ZingTruyen.Asia

Lzmq Em Chua Tung Toi New York

Hôm ấy Lưu Chương đã tự nhốt mình trong phòng làm việc cả ngày, không muốn gặp bất kì ai.

Lâm Mặc không nghe điện thoại, người nhận điện thoại của anh chỉ có Trương Đằng. Đầu dây bên kia lặng im một lúc lâu, anh bảo dạo gần đây hình như Mặc Mặc đang trong đoàn phim, nếu không nghe máy thì chắc do trợ lí ngắt thôi. 

Những lời này cũng chẳng thể cho Lưu Chương thêm chút hi vọng nào, dù sao thì có những thứ, một khi đã đỗ vỡ sẽ chẳng thể sửa chữa lại được. Dù cho không phải một khoảnh khắc nhưng vẫn là vụn vỡ suốt những năm tháng dài, anh đã bỏ qua thời điểm đúng đắn nhất để dũng cảm.

Lâm Mặc khi ấy đã rất thông minh, biết rằng lời chia tay không hề dễ dàng nên cậu chỉ lùi lại, thu mình vào lớp vỏ thủy tinh được dựng lên từ sớm, để rồi tới khi thật sự phải rời xa, trái tim mới có thể cứng rắn và kiên định.

Có thực tập sinh tới hỏi chuyện công việc, Lưu Chương chỉ trả lời qua loa cho có. Trước giờ anh chưa từng có thái độ như vậy đối với công việc, ít nhất là trong gần 30 năm cuộc đời. Anh mở B trạm đã lâu không lên ra, tìm lại những đoạn video của bọn họ ngày trước.

Mới đầu còn có thể xem mấy đoạn hậu trường thường ngày, khi ấy Lâm Mặc thật sự thích bám dính lấy anh, có chuyện gì cũng chẳng ngại ngần gì mà kể anh nghe, tất cả tình cảm đều đong đầy trong ánh mắt. Muốn cùng anh thành đoàn, muốn cùng anh ở gian phòng đôi, tặng anh áo phông trắng chấm bốn điểm, tặng anh chiếc gối ôm in ảnh, từng thứ từng thứ một, sự tin tưởng và dựa dẫm kì lạ dần đầy lên như sắp trào ra.

Lưu Chương không dám xem nữa, chỉ xem lại các màn biểu diễn mà thôi. Ngày đầu anh mới chỉ nhảy xong một đoạn nhạc là mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả người, tới khi kết thúc anh đã có thể nhẹ nhàng hoàn thành trọn vẹn được một sân khấu phức tạp. Trên màn hình, Lâm Mặc đứng đó trả lời phỏng vấn, tươi cười ngốc nghếch. Anh đứng ở một góc khác nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dịu dàng mềm mại khác hẳn với tất cả mọi người, khóe miệng nở một nụ cười bất lực.

Con mẹ nó. Lưu Chương lại thầm chửi. Cười cái chó gì cơ chứ.

Không biết qua bao lâu, tiếng chuông cuộc gọi wechat chợt vang lên, màn hình hiển thị tên của Trương Đằng khiến anh đột nhiên sợ hãi chẳng hiểu vì sao. Lúc nhấc điện thoại lên, đầu dây bên kia im lặng rất lâu, đối phương không nói, Lưu Chương cũng chẳng dám hỏi, cả hai rơi vào một khoảng lặng dài.

Anh nghe Trương Đằng nói: "Tôi gọi được Mặc Mặc rồi, em ấy vừa tan làm."

Ngập ngừng một lúc, "Cuộc gọi khi nãy... là em ấy tự ngắt, nếu có gì quan trọng thì ông nhắn tin đi, tôi nghĩ với tính cách của Lâm Mặc chắc chắn em ấy sẽ nhắn lại mà."

"...Thôi ông không cần nói nữa đâu." Lưu Chương chỉ trả lời một câu.

Nếu đã là em tự tay ngắt điện thoại, vậy thì chẳng còn nói gì được nữa. Lâm Mặc đã chọn cái gì thì sẽ không dễ dàng đổi ý, nếu đã từ bỏ thì cũng chẳng còn cần nữa rồi.

"Nhưng mà... Em ấy nhờ tôi gửi tới ông một thứ." Trương Đằng hơi do dự khi nhắc tới chuyện này, "...Tôi không biết có nên nói hay không, cơ mà, Mặc Mặc muốn nhờ tôi nói lời cảm ơn ông."

Lưu Chương nghe xong thì bật cười, "Cảm ơn tôi đã hại em ấy lâu như vậy à."

Đầu dây bên kia lặng im, chừng nửa phút sau, Lưu Chương nhận được một tấm ảnh.

