ZingTruyen.Com

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

ĐỒNG NHÂN MA ĐẠO TỔ SƯ

MƯỜI BA NĂM CỦA NGỤY VÔ TIỆN {PHẦN 4}
Tác giả: 长夜终有灯 DAYTOY (Có sự cho phép)

Cảnh báo: Có OOC, thiết lập cá nhân, ai không đọc được có thể quay đầu.

======

NĂM THỨ SÁU.

Đây đã là năm thứ năm Ngụy Vô Tiện "sống" ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, một năm này y đã có thể cùng Lam Vong Cơ ra cửa nhưng lại không được cách xa hắn quá năm thước.
Năm nay, chuyện khiến Ngụy Vô Tiện khắc sâu nhất đó chính là bữa tiệc sinh nhật một mình của Lam Vong Cơ.
Buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên Lam Vong Cơ ngủ thẳng tới tận trưa mới dậy. Ngụy Vô Tiện còn tưởng hắn bị ốm, lo lắng thật lâu mới phát hiện thì ra người này chỉ đang ngủ thôi. Đúng là hiếm có, thời niên thiếu cùng  mấy năm năm nay, đây vẫn là lần đầu tiên y thấy Lam Trạm ngủ nướng.
Buổi trưa, Lam Vong Cơ dậy rồi cũng không mặc lên trung y thêu hoa văn mây bay nữa mà cầm một cái bọc quần áo gói kín từ trong tủ ra, bên trong có một bộ quần áo, trung y màu đỏ, áo dài màu đen, áo khoác ngoài màu đen viền đỏ, còn có dây buộc tóc màu đỏ cùng miếng bảo vệ cổ tay màu đen.
Ngụy Vô Tiện thấy bộ quần áo này rất quen mắt.
Đây... đây không phải là bộ quần áo y mặc trên người ở Bất Dạ Thiên ngày đó sao?
Không, không đúng. Đây là một bộ quần áo mới có kiểu dáng y hệt với bộ kia.

Sau khi Lam Vong Cơ tắm qua, cầm từng món từng món mặc vào, thái độ nghiêm trang như đang làm chuyện gì đó quan trọng lắm.
Ngụy Vô Tiện đứng một bên há miệng nhìn, Lam Trạm... Lam Trạm không mặc quần áo của Lam thị, không đeo mạt ngạch.
Mặc quần áo phối đồ đen của Di Lăng Lão Tổ, dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc mái tóc lên theo kiểu Ngụy Vô Tiện thường buộc, thít chặt miếng bảo vệ cổ tay, xỏ giày đen. Người trong gương ngoại trừ có khuôn mặt khác biệt ra, ăn mặc vô cùng giống Ngụy Vô Tiện, cho dù ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ Ngụy Vô Tiện đã sống lại. 

Lam Vong Cơ không cầm Tị Trần, cũng không đi theo đường lớn xuống núi mà từ sau núi lén chạy ra ngoài, tất cả đều là phong cách của Ngụy Vô Tiện.

Đi tới trấn Thải Y mua hai vò Thiên Tử Tiếu, lại mua đài sen ở chỗ cô nương xinh xắn, mua sơn trà của một cụ bà, mua từ chỗ nghệ nhân đầu phố đồ chơi làm bằng đường, cuối cùng mua thêm một ít đồ ăn vặt của Cô Tô và một vài món đặc sản Vân Mộng. Đêm khuya, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ leo tường vào Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Trở về Tĩnh Thất, Lam Vong Cơ lặng im không nói, đặt đống đồ mua được lên trên chiếc bàn không có một hạt bụi, lấy ra hai chiếc ly rót đầy Thiên Tử Tiếu. Lam Vong Cơ mặc đồ đen, đi tới trước gương cười nói:

"Lam Trạm! Sinh nhật vui vẻ!".

Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh sớm đã đỏ mắt, một lần lại một lần nhắc lại: Lam Trạm! Sinh nhật vui vẻ.
Lam Trạm! Sinh nhật vui vẻ. 

Lam Trạm! Sinh nhật vui vẻ nha. 

Lam Trạm, cho dù ngày nào cũng có thể nhìn thấy ngươi, nhưng mà ta, ta thực sự rất nhớ ngươi. 

Lam Trạm! Sinh nhật vui vẻ.

Đáng tiếc, người được chúc không nghe thấy.
Lam Vong Cơ đã khôi phục lại gương mặt không biểu cảm, nói với người trong gương: 

"Ngụy Anh, ngươi mau trở về đi, ta rất nhớ ngươi". Vừa dứt lời nước mắt đã trào ra.
Lam Vong Cơ nhìn người trong gương khóc, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ khóc.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy khổ đau khi lưu lạc, nỗi đau khổ khi Liên Hoa Ổ bị diệt môn, đau đớn khi bị lấy đi kim đan, sự thống khổ khi sư tỷ qua đời và sự đau đớn tột cùng khi bản thân bị phản phệ hóa thành tro bụi đều không thấm vào đâu so với những gì đã nhìn thấy hôm nay.

Lam Vong Cơ mặc quần áo màu đen của Ngụy Vô Tiện, bắt chước dáng vẻ của y tự nói với bản thân mình: Lam Vong Cơ, sinh nhật vui vẻ nha.
Nỗi khổ của hắn, không thể biểu đạt nỗi nhớ nhung, sự đau đớn của mình ra ngoài, chỉ vì người nọ là "Tà ma ngoại đạo".
Một năm 365 này, Lam Vong Cơ có 364 ngày cần gánh vác trách nhiệm của con cháu Lam gia. Chỉ có ngày sinh nhật của hắn hắn mới có thể là Lam Vong Cơ, chỉ là Lam Vong Cơ không kiêng kị điều gì nhớ Ngụy Vô Tiện, chỉ là Lam Vong Cơ thuộc về Ngụy Vô Tiện.

Nhớ y không chịu nổi, chỉ có thể dùng phương thức nhìn vật nhớ người hóa giải nỗi nhớ ngập tràn kia.
Từ đó tới mấy năm sau, Ngụy Vô Tiện cũng không dám nhớ lại sinh nhật cùng bộ dáng hôm đó của Lam Vong Cơ thêm lần nữa.

Bởi vì chỉ cần nhớ tới tình cảnh đêm đó, Ngụy Vô Tiện trời sinh có một gương mặt tươi cười sẽ òa lên khóc như một đứa trẻ.



NĂM THỨ BẢY 

Mỗi ngày Ngụy Vô đều dậy rất sớm, ừm... là so với giờ làm việc nghỉ ngơi của y ngày xưa, quả thực rất sớm.
Nhàm chán theo Lam Vong Cơ đi dạy học cho các bạn nhỏ. Lam Vong Cơ nói bên trên, y ngồi bên dưới nghe, lúc mới đầu ngồi nghiêm túc quy củ, sau một khắc bắt đầu ngồi tùy ý, dù sao người khác cũng chẳng nhìn thấy y.

Lan Thất là nơi giảng bài, mấy năm này cũng do Lam Vong Cơ quản lý. Tiểu bối Lam gia đều biết Hàm Quang Quân nhà mình có điều kiêng kỵ, cũng nhớ kỹ không phạm tới những điều kiêng kỵ này.
Ví dụ như, có thể cho thỏ sau núi ăn nhưng không được hù dọa bọn chúng, nhất là con thỏ được thắt bằng dây buộc tóc màu đỏ kia.
Ví dụ như, không được nhắc tới Di Lăng Lão Tổ trước mặt Hàm Quang Quân, tốt nhất là đừng nói tới Di Lăng.
Còn ví dụ nữa, bàn học trong Lan Thất ngồi chỗ nào cũng được trừ hai chiếc bàn của hàng thứ hai. Tiểu bối Lam gia tất nhiên không biết vì sao lại không được ngồi ở hai cái bàn đó, nhưng người trong cuộc như Ngụy Vô Tiện tất nhiên hiểu rõ.
Hai cái bàn kia, một cái là bàn mình ngồi lúc nghe giảng ở Lam thị, cái còn lại bên cạnh chính là chỗ của Lam Trạm.
Ngụy Vô Tiện bây giờ vẫn ngồi ở bàn mình, còn người ngồi bên cạnh y năm đó nay đã lên trên giảng bài rồi, thời gian trôi đi thật nhanh.
Sau giờ học, mọi người lục tục rời khỏi Lan Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi đó chờ Lam Vong Cơ cùng đi.
Hôm nay Lam Vong Cơ không đi mà ngồi xuống chỗ ngồi của hắn năm đó, nhìn về "chỗ trống" bên cạnh.
Chỉ nhìn không nói.
Ngụy Vô Tiện bị hắn nhìn tới sững sờ, sau đó trưng ra vẻ mặt tươi cười đặc trưng. Giọng nói lại mang theo nức nở:

"Lam Trạm! Bài học hôm nay thật nhàm chán, có muốn ra sau núi bắt cá cùng nhau không ~".

