ZingTruyen.Info

Lumina Fantasy World

Chương 26: Đời thường

Ryinter

Tôi đưa tay tháo chiếc VR ra khỏi mặt của mình, rồi chóng tay ngồi dậy khỏi chiếc giường của mình, môi nở một nụ cười rồi lại tắt đi sau đó.

- Mình cũng đâu phải là cô gái đó.

Tôi tự nhủ với mình như vậy, gãi nhẹ đầu của mình rồi rời khỏi giường, tắt điều hoà mới xuống nhà, bắt đầu như mọi người dọn dẹp cái nhà đang đống bụi qua từng giây một của mình. Nhà nào cũng vậy, nếu không ngày nào cũng dọn dẹp nhất định sẽ có bụi bám và tích tụ lại, đợi đến khi dọn dẹp thì còn sẽ mất sức hơn ngày dẹp một lần.

Tôi dọn xong thì lại mở tủ lạnh để lấy một phần thịt đông đủ cho ba người ăn bên trong ra, ngâm vào một thao nước ấm từ vòi rửa tay để cho nó rã nhanh. Sau đấy mở tủ lạnh để tìm những món nguyên liệu khác để nấu canh.

Tôi đã thấy vài trái khổ qua ngọt mẹ từ bên ngoài nên hôm nay quyết định sẽ nấu canh khổ qua. Loại quả này tuy đắng, nhưng rất bổ và ngon khi nấu canh thì không có điểm chê nào, nhà tôi mẹ và bố đều thích nó nên càng thích hợp để nấu món ăn cho chiều nay.

Rửa qua thật kĩ, tôi đặt những quả mướp lên một chiếc thớt rồi dùng dao cắt nhỏ chúng thành từng mảnh hình tròn nhỏ, sau đó bỏ vào một chiếc tô mới lại đi vo gạo nấu cơm.

Vo gạo xong, tôi liền quay lại với phần thịt được ngâm trong nước lấy ra, rửa sơ qua bằng nước sạch rồi đặt lên thớt cắt một nửa của nó thành từng miếng nhỏ vừa ăn. Xong thì bắt đầu dùng cối đâm hành tiêu chút muối và cho thịt vào ướp ở một chiếc tô, trước khi đổ dầu vào chảo để tao sơ.

Nấu ăn để có thể ngon miệng, trong những việc trộn gia vị, tôi sẽ làm tay như giã tiêu với hành, như vậy hương vị sẽ thơm hơn là đem ném vào máy say hay bất cứ cái máy nào khác để nghiền nhỏ chúng trong bếp.

Trong khi đợi thịt được ướp thấm gia vị, tôi đã quay lại với nửa phần thịt, đem chúng cắt thành từng lát mỏng theo chiều dọc sau đấy lại đâm thêm một cối tỏi tiêu mới, lại đem chúng ném vào ướp với gia vị. Thịt ram mà ăn chung với canh khổ qua, thôi khỏi bàng rồi đây đúng là hai món tuyệt phối!

Canh thời gian đôi chút, tôi lấy một cái nồi cơ vừa đặt lên bếp cho dầu vào rồi bật lửa để nó sôi, sau đó dùng đũa đổ tô thịt vào bên trong một cách thuần thục, gần như không có bất cứ miếng dầu nào bắn lên hay gì. Sau đó, tôi cầm vào tay cầm của chiếc nổi và dùng đũa tao đều những miếng thịt bên trong chi đến khi tái đều thì nhanh chóng đổ nước vào bằng cái tô ướp thịt trước đó, rồi đợi cho đến khi nó sôi.

Trong khi đợi canh sôi, tôi cũng không bỏ qua bên còn lại của bếp liền cầm một cái chảo lớn khỏi tủ, đặt lên đó cho dầu vào bật lửa và lại đợi sôi. Tiếp đó, tôi dùng đũa gặp từng miếng thịt đặt lên chảo đang sôi, đôi khi đã điêu luyện rồi tôi sẽ chẳng còn sợ bị dầu bắn vào tay nữa.

Nhớ lại hai năm trước, tôi đã từng rất khổ sở khi lúc nào cũng phải thủ một cái nắp nồi trên tay, khẩu trang và một đôi kính vì sợ dầu bắn vào người khi chiên cái gì đó. Nhưng giờ thì không còn nữa, sau khi bỏ hết thịt vào chảo, tôi vặn nhỏ lửa cho thịt có thể chính đều.

Rồi nhân cơ hội mọi thứ còn đang trong lúc chờ đợi, tôi lại nhanh chóng đem mấy cái tô dơ rửa. Làm như vậy, sau khi ăn cơm xong thì tôi lại tiếc kiệm được chút. Sau khi sống làm neet suốt hai năm, tôi cảm thấy rằng thời gian thế giới này rất thiếu thốn, mỗi ngày cũng chỉ có 24 giờ mà thôi, ta cần phải tối ưu hoá mọi thời gian ta tiêu tốn để có thể làm nhiều việc hơn.

Rửa xong hai cái tô, tôi liền quay sang chảo thịt trở hết mặt chúng rồi mới mở nắp nồi canh đang sôi ùng ục vào hiện tại, bỏ hết khổ qua mình cắt vào bên trong khoáy nhẹ một cái để chúng ngập nước hết rồi chạy sang tiếp tục rửa sơ cái tô đựng khổ qua...tiếc kiệm, tiếc kiệm...

Tôi rửa xong nó và úp vào nơi dựng chén tô thì nước canh lại sôi lên lần nữa. Thế là tôi bắt đầu nêm gia vị vào trong, một chút đường, muối, bột ngọt gia vị cơ bản của một món ăn và tặng kèm thêm một muỗng bột gia vị làm tăng mùi xương hầm vào bên trong.

Dùng muỗng canh nêm một chút để xem nó đã đủ ngon chưa xong thì liền nhanh tay chuyển qua những miếng thịt ram đã vàng ươm lại trên chảo, có chút cháy nhưng không quá nhiều để mang hương vị thơm ngon, tắt lửa. Tôi sẽ không nêm hay thêm gia vị gì cho nó vì biết mình đã canh chuẩn nó ngay từ lúc ướp rồi. Làm nhiều ai cũng sẽ có kinh nghiệm như vậy cả thôi.

Khi tôi làm xong mọi thứ, cơm cũng đã chín và bố mẹ tôi cũng lần lược như mọi lần, bước xuống với bộ dạng mệt mỏi và kiệt sự vì công việc.

- Cơm~ mẹ muốn ăn cơm~...

Yup, mẹ tôi lê thân tới chiếc bàn và nằm dài trên đó với bộ mệt mỏi. Có vẻ như công việc của bà ấy hôm nay rất mệt mỏi nên mới vậy.

- Tự nhiên cảm thấy có đứa con trai còn tốt hơn một người vợ...

Bố tôi cũng theo sau mà ngồi vào một chiếc ghế khác đối diện mẹ, tại chiếc bàn ăn trắng hình vuông trong nhà.

- Ông nói cái gì đó?

Mẹ tôi ngẩng mặt lên ngay khi bố tôi phát ra ý định móc bà.

- Trời hôm nay đẹp nhỉ?

Để đánh trống lãng, bố tôi dùng tay dụi mũi nhìn ra cửa sổ kính ra bầu trời bên ngoài, tất nhiên là nó không đẹp gì khi mây đen đang giăng tứ tung.

- ...

- ...

Mẹ tôi cũng nhìn theo và sau đó thì hai người đồng lọt quay sang nhìn nhau, trò lừa bịt của bố tôi hôm nay dùng không đúng lúc rồi.

- Thằng kia! Còn không mau dọn cơm cho mẹ mày? Không thấy mẹ mày vì kiếm tiền nuôi mày mà đói gần chết rồi sao!?

Biết mình không thể đánh trống lãng bằng bầu trời, thế là bố tôi đã quay sang tôi quát lên đầy bộ dạng gia trưởng.

Không hiểu sao tôi cảm giác mình bị dính đạn mặc dù chỉ đang lấy chén dĩa ra cho bữa ăn. Với câu nói của bố, tôi liền tặng cho ông một cái ánh mắt nhàn nhạt coi thường.

Có gan nói thì có gan nhận, đừng đem thằng này ra để lãng nhé!

Tôi đi đến bây chén dĩa lên bàn và vẫn tiếp tục im lặng nhìn ông ấy bằng ánh mắt như vậy.

- Này, mày nhìn tao với ánh mắt đó là ý gì?

- Bố hôm nay đẹp trai quá nên con nhìn. Đúng không mẹ? Mẹ nói xem bố có đẹp trai không? Nói nhỏ thì bố đẹp trai vừa chê mẹ đó.

Bay chén dĩa xong, tôi đẩy nhẹ cái nĩa tới chỗ mẹ mình. Đối với nhưng ai gây sự với mình, không nhất thiết phải tự mình ra tay, hãy đứng sau để tiếp tay cho kẻ thù của hắn, có như vậy cuộc đời mình mới sạch sẽ.

- ...

- Sao chúng ta không nói một chút anh đã nói gì em nhỉ?

Mẹ tôi dùng một giọng hết sức ngọn ngào mở miệng cười mỉm nói, tay thì cầm chiếc nĩa và khoáy khoáy nó ở đầy ngón tay còn lại để thử độ nhọn có chất lượng hay không. Thật tiếc là đồ mài dao không thể mài nĩa, nếu không tôi cũng muốn đem nó cho bà ấy mài nĩa nhọn một chút để tấp ông bố lúc nào cũng tỏ ra gia trưởng của mình.

- Em nói cái quái gì vậy? Thằng kia, mày đừng có nói bậy, bố mày có nói xấu mẹ mày đâu! Ê thằng kia! Ê!

Tôi mặc kệ để ông bố mình đối mặt với đôi mắt hôm nay thịt chồng giá rẻ nên muốn xẻo một miếng của mẹ, lại quay về bếp để dọn những thứ còn lại ra tôi cho canh vào tô lơn và thịt ra dĩa, sẵn cũng sới tơi nồi cơm rồi mới bê nó ra.

Khi tôi làm hết thì bố tôi đã bị mẹ tôi vặt cho mấy cái vào người bằng ngón tay thay cho cái nĩa, cẳng tay đã in mấy dấu ngắt, mặt thì hít hà đau đớn, tay thì đang nhấn vào cái điều khiển tivi. Tôi không biết nhà người ta ăn trong tình huống thế nào, chứ nhà tôi ăn mà không có tivi không khí sẽ trầm như nước cất, cơm canh nấu ngon cỡ nào cũng nhạt nhẽo.

Bố tôi thường ngày sẽ chọn kênh thời sự kinh tế thị trường để xem nhưng hôm nay lại bật đến một đài LOW(Live Online World) chuyên truyền hình về LFW trước trong bản thử nghiệm và giờ vẫn vậy để xem. Đó cũng không phải là một kênh của Việt Nam, mà là một kênh nước ngoài do công ty LFW tự đăng ký và mở nó.

Tôi không biết tại sao ông ấy lại nổi hứng, chỉ chăm chỉ xới cơm ra cho mẹ với ổng.

- Ăn thôi bố.

- Ờ.

Ổng cầm lấy chén cơm mắt vẫn dán vào màn hình, đang chiếu một đoạn hình ảnh về thế giới LFW, những người chơi đang săn quái vật, hay các NPC đang giao lưu, nhìn không khác gì đang trailer bộ phim nào đó cả.

- Mày quên chan canh rồi này. Chan cho bố miếng canh coi.

Mắt vẫn dán vào tivi, ông bố của tôi đưa đưa chén cơm cho tôi và điều đó làm tôi có chút khó chịu. Tô canh cũng không cách xa ổng lắm, bình thường ổng sẽ tự xử những hôm này lại nổi hứng xem tivi nên lại đưa về phía tôi.

- ...

Tôi mặc ổng, đặt chén cơm đang ăn giở xuống đem canh múc vào chén cho ổng rồi mới tiếp tục ăn.

- Hm, đúng rồi. Mày như thế nào trong cái trò đó rồi? Giống mấy thằng tân thủ kia hay là ra khỏi làng xóm rồi?

- ...Bố con nghĩ là trong LFW không có làng hay xóm gì lúc mới mở đầu đâu. Con đến một thành phố lớn, sau đó thì rời khỏi đó đi săn quái. Mà giờ bố sẽ không tưởng được con mạnh như thế nào đâu.

Hồi sáng tôi chỉ nói chuyện sơ sơ về trò chơi như mày thế nào thôi, ổng cũng không có hỏi rõ như thế này. Trong khi tôi với ổng đang nói chuyện, mẹ tôi thì đang dồn tâm vào chuyện môn của mình nhét chút dạ dày trước.

- Ồ, cái này thú vị này.

Bố tôi hoàn toàn bơ lời thật, thật hơn cả thật của tôi mà chỉ chăm chú vào thông tin mới từ tivi.

{Sau đây là thông tin mới nhất một người chơi bí ẩn, một cô gái có thể xem là mạnh ngang với Void, người từng đứng đầu ở bản thử nghiệm LFW và hiện tại. Chúng tôi chưa từng gặp qua ai như vậy ở bản thử nghiệm, không lẽ đây là một người chơi top đã từ bỏ tài khoản của mình sao? Với những kỹ năng này, tôi tự hỏi đây có phải là nghề nghiệp gì đó mới và độc nhất hay không thưa ngài Edwards?}

- !!!

Bỏ đi cái ông MC và cái ông là phó chủ tịch thường sẽ hay lên hình mỗi chiều thứ sáu để giải đáp các tin mới hàng tuần, hôm nay có lên tin hơi sớm mới sáu giờ kia. Thì cái hình ảnh cô gái đang cầm lưỡi hái và đạp linh hồn một người văng khỏi cơ thể đủ để khiến tôi giật mình.

Làm thế quái nào mình lại bị ghi hình rồi!?

{Với phần nghề nghiệp thì tôi xin phép được bỏ qua vì đó là quyền riêng tư rất lớn đối với mỗi người chơi, cô ấy chưa công bố chúng tôi cũng sẽ giữ im lặng. Còn chuyện cô ấy có phải người chơi top đã tạo lại tài khoản mới hay không thì tôi xin khẳng định là không phải. Bởi vì theo thống kê, một trăm phần trăm tài khoản của người chơi top đầu ở bảng thử nghiệm đều đã đăng nhập vào ngày hôm nay, nên cô ấy chắc chắn sẽ không phải ai là ngươi chơi thử nghiệm cả.}

{Ngài không nói đùa đấy chứ? Ngài nhìn xem, những đòn đánh, di chuyển thuần thục lại còn có thể triệu hồi cả một con quái vật to lớn như vậy? Sẽ chỉ là một người chơi mới?}

Nói đến đây trên màn hình, đoạn phim cũng được chi khung đến đoạn Violias đang chạy khắp nơi trong hàng trăm người, dùng kỹ năng thuần thục đem linh hồn của từng người một lấy đi. Sau đó lại ra lệnh cho con quái vật của mình quẩy nát rất nhiều người chơi. Rồi nó ngừng lại khi mà tôi đang cho một tên nào đó một đạp và dừng lại được phóng to nét mặt lên, với mộ nụ cười cực kì thoải mái trên môi.

{Tôi không nói rằng cô ấy sẽ là người chơi mới. Tuy nhiên, với khả năng này thì đúng thật là cô ấy là người mới.}

{Ý ngài nói như vậy là sao?}

{Xin lỗi, đây là bí mật.}

{Ngài đừng có nói úp mở vậy được không? Người xem nhất định sẽ phản ứng kịch liệt đấy.}

MC trông rất khổ sở khi lại bị Edwards chơi chiêu úp mở của mình.

{Được rồi, nếu mọi người đã thành tâm muốn biết như vậy tôi cũng không ngại tiết lộ một chút. Đơn giản mọi người hãy chú ý đến bộ trang phục của cô ấy mặc một chút. Nếu mọi người để ý thì đây là một bộ nguyên vẹn từ đầu đến chân, có thể là trọn vẹn mười hai món, bộ có số lượng cao nhất mà chúng tôi đã tạo ra.}

Thật sao?

{Thật sao?}

Tôi và ông MC gần như có suy nghĩ trùng với nhau, từ bản thử nghiệm đến nay có hàng tá suy đoán về bộ trang bị có số lượng nhiều nhất là mười lăm, nhưng giờ thì không ngờ đã tụt xuống chỉ còn mười hai. Với thông tin này, nhiều người bị nhầm lẫn như tôi sẽ tỉnh ngộ lại lắm đây.

{Đúng vậy, tôi đã không thể tiếc lộ tin này vì chủ tịch đã bắt phải im lặng, nhưng giờ thì đã đươc phép nên tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều. Quay lại với bộ trang bị thì, cô gái này hoàn không dùng hết sức mạnh của nó, lối di chuyển có vẻ do tốc độ vượt trôi nên nhìn nó tốt như vậy, cùng người chơi thử nghiệm thì thua xa quá nhiều, nên tôi có thể khẳng định không đời nào là người chơi tại bản thử nghiệm được.}

Mà nghĩ thì...thật tốt khi họ không quay được cái đoạn hình ảnh mình ôm đầu trên cá trê, nếu không thì nhục phải biết rồi.

Tôi cảm thấy nhẹ nhỏm khi khúc xấu hổ nhất của mình đã không bị quay lại.

- Con quen cô gái đó?

Có vẻ như phản ứng tôi rõ ràng quá nên đã bị mẹ phát hiện.

- Dạ? Không có đâu.

Tôi liền quyết định chối bỏ. Thật điên thì mình mới nói rằng đó là người mình quen.

- Cô gái này vẻ xinh đẹp, trông có nét khá giống mẹ mày hồi trẻ. Nếu mày quen thì rước về nhà cũng không tồi đâu.

- ...

- ...

Tôi không biết mẹ mình im lặng về chuyện gì chứ tôi là im lặng bởi chính điều phi lý mà ông bố mình nói. Tôi không đời nào có thể đem mình rước về nhà được dù có quen hay không quen.

- Bố, người ta là kẻ bên trên đấy, con làm sao mà quen được?

- Giời, nếu bố mày là mày, nói cho mày biết tán dăm ba cô này chuyện nhỏ...bới bố chén cơm con trai.

Ông bố tôi định nổ thì đã bị mẹ tôi cắt mất dây bằng ánh mắt sát khí nên đã tịch ngòi nên đưa chén cơm đã ăn hết từ lúc nào sang cho tôi.

- Thấy người ta xinh thì ông khoái chứ gì?

- Làm gì có? Bà đang nói cái quái gì vậy? Tôi đang lo cho con mình đấy, chẳng liên quan gì đến chuyện gái có xinh hay không, già lớn hết rồi, bớt cái tính đa nghi đó đi.

Bố tôi tỏ ra nghiêm nghị ăn nói khi bị mẹ tôi bực bội nói mỉa.

- Được rồi bố mẹ, ăn cơm giùm con đi. Đừng nói đến chuyện cưới vợ cho còn nữa.

Tôi mệt mỏi đem hai cái người này đi càng ngày càng xa kéo về lại.

Video về tôi cứ tiếp diễn sau đó được tua nhanh đến khúc tôi đem toàn bộ những người kia mê hoặc, rất nhiều lời bình luận về phong cách chiến đấu hay phân tích lối chơi của tôi tuông ra từ MC nhưng toàn bộ đều sai cả khi ông ta bảo tôi là một nghề nghiệp chiến đấu gần giống sát thủ, nhưng lại có khả năng triệu hồi thủ hộ cho mình bala bala các thứ, cho đến khi tôi sút vào háng tên anh trai của cô gái Tịnh Thủy thì không khí trở nên im tĩnh hẳn đi rất nhiều.

Không chỉ trong tivi mà bên ngoài bố mẹ tôi xen đều trở nên yên tĩnh, bố mặt nhăn lại, ông MC và phó chủ tịch Edwards cũng có một bộ tương tự.

- Độc ác đấy. Mẹ không ngờ là cái trò chơi này còn làm được như thế này.

- Con cũng nghĩ vậy...

Thật không biết được tại sao lúc đó mình lại ra tay như vậy, thật thốn.

Trong trò chơi tôi đã không cảm thấy gì khi cho hắn một sút, nhưng giờ nhìn lại trông cũng thật thốn.

{Wao, tôi không biết anh chàng ấy giờ thế nào rồi nhỉ? Thật tốt khi đó không xảy ra ngoài đời.}

Ông MC lau tráng đã đẫm mồ hồi mà nói. Tôi không nghĩ là cú đá đó lại làm ổng sợ đến như vậy, có diễn kịch không đây trời?

{Đôi lúc kỹ năng trang bị cho nữ luôn không nói nhân đạo mà. Những ai làm điều xấu và tên dê xòm thường sẽ đều nhận đủ.}

Ông phó chủ tịch cũng có một bộ như vậy và lời lẽ của ổng chẳng dễ hiểu chút nào. Đang nói về kỹ năng ổng lại chạy sang cảnh báo.

Cứ như vậy cả cái chương trình tivi cứ thế mà chiếu về những hình ảnh của tôi đi đi lại cho đến khi kết thúc cùng những lời bình luận dầy hấp dẫn, đa phần là đang tạo sự thu hút với người theo dõi mà thôi. Từ đầu đến cuối tôi đã rất hồi hột sợ đoạn mình ôm đầu sẽ bị chiếu, nhưng kết quả là chẳng có xuất hiện. Có vẻ như là chẳng ai quay lại được cảnh đó cả.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info