ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân
Vong Tiện Đồng Nhân

Mỗi ngày

Tác giả: 我是陈婉煜 (Đã có sự cho phép của tác giả)

====
Ánh trăng mê hoặc lòng người, Vân Thâm Bất Tri Xứ vô cùng yên tĩnh.

Lam Vong Cơ nhấc chân đi vào Tĩnh Thất, chỉ thấy Ngụy Anh mặc áo đỏ ngồi trên song cửa sổ cắn ngón tay.

"Lam Trạm".

Ánh trăng sáng bóng như ngọc, nổi bật quanh thân Ngụy Anh một tầng dịu dàng nhàn nhạt.

Lam Vong Cơ cười khẽ, tay đặt sau hông lặng lẽ bấm một cái.

Hắn nhấc chân đi tới nhẹ giọng hỏi: "Vẫn chưa ngủ?".

Ngụy Vô Tiện hơi nghiêng đầu về bên trái, dây buộc tóc màu đỏ tùy ý rủ xuống trước ngực, chớp chớp mắt nói cười trông cực kỳ đáng yêu. Y cong khóe miệng: "Ta đang đợi ngươi mà".

Nói xong nhảy xuống khỏi cửa sổ, hai tay vươn tới hai bên eo Lam Vong Cơ ôm chặt.

"Lam Trạm, ta hơi đói. Ngươi làm đồ ăn cho ta".

"Được". Lam Vong Cơ cưng chiều.

Tay nghề Hàm Quang Quân rất thành thạo, làm đổ ăn đêm chỉ trong chốc lát. Lúc hắn bê đồ ăn đêm ra khỏi phòng bếp, Ngụy Vô Tiện đang ngồi nghiêng ngả trong sân uống Thiên Tử Tiếu.
Nghe được tiếng bước chân của Lam Vong Cơ, y quay đầu lại, mi mắt cong lên: 

"Lam Trạm!".

Mỗi khi Ngụy Vô Tiện gọi hắn, giọng điệu luôn mang theo vui vẻ nhảy nhót, điều này ngay cả chính y cũng chưa từng phát hiện ra.

Lam Vong Cơ đặt đồ ăn xuống trước mặt Ngụy Vô Tiện, sau đó ngồi sang bên cạnh nhìn y ăn.
Ngụy Vô Tiện nhét đầy miệng: "Lam Trạm, ngươi ăn không?".

Lam Vong Cơ lắc đầu, Ngụy Vô Tiện cũng không ép hắn, y biết Lam Trạm không bao giờ ăn khuya.

Ăn lót dạ xong, Ngụy Vô Tiện xoa xoa bụng: "No quá". Còn tự nhiên ợ một tiếng.

Lam Vong Cơ đứng dậy thu dọn bát đĩa, Ngụy Vô Tiện đi vào phòng chờ hắn.

Đã là nửa đêm, Ngụy Vô Tiện cởi áo ngoài chỉ chừa lại đồ ngủ, ngồi ở mép giường chờ Hàm Quang Quân.

Một lát sau, Lam Vong Cơ đẩy cửa đi vào, Ngụy Vô Tiện ngoắc ngoắc tay với hắn: "Lam Trạm, mau đi ngủ".

Lam Vong Cơ rũ mắt khẽ cười, bước chân đi tới.

Vừa tới gần, Ngụy Vô Tiện đã kéo đai buộc trán của hắn xuống, đôi môi ngà ngà say rơi trên khóe miệng.

Lam Vong Cơ đạm nhạt cười, giơ tay đỡ lấy sống lưng y dịu dàng đáp lại.

Hôn đủ, Ngụy Vô Tiện cong khóe miệng nói: "Lam Trạm, có muốn ăn khuya không?".

Ngón tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt cằm y, ánh mắt dịu dàng tình ý: "Được".

Dứt lời, hắn xoay người cúi xuống, ôm Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, đôi môi ấm áp lướt trên cổ y, giọng mang theo ý cười:

"Đa tạ chiêu đãi".

Ngụy Vô Tiện không kiềm chế được ư một tiếng, đầu ngón tay run rẩy nhưng nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt: "Vậy thì xin Hàm Quang Quân dịu dàng một chút!".

Lam Vong Cơ cười nhẹ không nói chỉ tỉ mỉ nhẹ nhàng hôn người trước mắt. Đôi môi ấm mềm lướt qua da thịt nhẵn nhụi khiến người ý loạn tình mê.

Ai ai cũng nói Hàm Quang Quân lạnh lùng xa cách, nhưng đối với Ngụy Vô Tiện, từ trước tới giờ hắn luôn hòa nhã cưng chiều, quý trọng như trân bảo quý hiếm.

Vì tình mà loạn, vì y mà đối nghịch với người trong thiên hạ. Vì tình mà an yên, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng y vượt qua năm tháng.

"Lam Trạm". Ngụy Vô Tiện siết đai buộc trán của Lam Vong Cơ, một tay quấn lấy lọn tóc của hắn nhẹ giọng gọi.

Lam Vong Cơ "Ừ" một tiếng thật nhẹ, ngẩng đầu lên hơi nghi ngờ.

Ngụy Vô Tiện thâm tình nhìn hắn, sau đó nói: "Lam Trạm, ta rất yêu ngươi".

Lam Vong Cơ dịu dàng đáp lại: "Ta cũng vậy".

Ngụy Vô Tiện cười cười, áo ngủ đã bị Lam Vong Cơ cởi ra, da thịt nhẵn nhụi mềm mại bại lộ hoàn toàn.

Dục vọng tràn đầy trong ánh mắt của Lam Vong Cơ, hai tay hắn bóp chặt eo của Ngụy Vô Tiện.

Y cúi đầu xuống, lè lưỡi liếm lỗ tai Lam Vong Cơ một chút cười khẽ: "Lam Trạm, ngươi có biết không, mỗi lần ta nói ta yêu ngươi, trong lòng cũng vui vẻ không chịu nổi".

Lam Vong Cơ rên lên một tiếng, đầu ngón tay cũng chậm rãi chuyển xuống.

Ngụy Vô Tiện liếm liếm, sau đó dùng răng khẽ day dái tai trắng mềm của hắn, y bắt lấy tay của Lam Trạm áp tới ngực trái của mình: 

"Lam Trạm, toàn bộ nơi này đều là ngươi. Ngươi có vui không?".

Con ngươi Lam Vong Cơ hơi chấn động, ánh mắt chậm rãi ánh lên nét cười, hắn "Ừ" một tiếng thật nhẹ, đột nhiên cúi đầu cắn đầu ngón tay của Ngụy Anh nhẹ nhàng liếm mút.

Hắn dịu dàng: "Ta cũng vậy".

Ngụy Vô Tiện không hài lòng: "Ta muốn nghe ngươi nói".

Lam Vong Cơ cười thành tiếng: "Ngụy Anh, tâm ta có ngươi".

Hàm Quang Quân xưa nay ít nói lại bật thốt lên câu tỏ tình với Lão Tổ. Giọng nói trầm thấp dịu dàng đánh vào lòng Ngụy Vô Tiện khiến đáy lòng y rung lên.

Mi mắt cong cong, y nắm lấy tay Lam Vong Cơ liếm nhẹ lòng bàn tay hắn, "Lam Trạm, ngươi nói khiến ta càng vui vẻ".

Chợt Lam Vong Cơ xoay người thả Ngụy Vô Tiện lên giường, cúi đầu cắn trước ngực y. Rải nụ hôn dày đặc tỉ mỉ, mềm nhẹ ướt át giống như một cọng lông vũ không ngừng trêu chọc lòng y.

Ngụy Vô Tiện thích được Lam Vong Cơ vuốt ve như vậy, tựa như một đám mây.

Y chốc chốc khẽ gọi: "Lam Trạm".

Động tình động tâm không ngừng triền miên.

Ngụy Vô Tiện bị khiêu khích tới cả người mềm nhũn, mềm giọng cầu xin: "Lam Trạm... cầu ngươi...".

Lam Vong Cơ yêu thương hôn lên khóe miệng y: "Được".

Hắn cởi đồ gò bó trên người lộ ra lồng ngực cường tráng. Da thịt dính sát có thể cảm nhận được tình ý rõ ràng.

Ngụy Vô Tiện hơi nhướng mi lộ ra đôi ngươi ướt nhẹp, đôi môi ửng đỏ, y cong khóe miệng cười quyến rũ.

Hai tay Lam Vong Cơ nâng eo Ngụy Vô Tiện, đặt hai chân y sang hai bên thắt lưng của mình, hắn cúi thấp người nâng cằm Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh".

Theo tiếng gọi nhỏ nhẹ, phía dưới cũng đi vào trong thân thể của Ngụy Vô Tiện.

Y khẽ cắn đầu lưỡi mới kiềm chế không rên lên.

Người dưới bị Lam Vong Cơ nhồi đầy, trong tim cũng được hắn lấp đầy.

Lam Vong Cơ bắt đầu tiến công, hắn nhìn Ngụy Anh vui vẻ, nhìn y mê đắm vì mình, trong lòng cực kỳ thỏa mãn.

Năm tháng dài lâu, tình yêu càng bền chặt.

Ánh trăng như lụa trải lên sân ngoài Tĩnh Thất ánh sáng rực rỡ nhưng mờ ảo.

Bên trong phòng là cực độ dịu dàng.

Chẳng biết từ bao giờ, Ngụy Vô Tiện ngồi dậy ôm cổ Lam Vong Cơ, trước ngực bị hắn liếm cắn.
Lam Vong Cơ nhất thời không chịu được dùng sức đâm hai cái, chọc cho Ngụy Vô Tiện run rẩy cả người.

Ngụy Vô Tiện khẽ cắn đầu lưỡi, cảm thấy mình giống như sắp bị đâm hỏng, thoáng sợ hãi, lại cảm nhận được vui thích tận cùng.

"Lam Trạm".

"Lam Trạm".

Ta thật thích, rất thích ngươi.

Dù năm tháng thay đổi, dù gió mây biến động, dù hai ta có từ từ già đi, ta vẫn yêu ngươi.

Ngụy Vô Tiện quỳ trên giường, hai tay chống đỡ thân thể hơi run rẩy, người phía sau đã giày vò y nửa giờ còn chưa thỏa mãn.

"Lam Trạm, dừng một lát, ta mệt".

Lam Vong Cơ cúi thấp người, ôm eo nâng cơ thể y lên, nhẹ giọng nói: "Dựa vào ta".

Tư thế này chỉ có thể duỗi thẳng eo, còn sau lưng Ngụy Vô Tiện vẫn khó chịu như cũ.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng an ủi để y có thể hoàn toàn buông lỏng toàn thân.

Ngụy Vô Tiện ưm một tiếng, đầu ngửa về sau, cả người như có sóng nhiệt càn quét, da thịt đỏ hồng.

Lam Vong Cơ vừa vuốt ve vừa hôn lên bờ vai y. Đầu lưỡi lướt qua, răng tinh tế nghiền mài, mềm mại mà tê dại.

Ngụy Vô Tiện run giọng: "Lam Trạm, eo... eo đau. Ngươi để ta xuống".

Lam Vong Cơ không lên tiếng, chỉ cắn Ngụy Vô Tiện một cái bày tỏ phản đối.

Y dường như kinh hô thành tiếng, nghiêng đầu hung hăng trừng hắn. Nhưng mà, thời khắc tình mê say lòng, trong đôi mắt cười của y tràn đầy ướt át, căn bản không hề hung dữ mà là ngọt ngào chìm đắm.

Lam Vong Cơ cười khẽ, tiến tới cắn nhẹ lên môi dưới của y: "Không thả".

Vừa nói vừa mạnh mẽ động một cái, chọc cho Ngụy Vô Tiện kêu lên.

"Lam Trạm!".

"Ừ, ta ở đây". Lam Vong Cơ cắn đầu vai y, rũ mắt cười khẽ.

Động tác của hắn chậm lại để cho Ngụy Vô Tiện thư giãn một chút. Một tay đỡ eo, một tay từ từ dời xuống.

"Lam....Lam Trạm....". Ngụy Vô Tiện rên rỉ, cả trước lẫn sau đều bị Lam Vong Cơ khống chế.

Lam Vong Cơ rất nhẹ nhàng nhưng đôi lúc sẽ lơ đãng phát động công kích mãnh liệt.

Ngụy Vô Tiện đắm chìm giữa dịu dàng cùng thô bạo, cảm thụ sung sướng tột cùng Lam Vong Cơ mang tới cho y.

Đêm dần khuya, cuối cùng Hàm Quang Quân cũng buông tha cho Di Lăng Lão Tổ.

Ngụy Vô Tiện chẳng còn chút sức lực nằm sấp trên giường, sống lưng trải đầy dấu đỏ.

Lam Vong Cơ vắt khăn ấm, nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho y, Ngụy Vô Tiện mơ màng sắp ngủ mất.

"Lam Trạm, đừng làm nữa, ngủ đi".

Lam Vong Cơ mềm giọng nói: "Một lúc nữa".

Lần nào cũng vậy, cho dù khuya tới mức nào, mệt bao nhiêu hắn cũng sẽ săn sóc lau khô người cho Ngụy Anh, thay quần áo sạch sẽ.

Ngụy Vô Tiện xoay người, cong mắt hỏi: "Lam Nhị ca ca, ta không sao mà, ngày mai tắm cũng thế cả".

Lam Vong Cơ không lên tiếng, hắn xoay người vắt khăn tiếp tục lau cho y.

Ngụy Vô Tiện kéo đai buộc trán của hắn, không khuyên nữa: "Vậy làm phiền Nhị ca ca".

Lam Vong Cơ dịu càng cười.

Rốt cuộc cũng lau khô, đổi xong quần áo, Ngụy Vô Tiện cuộn người trốn vào ngực Lam Vong Cơ như một đứa trẻ. Y quả thực rất mệt, ngay cả mí mắt không mở nổi chỉ mơ mơ màng màng nói một câu: 

"Lam Trạm, ngủ".

Lam Vong Cơ thả giọng thật nhẹ mềm mại trả lời: "Được".

Ngụy Vô Tiện ngủ say.

Lam Vong Cơ khẽ vuốt sợ tóc trên trán y, hôn xuống.

Cả phòng yên tĩnh, ôm người mình yêu vào lòng.

***
Mùa đông trời lạnh, sáng sớm Ngụy Vô Tiện lôi kéo đai buộc trán của Lam Vong Cơ không cho hắn dậy.

"Ngụy Anh, đừng nghịch". Lam Vong Cơ không thể làm gì khác là khuyên bảo y.

Ngụy Anh nhổm dậy ôm lấy thắt lưng Lam Vong Cơ, sau đó xoay người nằm lên ngực hắn, y mong môi cười nói:"Lam Trạm, ta không nghịch". Vừa nói xong đã mút lấy môi Lam Vong Cơ.
Vẻ mặt Hàm Quang Quân hơi ngưng đọng, đáy mắt lướt qua ý cười.

Mùa đông lạnh giá vì cái hôn này mà trở nên nóng bỏng. Lam Vong Cơ đảo khách thành chủ, hai tay siết chặt cái eo thon của Ngụy Vô Tiện, đầu lưỡi linh động tiến vào trong.