Lam Vong Cơ ngồi một lúc lâu, đứng dậy lau sạch sẽ mặt bàn vốn không có một hạt bụi của Ngụy Vô Tiện. Sau đó rời khỏi Lan Thất.




NĂM THỨ TÁM.

Gần đây Ngụy Vô Tiện rất thích đọc sách, đúng là không thể hiểu nổi, trước kia nhìn quyển sách một lúc đã buồn ngủ, bây giờ lại chủ động chạy tới Tàng Thư Các tìm đọc.
Thực ra chủ yếu là do thời gian này Lam Vong Cơ đi săn đêm, lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại hắn đã đi rồi, không thể đuổi theo nên y không thể làm gì khác là chờ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện yên lặng thở dài nhìn Nhã Chính Tập đang mở trên bàn, haizz ... Lam Trạm không ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng là quá nhàm chán. Khoảng chừng năm ba ngày sau Lam Vong Cơ cuối cùng cũng trở về, Ngụy Vô Tiện vô cùng phấn khởi chạy tới cửa đón hắn. Đi bên cạnh hắn lảm nhảm cho dù biết rõ y nói gì đối phương cũng không nghe được:

"Lam Trạm Lam Trạm, Lam Nhị ca ca tại sao ngươi lại đi ra ngoài săn đêm một mình chứ, bỏ mặc ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ không thèm dẫn ta theo, có phải ngươi thành tâm muốn ta chán chết hả!".

"Lam Trạm, mặc dù nói thế này hơi quái quái nhưng mà mấy ngày không gặp ta thực sự rất nhớ ngươi đó, ngươi có nhớ ta không? Thật hâm mộ Vong Tiện với Vô Ki có thể ở chung một chỗ, thật tốt mà".

"Lam Nhị ca ca, lần sau ta cùng với ngươi đi săn đêm nhá, chúng ta tới Vân Mộng đi. Lâu lắm rồi ta không tới Vân Mộng, mặc dù Giang Trừng rất hận ta nhưng ta vẫn rất nhớ hắn, muốn xem hắn sống thế nào. Cũng không biết Vân Mộng Giang thị được tên nhóc thối kia chấn hưng thành cái dạng gì rồi nữa, nếu không thật có lỗi với Giang thúc thúc và Ngu phu nhân. Không thì đi Lan Lăng cũng được, ta muốn xem Kim Lăng lớn lên thế nào rồi, chắc là một thiếu niên nhanh nhẹn, hoạt bát giống với A Nguyện, hiền lành giống sư tỷ, ngàn vạn lần đừng có cứng ngắc giống như cha nó, nhưng mà bộ dáng giống cha thì cũng được. Nếu như có thể ta còn muốn tới thắp cho sư tỷ một nén hương, nhắc tới cũng thật nực cười, đều chết cả vì sao ta vẫn không gặp được sư tỷ cùng Giang thúc thúc bọn họ chứ? Hồi nhỏ đã một mình cô đơn, sau khi chết cũng chỉ có một mình, Di Lăng Lão Tổ ta cũng quá thảm ha! Mà thôi! Xem lần này ngươi mang món gì ngon về cho A Nguyện cùng Cảnh Nghi nào, lần trước có bánh hoa sen nhìn ngon lắm, đáng tiếc ta chỉ có thể nhìn hai nhóc ăn, thật đáng tiếc, đáng tiếc mà".

Sau khi Lam Vong Cơ trở về Tĩnh Thất thay quần áo, Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi cũng tan học, hai đứa biết Hàm Quang Quân đã trở về lập tức tới bái kiến:
"Hàm Quang Quân, ngài về rồi". Lam Nguyện dưới sự dạy dỗ của Lam Vong Cơ càng ngày càng tuấn tú, đoan phương nhã chính, lại trở thành tấm gương của Lam gia.
"Ừ".
"Hàm Quang Quân, lần này ngài đi săn đêm mang đồ ăn ngon gì về cho chúng con thế?". Cảnh Nghi khá hiếu động, tính tình hoạt bát có vài phần giống với Ngụy Vô Tiện ngày xưa.
Lam Vong Cơ nhìn Cảnh Nghi, hiếm khi không nói gì, dù vậy cũng khiến người khác kinh sợ như cũ.
Lam Vong Cơ chỉ tay lên bàn, Cảnh Nghi chạy tới nhòm nhòm, quay lại ngoắc Lam Nguyện đang đứng cạnh Lam Vong Cơ:

"Hế, là bánh mochi, đặc sản Kỳ sơn", nhón lên bắt đầu ăn, "Hẳn là Kỳ sơn của Kỳ sơn Ôn thị nhở", Cảnh Nghi vừa ăn vừa nói: "Ừm, ngon, A Nguyện mau ăn đi cái này ngon này".

"Ăn không nói". Sau khi Lam Nguyện nói xong, cầm lên một cái cắn một miếng, cảm thấy rất ngon, cười đến mắt cũng cong cong.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ có gì đó không bình thường, rất không thích hợp. Mặc dù biểu tình như thường ngày, mặt không biểu cảm nhưng chưa tới mức không nói với hai đứa nhỏ câu nào.

Y cẩn thận quan sát một lúc, hừm, người này cứ uống nước mãi, còn không nói một câu, chắc là ăn cay rồi bị cay tới mức không nói nổi. Sở dĩ Ngụy Vô Tiện kết luận nhanh như thế là bởi vì ở trận Xạ Nhật y đã hố Lam Vong Cơ một vố, y ghi nhớ sự kiện đó vô cùng sâu sắc.

Thời điểm trận Xạ Nhật sắp kết thúc, Ôn thị đã có xu hướng sụp đổ, bốn đại gia tộc lòng quân đại chấn. Đúng dịp tất niên, các gia tộc cùng nhau gói sủi cảo làm bữa cơm giao thừa.
Tỷ tỷ Giang gia biết A Tiện nhà mình không cay không vui, tỉ mỉ gói một phần sủi cảo cay còn bóp viền khác biệt trên sủi cảo để phân biệt với phần sủi cảo thường khác.
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng nhau đánh hạ một thành vốn đã rất vui vẻ, thấy sư tỷ đặc biệt làm cho mình sủi cảo cay lại càng vui sướng hơn, bê phần sủi cảo dành riêng cho mình cọ tới bên người Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, ăn sủi cảo không? Từ nhỏ tới giờ ta thích nhất là sủi cảo sư tỷ làm đó, ngươi ăn thử một miếng xem. Nào, há miệng cho đút cho ngươi, ngươi nể mặt chút đi, ăn một cái thôi mà".

Lam Vong Cơ giống như bị người trước mặt dụ dỗ, ngoan ngoãn há miệng ăn miếng sủi cảo người nọ đưa tới.

Sau đó... Hai ngày không nói được.

Ngụy Vô Tiện nghĩ lại thời gian hai người sống chung trong cuộc chinh chiến Xạ Nhật, lần nữa tự sỉ vả mình, Ngụy Vô Tiện ngươi đúng là đồ ngu, yêu mến của Lam Trạm ẩn giấu trong đôi mắt đó ngươi lại không phát hiện ra, đáng đời!
Ngụy Vô Tiện đỡ trán nhìn Lam Vong Cơ không thể nói chuyện, Lam Trạm chắc lại nhớ y rồi, nếu không vô duyên vô cớ tại sao lại đi ăn cay. Người này thực sự là ngốc khiến người khác đau lòng.

Việc Lam Vong Cơ sau khi ăn cay sẽ không nói chuyện được là bí mật nho nhỏ giữa hai người, người khác không ai biết được.

[Còn nữa]
================================

13 năm này Tiện Tiện đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì, qua lời tác giả đồng nhân có thể biết chút gì đó. Lưu ý đây là đồng nhân không phải mẹ đẻ viết. Mười ba năm này chỉ qua ý kiến và suy nghĩ của tác giả viết đồng nhân. Vui lòng không comment phiến diện. Thanks

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com