ZingTruyen.Info

Lumina Fantasy World

Chương 28: Chặn đường

Ryinter

[Bang Hội chat:

Nekomimi: @Violias Lorfdea, cô cuối cùng cũng on rồi! Cô không sao đấy chứ nya!?

Italya: Violias, cô không sao chứ?

Xích Long Nữ: Em không sao chứ Violias?

Roydra: Cô không sao đấy chứ Violias?

Mã Húy: ??? Mọi người sao lại hỏi như vậy!?

Mã Húy: Mà không đúng, Violias, màn biểu diễn của cô thật tuyệt vời! Tôi đã xem video cô tiêu diệt cả Bang Hội Băng Thành rồi.

Liliar: Đúng vậy, nó thật sự rất tuyệt vời! Thật tiếc khi chúng tôi không on vào thời điểm đó!]

Tôi vừa tiến hoá Cá Trích và xem xét một chút kỹ năng của nó thì thông báo tin nhắn Bang Hội bỗng nhiên ùa ạt ập đến. Chỉ có sáu người nhắn tin, những hết bốn trong đó là hỏi thăm tôi, người hoàn toàn khoẻ mạnh, trong khi hai người còn lại thì phản ứng giống như điều tôi đã thầm nghĩ trước khi đăng nhập.

[Bang Hội chat:

Milida: Hai cái người này? Sao hai người không thèm để ý một chút tình trạng của Violias vậy?

Mã Húy: ??? Tình trạng của cố ây?

Liliar: Không lẽ cô ấy có thể chống trả lại những người tấn công mình là không tốt?

Nekomimi: Trời ạ! Hai người đã xem được gì vậy nya?

Liliar: Violias thật mạnh mẽ vả quyến rũ khi một xử lý hơn một trăm?

Mã Húy: Ừ, tôi cũng vừa xem nó xong trên kênh LOW trong lúc đi ăn sáng.

Milida: Vậy hai người không xem nó từ diễn đàn?

Mã Húy: Xem rồi, nhưng có gì sao?]

- Họ đang nói gì vậy nhỉ?

Tôi cảm thấy khó hiểu khi Milida lại đề cập đến video từ diễn đàn. Sau khi xem xong trên tivi, trước khi treo bán đồ, cũng đã ghé qua diễn đàn xem lại thử video bên trong những cũng không khác mấy trên tivi, nó bắt đầu từ lúc tôi nhảy từ trên đầu Cá Trê xuống và ra lệnh cho nó.

[Bang Hội chat:

Nekomimi: Cái gì vậy nya...? Tôi có cảm giác như vừa nằm mơ nya...

Violias Lorfdea: Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Tôi cảm thấy mình hiện tại rất ổn mà?

Xích Long Nữ: Em thật sự ổn?

Xích Long Nữ: Vậy bây giờ chị muốn hỏi thử em một chuyện.

Violias Lorfdea: Dù em không hiểu lắm vì sao chị lại hỏi như vậy, nhưng nếu em biết em sẽ trả lời.

Xích Long Nữ: Được. Vậy em bây giờ là ai?]

- ??? Mình là ai???

Đọc những dòng tin nhắn này, tôi cảm thấy thật bối rối giống như hôm qua bạn thân của mình đến nhà chơi, hôm sau mình gặp nó ngoài đường nó hỏi mình là ai vậy.

Mà không đúng, nếu bây giờ mình mà nói thì...

Suy nghĩ cặn cẽ, tôi mới nhận ra không phải chị Xích Long đang hỏi khó mình mà giống như chị ấy đang hỏi về tình trạng của tôi và biết rõ nó thế nào.

Không để tôi suy nghĩ quá lâu, giống như biết tôi đang gặp chút khó hiểu chị Xích Long đã tiếp tục nhắn và khẳng định chuyện tôi nghĩ.

[Xích Long Nữ: Em bây giờ là cô gái nhút nhát chị mới gặp hay là người đã một mình diệt sạch toàn bộ hai trăm thành viên Bang Hội Băng Thành?

Liliar: Tại sao Hội trưởng lại hỏi như vậy? Không lẽ việc cô ấy thay đổi có vấn đề gì sao?

Milida: Lặng nào Liliar.]

- ...

Nhìn những dòng chat đang tiếp tục hiện ra, tôi khự người lại một chút.

Mình là ai? Không phải rõ quá sao...

Tôi đưa tay ra quan sát nó, lại quan sát cơ thể này và khẳng định trong đầu của mình. Tuy nhiên, thay vì viết hẳn ra câu trả lời mình đã khẳng định, tôi đã trả lời theo một kiểu khác.

[Bang Hội chat:

Violias Lorfdea: Em là người mà chị biết.]

Tôi vẫn như vậy, vẫn là người đó không sai được, chỉ là khác đôi chút.

- Cá Trê.

Tôi chat xong thì gọi cho Cá Trê đang ở bên mình rồi nhảy thẳng lên đầu của nó khi đang hạ xuống hứng tôi như lời kêu gọi.

- Bitch, Cá Trích lên thôi. Chúng ta đi cày kinh nghiệm thôi.

Tôi đợi Bitch và Cá Trích nhảy lên đầu Cá Trê rồi liền cho nó chạy đi đến khu vực có quái vật cấp cao hơn. Với Cá Trê lúc này, đừng nói quái vật cấp 50, tôi có thể chạy thẳng đến khu quái vật cấp 60 để thử sức. Tất nhiên là để đến được những nơi có quái vật cấp cao hơn, tôi quyết định sẽ chạy đến quái vật cấp 50 trước để thu thập nô lệ cho mình trước.

Nói sao thì kỹ năng gây sát thương chủ yếu của tôi bây giờ vẫn chỉ là [Triệu tập Xương khô], nếu như chỉ vác mỗi Cá Trê chạy thẳng đi cày ở khu vực cấp cao hơn thì đúng là quá phí thời gian, khi tôi còn có thể đẩy nhanh tốc độ hơn nữa lên.

[Bang Hội chat:

Xích Long Nữ: Ý em là gì?

Nekomimi: Đúng vậy đấy nya! Ý cô là gì vậy nya?

Mã Húy: ...

Liliar: ... Mã Húy, hai ta nên tiếp tục săn quái đi.]

Trong khi đi đến khu quái cấp năm mươi, tôi vẫn tiếp tục xem Bang Hội chat. Ngoài chị Xích Long và Nekomimi ra thì những người khác đã trở nên im lặng.

[Bang Hội chat:

Violias Lorfdea: Em không hiểu lắm, những rõ ràng em vẫn là em. Bây giờ em cảm thấy mình rất tốt, không có vấn đề gì cả, nên chị cũng đừng lo lắng cho em.]

- Mong là chị ấy hiểu. Mình bây giờ cũng chẳng còn yếu đuổi như vậy.

Đứng trên đầu Cá Trê, tôi khoang tay lại nhìn về phía trước mình, đó là một tương lai mới, nơi mà tôi có thể tự do bay nhảy đi đâu mình thích, cũng không cần người khác phải lo lắng cho mình nữa.

[Bang Hội chat:

Xích Long Nữ: Nếu em đã nói vậy...ừm, chị hiểu rồi.

Violias Lorfdea: Nekomimi, tôi ổn không có gì đâu. Mà tại sao mọi người lại lo cho tôi vậy?

Nekomimi: Cô còn nói sao nya? Tự nhiên cô đang sợ hãi, bỗng biến thành một người khác ngay trên đoạn phim phát trực tiếp nya. Cô nghĩ người xem sẽ thấy cô không sao sao nya?]

- ...

Mình tưởng nó không được quay lại?

Tôi suy nghĩ kĩ lại thì đúng là những đoạn video trên mạng đều không có, nhưng rõ ràng những đoạn video trực tiếp chưa chắc sẽ không có. Có lẽ do đó Nekomimi và mọi người đã thấy. Nhưng lý do tại sao nó lại bị xoá đi ở những video sau nhỉ?

Càng nghĩ, tôi càng nghĩ không ra được vấn đề.

[Bang Hội chat:

Violias Lorfdea: Cảm ơn cô đã lo lắng cho tôi. Nhưng khi đó tôi chỉ bị rối trí một chút thôi, giờ đã không sao rồi, cô cũng không cần quan tâm.

Nekomimi: Nếu cô đã nói vậy... Được rồi nya!]

Tôi cố thử thuyết phục Nekomimi mình khi đó không phải sợ hãi mà chỉ rồi trí, kết quả là nó đã thành công. Tôi lúc này thật sự không muốn đề cập đến tên con trai ngoài thế giới thật đó, hắn quá hèn yếu để có thể sống trong một thế giới tự do như thế này.

[Bang Hội chat:

Violias Lorfdea: Xin lỗi mọi người, tôi tạm thời vắng mặt một chút, tôi gặp một chút rắc rối.]

Tôi viết xong những dòng này cũng liền đóng khung chat của Bang Hội, dừng Cá Trê lại nhìn xuống những người đang chặn lối đi của minh ở phía trước.

- Thế, ta tưởng bài học lần trước đã dạy được các ngươi?

Tôi lấy ra cây trượng đem cất trong hành trang ra và chỉa nó về tên Chủ Hội Băng Thành đang tức giận nhìn tôi từ phía bên dưới. Vẫn kiểu như lần trước, hắn lại đem cả đội quân của mình đến đây để đối đầu với tôi.

Trang bị của hắn không hề thay đổi kể từ lần trước, nên tôi nghĩ có vẻ như mình đã bị hắn và đồng bạn của mình phục kích chờ đợi từ lâu. Nếu tôi đoán không sai chính là từ lần tôi đưa Choise về, có khá nhiều người thấy đường đi của tôi lúc đó, nên hẳn cũng đã được truyền sang tai của bọn này sau khi hồi sinh.

Dù sao từ thành phố Enegry đến đây cũng không xa lắm, bọn người này cùng lúc đồng loạt xuất hiện mai mục ở đây cũng không có gì lạ cả.

- Hừ, ngươi đừng có kiêu ngạo. Chẳng qua khi đó bọn ta đang bận chiến đấu cùng ả Thiên Rèn nên ngươi mới có cơ hội đánh lén. Còn giờ không có con ả đó, ta xem ngươi làm sao thắng được bọn ta!

Bị lời tôi làm tức giận, gã Chủ Hội gằng ra từng chữ nói, trong khi những thủ hạ cao cấp phía sau hắn cũng có một bộ giống như vậy, cảm giác đầy sát khí.

Đúng là người Trung Quốc à, mỗi lần gây thù đều sẽ đánh không chết không thôi.

Tôi nghe nói người Trung Quốc khi chơi trò chơi rất kiêu ngạo, ai mà chọc luôn sẽ kéo bè kéo phái để để đập người ta cho đến khi nếu ngươi không chết ta chết mới thôi. Nhưng thay vì sợ nó như trước đó, tôi bây giờ lại chỉ nở ra một cười khinh thường. Từ xa xưa, Việt Nam đã chẳng phải luôn lấy ít địch nhiều so đo với Trung Quốc hay sao? Dù bây giờ trong thời hoà bình rồi, chuyện chiến tranh sẽ rất lâu nữa mới diễn ra, nhưng nếu địch đã kéo đến rồi tôi cũng muốn phát huy ra cái truyền thống tốt đẹp này.

- Fufufu, vậy tới đi, ta lần này nhất định sẽ thực hiện lời nói lúc trước của mình.

Tôi mỉm cười khiêu khích tên Chủ Hội bên hắn ra tay trước. Chỉ có như vậy tôi mới có thể nhanh chóng ra tay xử lý hết toàn bộ những người chung một Bang Hội. Chứ nếu không, với luật lệ không thể tùy tiện giết người trong trò chơi, số lượng người đông như thế này, tôi ra tay trước đó chính là ngu ngốc khi chỉ số de doạ của tôi sẽ nhảy lên đến nóc nhà mất. Đến lúc đó, đừng nói là hả hê khi giết được bọn chúng, tôi rõ ràng thiệt đi rất nhiều khi không thể vào bên trong các thành phố khi các sự kiện lớn diễn ra.

Nhưng thay vì lao đến đánh như dự kiến của tôi, bọn người của Bang Hội Băng Thành lại chẳng ai ra tay cả, họ chỉ đứng đông đủ như vậy nhìn chằm chằm vào tôi, như thể đang muốn nói, ra tay trước đi.

Ấy, không lẽ bọn họ tính chơi mình?

- Được, ngươi có ngon tới đây!

Tôi nhìn chằm chằm vào mặt tên Chủ Hội, hắn giống như tỏ ra tức giận những rõ ràng là đang có ý khiêu khích tôi ra tay.

Với biểu hiện đó khí thế và sự hiểu lầm hắn định kéo người đánh tôi tụt đi khá nhiều. Cho đúng là bây giờ hắn định làm như vậy, nhưng nếu như tôi ra tay trước thì nhất định sẽ chịu rất nhiều hình phạt, trong khi hắn thì cho có bị tôi giết hay giêt tôi đều được rất nhiều lợi vì đã hại được kẻ thù của mình.

- ...

- ...

Sau đó, tôi không chắc suy nghĩ của mình hay không nhìn hắn một lát, nhưng hắn lại không di chuyển gì nhìn ngược lại tôi với ánh mắt khiêu khích.

Được rồi, hắn là người Trung Quốc, nhưng cũng là con người. Dù có nghe tính cách dân tộc ra sao thì con người vẫn sẽ có trí tuệ riêng của mình, hắn cũng không quá ngu ngốc không chịu nghĩ kỹ trước khi làm gì đó quan trọng.

Không khí căn thẳng cũng chính bị điều này khiến cho tâm trí của tôi tự dưng cảm thấy chuyện đang diễn ra thật nhạt, đến mức như món cá kho quên thêm nước mắm và kho không lâu vậy.

- Hừ, đồ nhát gan, ngươi không dám ra tay với bọn ta sao?

Tôi với hắn kênh nhau một quãng lâu thì hắn mở lời, tiếp tục khiêu khích tôi.

- Đúng vậy, lần trước không phải ngươi giết thích lắm sao? Tới đi chứ!

- Hahaha, đồ nhát chết, cái gì mả Bang Hội Xích Long chứ? Xích Trùng thì có!

...

Kéo theo sau lời hắn, những người phía sau cũng lên tiếng đầy khí thế, bộ trêu chọc không sợ chết rất rõ ràng.

Với hai trăm người khiêu khích theo kiểu này, tôi biết mình lên tiếng cũng chẳng thể áp lại được. Cho nên, thay vì nói hay giải thích gì, tôi giậm chân nhẹ vào đầu của Cá Trê và ra lệnh cho nó.

- Rời đi thôi.

Theo hướng nhìn của tôi, Cá Trê cứ thể quay người trường đi theo ý muốn của tôi liên kết với nó. Đây là điều mà tôi mới vừa nhận ra lần đăng xuất trước. Đối với quái vật của mình, không cần phải ra lệnh quá nhiều, chỉ cần hai ba chữ cùng ý muốn trong đầu nó sẽ tự cảm nhận được mà làm theo.

- Này ngươi sợ rồi à!?

- Ta không rảnh ở lại với bọn điễn tuồng.

Tôi không thèm phí lời với tên Chủ Hội Băng Thành, mặc kệ hắn có hét lên thế nào khi tôi rời đi, chỉ để lại một câu cứ như vậy mà rời đi. Tuy nhiên, tôi cũng quá coi thường cái bọn này rồi, ngay khi tôi chạy đi, bọn chúng không ngờ lại lũ lượt bám theo phía sau tôi, cùng những lời khiêu khích kiểu như tôi đang bỏ chạy vì bọn chúng đuổi theo vậy.

- Hahaha, xem cô ta kia! Chạy như một con chó nhà có tang vậy! Hahaha.

- Làm sao có ai dám so với Bang Hội Băng Thành chúng ta chứ? Cô ta sợ cũng vậy thôi! Ê này con chó cái kia! Có ngon quay lại đánh ta đi!

- Đúng vậy, quay lại đây đi nào, đừng có chạy đi như vậy chứ! Để ta bắt được nhất định sẽ lột trần cô ra!

...

- ...

Này các người quá lắm đấy...

Tôi không quay lại nhìn bọn chúng, nhưng đầu thật sự đã nổi gân xanh khi mà cách ăn nói của bọn chúng ngày càng quá sức khó nghe.

Muốn đi theo, được tôi cho mấy người đi theo.

[Thông báo:

Bạn được Xích Long Nữ kêu gọi vào Bang Hội chat.]

Trong khi tôi cố nén tức giận để lên kế hoạch chơi chết những tên khốn nạn lấy miệng hiếp người này, tin nhắn thông báo cùng khung chat Bang Hội bỗng hiện lên.

[Bang Hội chat:

Nekomimi: Rắc rối gì thế nya!?

Xích Long Nữ: Em có cần chị giúp không vậy Violias?

Roydra: Hình như cô ấy tắt thông báo rồi.

Milida: Tôi cũng nghĩ vậy.

Vài phút trước...

Nekomimi: Nya, tôi biết cô ấy gặp vấn đề gì rồi nya. Mọi người lên diễn đàn xem video mới nhất đi nya.

Xích Long Nữ: ...

Milida: Cái bọn này dai thật.

Italya: Giờ chúng ta có đi giúp cô ấy không?

Nekomimi: Từ từ Italya, anh xem kỹ chút đi nya. Bọn kia không phải định tấn công cô ấy mà chỉ đang khiêu khích thôi nya. Cái này tôi biết này nya, nhất định bọn chúng định nhử cho Vi-chan đánh trước!

Xích Long Nữ: @Violias Lorfdea em không sao đấy chứ?]

Mình không thể phiền bọn họ được.

Tôi tự có ý thức của mình và giờ tôi cũng không có cảm giác sợ hãi như hôm qua nữa, cho nên cũng tự giác biết được rằng chuyện gì mình có tự giải quyết được thì tự làm thôi.

Nghĩ như vậy, tôi nhắn lại với quyết định của riêng mình.

[Bang Hội chat:

Violias Lorfdea: Em không sao cả. Mọi người không cần lo lắng, em có kế hoạch cắt đuôi bọn họ rồi.

Nekomimi: Thật sao nya? Nó là gì vậy nya?

Violias Lorfdea: Tôi sẽ chạy thẳng đến khu quái vật cấp cao, nếu như bọn họ chạy theo sẽ tự động bị quái vật tiêu diệt thôi.

Nekomimi: Hay đó nya! Tôi ủng hộ cô nya!

Xích Long Nữ: Chị cũng ủng hộ em. Cho bọn chúng biết tay đi!]

LFW chỉ hạn chế người chơi giết người mà thôi, cũng không có cấm người chơi bẫy người khác vào trong những nơi có quái vật để quái vật giết bọn họ.

Ở khu vực tân thủ quái sẽ không tự động tấn công người chơi, tuy nhiên ra khỏi đó ở những nơi tầm cấp mười là quái vật sẽ tự động tấn công người chơi theo tập tính như một loài quái vật thật sự. Tôi cũng đã bị tấn công khá nhiều lần khi trên đường đến khu vực của những con gấu ngày hôm kia. Tuy nhiên những lần như vậy đều sẽ dùng quái vật của mình giết chết và triệu tập nô lệ từ chúng.

Giờ tôi cũng đang tính biến chuyện mình gặp đó thành một kế hoạch để nhử những tên chỉ mới cấp từ hai mươi trên ba mươi này vào.

Theo tính toàn của tôi về thông tin sức mạnh của quái vật trong trò chơi, một người chơi ưu tú với một bộ trang bị hiếm cũng chỉ có thể chiến thắng quái vật trên mình mười cấp. Cho nên tôi cứ trực tiếp dẫn những người này chạy đến quái vật cấp 55 hay 60 gì đó là sẽ ổn ngay thôi.

Tôi chat xong thì liền mở bản đồ lên để xem xét, lối đi hiện giờ của mình và hướng nào sẽ dẫn mình đến nơi có quái ưng ý.

Bản đồ của tôi bây giờ cũng không to lắm, chỉ giới hạn trong một vùng đất lớn từ sáu thành phố tân thủ và những vùng đất có quái vật từ cấp 1 đến cấp 80 được vẽ và chia ranh giới rõ ràng ở từng nơi mà thôi.

Ở giai đoạn này những người chơi chỉ có thể ra vào trong sáu thành phố tân thủ mà thôi, sau đó bản đồ sẽ mở ra khi người chơi bắt đầu tự duy chuyển ra khỏi những nơi không có trên bản đồ.

Nhà sản xuất bảo làm như vậy là để tăng tính thật cho trò chơi, để người chơi có thể tự đi khám phá các vùng đất mới, mà không phải phụ thuộc vào bản đồ của LFW.

Trong khi tôi đang suy nghĩ thử xem nên chọn nơi nào thì Bitch vẫn dỗi, không biết tại sao lại bay lên nhìn bản đồ.

{Nếu bạn muốn ám hại bọn họ thì hãy đi đến nơi này đi.}

Sau đó, cô ấy đưa tay chỉ vào khu vực quái vật đầm lầy cấp 54.

- Nơi này?

Theo cái chỉ tay của Bitch, tôi cũng đem hình ảnh của bản đồ về khu vực đó phóng lên rồi chuyền nó sang dạng vệ tinh để nhìn rõ cảnh vật. Đó cũng là một chỗ khá giống với nơi của những con cóc Bambam khổng lồ, nhưng lại không hề có cây cối mà chỉ độc một vùng đất sền sệt bùn lầy lớn.

Loài quái vật ở đây là những con cá sấu có hình dạng của con người, sinh sống lẫn trốn dưới mặt bùn để chờ đợi con người và quái vật khác loài đến đi để làm mồi. Đây là thông tin đi kèm theo khu vực trên bản đồ.

{Đúng vậy, ở đây bạn sẽ có lợi thế khi Cá Trê của bạn lại có khả năng di chuyển nhanh hơn trên mặt bùn lầy, còn bọn người kia sẽ gặp khó khăn vì bề mặt bùn lầy và sau đó với số lượng động đảo của mình chúng sẽ bị chính quái vật nơi này phục kích.}

- Ý kiến hay. Cô đúng là bộ não của tôi đấy Bitch.

Tôi nói thế không ngoa đâu, bởi những AI như Bitch đi theo tôi chính là ngoài hướng dẫn còn là một bộ não thứ hai, khi cô ấy có thể cảm nhận được ý muốn của tôi và bắt đầu thay tôi tính toán bằng bộ não máy tính của mình, thông qua chỉ số trí tuệ để đưa ra các ý kiến.















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info