"Ưm... Lam.... Lam Trạm...". Ngụy Vô Tiện bị hôn đến thất điên bát đảo, giọng nói cũng hơi run.
Lam Vong Cơ xoay người đặt y dưới thân. Hắn chẳng nói một câu, vươn tay cởi xiêm áo của y. Đôi môi nóng bỏng hạ xuống bờ vai dần dần dời xuống dưới.

Hắn dường như rất thích cắn nhẹ Ngụy Anh, mỗi tấc trên da thịt của y đều lưu lại dấu vết của mình.

Ngụy Vô Tiện ý loạn tình mê, trong miệng gọi nhỏ: "Lam Trạm, Lam Trạm...".

Đáp lại y là từng cái hôn nồng nhiệt cùng vuốt ve.

"Ư... đừng, không muốn, đừng chạm vào chỗ đó". Ngụy Vô Tiện khẽ cầu xin, đáy mắt cũng hiện lên ấm áp.

Lam Vong Cơ nhìn lên, thâm tình nhìn Ngụy Anh trong chốc lát. Hắn thật sự rất yêu rất yêu một Ngụy Anh thế này, yêu y động tâm vì mình, yêu y vì mình mà mê đắm.

Lam Vong Cơ cúi đầu cắn nhẹ môi dưới của Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nói: "Ngụy Anh, ta đã cảnh cáo ngươi đừng nghịch".

Giọng nói trầm thấp lại dịu dàng khiến Ngụy Vô Tiện mềm nhũn cả người, lòng cũng run rẩy: 

"Lam Trạm...".

Bầu bạn cả đời này, Lam Vong Cơ nâng eo y lên, hoàn toàn tiến vào trong thân thể.

Hai người không hẹn cùng hừ một tiếng.

"Lam Trạm, nhẹ chút". Ngụy Vô Tiện làm bộ tội nghiệp khẩn cầu.

Con ngươi màu cực nhạt của Lam Vong Cơ hiện lên ý cười đáp: "Được". Nhưng động tác thì chẳng nhẹ đi chút nào. Tĩnh Thất nóng rực, hai thân thể nóng bỏng quấn chặt lấy nhau, vô cùng kiều diễm.

Ngụy Vô Tiện chỉ có thể cầu xin một lần lại một lần, nhưng vị kia nhà hắn - Hàm Quang Quân đoan phương nhã chính đối với chuyện này chưa bao giờ mềm lòng.

"Lam Trạm, cầu ngươi ... tha ta".

"Lam Trạm... Ta không chịu nổi... Lam Trạm".

Lam Vong Cơ nghe được, nụ cười nơi khóe miệng cũng dần dần tươi hơn, càng quá đáng hơn là thỉnh thoảng hắn còn chặn miệng khiến cho Lão Tổ muốn kêu cũng kêu không được.

Cảnh xuân phơi phới.

Ngụy Vô Tiện run rẩy tê liệt nằm trên giường, ngay cả động đậy một xíu không muốn. Còn Hàm Quang Quân thể lực kinh người cúi xuống bế y lên: 

"Ta đưa ngươi đi rửa mặt".

Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Ngươi bỏ ta xuống thùng tắm rồi ngươi đi ra ngoài".

Khóe miệng Lam Vong Cơ cong cong: "Được".

Nhưng mà, chấp niệm của Hàm Quang Quân với thùng nước tắm từ trước tới giờ sâu lắm, dĩ nhiên là... cùng tắm rồi.

Hai cánh tay Ngụy Vô Tiện té nước, đẩy ngực của Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, Lam Vong Cơ, ngươi đi ra ngoài, ngươi đừng tới gần ta!".

Hàm Quang Quân cười khẽ: "Ngụy Anh, đừng nghịch".

------

[Hoàn]

Ừ đấy, có gì đâu, tí thịt vụn thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info