ZingTruyen.Info

Luqi Nam Tay Sai Ga Dung Nguoi

Lạp Lệ Sa thẹn thùng trước câu nói của Lý Thái Dung. Trời sinh phụ nữ luôn yếu mềm, và câu nói đó quả thực đúng khi nói về Lạp Lệ Sa.

"Anh Thái Dung, mọi người đều hiểu lầm em với anh! Mau giải thích đi!"

Lý Thái Dung nhìn qua một lượt những con người đang cười nham nhở, lại có ý nhìn qua Điền Chính Quốc, biết ngay là muốn trêu cho chàng bác sĩ kia tức giận. Chỉ có Lạp Lệ Sa tin là anh tỏ tình thật, mặt mũi lúc thấy anh bao giờ cũng đỏ lựng lên.

"Tiểu Lệ Sa, mẹ anh muốn gặp mặt em. Bà ấy nói muốn nhanh bế cháu! Nhưng mà em còn chưa đồng ý cho đôi mình yêu nhau?"

Rắc!

Chiếc cốc trong tay Điền Chính Quốc vỡ tan. Lạp Lệ Sa đang chìm đắm trong câu nói khi nãy, ngây ngốc đưa ánh mắt muốn hỏi hội chị em. Kim Trân Ni bật ngón cái, cô cũng nhìn lại điện thoại.

"Em đồng ý!"

Lạp Lệ Sa vui sướng nhìn Lý Thái Dung qua điện thoại. Kim Trí Tú ái ngại nhìn sang Điền Chính Quốc. Ôi, nhìn mà xem, có người bị tức chết rồi! Lý Thái Dung không nói nhiều lời, hẹn Lạp Lệ Sa rồi tắt máy.

"Aiyo, Lạp Lệ Sa! Công chúa nhỏ này lại sắp làm dâu nhà người sao? Lý Thái Dung kia mồm miệng cũng được quá rồi đấy!"

Phác Trí Mẫn đùa cợt, không ngờ lại nhận được ánh nhìn vui vẻ của Lạp Lệ Sa. Đừng có nói là cô tin lời Lý Thái Dung nhé?

"Trí Tú, chị ra mắt nhà anh Tại Hưởng rồi đúng không? Mau cho em chút kinh nghiệm đi, ngày ra mắt mẹ chồng nên mặc cái gì đây?"

"Em cởi truồng rồi nằm dưới thân anh là đẹp nhất!"

Điền Chính Quốc đã không thể nhịn thêm được nữa, dứt khoát đứng dậy kéo Lạp Lệ Sa đi. Nhưng mà, Lạp Lệ Sa nào có chịu.

"Tên điên này, anh phát điên cái gì vậy? Dở người sao?"

"Em không quay lại được với anh liền đi hú hí với thằng khác sao? Em không kiên cường được hơn hả Lệ Sa? Đừng có chọc tức anh bằng cách này, không tốt lành gì cho em đâu!"

Điền Chính Quốc bế thốc Lệ Sa lên, một lượt ném cô vào trong Mercedes của mình rồi đi thẳng. Hội Trí Mẫn Thái Anh còn đang tròn mắt nhìn thì Hoàng Húc Hi cũng vừa tới.

"Có chuyện gì? Sao anh Chính Quốc lại lôi Lệ Sa đi thế?"

"A, anh Hoàng, chúng nó ghen tuông nhau chút thôi. Sáng mai khéo lại nghe tin Lệ Sa có bầu ấy chứ!"

Phác Thái Anh cười tít mắt. Hoàng Húc Hi nghe đầu đuôi cũng cười cười. Lý Thái Dung chẳng phải đã có vợ rồi sao? Khương Sáp Kỳ chẳng lẽ vứt đó? Mà Lạp Lệ Sa mới về nước cũng không rõ, lại bị lừa một vố. Ai ở đây chẳng biết Lý Thái Dung yêu lão bà nhà y còn hơn vàng bạc.

Kim Trân Ni sực tỉnh, thoát khỏi vòng tay Mẫn Doãn Kỳ. Cô hỏi tới Tống Vũ Kỳ.

"Vẫn mê man trên kia. Cô ấy sợ nơi đông người, có các người đến cũng sẽ sợ mà không xuống đâu."

"Bà con mẹ nó, em phải tới chửi chết lũ khốn kia!"

Kim Trân Ni cầm chìa khoá xe định phóng đi lại bị Mẫn Doãn Kỳ lôi lại.

"Mẫn phu nhân, chú ý hình tượng của em. Nếu em tức giận, anh có thể cho xe tăng tới nã mà?"

Điều mà Mẫn Doãn Kỳ nói ra nhẹ tựa lông hồng lại là sức nặng ngàn cân. Coi Hoàng Vũ của hắn là cái chợ muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao? Nhưng mà, tất cả người ở nơi này đều không lên tiếng, Mẫn Doãn Kỳ dám nói dám làm, Hoàng Húc Hi còn lâu mới để Mẫn Doãn Kỳ vì nữ sắc bỏ bạn.

Tất cả còn ngồi chơi đến chiều muộn. Khi bầu trời ngả màu vàng cam, Tống Vũ Kỳ vẫn không xuống dưới, Kim Trí Tú trước khi về còn đe doạ Hoàng Húc Hi, hắn không để lời nói của cô vào mắt, không chờ người lên xe hết đã lãnh đạm bước vào nhà.

Tống Vũ Kỳ tỉnh lại rồi. Hắn đương nhiên biết, chỉ có điều cô không dám xuống. Thi thoảng nhẫn sẽ phát ra vài tiếng sụt sịt rồi dứt, Tống Vũ Kỳ cũng tủi thân mà khóc. Tuyệt nhiên không làm phiền một ai. Người có thính giác nhạy như Phác Thái Anh hay Mẫn Doãn Kỳ cũng không hề nghe biết cô có khóc hay không. Đó là vì hắn đã chuyển bộ phận phát lên hoa tai của mình. Là một chiếc hoa tai đính kim cương đỏ rượu, nhìn có chút nữ tính, nhưng đeo lên tai hắn lại như đổi cánh thay da, ngay lập tức trở nên dũng mãnh.

Về chuyện này, không nên trách hắn, nên trách cái vẻ đẹp trời sinh yêu nghiệt, hắn cũng không muốn phô ra.

Cửa phòng mở ra, trên giường trống không. Hoàng Húc Hi nhíu mày, nhìn qua một lượt, phát hiện cái đầu nhỏ đang rúc trong góc tường, cô hết khóc rồi. Hoàng Húc Hi mở điện nhưng cũng để đèn dịu đi. Không gian chỉ mờ mờ ảo ảo, hắn nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ cô. Chẳng ngờ, cô đưa ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng lên nhìn một cái rồi lại cụp mắt.

"Tống Vũ Kỳ, leo lên giường."

Cô không trả lời.

"Tống Vũ Kỳ, tôi không nói lần hai."

Tống Vũ Kỳ chẳng buồn động đậy.

Hoàng Húc Hi tiến thẳng tới, kéo cánh tay cô đứng dậy, lại chợt nhớ ra chân trái cô đang bó bột, vì sao lại có thể xuống giường mà ngồi như thế.

"Cô nhảy xuống giường?"

Tống Vũ Kỳ từ đầu đến cuối không trả lời, cũng chẳng có chút phản kháng, gần như mặc hắn làm gì thì làm. Hoàng Húc Hi đương nhiên nhận ra điều này, hắn thả tay cô ra, cô vô lực ngã xuống, lại tiếp tục lê thân về góc phòng, co chân lên gục mặt xuống. Bướng bỉnh đến như vậy, không chịu mở miệng nói với hắn ư?

Toàn thân cô đầy băng gạc, mái tóc đen xơ xác phủ xuống hai vai, gương mặt không có chút sức sống, đôi môi có hơi tái nhợt. Nhìn không ra thiếu nữ mới tuần trước còn nói cười vui vẻ.

"Chuyện sáng nay, không cần lo, tôi đã giải quyết ổn thoả cho cô, đám người đó sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa."

Tống Vũ Kỳ lập tức bịt chặt hai tai, thân mình run lên, cả người càng co sát vào bức tường. Hẳn là cô rất sợ hãi. Hoàng Húc Hi ngồi xuống cạnh cô, vừa muốn chạm vào, cô lại vùng ra, đôi mắt sợ hãi nhìn hắn, khiến trái tim sắt đá kia rung lên. Vì sao lại đến mức này?

"Tống Vũ Kỳ, nhìn tôi. Tôi là Hoàng Húc Hi, là chồng của cô. Tôi sẽ không để cô phải hứng thêm cốc cà phê hay lời nhục mạ nào nữa."

Hoàng Húc Hi trời sinh ưu tú mọi mặt, trừ dỗ dành người khác, hắn cái gì cũng biết. Hắn không biết thế nào là dịu dàng, hai mươi tám năm cuộc đời, hắn chưa từng nếm qua chút hương vị dịu dàng nào, chỉ có Tiêu Y... Nhắc đến Tiêu Y, hắn lại nhíu mày.

Tống Vũ Kỳ vẫn không gỡ đi ánh mắt kia, Hoàng Húc Hi cũng chẳng còn hơi sức mà cãi nhau, hắn mặc kệ cô có sợ hay không, một lực nâng cô lên tay, mang xuống dưới nhà. Sợ hay không cũng vẫn phải ăn, người cô như thế, tại sao vẫn thu hút khối đàn ông?

Trên bàn ăn, không khí trầm lặng bao trùm. Tống Vũ Kỳ im lặng ăn cháo trắng, Hoàng Húc Hi tập trung xem điện thoại, hình như mở cuộc họp trực tiếp nên ăn có chút vội. Hắn ăn hết phần của mình, quay sang thấy bát cháo kia chỉ vơi có chút ít, sữa cũng chỉ bớt chút. Cô lại hoàn toàn không có dấu hiệu muốn ăn tiếp, hai tay vịn ghế muốn đứng lên.

"Đứng lại. Ăn hết bát cháo của cô, sau đó muốn đi đâu thì đi."

Cuộc họp vừa bắt đầu được mấy phút, mới vào đã thấy mặt tổng tài đen như than, hẳn là tâm trạng không tốt. Cả đoàn đang căng thẳng, đột nhiên sếp lạnh giọng nói, đôi mắt đẹp hướng ra phía khác. Mất mấy giây, lại là giọng nói ấy vang lên.

"Thím Lưu, dọn bát. Cô ta không muốn ăn thì thôi."

Tống Vũ Kỳ vẫn không chịu ăn, còn cái gì có thể vào bụng đâu. Thấy cô không ăn, Hoàng Húc Hi cũng chẳng ép, tay cầm máy, tay ôm cô vào lòng đem ra phòng khách.

Người Tống Vũ Kỳ nhỏ nhắn, hắn dùng một tay cũng có thể nhấc lên. Sức lính cùng với thân thể gầy kia chẳng khác gì nâng trứng.

Đem máy để trên bàn, hắn nghiêm túc cầm tập tài liệu, trong lòng còn khoá lại một người nữa. Tống Vũ Kỳ không phản kháng, nhắm mắt thiếp đi. Nằm trong lòng hắn như thế, cô an giấc ngay.

"Giám đốc nhân sự, tuyển người kiểu gì thế?"

Cuộc họp trôi qua trong thời gian khá dài, Tống Vũ Kỳ đã ngủ say tới mức trời trăng không rõ. Cuối cuộc họp, Hoàng Húc Hi mới bắt đầu hỏi tới vấn đề này.

"Thưa Hoàng tổng, là tôi chỉ coi trọng tài mà không trọng đức, lần sau tuyển người cho Hoàng Vũ sẽ chỉ tuyển tài đức vẹn toàn. Mong chuyện hôm nay sai phạm, ngài xin hãy bỏ qua."

Giám đốc nhân sự là con gái, tuổi cũng không quá già, thậm chí còn lẳng lơ tới không tả. Họp trực tiếp thế này, chỉ có mình ả ta là mặc áo hai dây khoe nhựa sống.

Hoàng Húc Hi khinh bỉ, nhìn xuống ngực Tống Vũ Kỳ. Ổn, mềm mại, vừa đủ dùng. Hắn thích vậy hơn.

"Không có lần sau. Ngày mai cô tìm tới quản vụ, nhận lương tháng này rồi nghỉ việc đi. Người tuyển chọn vốn đã mất chất, lại còn dám tuyển người khác? Hoàng Vũ không chấp nhận một người như cô."

Hoàng Húc Hi đối với công việc rất nghiêm túc, hắn không thích sai sót. Giám đốc nhân sự chưa kịp phản lại, Hoàng Húc Hi một chạm đá cô ta ra khỏi cuộc họp.

"Hoàng tổng, khi nãy cô ta họp chung với chúng ta, ngài đuổi việc như thế liệu có sợ cô ta đi tiết lộ cho công tu khác không?"

"Dám không?"

Mười mấy người trong cuộc họp lập tức cười lấy lòng.

"Đương nhiên là không, haha..."

"Hoàng tổng, sắp tới có chuyến công tác tới Pháp, sẽ khá là lâu, hơn tháng đấy ạ."

Hoàng Húc Hi mặt không đổi sắc, hắn có thể đi lâu hơn thế này. Lần đi này thực sự rất quan trọng, nó cho phép hắn có thể chiếm lấy địa bàn châu Âu được không, ngay cả ở hắc đạo.

"Ba tháng."

"Dạ?"

"Đi trong ba tháng, tôi còn việc riêng."

Hoàng Húc Hi kết thúc cuộc họp đã là mười giờ đêm, Tống Vũ Kỳ không biết đã ngủ được mấy giấc. Hắn ôm cô lên tầng, cả người cô nhẹ bẫng, lủi trong chăn như biến mất. Hắn cũng nằm xuống, bàn tay to sờ tới bụng cô, nhẹ nhàng xoa vùng phẳng lì.

Sẽ thế nào nếu trong đây, con hắn lớn lên từng ngày?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info