ZingTruyen.Info

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam

Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Dạ Tận Thiên Minh (Hạ)

Tác giả: 风间清瞳 ('https://www.weibo.com/u/1663344081?is_all=1)

Đã có sự cho phép của tác giả.

Theo hướng nguyên tác, liên quan tới sự kiện Bất Dạ Thiên

Lam Nhị công tử đau khổ tỏ tình, ngược.

Trứng: Đây là đồng nhân, đồng nhân ạ, không thích mời quay đầu cho.

-------

Ngươi sao có thể yêu Ngụy Vô Tiện?

Sao ngươi có thể? Sao ngươi dám?

-------

Lam Khải Nhân không ngờ Lam Vong Cơ lại thực sự ra tay. Lối đánh đơn giản liều mạng, dùng linh lực cạn khô quyết chiến một trận, mỗi chiêu đều dốc toàn lực. Đàn Vong Cơ cùng kiếm Tị Trần đều là tiên khí cực phẩm, ba mươi ba vị tiền bối liên thủ nhưng cũng không muốn thực sự làm hắn bị thương. Lưỡng lự trước sau cuối cùng bị cầm vực đánh ngã, bị Tị Trần chấn thương. Qua mấy hiệp không một ai có thể tới gần Ngụy Vô Tiện.

Các tiền bối bị áp chế chật vật đỡ nhau, những ai thương thế nghiêm trọng đã ngã xuống không dậy nổi, phải đưa sang một bên chữa thương.

Tình trạng của Lam Vong Cơ càng hỏng bét. Hôm nay hắn đã truyền hơn một nửa linh lực khôi phục cho Ngụy Vô Tiện. Mới khổ chiến không lâu, sức lực đã cạn. Tị Trần dừng lại thế tấn công leng keng rơi xuống đất, dây đàn Vong Cơ phá nát ngón tay hắn, tiên kiếm của tiền bối đâm xuyên bả vai. Hắn thống khổ thở dốc, máu tươi chảy từ vết thương lan ra như một đóa hoa tanh nồng.

Hắn tuyệt vọng nhận ra, nếu như thúc phụ cùng huynh trưởng ra tay, hắn thực sự không ngăn nổi nữa.

---- Ngụy Anh, Ngụy Anh.

Lam Khải Nhân chậm rãi đến bên cạnh, gian nan mở miệng:

"Vong Cơ, ngươi đừng ép ta thanh lý môn hộ".

Lam Vong Cơ vẫn đứng ở cửa hang không lùi một bước. Hắn bình tĩnh nhìn lại, Ngụy Vô Tiện vẫn ngồi an toàn ẩn náu bên trong, bóng tối bao quanh thân thể như chạm vào sẽ vỡ. Dịu dàng hiện ra trong ánh mắt đạm nhạt, xuyên qua bụi đất, xuyên qua huyết lệ bình yên rơi xuống đất dưới bóng tối không người nhìn thấy.

Sau đó hắn quay đầu, thẳng tắp quỳ xuống trước mặt thúc phụ tự tay nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn.

Đầu gối đập lên mặt đất đầy đá vụn, góc cạnh sắc bén đâm đau nhói. Nhưng Lam Vong Cơ không biểu lộ gì, cứ im lặng quỳ như vậy, cũng chẳng nói một câu.

Đây không phải thỉnh cầu, mà là bức ép.

Hiểu được điểm này, Lam Khải Nhân cảm thấy khí huyết dâng trào. Học trò ngày xưa ông tự hào nay lại dùng hành động cùng ngôn ngữ không ngừng chống lại trưởng bối. Ông rất muốn hỏi một câu vì sao, Ngụy Vô Tiện đại khai sát giới là thật, không quan tâm luân lý cũng là thật. Vậy mà Lam Nhị công tử Cô Tô Lam thị, Hàm Quang Quân người đời kính ngưỡng, đệ tử kiêu ngạo nhất của ông, phong nhã vô song tiền đồ vô lượng. Vì sao lại không phân biệt được đường chết cùng đường đi bằng phẳng, vì sao lại vứt bỏ toàn bộ tâm sức của toàn tộc sa vào tình ái không phẩm hạnh?

Ngươi sao có thể yêu Ngụy Vô Tiện?

Sao ngươi có thể? Sao ngươi dám?

"Hàm Quang Quân không cần làm vậy".

"Thúc phụ!".

Lam Khải Nhân tự biết lời nói nặng nhẹ bao nhiêu, nhưng ông cũng không phải thánh nhân. Không thể giữ vẻ vân đạm phong khinh dưới tình huống thế này. Ông nhìn thấy sự lúng túng sợ hãi trong mắt cháu mình, sau đổi thành hổ thẹn sâu sắc. Nhưng cũng chỉ là áy náy, không hề biến đổi thành câu nhượng bộ ông đang mong chờ.

Ông thua rồi.

Xoay người phất tay áo trốn khỏi đôi mắt trong suốt kia, bước tới kiểm tra thương thế của các vị đồng môn. Ông thừa nhận thật ra mình không chịu nổi nhất chính là tình cảnh bức bách ngươi chết ta sống. Cái quỳ này của cháu ông biết bao hữu hiệu, vững vàng quỳ gối trong lòng ông.

Ông vừa vận công chữa thương cho đồng môn bị thương nặng nhất vừa theo dõi sự yên lặng rất dài của Lam Vong Cơ phía sau. Lúc hắn được Hi Thần đứng dậy chỉ nói hi vọng sẽ đưa Ngụy Vô Tiện về Loạn Táng Cương, sau đó sẽ trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ chịu tội, tùy ý trưởng bối xử lý.

Giọng nói lo lắng của Lam Hi Thần đáp lại: "Vong Cơ... Đệ có biết đánh trọng thương đồng môn là lỗi lớn thế nào không?".

"Huynh trưởng, ta biết".

"... Đệ thực sự nghĩ vậy?". Chân mày Lam Hi Thần nhíu chặt, sớm đã mất đi nét mặt tươi cười ấm áp mấy ngày qua. Ý chỉ màn tỏ tình kinh thiên động địa vừa rồi của em trai với Ngụy Vô Tiện.

"Là thật".

Câu trả lời ngắn gọn, hơn nữa không có chút nào hối hận, lập trường trong đó cũng không ngừng củng cố. Lam Vong Cơ nghe chữ "Cút" nỉ non sau lưng, tay nắm thành quyền rồi lại thả, không hề chần chừ xuống phán quyết cho mình.

"Ta sẽ gánh hết mọi hậu quả".

Đôi mắt một người luôn có thể tiết lộ rất nhiều tin tức, nhất là sau khi đại chiến ở Bất Dạ Thiên. Những người may mắn sống sót, bình thường bao gồm sợ hãi, đau buồn, oán giận, tan vỡ. Tất cả tâm tình đều không khỏi liên quan tới hai từ hi vọng, giống như dung nham bùng nổ nhấn chìm bọn họ. Nhưng còn một số khác, tâm tình lộ ra chưa chắc đã là cảm nhận chân chính, rất khó tùy tiện phân giải.

Giống như Lam Hi Thần nhìn thấy trong mắt em trai lúc này, chịu đựng khổ nạn chưa từng gặp, thái độ chất vấn cùng thất vọng của người nhà. Vẫn giữ vững tồn tại kéo dài bất bất diệt, không vì đúng sai, chỉ vì thật lòng.

Với Lam Vong Cơ mà nói, chạy trốn hai ngày này hắn đã phân quá khứ làm đôi. Hắn nhìn thấy mình trong con ngươi nổi điên của Ngụy Vô Tiện. Không kiềm chế đoan chính, chẳng còn không sợ hãi khi gặp phong ba, hắn thậm chí không còn là chính mình.

Cuối cùng hắn quyết định đi vào lối rẽ. Tử vong gần ngay trước mắt cũng không phải hướng về phía hắn. Quỷ sứ tay cầm gông cùm cùng nghiệp hỏa bận bịu nhưng ung dung, chỉ chờ lúc hắn không chống đỡ được, thừa dịp có khoảng trống đi vào mang Di Lăng Lão Tổ không chịu nổi một kích đưa đi.

Ánh mắt Lam Hi Thần nhìn qua bả vai Lam Vong Cơ, rơi xuống người áo đen trong động.

"Vong Cơ, đệ không biết đệ phải gánh vác thứ gì".

"Gia quy".

---- Không đúng. Hoặc là nói không chỉ có vậy.

---- Danh tiếng, tiền đồ của đệ, sinh tử của những người sau lưng đệ, toàn bộ đều đặt trên vai đệ.

Mà một người sao có thể biết, tất cả những thứ này là do số mạng lựa chọn thay mình hay là mình định phương hướng cho số mệnh?

Những lời này, cuối cùng Lam hi Thần cũng không nói ra. Hắn quay đầu nhìn thúc phụ, ông đang đỡ một vị đồng môn rời đi, không quay đầu nhìn lại. Dường như hoàn toàn bỏ mặc Lam Vong Cơ. Vì vậy hắn chỉ có thể lắc đầu, kín đáo đưa cho Lam Vong Cơ một viên thuốc.

"Cầm lấy, có thể khôi phục một chút linh lực".

"... Đa tạ huynh trưởng".

Lam Vong Cơ không ngờ Lam Hi Thần không những không truy cứu, thậm chí còn giúp hắn, cùng nhau không vâng lời thúc phụ. Hắn không muốn liên lụy tới huynh trưởng nhưng lý trí lại không thể không tiếp nhận sự trợ giúp này, phải có linh lực mới có thể bảo vệ người chu toàn.

Lam Hi Thần cười khổ buông tay, vỗ hắn nhè nhẹ, "Đi đi. Chỗ thúc phụ ta sẽ khuyên hộ, đệ bảo trọng, nhanh chóng quay về".

Lam Vong Cơ gật đầu thưa vâng, trở lại cõng Ngụy Vô Tiện sắp hôn mê. Cảm nhận sức nặng sinh mạng đang đè lên, không hề phòng bị giao phó trên người hắn khiến bước chân hắn càng trở nên trầm ổn.

Nếu như sau này có một ngày như vậy, quyết định có khả năng mang tới ánh sáng cho huyền môn tiên đồ bao phủ sương mù. Khiến chân thành không bị nghi ngờ, thiện lương không bị phụ lòng, thì sự chống lại lúc này của hắn đáng giá. Cái này không chỉ liên quan tới tình cảm trong lòng, tâm Ngụy Vô Tiện có núi cao sông dài, đáng nên có tương lai tốt đẹp chứ không phải bị đối xử thế này.

Lam Vong Cơ nhờ có linh dược của huynh trưởng chống đỡ, ngự kiếm tới Loạn Táng Cương. Hắn thu hồi mạch suy nghĩ, tầm mắt liếc tới một nơi vô cùng vắng lặng nhưng mơ hồ nhìn ra ấm áp. Nơi đó không hề có quỷ khóc sói tru như trong truyền thuyết. Nhà mái đơn sơ cùng hang động được dọn dẹp, số người đứng trên đất trống còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng. Già trẻ lớn bé còn lại của Ôn gia đang chờ người che chở bọn họ.

Ngụy Vô Tiện đã hôn mê, trượt xuống khỏi lưng Lam Vong Cơ. Lòng tiên quân đau nhói, động tác không dề dà nhẹ nhàng đặt y xuống, vững vàng ôm lên.

Khi nhìn thấy Lam Vong Cơ tới gần, thần sắc những người kia khẽ biến. Chờ khi nhìn rõ người trong ngực hắn, một bà lão không kiềm chế được tập tễnh bước tới, không quản trẻ thơ bên người run rẩy nghênh đón.

"Ngụy... Ngụy công tử...".

Trong đám người cũng có vài tiếng gọi lên, rất nhiều cụ già vây lấy Lam Vong Cơ. Cho dù bọn họ rất sợ Hàm Quang Quân thanh danh hiển hách, nhưng cũng biết hắn không lạm sát người vô tội. Thấy Ngụy Vô Tiện được hắn cẩn thận che chở, mới to gan lên tiếng hỏi một câu: "Hàm Quang Quân... đây là làm sao vậy?".

"Lam Vong Cơ siết chặt khuỷu tay, "Có thu xếp được chỗ không".

"Có có. Bình thường Ngụy công ở bên trong".

A Uyển bị bỏ quên muốn theo sau lại giẫm phải đá vụn, mất thăng bằng ngã khụy một chân xuống đất, con bướm tết bằng cỏ văng khỏi tay. Bé con cũng không khóc, chầm chậm bò dậy lặng lẽ vỗ bụi đất trên quần. Đi tới sau lưng mọi người nhón chân nhìn quanh, nhưng chẳng thấy được gì. Tình huống này khiến bé không biết phải làm sao, chỉ có thể rụt rè im lặng đứng ở cửa hang.

"Tiện ca ca...".

Tiếng gọi khẽ không thể xuyên qua tiếng gió thét gào, rơi xuống tan thành bụi bặm.

"Ngụy Anh, Ngụy Anh".

Lam Vong Cơ đặt Ngụy Vô tiện lên giường đá trong hang. Dịu dàng tuôn ra nơi đáy mắt, vươn tay khẽ vuốt lọn tóc rối bời trên trán y: "Ngụy Anh, có nghe được không?".

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu không nói, ngay cả chữ "Cút" cũng lười thốt lên.

Trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ, không ai dám phát ra tiếng động, cuối cùng vẫn là Lam Vong Cơ mở miệng trước, "Như vậy, phiền các vị chăm sóc".

Ôn bà bà nghiêm túc đồng ý. Bà lo lắng nhìn người áo đen, thanh niên có nụ cười sáng ngời sạch sẽ nay cả người loang lổ vết máu không chút sức sống, chẳng biết tỉnh táo hay đã ngủ. Mà vị tiên quân áo trắng bên cạnh cũng là nỏ mạnh hết đà, lại chẳng đoái hoài tới vết thương đang rỉ máu trên thân thể.

"Hàm Quang Quân, vết thương của ngài... cũng xử lý một chút đi".

Lam Vong Cơ vuốt ve mu bàn tay Ngụy Vô Tiện, dịu dàng từ mỗi lần tiếp xúc êm ái tràn ra. Tiếp đó hắn quả quyết đứng lên, từ chối khéo ý tốt của mọi người, trịnh trọng hành lễ với già trẻ Ôn gia trong hang. Sau đó ánh mắt quét qua hàng mi run rẩy cùng đôi môi tái nhợt, cuối cùng là mí mắt đang nhắm của Ngụy Vô Tiện.

-------Ngươi không muốn nhìn thấy ta, ta không tiện ở lâu.

Hắn tới khu đất trống ngoài hang, đang định ngưng quyết ngự kiếm lại bị một bàn tay nhỏ múp múp kéo vạt áo.

A Uyển cắn môi, đôi mắt lấp lánh ánh trước, "Ca ca nhiều tiền!".

Lam Vong Cơ ngồi xuống nhặt con bướm cỏ trên đất thả vào tay bé con, "Vào nhìn y một lát".

"Tiện ca ca?".

"Ừ".

Hết thảy ước vọng bình an hỉ lạc của hắn, đều tồn tại trong hang núi nhỏ hẹp kia. Một mình hắn đi ra mang theo dũng khí đối kháng thiên địa.

Hắn bước lên Tị Trần, trước khi đi nhìn bầu trời đêm le lói ánh sáng.

Ngày ở Di Lăng sắp sáng rồi.

=

[Hoàn]

-----------

A Uyển đáng yêu quá, huhu.

Dạ Tận Thiên Minh nằm trong tuyển tập Bất Dạ Thiên Mười Ba Năm.

Sẽ mần dần ạ

Blog thích gặm cẩu lương, không thích ăn thủy tinh, mà thỉnh thoảng đổi gió tý :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info