ZingTruyen.Com

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam




Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

Chuột Bạch

Tác giả: 陈婉煜Sun (Được sự cho phép của tác giả)

-----

Gần đây Ngụy Vô Tiện rất thích xuống bếp, tự xưng tay nghề trác tuyệt, có thể làm đồ ăn vừa cay mắt vừa cay bụng.
Đám tiểu bối đứa nào đứa đấy đều bị y dọa sợ chạy mất, ngay cả Hàm Quang Quân ban ngày ban mặt cũng té lẹ, chỉ có mỗi Ôn Ninh đáng thương phải làm chuột bạch mỗi ngày .

"Công tử, ta... không ăn có được không?". Ôn Ninh nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm mâm đồ đỏ lòm, vị cay nồng xông lên mũi, không thể phân biệt được món gì
Mặc dù hắn không sợ cay cũng không nếm được mùi vị, nhưng mà ăn nhiều cũng sẽ bị thượng hỏa đó. (Thượng hỏa: nóng trong người).

Ngụy Vô Tiện khẽ mỉm cười, xoay xoay Trần Tình trong tay:

"Ngươi nói xem, Ôn Ninh!".

Ôn Ninh cảm thấy nụ cười của y khiến người khác phát hoảng, rụt cổ bê đồ ăn chạy mất.

"Ôn Ninh, ngươi chạy cái gì, ngươi còn chưa nói cho ta biết có ngon không mà!".

"Công tử, ngươi quên à, ta không nếm được mùi vị".

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, đúng vậy, sao y lại quên chứ, Ôn Ninh đâu có nếm được mùi vị, chẳng trách mấy ngày nay tài nấu nướng của y không khá lên được.

Xem ra cần phải để người khác nếm thử.

Vì vậy y chạy đi tìm thúc phụ, kết quả cả người lẫn thức ăn đều bị ông ấy đạp ra ngoài.

Mẫu mực chuẩn chỉ như thúc phụ mà cũng bị y chọc tức 1080 lần.

Đảo tròng mắt, y định đi quấy rối đại ca Lam Hi Thần, còn chưa tới cửa phòng thì Lam Hi Thần đã đóng sầm cửa lại, cài then thật chặt.

Di Lăng Lão Tổ cảm thấy mình rất đáng thương, vì thế chạy đi tìm Lam Trạm cầu an ủi.

"Lam Trạm, ngươi xem bọn họ thật quá đáng! Ta có lòng tốt tặng đồ ăn mà lại trốn tránh ta".

Lam Vong Cơ cầm cầm phổ lặng lẽ che nửa bên mặt, không lên tiếng.

"Lam Nhị ca ca, ngày mai ngươi tìm đám Tư Truy tới để bọn nhóc thử đồ ăn của ta!".

Lam Vong Cơ vẫn im lặng, chính trực như hắn cảm thấy hãm hại tiểu bối không tốt lắm.
Ngụy Vô Tiện thấy nãy giờ hắn không nói một câu, híp mắt:

"Lam Trạm, ngươi có nghe ta nói không đó?!? Hừ, nam nhân! Có phải qua mấy năm đã chán ta rồi không, ngay cả nói cũng không muốn nghe! Lam Trạm, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi chán ta rồi, ta lập tức đi luôn! Ông đây cóc sợ....".

Ngụy Vô Tiện còn chưa nói hết đã bị Lam Vong Cơ nhào tới đè xuống:

"Ngươi thử xem ta có chán ngươi không!".

Lam Vong Cơ áp sát vào người Ngụy Vô Tiện, tóm chặt hai tay đang vùng vẫy của y: "Ngụy Anh!".

Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng: "Làm gì? Ngươi buông ta ra!".

"Không được nói bậy!".

Lam Vong Cơ áp lên môi Ngụy Vô Tiện cắn nhẹ tựa như trừng phạt.

"Ngươi muốn làm gì ta đều chiều theo ý ngươi, nhưng... ngươi tuyệt đối không thể rời khỏi ta nửa bước!".

Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm: "Ta chỉ thuận miệng mà thôi".

Lam Vong Cơ ngưng mắt nhìn y, con ngươi co lại, bất chợt rải đầy dấu hôn lên người Ngụy Vô Tiện.

"...".

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Hàm Quang Quân chẳng chính trực tý nào, đúng là muốn làm gãy cái eo già của y mà.

Ngày hôm sau.

Đám tiểu bối tụ tập ở Lan Thất, trước mặt bày một mâm lớn đồ ăn cay xè.

Cảnh Nghi chỉ vào cái mâm kia, run rẩy hỏi: "Hàm Quang Quân, cái này.... đây là cái gì thế?"

"Thức ăn, ăn hết".

Đám tiểu bối xị mặt.

Hàm Quang Quân bình tĩnh quét mắt nhìn một lượt:

"Không ăn, một trăm lần gia quy".

Thế là, cả đám nhỏ giãy giụa giữa đồ ăn cay mắt cay bụng và khổ ải chép gia quy.

[Hoàn]

---

T: Lam Trạm! Anh không thấy xấu hổ với câu "...chính trực như hắn cảm thấy hãm hại tiểu bối không tốt lắm" à????!!!!!????

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com