ZingTruyen.Asia

[Longfic][SasuSaku] Under the same sky

Chương 24 : Memories

NagisaKobayashi_12

- Vậy như các em đã biết...Do nhà bạn Ino có trục trặc thế nên bạn ấy đã phải chuyển lên Tokyo sống với mẹ.

Sakura run rẩy và anh có thể thấy được điều đó. Lần cuối cùng anh thấy cô run sợ là khoảng một năm trước. Không sợ sao mà được, nói nghe thì có vẻ ích kỉ nhưng Ino chính là niềm hi vọng cuối cùng của cô. Không không không...cô quên mất. Cô còn anh nữa mà, có thể anh sẽ...

- Sakura, sau giờ học em đến phòng hiệu trưởng tí nhé, có người cần gặp.

- Vâng...

.

Sasuke giữ tay cô lại.

- Khoan đã Sakura, hay là em đừng đến đó.

- Sao vậy ?_Cô mệt mỏi quay đầu lại. Mắt cô, lại thế nữa.

Lại còn sao nữa, nếu đó là Mikoto thì mọi chuyện sẽ chấm dứt luôn ấy. Nhưng anh phải tin vào Sakura, tin tình yêu của cô.

- Không..._ Anh thu tay mình lại, bóp chặt._Không có gì.

Biểu hiện của anh có gì đó rất lạ, từ lúc cái chết của Itachi đến giờ. Nhưng vì anh đã không muốn nói dù có gặng hỏi cũng chẳng được gì. Cô không biết mình có thể duy trì mối quan hệ này bao lâu nữa nhưng có lẽ cô không nên nghi ngờ tình cảm của anh.

- Ừ, vậy em đi đây.

Cô quay đi mất, anh có thể nhìn rõ những quầng thâm dưới đôi mắt xanh của cô. Những cơn đau đầu đến bất chợt trong giờ học khiến cô gục mặt xuống bàn giấu diếm. Vai đầy những vết thâm tím trong một cuộc ẩu đả nào đó.

Và giữa họ bắt đầu xuất hiện những rạn nứt.

.

- Bác Mikoto...

Cô có chút bất ngờ khi thấy Mikoto ở đây. Lại càng hoảng hơn khi thấy hai dòng lệ trên khuôn mặt hốc hác của bà.

- Sasuke bỏ nhà đi rồi. Bác nghĩ là nó đến nhà Naruto...

Sakura điếng người, đến chuyện này anh còn giấu cô.

- Sao cậu ấy lại làm thế ?

- Là bác, bác đã ép nó đi du học. Bác không thể chịu nổi cái lí tưởng ngu ngốc của nó nữa, đó là cách duy nhất.

'Lí tưởng ngu ngốc ?' Cái chết của Fugaku và Itachi đã khiến Mikoto có suy nghĩ thế này ư ? Hi sinh vì người khác không phải là ngu ngốc.

- C-cháu sẽ khuyên cậu ấy trở về và-

- Là du học vĩnh viễn...Nó sẽ không trở về đây nữa.

Mikoto không hiểu, Sakura sẽ luôn chờ đợi anh. Dù là bao lâu đi nữa, hay là cả một đời người. Cô không quan tâm.

- Bác biết, cả nó và cháu đều không mong chuyện này diễn ra. Thế nên Sakura...Cháu có muốn từ bỏ mọi thứ ở đây để cùng gia đình bác sang đó không ? Bác sẽ lo tất cả cho cháu._ Bà van nài, nắm chặt lấy gấu váy.

Từ bỏ mọi thứ ở đây...Vì anh. Nghe sao mà khó khăn quá, từ bỏ, cô có gì mà phải từ bỏ chứ ? Vì anh là tất cả với cô rồi

'Bạn bè của mày...

Người thân của mày...

Tương lai của mày...

Căn bệnh của mày...'

- Đâu thể đơn giản như thế được...Cháu không có hộ chiếu.

-Ôi Sakura à, chỉ lần này nữa thôi. Xin cháu hãy chia tay Sasuke đi, chỉ có như vậy thì nó mới-

- Không...Không được đâu...

Đừng bao giờ bắt cô phải buông tay anh, cô không muốn dối lòng mình hơn nữa. Cô là một con khốn ích kỉ, cô chỉ muốn anh mãi nghĩ về mình với những điều tốt đẹp. Cô sẽ giữ anh lại và cùng anh bỏ trốn đến một nơi nào đó trong đất rộng lớn Nhật Bản này.

- Bác xin lỗi cháu rất nhiều Sakura, không phải ta ngăn cấm hai đứa. Nhưng chỉ còn cách duy nhất.

- Cháu sẽ ...cố gắng...khuyên cậu ấy về nhà.

'Còn chuyện để cậu ấy đi du học thì xin lỗi...Cháu không thể.'

- Nếu khuyên nhủ được thì ta đâu cần phải nhờ cháu nữa. Bác biết cháu đang gặp khó khăn trong tiền bạc, Sakura chỉ cần cháu chia tay nó thôi. Bao nhiêu cũng được.

- Xin bác đừng như vậy, cháu yêu cậu ấy không phải vì tiền bạc hay gia thế._ Những vết nhăn hiện rõ trên vầng trán, cô không muốn ai nghĩ cô yêu anh là vì những dục vọng.

- Nếu cháu suy nghĩ lại thì hãy gọi cho ta Sakura à. Ta sẽ luôn g-

- Bác không cần giữ máy bên mình như vậy, cháu sẽ không gọi đâu.

Và cô quay đi, thật dứt khoác, cũng thật đau lòng. Mikoto chưa hề nghi ngờ tình cảm của Sakura, nếu mọi chuyện không thành ra thế này bà sẽ gả cô cho Sasuke bằng được thì thôi.

.

Con đường đến chỗ làm thêm cứ như dài ra vô tận vậy, hay vì cô đang lạc trong những suy nghĩ của riêng mình nên mới thấy thế. Sakura cảm thấy có lỗi với Mikoto, chỉ là bạn gái, cô lấy cái quyền gì mà cướp anh khỏi Mikoto-đấng sinh thành của anh.

'Mày lạc lối rồi..Sakura'

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"-Sakura à !!! Làn ơn đi con !!! Bọn nó tìm thấy dì rồi !!! AAAAA....Làm ơn...Tha cho tôi...Hai ngày...Hai ngày nữa thôi...Hai ngày nữa các người đến tìm người này...Đây là cháu tôi..Tít tít"

- Cái quái gì vậy chứ ?_ Cô nghiến chặt răng, chực đập nát chiếc điện thoại. Sakura ghét mỗi khi người đàn bà này cứ gọi điện cho mình rồi lải nhải thúc giục cô, bộ bà ta nghĩ tiền trừ trên trời rơi xuống chắc.

"Reng reng"

Lại một cuộc điện thoại từ vị bác sĩ lần trước, tên anh ta là gì nhỉ. À, Sasori.

- Alo.

"- Cô Haruno, tôi đã có kết quả từ lần kiểm tra trước. Là khối u tuyến yên ác tính, nó sẽ khiến thị lực của cô suy yếu dần.Việc chữa trị không thể thành công 100% được mà nếu có cũng gây di chứng về sau. Có thể là mù lòa vĩnh viễn. Cô Haruno...Cô có nghe tôi nói gì chứ ? Haruno ?"

Cô cắn môi dưới đến bật máu.

'Tại sao...? Chết tiệt !'

Cô gõ từng phím chữ. Tay còn lại giữ chặt mặt dây chuyền.

"-Hôm nay em nghỉ việc, mình hẹn hò đi."

.

Cô nắm chặt tay anh, ráng giữ vẻ bình tĩnh hết sức có thể. Hôm nay mọi người thi nhau ra đường đông quá.

- Em không sợ bị trừ lương à ?

- Không...Em chỉ muốn ở bên anh.

- Vậy à.

- Ừ, em muốn bên anh...mãi mãi.

Hơi ấm từ cánh tay biến mất, cô hướng mắt lên tìm anh. Đường phố đông quá, nhìn ai cũng giống anh cả. Những bước chân vội vã hơn, mắt cô rưng rưng nước hoảng hốt nhìn xung quanh.

'Sasuke-kun...'

- Em tìm anh à ?

Làn hơi thổi nhẹ vào tai khiến cô bất động.

'Tìm thấy anh rồi...'

- Sao anh lại buông tay em ra ?

- Rớt đồ, anh quay lại lấy thôi.

- Đừng như thế nữa._Cô bất ngờ ôm chầm lấy anh, chặt nhất mà mình có thể. Vì cô biết, đây sẽ là lần cuối cùng mình được làm vậy, được ở trong vòng tay ấm áp của anh.

- Sao vậy Sakura ?_ Anh dịu dàng vuốt lấy mái tóc hồng của cô.

- Không..._Cô nuốt nước bọt.

'Em chưa từng nghĩ mình lại phải làm chuyện này.'

.

Vẫn là đây, nơi khởi đầu của tất cả. Mắt cô mờ dần đi, chỉ có những đốm sáng cùng những suy nghĩ mông lung.

'Chung một bầu trời...'

Sakura ngước nhìn anh, thật hoàn hảo. Cô sẽ nhớ khuôn mặt này lắm, tất cả mọi kí ức về anh. Lần đầu cô gặp anh cho đến bây giờ...Sakura vẫn luôn yếu lòng khi nhìn thấy anh. Cô nói cô muốn mạnh mẽ, thế nhưng lại òa khóc nức nở trong vòng tay của anh như một đứa con nít. Ở bên anh, cô mãi chỉ là một cô gái đa cảm thôi.

- Sasuke-kun...Em nghĩ là..._Cô thở phào._ Chúng ta...đến đây là được rồi.

Sasuke im lặng một hồi.

- Vậy là...Em đã gặp mẹ anh rồi phải không ?_ Anh nhìn cô. Chỉ có vậy mà từ bỏ, thật chẳng giống cô tí nào._ Em không cần làm vậy bởi vì anh-

Cô vỡ òa trong tức giận.

- Sasuke-kun ! Em đã nói thế nào ? Nếu có chuyện gì xảy ra chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và tìm ra hướng giải quyết. Tại sao anh không chịu nói gì cả ?

- Vì anh yêu em._ Anh giữ chặt lấy vai cô._ Em trách anh không chịu nói với em, vậy còn em thì sao đây ?

Anh luôn để ý kĩ như vậy. Những điều này làm sao cô có thể nói với anh được cơ chứ. Chỉ khiến mọi thứ trở nên rắc rối hơn. Chỉ khiến tình yêu này càng không có lối thoát hơn. Chỉ khiến bản thân cô bị lu mờ mất hết lí trí, vì anh.

- Em chẳng có chuyện gì để nói cả._ Cô quay mặt đi.

Anh chỉ nhếch mép.

- Em vẫn là một người nói dối dở đến tệ hại.

'Em xin lỗi anh...Chỉ lần này thôi.'

Cô đứng bật dậy.

- Anh đang bảo em nói dối ư ? Ngay cả khi em đang thừa nhận cảm xúc thật của mình ?

- Cảm xúc thật của em ?_Anh cũng không thể giữ bình tĩnh lâu hơn được nữa.

- Em vừa nhận ra, vừa rồi thôi. Rằng em nghĩ rằng cảm xúc của mình không còn trọn vẹn như trước nữa.

- Và em nghĩ anh sẽ tin ?

- Tin hay không tùy anh, mau về đi bác Mikoto đang lo lắm đấy !

Cô quay lưng đi nhưng bị cánh tay của anh giữ lại. Anh siết chặt lấy khuỷu tay của cô xoay lại.

- Sakura, anh cần em nói. Chuyện.Gì.Đã.Xảy.Ra ?

Và cô khóc, đôi mắt xanh đó không thể là giả dối được.

- Chẳng có gì hết, em đã nói rõ rồi mà. Em mệt rồi Sasuke-kun, em không thể tiếp tục cùng anh được nữa...Thật quá...Mệt mỏi...Tại sao anh không chịu hiểu chứ ?_Cô thổn thức, gạt tay anh ra.

Người đã từng từng nói câu "đừng bao giờ buông tay em ra" bây giờ đang làm một điều trái ngược lại. À quên mất, cô bảo anh hứa với cô như vậy, chứ cô chưa từng nói sẽ không buông tay anh ra.

- Và thế nên em chia tay. Chỉ vì chuyện cỏn con đó ?

'Còn con...Anh không hiểu, không bao giờ hiểu được.'

- Làm ơn, em muốn dừng lại...Em chỉ có thể nói xin lỗi anh, nhưng tin em một điều, em yêu anh là thật. Muốn chia tay cũng là thật.

'Thật đến mức khiến con người ta đau lòng.'

- Sao em phải cầu xin ? Và em xin lỗi vì cái gì ? Vì em đã nói thật với lòng mình ?

- Em thật sự...Xin lỗi. ._Cô lôi trong chiếc áo sơ-mi ra sợi dây chuyền._Cái này, trả anh.

Cánh hoa anh đào được khắc bằng đá thạch anh, lộng lẫy đến tuyệt vời. Nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là một miếng đá lạnh, giống như cô vậy.

- Không cần nữa đâu Sakura, cứ giữ nó đi. Là do tôi quá viễn vông tin vào tình yêu của em thôi.

- Em sẽ không giữ một thứ không thuộc về mình.

- Cái quái gì vậy Sakura ? Nếu em đã xem thường nó như vậy thì được thôi._Anh giật nó từ cô và quăng đi mất, quăng đi tình yêu của anh dành cho cô, vì chính cô là người đã chối bỏ nó còn gì ?

Mưa. Luôn đến một cách thật tình cờ.

Cô cấu chặt ngực mình nhìn anh quay đi. Mưa hòa vào nước mắt, mặn đắng.

'Xin lỗi anh...'

-

"Tớ cũng không hiểu vì sao nữa nhưng mà khi tớ chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì...Tớ lỡ yêu cậu mất rồi. Không vì cái gì cả."

"Không sao, tớ sẽ làm hết sức để hỗ trợ cho cậu mà, được không ? Thanh tra Uchiha ?"

"Aaaaa...Tớ xin lỗi, chỉ mình cậu thôi..."

"Sasuke-kun vẫn còn nhớ nó sao..."

"Không phải đâu...Tớ không quan tâm họ sẽ nghĩ gì nữa. Tớ chỉ muốn có nhiều thời gian bên cạnh cậu hơn."

"Sasuke-kun...Ngay lúc này. Em không muốn phải làm anh thất vọng hơn nữa."

"Nó rất quan trọng với em...Em muốn mình phải thật hoàn hảo để cho họ thấy em rất xứng đáng với anh."

"Em yêu anh vì anh và anh thế thôi."

"Tớ không quan tâm dù cậu có sỉ nhục tớ thế nào. Nhưng nếu một lần nữa. Cậu dám đụng đến những người mà tớ yêu quý, tớ sẽ giết cậu."

"Dù sau này có chuyện gì xảy ra...Chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau thì không có bất cứ vấn đề gì cả. "

"Ước mơ của em là được hỗ trợ anh trên bất cứ con đường nào mà anh đã chọn."

"Hai năm trước, Sakura sẽ quỳ sụp xuống an ủi anh. Hai năm sau, Sakura này đủ mạnh mẽ để tự tin kéo anh vực dậy."

"Không biết đây là lần thứ mấy rồi nhưng em có thể nói nó suốt đời mà không thấy chán...

Em yêu anh."

-

'Chết tiệt...Tôi ghét em Sakura.'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia