ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

Gia Quy

Tác giả: 甜煜Tina (Đã có sự cho phép của tác giả)

-----

Gia quy của Cô Tô Lam thị nhiều nhất trong tiên môn bách gia, nhưng hàng năm số con cháu các nhà khác bị đưa tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe giảng vẫn nối liền không dứt.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng xuất hiện ở Lan Thất, con em Vân Mộng Giang thị nhìn thấy y thì rối rít hành lễ:

"Sư bá".

Ngụy Vô Tiện cong mắt cười, gật đầu với mấy bạn nhỏ.

Lan Lăng Kim thị thấy y cũng tôn kính gọi một câu: "Ngụy tiền bối".

Lại nói mấy bạn nhỏ này cũng xấp xỉ cùng tuổi với Kim Lăng, mà giờ Kim Lăng đã thành gia chủ không theo học trong nhóm con cháu nữa.

Cách thức nghe giảng ở Lam gia qua nhiều năm chưa từng thay đổi, đưa một phần quà biếu thỏa đáng là được. Sau đó tìm Lam lão tiên sinh nói chuyện, nói tới nói lui toàn là những điều cũ rích, Ngụy Vô Tiện ngồi nghe mà sắp ngủ gật tới nơi.

Lam Vong Cơ liếc y, không trách mắng, chỉ lặng lẽ vươn tay ôm lấy hông y.

Ngụy Vô Tiện tỉnh táo một lát, cười với hắn: "Lam Trạm, bao giờ mới xong?".

Lam Vong Cơ vỗ nhẹ eo y một cái, ra hiểu cứ bình tĩnh, đừng vội.

Ngụy Vô Tiện cố gắng lên tinh thần, nhưng mà nghe Lam lão tiên sinh nhắc tới gia quy, y lại bắt đầu gật gù lên xuống.

Lam Khải Nhân hướng về phía Ngụy Vô Tiện ho nhẹ, thuận tiện liếc mắt, tròng mắt cũng đến là trắng.

Ngụy Vô Tiện mím mím môi lùi về sau hai bước, khẽ khàng nói bên tai Lam Vong Cơ:

"Lam Trạm, ta chịu không nổi, ta đi trước".

Lam Vong Cơ đành chịu, cưng chiều đáp:

"Đừng chạy loạn".

Ngụy Vô Tiện thừa dịp mọi người không chú ý, mổ lên khóe miệng Lam Vong Cơ một cái thật nhanh:

"Ta đi chơi một lúc". Sau đó chạy biến ra ngoài.

Khóe miệng Lam Vong Cơ hơi cong lên, lộ ra nụ cười trời quang ánh tuyết.

Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy ngồi sau vội vàng che mặt.

Ngụy Vô Tiện "bỏ chạy" không bị gò bó nữa, xách một vò Thiên Tử Tiếu từ Tĩnh Thất ra sau núi. 

Bây giờ đang là ngày xuân, trăm hoa đua nở trải khắp ngọn núi, vô cùng đẹp mắt.

Ngụy Vô Tiện giống như một đứa trẻ chạy băng băng trên thảm hoa, có thể nghe thấy tiếng cười tùy ý vui vẻ của y vang vọng khắp sau núi. Chạy mệt rồi, y tìm một thân cây nằm xuống, vừa uống Thiên Tử Tiếu vừa nhìn bầu trời.

Không biết qua bao lâu, Lam Vong Cơ tìm tới, không đợi hắn tới gần Ngụy Vô Tiện đã tỉnh, nhảy từ trên cây xuống.

Lam Vong Cơ vội vàng giang rộng hai tay tiếp lấy y.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì gọi: "Lam Trạm".

Lam Vong Cơ rũ mi cười: "Trưa rồi, về ăn cơm".

"Được".

Ngụy Vô Tiện nắm lấy đai buộc trán của Lam Vong Cơ vừa đi vừa nói:

"Lam thị chúng ta gia quy quá nhiều, lúc cuối buổi sáng nay thúc phụ chỉ đọc gia quy thôi đúng không. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào; Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm uống rượu; Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm cái này cấm cái kia... Không biết Vân Thâm Bất Tri Xứ này có cái gì không cấm không nữa".

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm nghe như đang oán trách, nhưng khóe miệng thì tràn đầy ý cười.

Nếu như đổi về trước kia, y nhất định không nghĩ tới mình sẽ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ quá mức nghiêm khắc trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy.

"Lam Trạm, ăn trưa ở đâu? Ăn cùng thúc phụ cùng huynh trưởng ở Lan Thất, hay chúng ta trở về Tĩnh Thất?".

"Lam Trạm?".

Chỉ thấy Lam Vong Cơ dừng bước, đôi ngươi màu cực nhạt vừa dịu dàng vừa kiên định nhìn Ngụy Vô Tiện.

"Vân Thâm Bất Tri Xứ không cấm ngươi".

-----------

Aaaaaaaaaaaaaaaaa~~~

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info