ZingTruyen.Asia

Ma Đạo Đồng Nhân Thập Cẩm

MƯỜI BA NĂM CỦA NGỤY VÔ TIỆN (3)

Trung_Op0510




ĐỒNG NHÂN MA ĐẠO TỔ SƯ

MƯỜI BA NĂM CỦA NGỤY VÔ TIỆN {PHẦN 3}
Tác giả: 长夜终有灯 DAYTOY (Có sự cho phép)
Cảnh báo: Có OOC, thiết lập cá nhân, ai không đọc được có thể quay đầu.

===========

NĂM THỨ TƯ

Đứa trẻ bảy tám tuổi bắt đầu nghịch ngợm, thích chó thích mèo thích thỏ con. Không biết Cảnh Nghi ôm từ đâu về một con cún nhỏ, Lam Nguyện cũng rất thích. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi sủng vật trừ đám thỏ do Hàm Quang Quân nuôi, hai nhóc giấu cún con vào phòng ngủ của của mình, mỗi lần ăn cơm xong đều trộm một ít đồ ăn về cho nó.
Hai nhóc cho rằng ngoài hai đứa ra không ai biết được bọn nó đang nuôi chó, thế nhưng không phải vậy, chuyện gì xảy ra ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều bị người tàng hình Ngụy Vô Tiện biết hết, ngày đầu tiên Cảnh Nghi ôm chó về đã biết rồi. Sau đó, ờm, y ôm lấy cây cột hét to Lam Trạm, Lam Trạm! Cứu ta! Có chó aaaaaaa.....

Gào thét một lúc mới nhận ra, hơ, chó đâu có cắn được linh hồn.
Tuy rằng từ đó trở đi, Ngụy Vô Tiện cùng con cún nhỏ này chung sống rất hòa bình, không còn ôm cột gào to Lam Trạm nữa. Nhưng nếu không bắt buộc phải đi ngang qua phòng của Cảnh Nghi và Lam Nguyện, y nhất định sẽ không đi qua. Nếu phải đi y sẽ đi trên nóc nhà

Cho tới một lần nọ Lam Vong Cơ ra ngoài săn đêm, bọn tiểu bối được thả mấy ngày nghỉ, Lam Nguyện cùng Cảnh Nghi lén lút mang cún con tới sau núi để nó hóng gió. Ngày nào cún con cũng bị nuôi nhốt ở trong phòng, vừa tới nơi đã nhanh chóng lăn lộn trên cỏ, nhân lúc hai đứa trẻ không để ý chạy từ núi phía tây sang sau núi phía đông. Đến khi cún con màu trắng gặp được bầy thỏ, tất nhiên là vui vẻ đùa nhau tới bến!

Mấy năm nay Ngụy Vô Tiện đều chỉ hoạt động được trong phạm vi Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể cùng Lam Vong Cơ ra ngoài săn đêm, vô cùng nhàm chán tự mình chạy tới sau núi xem thỏ, nhìn nhìn lại phát hiện ra con cún kia. Y phản xạ có điều kiện lập tức co giò chuẩn bị chạy mới phát hiện cún con kia nguẩy mông nhào vào giữa bầy thỏ, cùng cả đám nắm lông màu trắng hòa thành một đoàn.
Ngụy Vô Tiện thấy vậy lại ngồi xuống, nhìn cún con nhào tới Vong Tiện cùng Vô Ky đang quấn nhau ngủ chung. Vong Tiện bị ngã nhào, Vô Ki lập tức cho con cún kia một cái móng vuốt, Vong Tiện nhân cơ hội từ dưới người nó bò ra ngoài, nhảy thật nhanh tránh ra xa, co rúm người lại. Vô Ki cũng vội vàng đuổi theo chắn trước mặt Vong Tiện, thuận tiện đẩy củ cà rốt tới trước mặt nó như muốn nói <Gặm cà rốt đi cho đỡ sợ>.
Ngụy Vô Tiện theo dõi từ đầu tới cuối cảm thấy thật buồn cười, ha ha cười lớn, Vong Tiện thế mà cũng sợ chó, đúng là giống ta, ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Đang cười thì nghe được giọng nói tràn đầy tức giận của Lam Vong Cơ:

"Ai mang chó vào đây?".

Lam Trạm về rồi?!? Ngụy Vô Tiện vui vẻ xoay người, nhìn thấy gương mặt vĩnh viễn không có biểu cảm của Lam Vong Cơ hiếm khi hiện lên gợn sóng.

"Hàm, Hàm Quang Quân. Thật xin lỗi, nó là do bọn con nuôi. Hôm nay đưa nó đi chơi, bọn con không thấy nó đâu mới chạy từ phía tây sang đây". Cảnh Nghi lắp bắp giải thích, thấy sắc mặt của Lam Trạm lại càng cuống hơn, sắp khóc luôn rồi.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng. Vi phạm gia quy, niệm tình các ngươi lần đầu vi phạm phạt tới Tàng Thư Các chép 5 lần Nhã Chính Tập".

"Vâng, Hàm Quang Quân".

Hai đứa liếc cún con đang chơi cùng bầy thỏ, do dự một chút vẫn lui xuống. Lam Vong Cơ đi tới trước mặt Vong Tiện cùng Vô Ki, vuốt ve hai đứa đang cùng gặm cà rốt, sau đó đi tới ôm cún con trong bầy thỏ ra.
Lam Hi Thần không ngờ sau khi Lam Vong Cơ săn đêm trở về, việc đầu tiên không phải tắm rửa thay quần áo mà là vứt con cún này cho hắn xử lý?
Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều nói xong, lập tức thả chó vào ngực Lam Hi Thần, quay người trở về Tĩnh Thất.
Lam Hi Thần ôm cún con, ngẫm nghĩ hồi lâu quyết định tặng nó cho Kim Quang Dao.

Sau khi Kim Quang Dao nhận được "lễ vật" từ Lam Hi Thần cũng không biết phải xử lý thế nào, hắn đâu có thích chó.

Đúng lúc Kim Lăng trở về từ Vân Mộng Giang thị nhìn thấy cún con đang vui vẻ nhảy nhót trong sân, thích muốn chết, Kim Quang Dao đồng ý yêu cầu của nhóc tặng luôn con cún này cho Kim Lăng.
Kim Lăng rất thích cún con. Dành hẳn một giờ để đặt tên cho nó, nghĩ hơn mười cái tên chọn tới chọn lui, cuối cùng cảm thấy cái tên "Tiên Tử" rất hay, vì thế "Husky nhỏ" trở thành Tiên Tử.
Lam Nguyện cùng Lam Cảnh Nghi bị chép phạt năm lần gia quy ở Tàng Thư Các ngay cả cơm tối cũng không ăn, sau khi ra ngoài lại biết chó mình nuôi bị đưa đi rồi. Hai nhóc chịu đựng oan ức cả buổi chiều bây giờ không nhịn được nữa, trở về phòng nằm khóc.
Lam Vong Cơ biết hai tên nhóc này chép xong gia quy sẽ bỏ lỡ cơm tối, dặn đầu bếp để phần đồ ăn. Ngụy Vô Tiện đi theo hắn tới đưa cơm cho hai bạn nhỏ, Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn đứng ngoài cửa phòng nghe được tiếng hai đứa nhỏ thấp giọng thút thít, vô cùng tủi thân.
Lam Vong Cơ gõ cửa, Lam Nguyện lau nước mắt, chạy tới mở cửa nhìn thấy người tới thì sửng sốt, sau đó quy củ hành lễ:

"Hàm Quang Quân".

"Ừ, tới đây, Cảnh Nghi cũng tới, ăn cơm".

"Đa tạ Hàm Quang Quân".

Sau khi hai nhóc nói cảm ơn, nhìn nhau cười vui vẻ ăn cơm, chuyện của cún con đã quên mất hơn nửa. Lam Vong Cơ ngồi một bên uống trà, chờ hai tên nhóc ăn xong rồi nói:

"A Nguyện, Cảnh Nghi, hôm nay đưa chó của hai đứa đi là ta suy xét không chu toàn, ta xin lỗi hai đứa".

"Hàm Quang Quân, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nuôi thú cưng, là chúng con phạm lỗi". Ánh mắt Lam Nguyện hồng hồng như thỏ con.

"Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, ngủ sớm đi". Lam Vong Cơ nói xong, đứng dậy rời đi.
Ngụy Vô Tiện luôn biết Lam Nhị công tử bề ngoài nhìn như không quan tâm tới chuyện gì, thật ra nội tâm thật sự thật sự rất dịu dàng.





NĂM THỨ NĂM.

Ngụy Vô Tiện phát hiện mỗi lần Lam Vong Cơ đi săn đêm trở về sẽ có vài ngón tay bị thương, vết thương không lớn, thậm chí người ngoài cũng không phát hiện ra. Mới đầu Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy tò mò, rút cuộc là yêu quái nào có thể khiến cho bàn tay của Hàm Quang Quân tu vi cao siêu bị thương. Sau khi biết được câu chuyện phía sau, y lại càng thương Lam Vong Cơ hơn.

