ZingTruyen.Asia

Lzmq Em Chua Tung Toi New York

Rất lâu sau đó Lưu Chương cũng chưa từng quay trở lại Trung Quốc.

Cuối cùng anh vẫn về lại New York tiếp tục với chuyên ngành của mình, chỉ còn có thể thi thoảng bắt được một vài nét trong cuộc sống của những người bạn cũ phía bên kia đại dương. Hãng thu âm giúp anh chọn ra một số ca khúc tương đối ưng ý từ các bản demo anh viết trong suốt hai năm qua rồi cho phát hành dưới hình thức EP cá nhân. Sản phẩm trong một thời gian ngắn cũng gây ra chút sóng gió trong ngành thế nhưng rất nhanh sau đó đã bị chuỗi sinh thái không ngừng phát triển ấy cuốn trôi không một vết tích, như thể một nhóm nhạc mới nổi lên rồi lại biến mất trong giới vậy.

Anh vẫn thường xuyên gửi cho những người bạn cũ nghe bản demo mới của mình, thi thoảng sẽ nhấn like dưới mỗi bức ảnh của Riki cùng mọi người, đôi khi cũng lại hát hò một chút rồi đăng lên weibo cho fan nghe.

Thế nhưng Lâm Mặc lại chưa từng chủ động liên lạc với anh. Kể từ ngày tốt nghiệp ấy.

Ban đầu anh cũng chủ động kể cho cậu nghe những điều thú vị của cuộc sống bên này, tỉ như cảnh đường phố New York, những con phố nhỏ quanh co dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, đàn ngỗng đông đúc bay tới từ biên giới Canada, và cả Ngũ Đại Hồ nổi tiếng vùng Bắc Mỹ. Đôi lúc Lâm Mặc cũng sẽ trả lời anh bằng một vài chiếc meme vui vẻ, nhưng đại đa số thời gian đều là tin nhắn chữ, chỉ toàn là những câu từ đối phó qua loa và hời hợt.

Thế rồi lâu dần, ngay đến cả sự giao tiếp kiểu này cũng ngày càng ít hẳn đi.

Điều anh lo sợ nhất quả nhiên cũng đã biến thành sự thật.

Sau rồi khi Lưu Chương cuối cũng cũng có thời gian để về nước, Bá Viễn khó khăn lắm mới lôi kéo được mọi người cùng tu họp một bữa, kết quả là vẫn không đầy đủ được cả nhóm. Chỉ có năm, sáu người ngồi quanh chiếc bàn ăn lớn, cố gắng dùng nụ cười trên mặt lấp đầy sự xa cách và trống rỗng do thời gian mang lại.

Bữa ấy Lâm Mặc không tới, mọi người kể sau khi tốt nghiệp cậu vẫn luôn bận mãi không thôi, vừa tham gia một loạt các chương trình giải trí vừa phát hành album mới, rồi còn biểu diễn ở các nền tảng khác nhau, sau lại phải vào đoàn làm phim liên tục không ngừng nghỉ. Ngay cả weibo và vòng bạn bè của cậu cũng chẳng cập nhật gì suốt thời gian dài, ảnh chụp sân khấu nhạc kịch, ảnh đi hóng gió hay ảnh selfie mặt mộc ngốc nghếch, đã rất lâu, rất lâu rồi không còn thấy nữa.

Mà tất cả những thứ ấy đều từng là những câu chuyện tán dóc thường ngày giữa hai người.

Giờ đây chỉ còn lại những thông báo chính thức lạnh lùng máy móc, từng dòng từng dòng thông tin được làm mới.

Lưu Chương nghe vậy, chợt thấy lồng ngực mình nghẹn lại, như thể bị cái gì sai khiến, anh ngay lập tức đặt ly rượu xuống bàn rồi cầm điện thoại lên, lướt trong mục liên lạc gần đây cả buổi trời mới tìm được cái tên quen thuộc. Như một người bạn cũ đã bao năm không gặp, anh nhắn hỏi cậu:

"Dạo này thầy Lâm Mặc bận gì thế ạ?"

Bên kia mãi vẫn chưa trả lời. Hai tiếng sau Lưu Chương về tới nhà rồi mới thấy tin nhắn Lâm Mặc gửi từ mấy phút trước mà anh chưa kịp đọc:

"Bận làm người thôi anh."

"...Đừng để mệt quá nhé, em không tính nghỉ ngơi à?"

"Mèo chê mèo dài đuôi." Lâm Mặc chẳng nghì ngợi gì nhắn lại một câu.

"Anh cứ lo thân anh đi nha, em ổn lắm."

Lưu Chương ngây người nhìn dòng tin nhắn.

Chẳng biết qua bao lâu, anh ném chiếc điện thoại lên bàn rồi ngả người về sau.

Cả thân mình vừa vặn rơi lên chiếc ghế lười mới mua.

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia