ZingTruyen.Com

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam


Ma Đạo Tổ Sư Đồng Nhân

Vong Tiện Đồng Nhân

Tác giả: 陈婉煜Sun

--------

Ngụy Anh nằm trên người Lam Trạm, vùi đầu ở cổ hắn.

Hơi thở ấm áp phả lên da thịt khiến con ngươi của hắn hơi co lại, giơ tay muốn đè y xuống.

Ngụy Anh đột kêu lên: "Lam Nhị ca ca, eo ta đau".

Lam Trạm cho rằng y không muốn lập tức xoay người, không ngờ Ngụy Anh nhăn mày, sắc mặt cũng ỉu xìu.

"Đau".

"Làm sao vậy?". Lam Vong Cơ lạnh mắt hỏi.

Ngụy Anh xoa xoa eo: "Hôm nay cùng bọn Tư Truy đi săn đêm, vô tình bị thương".

Lam Trạm không lên tiếng, cẩn thận lật người y lại, bàn tay rộng rãi di chuyển xuống ngang hông nhẹ nhàng xoa bóp cho Ngụy Anh.

Ngụy Vô Tiện nằm im hưởng thụ dịu dàng của Hàm Quang Quân, một lúc lâu sau hình như y nhớ ra gì đó, cười híp mắt: 

"Lam Nhị ca ca, chờ ta khỏi rồi sẽ bồi thường cho ngươi thật xứng đáng. Ngươi đừng phạt đám Tư Truy".

Lam Trạm "Ừ" một tiếng.

Vì vậy, hôm sau Tư Truy cùng Cảnh Nghi tới thăm Ngụy Anh bị Hàm Quang Quân ngăn ở cửa.

"Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối.... y không sao chứ?!?".

Hàm Quang Quân đoan phương nhã chính không lên tiếng, chỉ lạnh mắt quét qua hai đứa một lượt: "Một nghìn lần gia quy, trồng chuối".

Gương mặt Cảnh Nghi trắng bệch: "Hàm Quang Quân, con mới chép xong 500 lần, tay còn đang run đây".

Lam Trạm hừ lạnh quay đầu đi vào, đóng cửa.

Ngụy Anh hé mắt: "Lam Trạm, ai tới thế? Là Tư Truy cùng Cảnh Nghi à?".

Lam Trạm ngồi xuống gảy đàn, nhốt Ngụy Anh ba ngày.

Ba ngày sau, eo Ngụy Anh tốt lên rồi, cười híp mí chuẩn bị ra khỏi cửa.

Thế nhưng Lam Trạm đã tụt quần áo của y xuống, áo choàng đỏ bị kéo "xoẹt" một tiếng nằm chỏng chơ trên đất.

Ngụy Anh lại bị Hàm Quang Quân nhốt tiếp ba ngày.


---------

Bị Lam Trạm nhốt trong Tĩnh Thất ba ngày, hai chân Ngụy Anh nhũn cả ra, eo cũng không duỗi thẳng được, y hung dữ trừng Lam Trạm mấy lần.

Thế nhưng Hàm Quang Quân vẫn là bộ dáng dửng dưng, vươn tay ôm Ngụy Anh lên đặt vào thùng nước tắm.

Nước nóng khiến y thoải mái run rẩy trong lòng nhưng trên mặt vẫn ra vẻ tức giận phừng phừng như cũ.

"Ngươi! Cách xa ta ra!".

Ngụy Anh hung hăng chọt chọt ngực Lam Trạm.

Vậy mà vẻ mặt Hàm Quang Quân vẫn lạnh nhạt như cũ, cầm khăn bông mềm lau rửa thân thể cho y.

Ngụy Anh bực mình giơ tay nắm lấy đai buộc trán của Hàm Quang Quân bỡn cợt kéo hắn vào trong thùng tắm.

"Cho ngươi bắt nạt người này, ngươi cũng xuống đây cho ta đi!".

Hàm Quang Quân "Ùm" một tiếng rơi xuống nước, cả người ướt nhẹp, hắn ôm lấy eo Ngụy Anh cất giọng trầm thấp: 

"Ngụy Anh, ngươi chắc chắn?".

Thân thể Ngụy Anh run lẩy bẩy, y chợt nhận ra vừa rồi hình như mình đã phạm phải một sai lầm lớn.

"Lam Trạm, ngươi buông ra!".

Hàm Quang Quân nhếch môi: "Không!".

Vì vậy Di Lăng Lão Tổ lại bị Hàm Quang Quân bắt nạt thêm lần nữa.

Ngụy Anh tức giận mắng: "Lam Vong Cơ, ngươi biến khỏi tầm mắt của ông đây! Cút! Xéo!".

Hàm Quang Quân dịu dàng chiều chuộng ghém lại góc chăn, chỉ cười nói: "Nghỉ ngơi cho tốt".
Ngụy Anh giận dữ quay đầu.

Hàm Quang Quân sảng khoái đi ra cửa, thậm chí vui tới mức miễn chép phạt gia quy cho Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi ngẩn người, sờ sờ cằm: "Xem ra sau này phải dựa vào Ngụy tiền bối rồi".

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com