Cơ nhìn chỗ ngồi trống không, tiếp tục chép gia huấn.
Ngụy Vô Tiện mất mát thả tay xuống, còn tưởng Lam Trạm bỗng nhiên thấy được y cơ, còn muốn khuyên hắn buông bỏ quá khứ sống cho thật tốt.
Ngụy Vô Tiện nằm nhoài ra bàn, vùi đầu vào cánh tay thất vọng ủ rũ.
Buồn phiền một lúc, ngẩng đầu lên cánh tay áo đã ẩm ướt. Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang nghiêm túc sao chép, chạy tới dựa vào án thư nhìn hắn, vừa nhìn y cũng luống cuống.
Lam Vong Cơ vẫn đưa bút từng nét từng nét, nét chữ mạnh mẽ xinh đẹp cũng vô cùng quý phái. Nhưng mà.... chữ vừa viết thành đều bị chất lỏng không biết tên làm loang ra. Lam Vong Cơ giống như không nhận ra, tiếp tục viết .... tiếp tục loang.
Ngụy Vô Tiện còn đang choáng váng vội vàng ôm lấy Lam Vong Cơ từ phía sau:

"Lam Trạm Lam Trạm, ta ở đây, ta ở đây này, chúng ta không khóc nữa. Không muốn đi xem mắt thì chúng ta không đi, không muốn chép gia quy chúng ta không chép, chúng ta không khóc, Lam Trạm!". Nói rồi nói, viền mắt của y cũng đỏ lên.

Ngụy Vô Tiện ở đây mười năm cũng đã từng nghĩ tới, nếu như đổi thành Lam Trạm chết đi mình sẽ sống như thế nào.
Sau đó tự tát mình một cái, Ngụy Vô Tiện ngươi nghĩ bậy bạ cái gì, Lam Trạm sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý. Nhưng nếu như nhất định phải có đáp án, vậy hẳn là y cũng giống Lam Trạm, thời gian dài nhớ nhung người mình yêu nhưng vẫn phải gánh vác trọng trách mình đảm nhiệm. Bề ngoài giả bộ không sao, thực ra chỉ bản thân mới thấm nỗi nhớ nhung gặm nhấm tận xương tủy, trong đêm dài chỉ có thể nhìn bóng trăng lẻ loi ngoài cửa sổ nhớ nụ cười của người kia.
Thật là, phiêu bạt rất lâu. Mười năm qua, ta phụ ân tình sâu đậm của ngươi, không báo đáp được tình thân hữu sinh tử.

[Còn nữa]
--------------------------
13 năm này Tiện Tiện đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì, qua lời tác giả đồng nhân có thể biết chút gì đó. Lưu ý đây là đồng nhân không phải mẹ đẻ viết. Mười ba năm này chỉ qua ý kiến và suy nghĩ của tác giả viết đồng nhân. Vui lòng không comment phiến diện. Thanks

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info