Cảnh Nghi luyện tập kiếm pháp của Lam Vong Cơ, thứ A Nguyện luyện tập chính là âm luật của hắn. (Âm luật: quy tắc tổ chức âm thanh và sử dụng nhịp điệu trong âm nhạc, thơ ca. - Theo Soha).

A Nguyện tám tuổi, luyện tập âm luật đã được 5 năm, năm nay Lam Vong Cơ bắt đầu dạy nhóc vấn linh. Vấn linh khó hơn rất nhiều so với kiến thức A Nguyện đã học trước đó, cho dù nhóc rất thông minh lại chăm chỉ chịu khó nhưng cũng chỉ gảy được những câu bình thường đơn giản nhất.

Hôm nay Lam Vong Cơ kiểm tra bài học, đám tiểu bối Lam Gia cũng vô cùng nghiêm túc trả lời, dù sao không phải ai cũng chịu được ánh mắt lạnh lùng của Hàm Quang Quân nhìn thẳng vào mình.
Kiếm pháp của Cảnh Nghi rất có lực công kích, nhưng tốc độ chưa đạt, dễ bị người khác lợi dụng sơ hở.
Âm luật của A nguyện, học năm câu chỉ gảy được hai câu [Quân có đây không? Ở nơi nào?].

"Vấn linh là thông qua âm luật hỏi vong linh, là phương pháp để hỏi tin tức. Câu hỏi ngươi cũng hỏi sai thì làm sao có được câu trả lời chính xác?".

"Hàm Quang Quân, A Nguyện biết sai rồi, sau này sẽ cố gắng luyện tập hơn".

"Mấy ngày này mang đàn tới tìm ta sau giờ học".

"Vâng".

Thế là một tháng kế tiếp, mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi xếp bằng vấn linh.

[Quân có đây không?
Ở nơi nào?
Khi nào trở về?
Đau khổ không?
Nhớ quê nhà không?]

Sau một tháng A Nguyện đã tiến bộ rất rõ ràng. Đúng lúc có việc kỳ quái xảy ra ở núi Thải Hà cách trấn Thải Y dưới núi không xa, Lam Vong Cơ muốn đi tra xét nên dẫn A Nguyện đi trước để nhóc ứng dụng vấn linh vào thực chiến. Hôm sau đã trở về. Cũng không có gì to tát chỉ là mấy con sơn tinh nhỏ chạy ra đùa giỡn người lấy củi mà thôi, không có ý xấu tổn thương người.
Giống như trước, mỗi khi Lam Vong Cơ trở về sẽ mang cho tiểu bối Lam gia chút đồ ăn. Cảnh Nghi ăn uống vui vẻ xong trở về phòng ngủ, thấy Lam Nguyện ngồi trên giường ngẩn người, hích nhóc một cái.
"A Nguyện, ngươi sao thế? Mau đi ăn gì đi".

"Cảnh Nghi, thì ra mỗi lần Hàm Quang Quân săn đêm trở về, ngón tay đều bị thương là bởi vì ngài ấy vấn linh rất nhiều lần từ khi bóng đêm hạ xuống cho tới sáng sớm ban mai. Đêm qua cũng vậy. Tu vi của Hàm Quang Quân rất cao thâm còn khổ luyện như thế, ta cảm thấy thật hổ thẹn".

Ngụy Vô Tiện đi qua cửa phòng hai đứa đúng lúc nghe được những lời này, con ngươi xanh thẫm tối sầm lại.

.... A Nguyện ngốc, Lam Trạm vấn linh như vậy chỉ để tìm một kẻ không có cách nào trả lời hắn mà thôi. Người đời đều nói Hàm Quang Quân gặp nạn ắt giúp, nhưng chỉ có Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ biết, mỗi lần Lam Vong Cơ cứu người, sau khi bình an sẽ gảy đàn vấn linh một người không trở lại.

Quân có ở đây không, bao giờ trở về?

[Còn nữa]

========================

13 năm này Tiện Tiện đã trải qua những gì, nhìn thấy những gì, qua lời tác giả đồng nhân có thể mường tượng ra chút gì đó. Lưu ý đây là đồng nhân không phải mẹ đẻ viết. Mười ba năm này chỉ qua ý kiến và suy nghĩ của tác giả viết đồng nhân. Vui lòng không comment phiến diện. Thanks

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia