ZingTruyen.Com

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam



Tác giả: 陈婉煜 Sun (Đã có sự cho phép)

Hàm Quang Quân học xấu ròi!!!

———————————————-
Ban đêm Ngụy Vô Tiện nằm dưới thân Lam Vong Cơ xin tha, đôi mắt y ướt nhẹp như sắp khóc: "Lam Trạm, dừng một lát".
Lam Vong Cơ không để ý, cắn lấy lỗ tai y càng tấn công hung mãnh, chọc cho Ngụy Vô Tiện cả người run rẩy, bàn tay nắm chặt áo ngủ bằng gấm dưới người.
"Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ mắt điếc tai ngơ chặn miệng y, hôn kịch liệt như trừng phạt.
Ngụy Vô Tiện ư ư hai tiếng, cuối cùng vẫn bị Lam Vong Cơ ăn sạch không nhả xương.
Giằng co một lần, Ngụy Vô Tiện mềm nhũn nằm nhoài trên ngực Lam Vong Cơ, nhưng mặt hắn vẫn xị xuống.
Ngụy Vô Tiện tủi thân bẹp bẹp miệng: "Lam Trạm, ngươi đừng giận nữa".
Lam Vong Cơ nhắm mắt không lên tiếng.
"Lam Trạm, Lam Nhị ca ca, Nhị ca ca, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi. Chuyện hôm nay tuyệt đối không bao giờ có lần thứ hai, ngươi tha thứ cho ta được không?"
Ngụy Vô Tiện nũng nịu cầu xin tha thứ các kiểu, Lam Vong Cơ chỉ giật giật trái cổ không tiếp lời.
Lại nói, chuyện ngày hôm nay Ngụy Vô Tiện vừa vô tội lại vừa có tội. Y tới trấn Thải Y mua Thiên Tử Tiếu, gặp chuyện bất bình nên đã cứu một cô nương, cô nương kia không cha mẹ còn rất nhỏ tuổi bị một tên ác bá bắt nạt.
Y ra tay dạy dỗ tên ác bá kia, vừa xoay người định đi nào ngờ cô nương lại quấn lấy y.
Ngụy Vô Tiện không biết làm sao, hiền hòa khuyên giải. Nào ngờ cô nương kia cố chấp nói không làm trâu làm ngựa thì lấy thân báo đáp.
Lời này đúng lúc bị Lam Vong Cơ lặng lẽ đi sau y nghe được.
Lúc đó Lam Vong Cơ lạnh mặt lôi y rời khỏi.
Cả một đường bực bội không nói gì trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cơm tối cũng không cho y ăn đã nhét y vào Tĩnh Thất.
Mới đầu Lam Vong Cơ có chút tức giận, nhưng lúc trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng nguội bớt rồi.
Chỉ là nhìn bộ dáng Ngụy Vô Tiện cầu xin tha thứ, làm nũng bán manh khiến hắn cảm thấy rất thú vị.
Vì vậy hắn làm bộ ghen tuông tức giận liều mạng dày vò y.
Lam Vong Cơ đè xuống khóe miệng sắp giương lên của mình, xoay người đè Ngụy Vô Tiện xuống: "Tha thứ thế nào?"
Ngụy Vô Tiện lập tức ôm lấy cổ hắn, nhỏm lên hôn lên môi hắn: "Như này?"
Mắt Lam Vong Cơ giật một cái: "Ngụy Anh, ngươi chắc chắn?"
"Chắc chắn, chắc chắc luôn".
Sau đó, tới khi Di Lăng Lão Tổ mệt tới nỗi cả ngón tay cũng không muốn động đậy, bóng đèn trong đầu chợt sáng.
Có phải y đã bị Hàm Quang Quân lừa rồi không?

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com