Trong ảnh là bản ghi chú trên điện thoại, thời gian hiển thị là rạng sáng ngày 25 tháng 4 năm 2023, đêm tốt nghiệp của INTO1. Phía trên cùng là một tấm ảnh cất trong ví tiền, hóa ra, một nửa còn lại của miếng giấy nháp ghi lời bài hát "Trên biển trên đất trên trời" vẫn luôn được Lâm Mặc cất trong ví, cùng với đôi mắt ngây thơ của cậu khi ấy, một mực chờ đợi anh.

Bên dưới là một đoạn tùy bút đậm chất Lâm Mặc.

"Thật ra thì, dù thế nào đi nữa, suốt hai năm qua tôi cũng đã học được thêm một vài điều ý nghĩa từ người khác. Tỉ dụ như, nhất định phải dũng cảm, nhất định phải tự do, nhất định phải nhiệt huyết."

Thế nên cậu nói lời cảm ơn.

Lưu Chương gần ba mươi tuổi ngồi ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu không nói nên lời.

Ông có định về nước nữa không? Nếu không về nữa thì ở bên đấy phải sống cho thật vui vẻ nhé, nay tôi gọi điện nghe giọng ông không ổn lắm, Trương Đằng bảo. Ngày trước ông làm hip-hop, người theo hip-hop cả đời đều real, tốt nhất là real như hồi mấy đứa chúng mình mới gặp nhau ấy, khiến cho ai gặp cũng đều quý mến ông.

Nói tới đây, người kia khựng lại vài giây, như có cái gì mắc trong cổ họng. Chính lúc này, giữa bầu không khí trầm mặc, Trương Đằng lại khẽ thở dài một hơi.

Lưu Chương nghe thấy anh nói: "Ít nhất thì... Hồi ấy, Lâm Mặc thật lòng hi vọng ông sẽ sống tốt."

"Khi ấy, tất cả đều là thật lòng thật dạ, sai lầm chẳng tại ai, cũng không ai nợ ai điều gì."

Lưu Chương cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, bước tới cạnh cửa sổ sát đất trong phòng làm việc. Cơn mưa tí tách đêm qua giờ đây đã nặng hạt, rơi trên khung cửa sổ như tiếng trái tim nặng nề đập trong lồng ngực. Mùa xuân ở New York thường âm u, có đôi chút giống với Thượng Hải quanh năm hiếm khi được thấy ánh mặt trời thiêu đốt, cảnh sắc phía ngoài cửa sổ dần trở nên mơ hồ bởi lớp sương mù dày đặc, trong ánh mắt mê man, dường như Lưu Chương nhìn thấy thứ gì đó, thấy được người mà anh muốn thấy.

Lâm Mặc ăn mặc như một kẻ lang thang, dắt theo chiếc xe đạp như vừa trộm ở đâu đến thong thả đi qua trước mặt anh. Trong tầm mắt anh chỉ còn lại bóng lưng mảnh khảnh gầy gò, cơn gió đêm cùng cậu dạo bước trên con ngõ nhỏ giữa thành thị Thượng Hải. Giây trước cậu như còn đang gọi tên Lưu Chương, anh làm gì ở đó, mau mau tới đây, mình trốn ra bờ sông Hoàng Phố hóng gió đi, vừa đi em vừa kể cho anh nghe chuyện hồi nhỏ của Lâm đại soái ca nhé. Thế nhưng ngay sau đó cậu lại cười lên rồi thầm thì bảo thôi, AK anh đừng nên tới thì hơn, anh đi làm những gì anh muốn làm đi, leo lên tới đỉnh cao danh vọng, theo đuổi vinh quang anh vẫn hằng mơ ước, hãy trở thành người mà anh muốn trở thành, một người nhiệt huyết và xuất sắc, anh nhé.

Lúc ấy, Lưu Chương thật sự muốn chửi ầm lên, rằng Lâm Mặc em con mẹ nó chịu đựng giỏi thật đấy, không hổ là thiếu niên trưởng thành Hoàng Kì Lâm. Ngày ấy lúc mới đặt chân lên đảo Hải Hoa, anh đây hẳn là mắt mù trí nhược, nếu không thì sao lại có thể coi em như đứa nhóc mãi chưa chịu lớn cơ chứ.

Nhưng anh không làm vậy. Anh chỉ viết một lá thư bằng tiếng Anh gửi cho Tổng Giám đốc, vô cùng mạnh mẽ và kiên định. Sau đó anh cởi bỏ chiếc áo vest đắt tiền rồi bước ra khỏi phòng làm việc kín gió, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, mượn chiếc áo denim của cậu thực tập sinh mới tới khoác lên mình.

Anh đoán chắc giờ đây trông mình rất giống với mấy kẻ lang thang ngoài kia, bước ngang qua những tòa nhà cao tầng chọc trời, qua con phố đông đúc chật chội, và qua cả cơn gió xuân miên man không dứt từ năm này qua năm khác.

Đã tới lúc, anh phải thay chính mình của tuổi hai mươi, hiên ngang ngẩng mặt dầm mình trong những trận mưa lớn.

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia