ZingTruyen.Info

Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh - Cảnh Ngô

Chương 76: Quá khứ

ddoobaeBp




Chương 76: Quá khứ

Thanh âm của Lục Tri Kiều nhẹ tựa lông hồng, chầm chậm rơi vào tim Kỳ Ngôn, thế là sắc mặt lạnh lẽo kia bỗng nứt toác, đáy mắt lạnh giá có độ ấm, trái tim chua xót như bị ngâm trong nước ép chanh.

Khóe môi Kỳ Ngôn khẽ động đậy, dường như muốn nói gì đó, đúng lúc này lại có giáo viên đi từ bên trong văn phòng ra ngoài, cô nghiêng người nhường đường, tư duy nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô nhìn Lục Tri Kiều một cái, lại nhìn sang Nữu Nữu, nhấc chân đi tới ngã rẽ cầu thang, quay người đi.

Lục Tri Kiều vội vàng đi theo.

"Nhìn thấy rồi đấy, tôi rất ổn." Kỳ Ngôn nhàn nhạt nói, ánh mắt rơi trên người Lục Uy, cong môi khẽ cười.

Nụ cười ấy rất nhạt, nhưng trong mắt Lục Tri Kiều lại vô cùng quý giá, cho dù đó là nụ cười dành cho con gái, cô ấy cũng thích, cảm giác hai người nhanh chóng có thể hòa hợp. Lục Tri Kiều nhỏ tiếng nói: "Chuyện lần trước, chị..."

"Tôi phải tan làm rồi, hai người cũng về sớm đi." Kỳ Ngôn nhanh chóng ngắt lời, tuy là nói với Lục Tri Kiều, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn Lục Uy.

Cắt ngắn mái tóc, nhìn Kỳ Ngôn bớt đi vài phần ma mị, tăng thêm mấy phần thành thục, giống như một người phụ nữ cool ngầu, rất có tinh thần, khuôn mặt vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng vô cùng xa lạ so với trước kia. Hơn nữa, sợi dây chuyền trên cổ Kỳ Ngôn cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Kỳ Ngôn nói xong, xoa đầu Nữu Nữu, đi thẳng về phía văn phòng.

"Kỳ..."

Lục Tri Kiều vừa định gọi Kỳ Ngôn, lại có một giáo viên khác đi từ văn phòng ra, đi về phía cầu thang bên này, đi ngang qua trước mặt cô ấy. Những lời còn lại của Lục Tri Kiều bị mạnh mẽ nuốt vào trong cổ họng.

Dường như người kia không nghe thấy, không quay đầu, đi vào văn phòng.

Lục Tri Kiều đứng ngây tại chỗ.

Bầu trời trong trẻo, ánh chiều tà nghiêng về đằng tây, sân trường ồn ào, hành lang nhìn không thấy điểm cuối, gạch men sáng loáng có thể soi gương. Tất cả sự việc, có tĩnh, có động, đều chứng kiến sự khổ sở của Lục Tri Kiều lúc này, chỉ cần tương lai cô ấy nhìn lại những thứ này, chắc chắn sẽ nhớ lại dáng vẻ chật vật chua chát của bản thân ngày hôm nay.

À, còn có con gái ở sau lưng.

Lục Uy lặng lẽ nhìn mẹ, ra sức liên tưởng tới cảnh tượng trong tiểu thuyết và trong phim truyền hình, nhưng không cách nào thay thế. Cái tuổi chưa hiểu tình yêu như Lục Uy vẫn không thể hiểu được, chỉ cảm thấy, thì ra hiện thực cuộc sống và thế giới hư ảo không hoàn toàn tương đồng.

Cô bé tưởng rằng mẹ và cô Kỳ chỉ giận dỗi nhau, mấy hôm là lành, tình tiết trong tiểu thuyết đều như thế, nhưng hôm nay sau khi tận mắt chứng kiến, lại phát hiện hình như không đơn giản như thế.

Cô bé không hiểu.

"Nữu con..." Lục Tri Kiều thất vọng quay người, nhìn con gái đang nhìn bản thân mà ngẩn ra, vô lực cười cười, nói: "Đi thôi."

Lục Uy gật đầu, chủ động níu lấy cánh tay mẹ.

Trong đêm, đèn trứng phát ra ánh sáng ám vàng, lặng lẽ tĩnh mịch, giống như kị sĩ âm thầm canh gác trong đêm đen.

Lục Tri Kiều ngồi trên giường, ôm lấy khung ảnh cả gia đình tỉ mỉ quan sát, trong ảnh có sáu người, ba thế hệ. Cô ấy dùng ngón cái chầm chậm vuốt ve từng khuôn mặt, dừng lại, đáy mắt bình lặng nổi lên một gợn sóng, thở dài một hơi.

Sau đó là bức ảnh chụp riêng của một người đàn ông, cùng với bức ảnh chụp chung của một cặp vợ chồng.

Những bức ảnh này, đã bị Lục Tri Kiều đè dưới đáy tủ mười năm có dư, không nhìn thấy, vờ như không tồn tại, nên nhiều khi, cô ấy thậm chí thật sự quên mất bản thân cũng có người thân. Nhưng những kí ức kia có làm cách nào cũng không thể biến mất, chỉ cần Lục Tri Kiều còn sống, quá khứ sẽ đi theo cô ấy cả một đời.

Lục Tri Kiều trốn tránh nhiều năm như thế, nhưng cảm giác tội ác không giảm đi chút nào, thậm chí khiến bản thân trở nên chật vật không thôi, cũng vô tình liên đới làm tổn thương con gái.

Đây không phải mong muốn ban đầu của cô ấy.

Lục Tri Kiều chăm chú nhìn bức ảnh, nhìn thấy khuôn mặt của bố mẹ, khẽ nhíu mày lại, trong lòng toàn là kí ức không vui. Ánh mắt dịch chuyển lên trên, nhìn thấy khuôn mặt của anh trai, khuôn mặt rất giống bản thân, Lục Tri Kiều lập tức cười lên, nhớ tới một số chuyện ấm áp vui vẻ.

Lại di chuyển thêm một chút, nhìn thấy chị dâu dịu dàng xinh đẹp, trong lòng ôm đứa trẻ chưa tròn một tuổi, trái tim thấp thoáng cơn đau.

Nếu không xảy ra trận hỏa hoạn ấy, sẽ là một nhà ba người hạnh phúc.

[Không trốn tránh được, cho nên tôi thẳng thắn tiếp nhận]

Nghĩ tới những lời của Ôn Tử Long, Lục Tri Kiều khẽ thở ra một hơi, quay mặt nhìn về phía đèn trứng.

Ánh đèn ấm vàng ấy chiếu lên dòng chữ nhỏ ở đáy: Chị ở đâu, tôi ở đó. Trong mắt Lục Tri Kiều nổi lên một lớp hơi nước, cong môi cười lên, giống như lúc này Kỳ Ngôn đang ở bên cạnh, cho cô ấy dũng khí.

Lục Tri Kiều sinh ra trong một gia đình có bố mẹ đều là công nhân viên chức, bố mẹ đều là "người có thể diện" ở thời đại đó, thu nhập ổn định, đãi ngộ ở đơn vị cũng không tệ, còn được phân nhà, hoàn cảnh gia đình trên mức trung bình. Trong nhà có hai người con, là Lục Tri Kiều, và một người anh trai lớn hơn sáu tuổi.

Sự ra đời của Lục Tri Kiều là một sự cố ngoài ý muốn, khi đó đã có "kế hoạch sinh đẻ", chính phủ khuyến khích mỗi cặp vợ chồng chỉ sinh một con. Nói là khuyến khích, thực chất biến tướng thành cưỡng chế, ví dụ như sau khi mẹ bất ngờ mang thai cô ấy, lại không nỡ phá thai, thế là mất đi công việc ổn định, trốn tránh chui lủi.

