ZingTruyen.Com

Ma Dao Dong Nhan Thap Cam


Trần Tình tự thuật

Tác giả: 江氏栎深

Ta là Trần Tình, là một cây sáo.

Ta được Giang Phong Miên mang về Liên Hoa Ổ tặng cho Ngụy Anh. Khi đó ta cũng không biết tại sao vì chuyện này Ngu phu nhân lại nháo với Giang Phong Miên một trận. (Trứng:Tình tiết này trong raw tác giả viết như vậy, trên thực tế Tùy Tiện mới được Giang Phong Miên tặng cho Ngụy Anh. T xin phép để nguyên).

Sau đó người đời đều nói thiếu niên Ngụy Vô Tiện hết sức khinh cuồng, không mang theo bội kiếm.

Hơ, ngươi thấy kẻ nào không có kim đan còn mang theo bội kiếm bên người chưa?

Ta vẫn luôn ở bên cạnh Ngụy Vô Tiện tới cuối cùng. Tiếng tăm của ta so với y còn lớn hơn, không biết mặt mũi y nhưng lại biết hình dáng của ta. Thân sáo đen nhánh, tuệ tử* đỏ thẫm.

Sau đó Ngụy Vô Tiện huyết tẩy Bất Dạ Thiên. Ta nhìn y bị cái chết của Giang Yếm Ly kích thích tựa như mất trí, trong mắt tràn đầy tơ máu. Giết hơn ngàn người.

Lam Trạm vừa chữa thương cho Ngụy Vô Tiện trước cửa hang vừa nói với y:

"Ngụy Anh, ta là Lam Trạm"

"Cút"

"Ngụy Anh, cùng ta trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ"

"Cút"

"Đừng tu quỷ đạo nữa"

"Cút"

"Ta đưa ngươi đi"

"Cút"

Sau đó Lam Vong Cơ đưa hắn về Loạn Táng Cương, cho tới khi Ngụy Vô Tiện chết ta cũng không gặp lại y nữa. 

----

Trước cuộc vây trừ Loạn Táng Cương một ngày, ta gặp Giang Trừng. Hắn sớm đã lên làm gia chủ Giang gia, cả người quần áo tím xóa đi khí khái hào hùng của thiếu niên. Hắn tiều tụy đi nhiều, ta nghĩ hắn không biết kim đan trong người hắn là của Ngụy Vô Tiện.

"Còn lại ba gia tộc đã giết tới chân núi, ngươi đi bây giờ, ta có thể giúp ngươi. Chuyện của tỷ tỷ....Ta không quên được, nhưng ta cũng hận không được".

"Hahahahaha, đừng cậy mạnh nữa, ta là Di Lăng Lão Tổ. Chết cũng được, sống cũng tốt, đều là số mệnh. Thay ta trở về dâng nén hương cho Giang thúc thúc và Ngu phu nhân, bảo trọng".

Sắc mặt Giang Trừng đông cứng. Ta có thể nhìn thấy gợn sóng nổi lên trong mắt hắn. Tử điện quấn trên ngón tay, cuối cùng cái gì cũng không nói, rời khỏi lán nhỏ rách tả tơi.

Ngụy Vô Tiện ở trong nhẹ giọng nói một câu:

 "Thật xin lỗi".

Diệt trừ Loạn Táng Cương, ta tận mắt nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bị những ác linh kia cùng Âm Hổ phù cắn trả nhưng lại không thể làm được gì. Bởi vì ta chẳng qua chỉ là một cây sáo.

"Ngụy Vô Tiện chết rồi, hả hê lòng người"

Đây là câu nói ta nghe được nhiều nhất trong đoạn thời gian đó, ta cảm thấy thật đáng cười. Thiện ác trên thế gian rút cuộc là cái gì? 

Mục tiêu không giống với thế nhân thì chính là ác? 

Trận Xạ Nhật mọi người đều nói y hậu sinh khả úy. Sau khi bị vây quét ở Loạn Táng Cương thì lại bị người nói là hả hê lòng người. 

Thế nhân đều nói Ngụy Vô Tiện là tai họa, nhưng vẫn dùng đồ y nghiên cứu ra. 

Thế nhân đều nói không thể giữ lại Âm Hổ Phù, vậy mà vẫn Kim Quang Dao tìm được.

 Trực tiếp giết người, là ác. Đâm dao sau lưng, là thiện. 

Thì ra, thiện và ác lại phân biệt đơn giản như vậy.

Ta được Giang Trừng lấy ra từ trong vết máu mang về Liên Hoa Ổ. Mỗi ngày hắn đều lau chùi, thân sáo không có một hạt bụi. Đôi lúc hắn sẽ cùng ta nói chuyện, nói tất cả những điều hắn chưa nói ra với Ngụy Anh.

"Ngươi thực sự cho rằng ta vì báo thù mới chạy về Liên Hoa Ổ tìm Ôn cẩu sao? Lúc đó người Ôn thị ở ngay gần, nếu ta không dẫn bọn chúng đi, chúng nhất định sẽ tìm thấy ngươi. Nhưng bây giờ có nói thì cũng có ích lợi gì chứ? Ngươi đã sớm chết rồi".

Ta cũng cười lên theo hắn. Con người, phải mất đi mới biết được quý trọng.

Mười ba năm trôi qua, ta một mực ở bên cạnh Giang Trừng. Ta là cây sáo, trừ phi ta bị hủy, nếu không ta sẽ không chết. Nhưng không còn ai cầm ta lên thổi một bài ca du dương thoải mái. Không có thiếu niên áo đen treo ta bên hông, cười như không cười nói một câu:

"Lão tử tên là Ngụy Vô Tiện".

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com