ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Giang Trừng cùng Tiểu Ái

Tác giả: 引灵曲 (Đã có sự cho phép của tác giả)
-------

Một ngày nọ, Ngụy Anh tới cửa Liên Hoa Ổ lại sợ Tiên Tử đang ở trong, vì thế phi thân lên nóc nhà cúi đầu nhìn ngó, Tiên Tử không có ở đây.

Ngụy Anh thầm nghĩ: Chắc là bị Kim Lăng đón về rồi.

Đột nhiên y thấy một con chó nhỏ màu vàng, ngoe nguẩy cái mông từ từ đi tới cửa chính, cún con ngẩng đầu nhìn Ngụy Anh, ánh mắt tròn vo vô cùng đáng yêu, đôi tai cụp. Cái đuôi cũng rũ xuống, không sủa mà chỉ ngẩng đầu háy háy mắt nhìn y. Ngụy Anh luôn sợ chó, thấy con nào chõ về phía mình gâu gâu sủa loạn là sợ hết hồn. Nhưng con cún lông xù màu vàng này rất đáng yêu, giống như là do Ngụy Anh y nuôi vậy.

Một giọng nói truyền đến: "Tiểu Ái, ngươi đứng ở cửa nhìn cái gì?".

Ngụy Anh thấy Giang Trừng đi tới, mắt hắn theo hướng ánh nhìn của cún con thì thấy Ngụy Anh trên nóc nhà.

Giang Trừng: "Ngụy Vô Tiện, ngươi ngồi xổm trên đó làm gì?".

Ngụy Anh phi người xuống đứng trước mặt Giang Trừng nói: "Muốn về thăm Liên Hoa Ổ một chút".

Giang Trừng liếc mắt: "Vân Thâm Bất Tri Xứ không giữ được ngươi nữa?".

Ngụy Anh: "Muốn ăn hạt sen của Liên Hoa Ổ không được à?".

Giang Trừng xoay người vào phòng khách, cún con màu vàng cũng nhanh nhảu chạy theo sau lưng hắn đi vào, Ngụy Anh cũng đi theo.

Giang Trừng ngồi ở chủ vị, cún vàng đứng bên cạnh hắn. Ngụy Anh thì vẫn đứng ở cái ghế bên cạnh.

Giang Trừng: "Trên ghế Liên Hoa Ổ có gai à?".

Ngụy Anh lúng túng: "Ngồi lâu rồi, mệt, muốn đứng một lúc".

Giang Trừng liếc Ngụy Anh một cái, cạn lời. Lúc này Ngụy Anh hỏi Giang Trừng: "Ngươi nuôi con cún này từ bao giờ thế?".

Giang Trừng cúi đầu nhìn cún vàng nói: "Tiểu Ái do ta nhặt được bên đường ôm về nuôi".

Ngụy Anh: "Tiểu Ái? Ngươi lấy cái tên con chó hồi nhỏ Giang thúc thúc tặng ngươi đặt cho nó?".

Giang Trừng: "Không được sao? Cần ngươi quản".

Ngụy Anh: "Vì sao Tiểu Ái nhìn thấy ta lại không sủa, nó chưa từng gặp ta mà".

Giang Trừng: "Nó vốn không thích sủa".

Ngụy Anh thầm nghĩ: Chẳng lẽ con cún này bị câm?

Giang Trừng hỏi: "Ngươi đột nhiên tới Liên Hoa Ổ làm gì?".

Ngụy Anh: "Săn đêm, vừa dịp đi ngang qua tiện vào thăm".

Giang Trừng: "Săn đêm? Sao Lam Nhị không đi cùng ngươi?".

Ngụy Anh: "Hắn bận, không đi?

Giang Trừng nghi ngờ: "Sao có thể, hai người các ngươi ngày nào cũng dính lấy nhau, làm gì có chuyện ngươi đi săn đêm Lam Nhị hắn lại không tới".

Ngụy Anh: "Làm gì lắm lý lẽ như vậy, ta muốn ở Liên Hoa Ổ mấy ngày không được à?".

Giang Trừng: "Tùy ngươi, thích ở đâu thì ở đấy".

Giang Trừng nhìn Ngụy Anh vẫn đứng: "Ngươi đứng nói như vậy không thấy đau sao?".

Ngụy Anh lúng túng cười, thầm nghĩ đứng nói chuyện đúng là eo không đau. Hai tay Ngụy Anh chống lên tay vịn của ghế từ từ ngồi xuống, vừa ngồi lên trên mặt đã hiện ra biểu tình đau đớn.

Giang Trừng lập tức hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bị thương?".

Ngụy Anh: "Không có, không có".

Giang Trừng: "Vậy sao bộ dạng ngươi lại thế này?".

Ngụy Anh: "Giang Trừng, ngươi hỏi lắm thế làm gì".

Giang Trừng: "Lam Nhị bắt nạt ngươi?

Ngụy Anh: "Không có, thật không có".

Đột nhiên Lam Trạm sắc mặt sầm sì xuất hiện trước đại sảnh, đi thẳng tới chỗ Ngụy Anh ôm ngang y lên, hướng về phía Giang Trừng nói:

"Quấy rầy rồi, Giang tông chủ".

Nói xong ôm Ngụy Anh ra cửa.

Ngụy Anh hô to: "Giang Trừng cứu ta, ta không muốn trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ".

Giang Trừng: "Đi cẩn thận, không tiễn".

Lam Trạm ôm Ngụy Anh ngự kiếm phi hành trên không trung, Ngụy Anh dựa trong ngực hắn nói: 

"Lam Trạm, Hàm Quang Quân, Lam Nhị ca ca, sau này chúng ta đổi thành bốn ngày một lần được không? Ta thật sự chịu thua rồi, Hàm Quang Quân ngươi lợi hại nhất".

Lam Trạm gằn từng chữ: "Mỗi ngày chính là mỗi ngày".

Lúc này trong Liên Hoa Ổ, Tiểu Ái đang say sưa gặm một miếng xương, Giang Trừng ngồi bên cạnh xoa đầu nói:

"Tiểu Ái, hôm nay ngươi làm rất tốt".

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn một bức tranh vẽ, thiếu niên trong tranh có gương mặt tươi cười rạng rỡ.

Người này chính là Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng dịu dàng nói với Tiểu Ái: "Sau này nếu có gặp y cũng phải biểu hiện như hôm nay, biết chưa?".

Tiểu Ái như nghe hiểu lời nói của Giang Trừng, sủa gâu gâu vài tiếng đáp lại hắn...

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info