May mà trong nhà có chút quan hệ, không tới mức khiến cả bố cả mẹ đều nghỉ việc, ban đầu dựa vào tiền lương của một mình bố cũng có thể miễn cưỡng chèo chống.

Mẹ là người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, nhưng tư duy rất truyền thống, biểu hiện ra ngoài lại rất mâu thuẫn, cảm thấy phụ nữ nên đi làm, cũng phải chăm sóc gia đình, lấy điều đó làm vinh quang. Cho nên sau này nhờ cậy quan hệ, tìm được một việc khác, tuy điều kiện đãi ngộ không bằng đơn vị cũ, nhưng nhiều thêm một phần thu nhập, cuộc sống gia đình rõ ràng cũng tốt hơn nhiều.

So sánh ra, tính cách của bố thật thà, nói dễ nghe thì là trung hậu lương thiện, nói khó nghe thì là nhu nhược không có chính kiến. Từ nhỏ mỗi lần mẹ ở nhà nổi giận, đánh mắng hai anh em, nếu có mặt bố, bố sẽ trốn vào trong phòng không lên tiếng, hoặc là dứt khoát chạy ra ngoài trốn tránh.

Vì là con gái, sự quản thúc của mẹ dành cho Lục Tri Kiều cực kì nghiêm khắc. Không được nuôi tóc qua vai, váy không được ngắn trên đầu gối, ở trường không được tiếp xúc thân thể với nam sinh, buổi tối sau tám giờ không được ra ngoài, vân vân.

Ngược lại, anh trai rất tự do, mặc áo sát nách, mặc quần đùi, ra ngoài lang thang cùng bạn học, cả đêm không về nhà, muốn chơi thế nào thì chơi.

Lúc nhỏ Lục Tri Kiều tưởng rằng mọi người đều như thế, sau này lớn hơn một chút, nhìn thấy con gái nhà người ta mới hiểu ra, chỉ có một mình cô ấy.

Mẹ luôn tuyên truyền cho cô ấy một số quan niệm xấu hổ. Khi Lục Tri Kiều bắt đầu dậy thì, bắt cô ấy bó ngực, đừng lộ ra khuôn ngực, khi Lục Tri Kiều có kinh nguyệt, lại nói với cô ấy kinh nguyệt rất bẩn, phải cẩn thận giấu giếm, còn nói với cô ấy, nếu thường xuyên qua lại với nam sinh sẽ không thể lấy chồng.

Từ nhỏ tới lớn, cho dù Lục Tri Kiều làm tốt tới đâu, xuất sắc thế nào, cũng không nhận được một câu khen ngợi cùng công nhận. Làm tốt là điều đương nhiên, làm không tốt sẽ bị đánh mắng.

Những lời mẹ thường xuyên treo bên miệng, chẳng có gì khác ngoài mấy câu "Tao là mẹ mày, mày phải nghe lời tao, "Vất vả cực khổ đẻ mày, nuôi mày, còn muốn thế nào nữa", giống như từng tầng xiềng xích nặng nề, phủ lên linh hồn còn chưa thành hình của Lục Tri Kiều.

Nói là trọng nam khinh nữ, cũng không hẳn, mẹ đánh mắng anh trai còn hung dữ hơn, chẳng qua là tính cách anh trai bộp chộp, càng đánh càng lì, đánh xong ngày hôm sau đâu lại vào đấy, hoàn toàn không khuất phục mẹ.

Anh trai luôn rất tốt với Lục Tri Kiều, khi ở nhà luôn bảo vệ cô ấy, ra ngoài có đồ ăn ngon, có trò hay cũng đều nghĩ tới cô ấy, chỉ tiếc là năm mười tám tuổi, sau khi lên đại học, trong nhà chỉ còn lại một mình Lục Tri Kiều, cũng không còn ai cản lại người mẹ đang yên đang lành nổi điên giống như kẻ tâm thần thay cô ấy.

Vì ngày hôm đó kẹp chăn nên bị đánh, cô ấy khóc lóc gọi điện thoại cho anh trai đang ở xa ngàn dặm, vốn dĩ chỉ là tâm sự, không ngờ tối ngày hôm sau anh trai liền chạy về nhà, cãi nhau om sòm với mẹ.

Lúc đó, Lục Tri Kiều vô cùng khát vọng được học đại học.

Cứ trải qua sáu năm như thế, đè nén, rụt rè, cuối cùng cũng tới ngày tốt nghiệp cấp ba. Vốn dĩ muốn thi trường ở tỉnh ngoài, nhưng dưới sự can thiệp áp đảo của mẹ, Lục Tri Kiều không thể không thi Đại học Giang Thành ở địa phương.

Tuy là ở địa phương, nhưng cách nhà một quãng đường, cô ấy sống ở trường, có lí do không về nhà.

Trong môi trường đại học, Lục Tri Kiều quen biết rất nhiều bạn bè đến từ khắp nơi, tiếp xúc với rất nhiều sự vật mới mẻ, mở ra cánh cửa của thế giới mới, con người bắt đầu thay đổi.

Năm nhất yêu thầm nữ sinh quen biết trong kì Quân sự, vì cấp ba tỏ tình với nữ sinh mà bản thân thích đổi lại được câu mắng chửi "ghê tởm", Lục Tri Kiều chần chừ tới khi người ta có bạn gái cũng không dám tỏ tình, cuối cùng sa sút trầm cảm suốt cả một năm. Tới năm hai, cô ấy quyết định vực dậy tinh thần, thay đổi toàn bộ bản thân, để chuẩn bị cho tương lai có thể thoát khỏi trói buộc của mẹ.

Nhưng một biến cố đột ngột ập tới hủy hoại tất cả mơ ước của Lục Tri Kiều.

Năm 2005, anh trai kết hôn, chị dâu là bạn học của anh ấy, nhỏ hơn hai tuổi, lớn lên trong gia đình đơn thân. Sau khi kết hôn không lâu, chị dâu có thai, cả gia đình đều chờ đợi sự xuất hiện của sinh mạng nhỏ.

Ngày 7 tháng 5 năm 2006, cháu gái nhỏ ra đời, lấy tên là "Uy", ý nghĩa tươi tốt như cỏ cây, ngụ ý sinh mệnh kiên cường, khỏe mạnh trưởng thành. Biệt danh là Nữu Nữu.

Mùa xuân năm 2007, cả gia đình về quê đón tết cùng bà nội.

Ông nội mắc bệnh qua đời từ lâu, bà nội không chịu chuyển lên thành phố, nên sống ở căn nhà dưới quê một mình, trồng ít rau xanh, nuôi gà vịt, cuộc sống rất nhàn nhã thư thái. Ngày nghỉ lễ, cả gia đình đều sẽ về thăm hỏi, tới tết sẽ về chơi độ đâu bảy ngày.

Ở quê đón tết rất náo nhiệt, cũng ít hạn chế, tự do hơn rất nhiều so với thành phố.

Đêm 30 Tết, Lục Tri Kiều đốt pháo hoa cùng đám trẻ trong thôn, chơi tới rất muộn, bố mẹ và bà đều đã ngủ, trẻ con những nhà khác cũng về nhà, cô ấy cảm thấy chưa tận hứng, một mình chơi đùa ở sân sau.

Không thể bắn pháo hoa lớn, chỉ có thể chơi loại nhỏ, tia lửa bắn ra bốn phía rực rỡ đẹp đẽ, rất đẹp mắt. Chơi chán liền lên nhà ngủ.

Lục Tri Kiều vẫn còn nhớ, khi đi qua phòng khách, ngửi được mùi gì đó khen khét, rất nhạt, cô ấy tưởng rằng là mùi pháo hoa trên người mình nên không để ý.

Đêm tối tĩnh lặng, thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng chó sủa.

Sau đó, Lục Tri Kiều bị tiếng gõ cửa làm ồn thức dậy. Vừa mở mắt ra liền ngửi thấy mùi khói, tưởng rằng bản rằng đang nằm mơ bắn pháo hoa, mãi tới khi nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn lo lắng của anh trai nói cháy rồi, mới nhanh chóng tỉnh táo.

Phần lớn căn nhà cũ được làm từ gỗ, có ba tầng, chân bà nội không tiện, ở tầng một, bố mẹ ở một phòng trên tầng hai, anh trai chị dâu và cháu gái cũng ở một phòng khách trên tầng hai, chỉ có Lục Tri Kiều ở một mình trên tầng ba. Anh trai nhớ ra em gái ở tầng cao nhất, bảo Lục Tri Kiều nhanh chạy xuống, sau đó đi gọi bố mẹ và bà.

Lục Tri Kiều cũng hoảng hốt, đứng trên cầu thang cảm nhận được ngọn lửa ập tới, không hề nghĩ ngợi ôm đầu chạy ra ngoài.

Lúc đó chị dâu và Nữu Nữu đã chạy ra ngoài, thấy cô ấy ra ngoài, lo lắng một mình chồng không gọi được ba người, huống hồ chân bà nội còn không tiện đi lại, liền bảo Lục Tri Kiều trông Nữu Nữu, bản thân lại xông vào trong.

Ngọn lửa trước mặt rợp trời, khói đen hừng hực che lấp ánh trăng.

Lục Tri Kiều mở to mắt nhìn chị dâu xông vào trong, sau đó cây cột trước cửa lớn cũng sập xuống, cột gỗ cháy rực rơi xuống, sau đó toàn bộ kèo chống lực cũng ập xuống, tầng một nhanh chóng trở thành biển lửa.

Lục Tri Kiều hoảng hốt không biết làm sao, ôm lấy Nữu Nữu đi gọi người tới cứu, nhưng đã là nửa đêm, người người nhà nhà đều đã đi nghỉ, nhất thời không thể tỉnh ngay, mà căn nhà cũ lại cách những hộ khác tương đối xa, đợi tới khi gọi được nhà hàng xóm, mượn điện thoại gọi cứu hỏa, cả căn nhà đã hoàn toàn bị ngọn lửa lớn ôm trọn.

Năm đó Nữu Nữu mới chín tháng tuổi còn chưa biết đi, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là đứa trẻ cảm nhận được sợ hãi theo bản năng, khóc lóc không ngừng.

Lục Tri Kiều để cô bé ở lại nhà hàng xóm gần đó nhất, sốt ruột đi theo người khác quay lại dập lửa. Lúc đó trong thôn không có thiết bị chữa cháy, chỉ có thể dựa vào nước giếng, mọi người nối dây thành một đoạn dài, bơm nước bằng sức người.

Nhưng ngọn lửa quá lớn, lại có gió, căn nhà kết cấu gỗ cháy rất nhanh, không bao lâu, cả căn nhà chầm chậm sập xuống.

Ngọn lửa hừng hực ấy giống như con dã thú hung tợn, giương nanh múa vuốt nuốt chửng lấy toàn bộ căn nhà.

Khi nhân viên chữa cháy tới, căn nhà đã sập hoàn toàn, đốt thui cột gỗ, từ xa nhìn lại giống như ngọn núi lửa vàng rực, nhuộm trắng cả bầu trời.

Lúc đó Lục Tri Kiều không có phản ứng, đầu óc trở nên trống rỗng.

Sau đó, ngọn lửa được dập tắt, năm thi thể được đưa ra ngoài, cô ấy nôn thốc nôn tháo tại chỗ, sụp đổ, quỳ trên đất khóc tới xé gan xé phổi.

Đó chính là sự khởi đầu cơn ác mộng của Lục Tri Kiều.

Lục Tri Kiều vuốt ve khung ảnh, hơi nước trong mắt lóng lánh, ngón cái dừng lại trên mặt anh trai, một giọt nước mắt rơi xuống.

Vụ hỏa hoạn ấy không rõ nguyên nhân, từ trước tới giờ cô ấy cho rằng, là vì bản thân nghịch pháo hoa, không cẩn thận làm cháy đám cỏ ở sân sau, không phát hiện kịp thời, mới dẫn tới hỏa hoạn.

Sau khi sự việc xảy ra, bố của chị dâu biết chuyện, nhất thời không chịu nổi đả kích, bệnh tình đột nhiên phát tác rồi qua đời – Một mình ông ấy nuôi dưỡng con gái trưởng thành, có thể nói là coi con gái như mạng, vốn dĩ sức khỏe cũng không hề tốt.

Bảy người trong căn nhà cũ, chỉ có Lục Tri Kiều và Nữu Nữu sống sót.

Bố là con một, không thân với họ hàng xa, không có họ hàng gần, mà bên mẹ, ông ngoại bị áp bức tới mất mạng trong thời điểm "Cải cách Văn hóa", bà ngoại tái giá không rõ tung tích, chỉ có một người cậu, nhưng người cậu này và mẹ đã xảy ra tranh chấp khi phân chia tài sản, sau đó cũng không qua lại, không rõ tung tích.

Tìm khắp thân thích trong vòng ba đời, nhưng không có một người có thể để hai cô cháu bọn họ có thể nương nhờ.

Lúc đó Lục Tri Kiều học năm ba, sau một đêm mất đi tất cả, trên vai ngột ngột rơi xuống một trách nhiệm nặng nề, cô ấy mù mịt, lo lắng, sợ hãi, thậm chí trầm cảm, suýt chút nữa đã bỏ học. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí, Lục Tri Kiều dần dần tiếp nhận hiện thực, cũng chuẩn bị cùng cô cháu gái nhỏ nương tựa vào nhau trong quãng đời còn lại.

Cô ấy trở thành mẹ trẻ con một cách bị động như thế.

Bạn bè đồng nghiệp của bố mẹ đã giúp đỡ Lục Tri Kiều rất nhiều, cộng thêm chút tài sản được thừa kế, ban đầu cuộc sống cũng không khó khăn. Nhưng đến một ngày tiền sẽ cạn kiệt, vốn dĩ không nhiều, cũng không thể chống đỡ được mấy năm, xuất phát từ sự hổ thẹn, trong lòng Lục Tri Kiều cũng không còn suy nghĩ gì khác, chỉ muốn cố gắng kiếm tiền, để Nữu Nữu sống tốt hơn.

Đây chính là nguyên nhân gốc rễ của cô ấy.

Những năm qua, Lục Tri Kiều rất ít khi nhớ lại chuyện năm đó, trốn tránh, không dám nhìn thẳng. Cô ấy ra sức bù đắp cho Nữu Nữu trong phương diện vật chất, coi đứa trẻ quan trọng hơn chính bản thân mình, vì bản thân là kẻ có tội, cả đời này cô ấy chỉ có thể sống vì Nữu Nữu.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu anh trai trên trời biết được, chắc chắn cũng không muốn nhìn thấy cô ấy sống như thế.

Giống như những lời Ôn Tử Long đã nói.

[Nếu chị gái còn sống, nhất định không hi vọng tôi sa sút, suy sụp, bỏ mặc bản thân.]

[Cho nên tôi phải sống cho tốt, giữ gìn sức khỏe, làm nhiều việc tốt, bảo vệ tài sản của họ.]

[Buông xuống, không đồng nghĩa với quên đi.]

Chuyện cũ trói buộc Lục Tri Kiều quá lâu, khiến bản thân mất đi năng lực yêu bản thân, yêu người khác. Cô ấy nhấn chìm mọi thứ, bất cẩn làm bị thương người bên cạnh mình, trước kia là con gái, bây giờ là Kỳ Ngôn.

Nhưng người bên cạnh có làm sai điều gì?

Lục Tri Kiều nghiêng đầu nhìn đèn trứng, dòng chữ nhỏ kia rõ ràng vô cùng, mang tới tự tin cùng sức mạnh vô hạn cho bản thân. Cô ấy cong môi cười lên, lau nước mắt, đặt khung ảnh về chỗ cũ, đứng dậy mở máy tính lên.

Cô ấy chỉnh sửa lại từ đầu, viết tỉ mỉ hơn, phía sau còn đính kèm những lời bản thân muốn nói, sửa lại tên thành "Thời Gian", gửi tới Wechat của Kỳ Ngôn. Cho dù Kỳ Ngôn có đọc hay không, hoặc là sau khi đọc có phản ứng gì, Lục Tri Kiều đã cảm thấy không còn quan trọng nữa, chỉ muốn mượn việc này, mượn cơ hội này để cô ấy triệt để nhìn nhận bản thân.

Sau đó đổi trên tài khoản Wechat của mình thành "Dư Sinh" (Quãng đời còn lại), đổi ghi chú của Kỳ Ngôn thành "Lương Nhân" (Người tốt).

Một người là Lục Dư Sinh, một người là Kỳ Lương Nhân.

Nguyện quãng đời còn lại, chị tìm được một người tốt.

...

Cuối tuần trời mưa, bên ngoài nóng nực.

Kỳ Ngôn mang theo quà cùng túi lớn túi nhỏ đồ dùng cho mẹ và bé đi thăm Trì Niệm. Lâu rồi không gặp, Trì Niệm mập lên rất nhiều, bụng cũng rõ hơn, cả người toát lên khí chất dịu dàng của người mẹ.

Trì Niệm ở nhà một mình, chồng đang tăng ca, mẹ chồng sức khỏe không tốt, phải uống thuốc, không cách nào chăm sóc cô ấy, cho nên bình thường Trì Niệm đều tự nấu cơm trưa.

Vốn dĩ Kỳ Ngôn vui vẻ tới đây, nghe thấy Trì Niệm nói như thế, liền có chút không vui, lạnh mặt đi.

"Ôi chao, chồng mình tan làm sẽ về làm việc nhà, buổi sáng anh ấy cũng mua sẵn đồ, mình chỉ cần làm chút đồ ăn đơn giản, hơn nữa cũng chuẩn bị thuê người giúp việc, không sao mà!" Trì Niệm nhẹ nhàng dỗ dành Kỳ Ngôn, không biết vì có thai, hay là ở trong nhà nhiều, càng ngày càng giống nữ sinh.

Kỳ Ngôn nhướng mày: "Coi như anh ấy có lương tâm."

Nói xong, rửa sạch, cắt gọt hoa quả, bày ra đĩa, đặt lên bàn trà, hai người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.

"À đúng rồi, mình nói cho cậu chuyện này."

"Hửm?"

Trì Niệm vặt quả nho đút vào miệng, gò má trò xoe phồng lên, "Mẹ mình có một đồng nghiệp, cũng có con gái đang mang thai, nhưng progesterone của cô gái đó thấp, phải tiêm thuốc để giữ thai, ngày nào cũng xin nghỉ phiền phức, nên thôi việc rồi."

Kỳ Ngôn mẫn cảm phát hiện được Trì Niệm muốn nói gì.

"Hơn nữa cô gái đó làm văn phòng, chín giờ đi làm năm giờ tan ca, rất thoải mái, nhưng vẫn không chống đỡ được, hết cách..."

"Dù sao đứa trẻ quan trọng hơn mà." Kỳ Ngôn cười cười, vặt một quả nho bỏ vào miệng, giả vờ không phát hiện.

Trì Niệm nhíu mày, đột nhiên thở dài: "Mình cảm thấy hình như mình trách nhầm giám đốc Lục rồi." Nói xong lại giống như tự lẩm bẩm: "Tình trạng con gái đồng nghiệp của mẹ mình với mình có chút giống nhau, nhưng công việc của mình tương đối mệt, mình liền nghĩ công việc văn phòng của cô gái kia nhàn nhã như thế, mà cũng không thể không nghỉ việc, vậy mình..."

Đột nhiên nhắc tới Lục Tri Kiều, Kỳ Ngôn ngẩn ra, cảm giác hình như đã quên mất gì đó, nhưng lúc này lực chú ý đặt lên người Trì Niệm, cũng không nghĩ nhiều.

Vừa định lên tiếng, Trì Niệm quay đầu nhìn cô: "Gần đây giám đốc Lục có qua lại với cậu không?"

"Không..." Kỳ Ngôn giật mình, qua loa nói: "Gần đây mình sống ở nhà bố mẹ, hơn nữa cô ấy rất bận, bình thường cũng chỉ gặp mặt chào hỏi thôi."

Trì Niệm bĩu môi, tự nhiên gật đầu.

"Nóng quá, mình đi thay quần áo nhé." Trì Niệm nói xong liền đứng dậy.

Kỳ Ngôn vội vàng đặt nho xuống, rút khăn giấy lau tay, đỡ lấy cô ấy: "Cậu đừng đứng dậy đột ngột đứng lên như thế, thật là!" Nói xong cẩn thận đỡ Trì Niệm về phòng ngủ.

Trì Niệm bất lực cười cười, mở tủ quần áo, lấy một bộ đồ mỏng ngắn tay thoải mái ra, không nói lời nào liền cởi quần áo xuống. Cô ấy vô thức nghĩ, dù sao đều là phụ nữ, không có gì trở ngại, ngưng đợi tới khi phản ứng ra xu hướng tính dục của Kỳ Ngôn, đã cởi xong áo.

"..."

Kỳ Ngôn nhịn cười, lúng túng quay mặt đi, ánh mắt liếc trên những nốt đỏ sẫm trên bụng Trì Niệm, ngẩn ra, lại quay lại, "Đây là vết rạn da à?"

"Đúng thế, xấu chết mất, hơn nữa cả đời này cũng không biến mất." Trì Niệm cười khổ, không nhịn được cúi đầu nhìn bụng mình.

"Ai sinh con đều có à?"

"Thông thường đều có, cũng có người không rõ."

Kỳ Ngôn nhìn những vết đỏ sẫm nhăn nheo dày đặc kia, bất ngờ nghĩ tới Lục Tri Kiều, kí ức như nước lũ ầm ầm đổ về, suy nghĩ nhanh chóng quay về buổi tối lần đầu gặp mặt ấy.

Cô nhớ...

Bụng của Lục Tri Kiều nhẵn nhụi bằng phẳng, không có bất kì vết tích nào.

...

Chú thích:

1.     Progesterone (pregn-4-ene-3,20-dione; viết tắt là P4) là một hormone steroid nội sinh có trong chu kỳ kinh nguyệt, thời kỳ mang thai và phát triển phôi thai của người và các loài khác. Nó thuộc về một nhóm các hormone steroid, gọi là progestogen, và là một progestogen chủ chốt trong cơ thể. Progesterone cũng là một chất chuyển hóa trung gian chủ yếu trong quá trình sản xuất steroid nội sinh khác, bao gồm các hormone giới tính và các steroid tự nhiên, và đóng một vai trò quan trọng trong hoạt động của não như một neurosteroid.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info