ZingTruyen.Asia

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam


Hái đài sen

Tác giả: 引灵曲 (Đã có sự cho phép của tác giả)

-----

Ngụy Anh uống rượu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bị thúc phụ bắt gặp đang chép phạt gia quy ở Tàng Thư Các, Lam Trạm ở cạnh trông chừng y. Ngụy Anh cảm thấy rất nhàm chán bèn nói với hắn: 

"Lam Nhị ca ca, lâu lắm rồi chúng ta không ra ngoài chơi. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ thì hơi tý đã bị thúc phụ phạt chép gia quy, hôm nay chép xong gia quy chúng ta tới Vân Mộng đi, bây giờ tới mùa hái sen rồi".

Lam Trạm ừ một tiếng, coi như đồng ý.

Tới Vân Mộng, mọi thứ vẫn quen thuộc như cũ, sắc trời đã tối, Lam Trạm chuẩn bị tìm nhà trọ nghỉ ngơi lại bị Ngụy Anh kéo đi tìm người mượn một con thuyền nhỏ. Chạng vạng tối hai người chèo thuyền vào đồng sen lớn nhất Vân Mộng, từng trận gió mát thổi qua, tiếng ếch kêu vang vọng một vùng. Bọn họ chèo thuyền tới chỗ sâu nhất, Ngụy Anh tiện tay hái một đài sen thật to. 

Lam Trạm nói:

"Ngụy Anh, đầm sen này có chủ, không được".

Ngụy Anh trả lời: "Đầm sen này khác, chủ nhân đầm sen này là một vị lão bá, trước kia ta giúp nhà ông ấy diệt trừ thủy quỷ, ông ấy nói sau này ta có thể hái bao nhiêu trong đầm sen nhà mình cũng được".

Nói xong bắt đầu tách hạt sen bỏ vào miệng:

"Cái này ăn ngon quá, Lam Trạm ngươi cũng ăn một cái".

Nói xong đút hạt sen cho Lam Trạm rồi hỏi: "Ngon không?".

Lam Trạm gật đầu: "Ngon".

Ngụy Anh lớn lên từ nhỏ ở Vân Mộng, đài sen nào ngon đài sen nào không ngon y chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra. Y đột nhiên nảy ra ý tưởng trêu đùa Lam Trạm một xíu, vì vậy hái đài sen chọn ra một hạt bóc xong đút cho Lam Trạm. Thấy hắn nhai nhai, trên mặt chẳng biểu hiện gì. Trong đầu Ngụy Anh nghĩ: 

"Cũng đúng, đồ ăn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ khó nuốt như vậy hắn còn mặt không đổi sắc ăn hết, huống chi là hạt sen đắng".

Nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định, chột dạ hỏi: "Ngon không?".


Lam Trạm chỉ nhìn y không lên tiếng, sau đó dán lên môi Ngụy Anh, đầu lưỡi thăm dò vào miệng y rồi lập tức tách ra: 

"Ngon".

Vị đắng tràn ngập trong miệng nhưng trong lòng Ngụy Anh lại rất ngọt ngào. Y ôm cổ Lam Trạm hôn chóc lên mặt hắn: 

"Nhị ca ca, sao ngươi lại đáng yêu như vậy chứ, ta thích ngươi chết đi được, hôm nay mỗi ngày ở trên thuyền được không?".

Lam Trạm nghe y nói những lời này, lập tức đè y xuống hôn môi.

Lúc này trời đã tối, chỉ còn âm thanh thuyền nhỏ đung đưa dập dềnh ~~~

------------

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia