ZingTruyen.Info

[Longfic] [CHUYỂN VER] [Thừa Hạo] Em không phải là em trai tôi!

Chap 20

kookmin2005

Hồi ức

Hôm nay chủ tịch tập đoàn YueHua, Phạm Thừa Lâm đã kí kết hợp đồng thành công với công ty Fashion . Đây quả là một sự thành công sau 1 năm kết hôn hạnh phúc của chủ tịch. Đó là những gì báo đưa tin.

Quả thật hôm nay anh đã kí hoàn thành hợp đồng bên Paris và đang mau chóng trở về Trung Quốc. Yên vị trên máy bay chờ đợi soát vé, chiếc điện thoại rung chuông khá to khiến anh cảm thấy phiền phức. Nhân viên đề nghị nhắc nhở anh :

- Máy bay sắp cất cánh mong quý khách hãy tắt máy và để chế độ máy bay , rất nguy hại nếu để sóng điện thoại .

- Vâng, xin lỗi , tôi nghe nốt cuộc điện thoại này rồi sẽ tắt máy ngay.

Anh thất lễ , cúi người xin lỗi nhân viên và sẽ không lặp lại hành động đó của mình. Anh tỏ vẻ khó chịu nghe cú điện thoại đang rung :

- Vâng , con đây

- Thừa Lâm à, con về Trung Quốc chưa ? Kí hợp đồng xong phải về luôn chứ ?_Đầu dây bên kia như đang trách móc

- Con có bảo con không về đâu, ba mẹ nghĩ con thích ở Paris ?

- Không , ý của ba mẹ là , con mau về đi, vợ con đang mang thai , nó ở nhà đợi con công tác về hơn một tuần nay rồi đó. Con phải yêu thương lo lắng cho nó chứ, nó là vợ con mà sao con nỡ đối xử với nó lạnh lùng vậy.

- Thưa mẹ, đó đúng là vợ con nhưng không phải người con yêu. 'Tút'

Đã đến giờ máy bay cất cánh. Anh cũng vừa kịp lúc nghe xong cú điện thoại. Lúc nào anh cũng chỉ nghe ba mẹ cằn nhằn về cách cư xử với vợ, không phải là anh lạnh lùng hay vô tâm mà cái hôn ước , đám cưới và vợ hiện tại của anh chỉ là sự sắp đặt của hai bên gia đình, cô gái đó anh không hề có chút tình cảm. Cưới một cô gái mà mình không yêu thì đương nhiên anh cảm thấy chán nản và phiền phức rồi. Nhưng ngược thay là cô gái đó lại yêu anh. Chuyện như vậy anh càng chán ghét với cuộc sống hiện tại hơn. Suy nghĩ một hồi khá lâu rồi anh tựa vào ghế , nằm ngủ để quên đi mệt mỏi của công việc và áp lực của gia đình.

Máy bay hạ cánh, đã đến Trung Quốc, tỉnh dậy rồi cầm chiếc áo khoác kéo theo chiếc vali bước ra ngoài. Đất mẹ của anh đây rồi, Bắc Kinh sau 1 tuần anh đã gặp lại. Hôm nay trời mưa khá to, anh quên mất không dặn quản gia Lý bảo tài xế tới đón anh , giờ phải rút điện thoại ra gọi thư kí tới đón. Dựng chiếc va li ngay ngắn, lục chiếc áo khoác, lục hết túi quần ,anh tìm mọi nơi trên thân thể anh có thể đựng đồ nhưng chẳng tìm thấy chiếc điện thoại yêu quý của anh đâu cả. Thở dài , hôm nay quả là ngày đen đủi, anh lục lại thêm trí nhớ mình thì đã hiểu ra, lúc ngủ anh để điện thoại ở túi quần, do ngủ say quá nên điện thoại rớt xuống khe của hai chiếc ghế. Giờ quay lại chắc cũng chẳng tìm thấy được. Thật sự là quá xui xẻo. Anh đành ngậm ngùi đi bộ về trong cơn mưa to xối xả. Đến khi chiếc áo sơ mi thực sự đã ướt sũng, làm lộ thân hình rắn chắc của anh, cơn gió nhẹ thoảng qua khiến anh cảm thấy lạnh rùng mình trong thời tiết rét mướt như này. Nghĩ đi nghĩ lại anh không chống chọi nổi với cơn mưa buốt giá, bước nhanh chân tới một khách sạn có mái vòm lớn, anh định sẽ qua đêm ở đây rồi mai về nhà. Dựng chiếc va li , anh chỉnh lại tân trang rồi phủi phủi chiếc áo ướt sũng. Hành động đó dừng lại đến khi có một cô gái đứng tránh mưa ngay bên cạnh anh. Anh tò mò nhìn sang cô gái đó. Ôi chao, sao trên đời lại có người phụ nữ trắng vậy cơ chứ, làn da còn mịn màng nữa. Ngay cả vợ anh là diễn viên nổi tiếng nhưng không thể có một làn da trắng mịn màng như vậy. Gương mặt đường nét xinh xắn làm lộ rõ sự tươi trẻ, đây là lần đầu tiên anh thấy một cô gái xinh đẹp như vậy. Nhưng có vẻ cô ấy đang gặp khó khăn , hai hàng lông mày cứ co vào như đang lo lắng chuyện gì đó.

- Cô...Cô gì ơi...trời mưa như vậy lạnh lắm, cô nên vào khách sạn nghỉ ngơi._Anh ấp úng hồi hộp bắt chuyện

Cô gái đó nhìn anh với ánh mắt đáng thương như sắp khóc. Và thật không ngờ, cô ngồi bệt xuống và khóc to khiến mọi người đi đường đều nhìn anh và nghĩ rằng anh là nguyên nhân bắt nạt cô gái xinh đẹp kia rơi nước mắt

- Oa...oa..hic...hic...huhuhuhuhu

- Cô gì ơi...cô đừng khóc...có chuyện gì thì nói đừng khóc to như vậy...Mọi người đang nhìn tôi và cô hiểu lầm đó.

- Tôi bị cướp giật túi...mất cả điện thoại và tiền rồi. Tôi hết nơi để đi rồi...Hic hic...huhuhhu

- Rồi rồi, đừng khóc nữa, tôi còn tiền sẽ cho cô một ít.

Anh dìu cô đứng dậy nhưng cô lại tránh xa anh , bàn tay bắt chéo trước ngực như bảo vệ thân thể:

- Anh là người xấu hả ?

- Người tôi đẹp lắm, cô không nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của tôi sao?

- Ý tôi không phải thế

Không muốn cô nhiều lời, anh dẫn cô vào đại sảnh của khách sạn, vì hôm nay khá đông khách nên chỉ còn 1 phòng VIP cuối cùng ,vậy nên hai người đành dùng chung 1 phòng. Tối muộn cô buồn ngủ , ngáp ngắn ngáp dài.

- Cô mệt rồi thì ngủ trên giường đi, tôi ngủ trên ghế sofa là được rồi

Đêm nay tĩnh lặng đến lạ thường, cô nằm trên giường lăn qua lăn lại và cuối cùng thì chẳng chợp mắt được tý nào. Tiếng sột soạt của chiếc chăn cũng làm anh không thể ngủ được vì sự quấy nhiễu của cô. Giọng nói khàn đặc vang lên phá tan không khí im lặng :

- Sao không ngủ ?

- Tôi thèm uống sữa.

Ôi trời, câu nói như muốn đánh ngang tai anh. Nếu cô muốn uống sữa thì tự đi xuống giường vào tủ lạnh mà pha sữa, vậy mà còn ngồi im trên giường nhõng nhẽo. Anh cũng đến chịu với cô.

- Sao không đi pha sữa mà uống

- Tôi ngại bước chân xuống giường lắm.

- Cô lười thế.

- Đó là bản tính của tôi mà , hí hí

- Vậy giờ cô muốn như nào

- Tôi muốn anh pha sữa cho tôi.

Anh ngồi dậy , lấy trong tủ lạnh một chai sữa đặc, pha loãng rồi để lên bếp đun nóng. Cô thấy vậy, chạy đến đằng sau anh định dọa ma anh cho anh sợ nhưng kết quả không như ý muốn. Vừa đến gần tấm lưng vững chắc đó thì anh quay lại khiến cô suýt ngã ngửa nhưng anh đã kịp ôm vòng eo dính sát cơ thể cô vào lồng ngực anh. Không khí trong phòng bỗng nóng ran, tim anh đập thình thịch ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Đôi môi đỏ hồng ươn ướt như quyến rũ anh, anh cúi sát xuống khuôn mặt đó, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng. Hành động của anh làm cô khá bất ngờ nhưng cô cũng bị mùi nước hoa nhẹ nhàng của anh làm trí óc trở nên lơ đãng cuốn theo nụ hôn. Dứt khỏi cánh môi đó, anh nhả eo cô ra để cho cô hít ngụm không khí , hô hấp trở lại bình thường. Trong màn đêm , anh khẽ khàng hỏi cô :

- Cô tên gì?

- Tôi là Dương Huệ Na.

- Huệ Na à, tôi nghĩ có lẽ tôi thích em mất rồi, em đã có người trong lòng chưa ? Hay em đã thích ai chưa ?

Anh không hiểu tại sao câu nói của anh làm cô khá do dự trả lời. Nếu là bất ngờ thì có lẽ anh còn lí giải được , nhưng cô lại đánh ánh mắt ra chỗ khác nhìn xa xăm , suy nghĩ khá lâu rồi lại nhìn anh mỉm cười mập mờ :

- Ừm...Em chưa

- Tôi là Phạm Thừa Lâm, Huệ Na à, có lẽ tôi nói điều này với em hơi vội nhưng nếu tôi làm em thích tôi thì em sẽ yêu tôi chứ.

- Ừm...em đồng ý, nhưng Thừa Lâm, em không phải là thân thế quý tộc , giàu sang như anh, em không có nơi ở cũng chẳng có nơi để đi.

Nhìn cô tội nghiệp , anh ôm chặt cô vào lòng, ấm áp lên tiếng an ủi cô.

- Mai tôi sẽ sắp xếp cho em một căn nhà, rồi tôi sẽ đưa em đi mua sắm mọi thứ. Em đừng lo gì nhiều, hàng tháng tôi sẽ gửi tiền tiêu cho em vào tài khoản ngân hàng.

Sáng hôm sau, anh sắp xếp cho cô một căn nhà khá rộng, mua đủ đồ trong nhà sinh hoạt, dẫn cô đi mua sắm, rồi về nhà ngắm nhìn cô nấu cơm cho anh ăn. Mọi chuyện tiếp diễn cũng khoảng được 8 năm , trong thời gian đó, anh và cô đã có những kí ức ấm áp tình cảm. Anh nghĩ có lẽ cô cũng đã yêu anh thật rồi, anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi cô mang thai đứa con . Anh quên cả lúc vợ mình sinh đẻ, cũng chẳng để ý chăm chút vợ , chỉ nhớ tên đứa con trai của mình là Phạm Thừa Thừa. Sự hờ hững của anh bắt đầu bị vợ nghi ngờ anh ngoại tình. Anh đã cãi nhau khá nhiều lần với vợ và đến ở cùng với cô. Trong lúc đó anh đã làm chuyện đó với cô, và khi hơn 6 tháng thì bụng cô đã trở nên khá to. Ban đầu anh hơi bất ngờ ,bụng mang thai mới chỉ 2 tháng mà cứ ngỡ như to sắp bằng 6 tháng. Anh thấy lạ thay cô chẳng bao giờ đi siêu âm hay kiểm tra ở bệnh viện phụ sản nhưng luôn nằng nặc nói đứa bé trong bụng là con trai. Thừa Lâm nghĩ đó chỉ là tính cách bướng bỉnh của cô nên anh cũng chẳng để ý gì nhiều. Anh lo nghĩ đến chuyện đặt tên cho con trai thứ hai của mình, vui vẻ trao đổi ý kiến với cô:

- Tên của thằng bé là Phạm Lâm Khải được không hay là Phạm Quan Hồng? Anh thấy hai tên đó hay lắm.

- Tên của thằng bé là Hoàng Minh Hạo.

Câu nói thẳng thừng cùng ánh mắt lạnh lùng của Huệ Na khiến anh cảm thấy lo ngại. Không chỉ ánh mắt của cô mà cả câu nói nghe như có chút mờ ám. Tại sao là Hoàng và không phải là Phạm.

- Thừa Lâm, họ của thằng bé không thể lấy của anh , bởi vì em lo ngại người vợ ở nhà của anh sẽ làm ảnh hưởng tới tương lai của thằng bé , vì vậy nên lấy nó họ khác thì an toàn hơn.

Sự nghi ngờ hoàn toàn biến mất khi anh nghe được câu nói giải thích hoàn toàn hợp lí của cô. Nhắc đến vợ anh cũng phải mau chóng về nhà để hòa giải chứ không ba mẹ anh sẽ chẳng để anh yên , có khi còn liên lụy đến Huệ Na của anh. Anh tạm biệt cô và mau chóng về nhà. Khi anh rời đi, cô thở dài buồn bã bàn tay xoa xoa trên chiếc bụng chứa đựng đứa con thiêng liêng của mình :

- Minh Hạo à, con đợi khoảng thời gian nữa thôi, khi chúng ta đã góp nhặt đủ số lượng tiền đó rồi thì chúng ta sẽ cứu được ba con .Con à, mẹ đã khiến con phải chịu khổ rồi nhưng ba con, anh ấy đang phải nằm trong viện. Minh Hạo, con có biết không, tim của ba con bẩm sinh đã yếu, mẹ sợ anh ấy không qua khỏi, số tiền đó chúng ta phải cố gắng nhanh để thay cho ba con quả tim khỏe mạnh. Công ty của mẹ hiện tại đã phá sản khủng khiếp lắm rồi, điều mẹ lo hiện tại không phải là chi phí gây dựng lại tập đoàn mà là chi phí cứu sống ba con. Con à, mẹ thực sự yêu và nhớ ba con nhiều lắm.

*5 tháng sau

Hôm nay Thừa Lâm đến thăm Huệ Na như thường lệ. Anh xuống xe nhưng kì lạ thay cổng hôm nay khóa, cô chẳng bao giờ ra ngoài ,chỉ khi nào anh dẫn đi mua thứ gì đó cần thiết thì cô sẽ đi cùng anh. Cũng may anh luôn có chìa khóa dự phòng, mở cổng rồi mở cửa nhà, mọi cửa trong căn nhà đều khóa sạch. Cánh cửa vừa mở ra , anh gọi tên cô, anh cảm thấy căn nhà trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, đặc biệt là chẳng thấy bóng dáng cô đâu, lên căn phòng của cô và anh , mọi thứ trong phòng trống rỗng, đồ đạc và mọi thứ của cô đều biến mất duy chỉ có đồ anh mua cho cô hay tặng cô đều để lại. Trên bàn trang điểm có một tờ giấy. Nội dung khá dài nhưng khiến tim anh đau nhói. Điều bây giờ ám ảnh nhất trong tâm trí anh đó là : Cô đi thật rồi. Huệ Na rời bỏ anh mà chẳng để lại chút dấu vết, thậm chí mang luôn cả đứa con mà anh luôn nghĩ đó là cốt nhục của anh và cô.

Anh vội vã sai người tìm kiếm cô khắp nơi nhưng không thành. Nhưng hơn 10 năm sau, thư kí của anh đã tìm được đứa bé tên Hoàng Minh Hạo, hiện đang ở tại cô nhi viện nằm vùng ngoại ô của Bắc Kinh. Anh đã mang thằng bé về và trân trọng nó hơn con đẻ của bản thân mình.

Sau 15 năm , cô đã trở thành chủ tịch của tập đoàn có tiếng nhưng luôn ẩn náu thân phận của mình. Khoảng thời gian dài đằng đẵng, cô không chỉ cứu sinh mạng của người mình yêu với số tiền cô đã lợi dụng những năm tháng bên cạnh Thừa Lâm mà cô còn từ hai bàn tay trắng cùng Minh Vương đã gây dựng lại được tập đoàn và sự nghiệp của mình. Lúc này, cô quay lại đem Minh Hạo về nhưng biết tin chủ tịch tập đoàn YueHua Phạm thừa Lâm đã mang thằng bé đi. Cô không lo lắng mà chỉ chờ đợi ,khi Minh Hạo thực sự trưởng thành, những lúc vấp ngã, cô sẽ nâng đỡ và giúp con trai mình đứng dậy.

*Hiện tại

- Thừa Lâm, là em, Dương Huệ Na.

Ông Phạm không tin được mắt mình, đó là người con gái mà cả đời này ông yêu nhất. Ông muốn chạy tới ôm chầm lấy bà nhưng người đàn ông phía sau bước lên đứng cạnh như muốn bảo vệ người phụ nữ đó :

- Thưa ông Phạm , chuyện này nên dừng lại, bữa tiệc cũng nên đến lúc kết thúc.

Ông Phạm không kiềm chế nổi bản thân, hét to mất kiểm soát :

- Ngươi là ai mà dám đứng cạnh Huệ Na của ta hả?

Câu nói như xé tan cả một khoảng không gian im lặng, lời hét đó chứa đựng tình yêu thương của ông dành cho bà Huệ Na, sự bùng phát của nhớ nhung đau lòng. Vậy mà đáp lại nỗi đau đó, bà trả lời lạnh lùng thẳng thắn như đâm xuyên ngang con tim của ông :

- Đó là Hoàng Minh Vương , chồng em.

Ông sững người với câu nói đó. Lạnh lùng, vô tâm, thật quá đáng và tàn sát trái tim ông. Dường như bà chẳng còn để ý tới tình cảm của ông nữa, bước chân nhanh chóng của bà tiến thẳng lên sân khấu, đi đến chiếc mic khiến Minh Hạo và Diệp Anh hơi tránh xa bà. Bà đứng ra dáng một chủ tịch quyền lực ,giọng nói như đẩy gánh nặng xuống hàng loạt đôi vai đang run sợ về bà:

- Tôi là mẹ ruột của Hoàng Minh Hạo và chồng tôi là Hoàng Minh Vương, bố ruột của Minh Hạo. Vì sự cố xảy ra khi tập đoàn vừa thành lập nên tôi đã để thằng bé lại cô nhi viện và may mắn được chủ tịch của tập đoàn YueHua nhận nuôi. Vì vậy , hôn lễ hôm nay là hoàn toàn chính xác về luật mối quan hệ. Lễ đính hôn này sẽ được sự công khai và đồng ý trong giới chính trị và các mối làm ăn trong tương lai. Vậy nên, ai vừa lên tiếng rằng tôi là người ngoại tình của chủ tịch Phạm và bất cứ ai hùa theo phản đối hôn lễ , làm áp lực tâm lí của con trai tôi và con rể tôi thì từ ngày mai tập đoàn đó sẽ bước chân ra khỏi giới kinh doanh dưới sự điều hành kinh tế của tôi!!!



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info