ZingTruyen.Asia

Longfic Ac Ma Ep Yeu Minyeon

Ánh nắng chói chang từ khung cửa sổ hắt vào trong, phảng phất lên mái tóc màu nâu nhạt làm tôn lên nét mặt nghiêm túc của con người đang cặm cụi xem xét một chồng sổ sách chất cao như núi kia. Từ ngày lên giữ chức giám đốc điều hành của JM thì dường như số lượng công việc của cô ngày càng tăng đến dồn dập thậm chí có lúc bận rộn đến mức cả ngày liền không thể ăn cũng chẳng hề chợp mắt nghỉ ngơi, chỉ có thể nhờ vào những tách cà phê mà duy trì sự tỉnh táo của mình.

Nhưng cứ vùi đầu vào công việc như vậy cũng không cần phải đắn đo hay nghĩ ngợi về chuyện gì cả, không cần phải khơi gợi lại quá khứ để rồi tự mình vạch ra vết thương đã ẩn sâu bên trong.

"Cộc cộc" Âm thanh gõ cửa từ bên ngoài thành công phá đi vẻ mặt đang chăm chú làm việc của cô, hơi cau mày nhưng rồi cũng mở miệng: "Vào đi!"

"Giám đốc Park...tổng giám đốc muốn tìm cô" Giọng nói trong trẻo của cô nàng thư kí vang lên bên tai khiến Park Hyomin bất giác ngẩn đầu lên.

"Tổng giám đốc tìm tôi có chuyện gì sao?" Park Hyomin khó hiểu hỏi, những ngày này cô chắc rằng mình không hề để xảy ra bất cứ sai sót nào trong công việc.

"Tôi cũng không biết, cô cứ lên đó hỏi rõ lại với anh ấy thử xem" Thư kí Yoo nhún vai nói.

"Thôi được rồi, một lát nữa tôi sẽ lên đó" Park Hyomin nhẹ thở dài.

"Cộc cộc" tiếng cửa phòng tổng giám đốc tiếp tục vang lên.

"Vào đi! Park Sunyoung, tôi có việc muốn nói với cô" Người đàn ông mang theo nét đẹp nam tính cùng ánh mắt sắc lạnh chậm rãi nhìn vào cô.

"Tổng giám đốc tìm tôi có việc gì sao?" Đối mặt với một người đàn ông trầm lạnh như vậy trong một căn phòng vô cùng yên tĩnh khiến cô cảm thấy vô cùng áp bức.

"Ngày mai tôi có một chuyến công tác ở đảo Jeju trong hai tuần, cô sẽ đi cùng tôi với vai trò trợ lý. Cho nên tối nay cô hãy thu xếp hành lý của mình đi" Giọng nói trầm thấp phát ra từ khoé miệng người đàn ông lại có sức hút lạ kì.

"Ngày mai sao? Gấp như vậy...nhưng tại sao lại bảo tôi đi cùng anh? Không phải bình thường đều là thư kí Yoo sao?" Park Hyomin không khỏi hiếu kì hỏi.

"Cô không cần phải hỏi quá nhiều, cứ làm theo sự sắp xếp của tôi" Người đàn ông chậm rãi nói

"Được rồi, tôi xin phép trở về phòng làm việc của mình trước. Ngày mai tôi sẽ đi cùng anh" Nói rồi cũng nhanh chóng đứng lên bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, không quên đóng kín cửa lại giúp đối phương.

----------------

Ấn tượng của Park Hyomin khi đến đảo Jeju chính là đồi núi và biển. Vì đêm qua làm việc đến tận 2,3 giờ sáng, chỉ kịp chợp mắt được vài tiếng ngắn ngủi lại tiếp tục cùng tổng giám đốc đi đến nơi này để mà công tác. Hiện tại trừ cảm giác muốn nhanh chóng về đến phòng khách sạn của mình để mà ngủ ra thì cô cũng chả tha thiết điều gì lúc này.

"Cô mệt sao? Vậy chúng ta trở về khách sạn nghỉ ngơi trước, chiều nay sẽ đi gặp khách hàng" Nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Park Hyomin, Kim Myungsoo cũng không muốn mang cái danh "sếp tổng bắt nạt cấp dưới" liền cho xe đến khách sạn cao cấp trực thuộc chi nhánh của JM.

"Cám ơn anh" Park Hyomin buông ra được ba chữ ngắn gọn rồi cũng đảo tầm mắt về hướng cửa sổ xe.

Chiếc xe thương vụ màu đen rất nhanh liền ngừng lại trước một khách sạn năm sao theo phong cách phương Tây, tài xế nhanh chóng bước xuống mở cửa xe cho hai người. Vốn dĩ đang cảm thấy vô cùng buồn ngủ nhưng vẻ ngoài của khách sạn cao cấp này cũng thành công trong việc thu hút ánh nhìn của cô.

"Rất đẹp...đúng không?" Thấy cô nhìn một cách ngẩn ngơ khiến người đàn ông không khỏi cất giọng.

"Ừm"

"Nơi này vốn dĩ sẽ được dành tặng cho một người, nhưng có lẽ...không thể thực hiện được" Kim Myungsoo lạnh lùng nói. Trên gương mặt bất giác hiện lên một vẻ mất mát, đau xót nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.

"Vì sao?" Park Hyomin hiếu kì hỏi, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ bi ai.

"Không phải cô đang cảm thấy mệt sao? Nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt, chiều nay chúng ta còn có việc cần phải làm" Cố ý không trả lời câu hỏi của cô, Kim Myungsoo nhanh chóng đi vào trong đại sảnh.

"Thưa tổng giám đốc" Vừa nhìn thấy người bước vào, hết thẩy nhân viên đều trật tự mà cúi đầu chào hỏi.

"Có cần khoa trương đến vậy không?" Nhìn mọi người cung kính e sợ khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt khiến Park Hyomin không khỏi nói thầm trong lòng.

"Xin giới thiệu với mọi người, đây là cô Park Sunyoung - giám đốc điều hành của JM. Từ giờ nếu cô ấy cần gì thì mọi người hãy giúp đỡ" Kim Myungsoo nói xong liền kêu người lấy hai chiếc chìa khoá phòng cấp cao, đặt một cái vào tay Park Hyomin rồi tự mình rời đi.

Thời khắc mà cô mong chờ nhất cũng đã tới, vừa mở cửa phòng ra liền không ngần ngại đắn đo mà thả cơ thể rơi tự do xuống chiếc giường lớn, không quá 3 giây liền rơi vào giấc ngủ.

---------------

Tại một nhà hàng sang trọng nằm ở khu vực ven biển, trong căn phòng Vip lúc này không khí cũng trở nên tĩnh mịch. Âm thanh "sột soạt" của từng trang giấy được lật xem cẩn thận càng rõ ràng hơn.


"Tất cả điều khoản trong hợp đồng điều được chúng tôi xem xét rất kĩ lưỡng, ông cảm thấy thế nào?" Giọng nói trong trẻo của Park Hyomin vang lên lập tức xoá đi không khí tĩnh lặng khi nãy. Kim Myungsoo bên cạnh từ đầu chí cuối sắc mặt vẫn không có một tia thay đổi nào.

"Thật sự hợp đồng rất hợp lý nhưng bên phía chúng tôi còn phải xem xét lại một lần nữa mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng" Người đàn ông trung niên nở nụ cười hoà nhã nói.

"Ông có thể bàn bạc lại với tổng giám đốc của công ty của ông, nhưng chỉ trong vòng hai tuần trở lại đây. Được chứ?" Kim Myungsoo lạnh lùng lên tiếng, giọng nói nam tính rất thu hút và cũng rất có sức ảnh hưởng.

"Được rồi, chúng tôi sẽ đưa ra câu trả lời cho hai người một cách sớm nhất có thể. Hiện tại tôi sẽ trở về báo cáo lại với ngài Lee, hai người cứ tự nhiên" Người đàn ông nói xong cũng xin phép trở về.

"Chào ông!" Park Hyomin cũng đứng lên chào một cách nhã nhặn.

"Hiện tại...chúng ta trở về khách sạn sao?" Nhìn người bên cạnh điệu bộ không muốn rời đi, Park Hyomin đành lên tiếng.

"Sẵn tiện đang ở nơi này, tôi nghĩ chúng ta cứ gọi đồ ăn trước đã, từ sáng đến giờ cô hẳn là chưa ăn gì. Không cảm thấy đói sao?"

"Không cần đâu, nếu anh đói thì cứ việc ăn đi. Tôi trở về nghỉ ngơi trước" Park Hyomin thẳng thừng từ chối. Không phải là cô không cảm thấy đói, mà là cô không quen khi ngồi ăn chung với một người lạ trong một nơi tĩnh mịch như thế này.

"Cô ngồi yên ở đó đi!" Giọng nói chậm rãi nhưng lại khiến cho đối phương không thể nào chống đối lại. Nói xong liền gọi phục vụ đem lên một vài món nổi tiếng ở nhà hàng kèm theo một chai rượu vang đỏ thượng hạng.

"Cô cứ tự nhiên, tôi không chê cô ăn nhiều đâu" Kim Myungsoo nhàn nhạt nói, bên trong còn ẩn chút ý tứ muốn đùa giỡn.

"Tôi..." Park Hyomin không biết mình nên nói gì tiếp theo liền ậm ừ cho qua...

Cả hai cứ thế mà dùng bữa đến chiều tối, Park Hyomin vốn đang rất đói nên cũng không cần phải khách sáo.

"Không ngờ tửu lượng của cô lại tốt như vậy" Người đàn ông nhìn cô ngầm đánh giá

"Cũng không gọi là tốt, chỉ là hơn một số cô tiểu thư không biết đến rượu bia là gì thôi" Park Hyomin cười nhạt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác nặng nề. Nhẹ lắc đầu xua đi những hình ảnh trong đầu, không khỏi tự cười nhạo bản thân không có tiền đồ. Chỉ cần rãnh rỗi một tí lại nghĩ đến những điều không nên nghĩ.

"Cô và cô ấy rất giống nhau!" Kim Myungsoo đột nhiên buông ra một câu khiến Park Hyomin vô cùng khó hiểu.

"Hử? Là ai?" Cô vốn không có thói quen tò mò chuyện riêng tư của người khác nhưng không hiểu sao vẫn buộc miệng nói ra câu hỏi như vậy.

"Người này ắt hẳn cô biết rất rõ" Câu nói này của đối phương không khỏi khiến cô bất ngờ.

"Sao có thể, tôi chưa từng tiếp xúc qua người nào có gương mặt giống mình cả" Park Hyomin nghĩ rằng Kim Myungsoo muốn đề cập đến người có dung mạo giống với mình nên rất dứt khoát mà phủ định.

"Tôi là muốn nói đến tính cách, không phải gương mặt của hai người" Kim Myungsoo nhẫn nại giải thích lại một lần nữa cho cô.

"Thật xin lỗi! Vậy...người ấy là ai? Có quan hệ gì với anh à?" Không hiểu sao cô đột nhiên lại có hứng thú về chuyện này.

"Cô ấy chính là...vợ chưa cưới của tôi" Kim Myungsoo lạnh lùng nói

"À!" Park Hyomin như đã hiểu ra. "Cô ấy hiện tại vẫn tốt chứ, tôi nghĩ rằng khách sạn xa hoa kia chính là món quà anh dành tặng cho vợ chưa cưới của mình đúng chứ? Có được một vị hôn phu như anh chắc hẳn bây giờ cô ấy rất hạnh phúc" Cô có thể nhìn ra được tình cảm chân thành của vị tổng giám đốc lạnh lùng này dành cho cô gái kia.

"Cô ấy...đã mất rồi" Ba chữ cuối thốt ra thật nặng nề, nét mặt người đàn ông cũng chuyển sang tia bất lực.

"Tại...tại sao?" Park Hyomin cảm thấy như có một cỗ nặng nề đang đè ép lên lòng ngực mình.

"Có lẽ cô đã tò mò quá nhiều chuyện rồi thì phải" Nhanh chóng thu lại nét mặt bất lực, Kim Myungsoo rất nhanh liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ là..." Ý thức được bản thân đã đi quá sâu vào chuyện của người khác, Park Hyomin vội vàng xin lỗi.

"Ăn xong rồi phải không? Tôi đưa cô trở về khách sạn" Vì muốn tự mình lái xe nên Kim Myungsoo đã bảo tài xế ở lại khách sạn mà nghỉ ngơi, bản thân tự lái xe cùng Park Hyomin đi đến nơi này.

"Không cần phiền anh đâu, tôi có thể tự bắt taxi trở về được" Park Hyomin khách sáo từ chối.

"Khu vực này muốn bắt một chiếc taxi chắc cũng gần nửa ngày trời. Nếu cô không ngại đứng chờ thì cô có thể..."

"Tôi...làm phiền anh đưa tôi về rồi" Chưa đợi đối phương nói hết câu liền gấp gáp nói chen vào. Hiện tại cô cũng mệt chết đi được, chỉ mong có thể mau trở về phòng mà nghỉ ngơi. Nếu đứng bắt xe cả ngày trời chắc cô sẽ không còn mạng mà trở về mất.

Kim Myungsoo hơi nâng khoé môi, thật sự cô gái này luôn làm hắn vô thức nhớ đến người kia, nghĩ đến liền không khỏi cảm thấy não nề.

Xe chạy đến giữa đường, bất ngờ tiếng chuông điện thoại vang lên. Kim Myungsoo nhanh chóng tấp dần xe vào lề rồi dừng lại.

"Tôi nghe, có chuyện gì?" Giọng nói nam tính bao trùm lấy không gian nhỏ hẹp của chiếc xe thương vụ màu đen.

"Đừng hỏi tôi về vấn đề này thêm một lần nào nữa. Tôi đã nói rồi, cả hai không hề liên quan với nhau" Kim Myungsoo dùng giọng điệu vô cùng tức giận nói sau đó không hề chừng chừ liền ngắt máy.

"Cộc cộc cộc..." Tiếng gõ cửa kính từ bên ngoài vang lên không đúng lúc.

"Chuyện gì nữa" Hắn nhanh chóng hạ cửa kính xuống, vẻ mặt lạnh băng nhìn về phía người đang đứng gần cửa kia.

"Nơi này không cho phép đỗ xe, phiền anh cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ" Một anh chàng cảnh sát trẻ tuổi nghiêm túc nói, rõ ràng phía trước có biển báo cấm đỗ xe nhưng người này vẫn ngang nhiên mà đỗ xe như vậy.

"Sao mấy người phiền phức quá vậy, rãnh rỗi không có gì để làm hay sao mà cứ phải tuân thủ theo những thứ luật lệ lãng nhách này thế" Trong lòng vốn đang ngùn ngụt lửa giận, vừa hay người cảnh sát trẻ tuổi này vô tình trở thành nơi để con người ngang tàng kia xả giận. Park Hyomin ngồi bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này cũng không khỏi lắc đầu ngao ngán. Không ngờ vị tổng giám đốc lạnh lùng này cũng có lúc ngang ngược bốc đồng như vậy.

"Anh ăn nói cho cẩn thận, tôi có thể buộc tội anh vì hành vi chống đối người thi hành công vụ cũng như bôi nhọ luật pháp Đại Hàn" Không thể chấp nhận được thái độ của Kim Myungsoo, anh chàng cảnh sát không khỏi tức giận.

"Cậu dám..."

"Cậu ta muốn kiểm tra giấy tờ, anh chỉ cần đưa cho cậu ta kiểm tra là được rồi. Đừng có gây chuyện nữa" Park Hyomin sợ mọi chuyện càng ngày càng rắc rối liền lên tiếng hoà giải.

Kim Myungsoo lấy chiếc ví của mình trong túi áo khoác ra. Vì đang tức giận nên hành động cũng bạo lực hơn nên giấy tờ tuỳ thân nằm trong ví không tránh khỏi rơi xuống dưới.

"Để tôi nhặt chúng giúp anh" Sợ người bên cạnh lại nổi điên, Park Hyomin chỉ có thể cúi xuống chân ghế mà nhặt lên cho người kia.

"Anh...đây, giấy tờ của anh..." Lời nói chưa kịp nói ra hết đều bị nghẹn lại nơi cổ họng.

"Cám ơn!" Buông ra hai chữ đầy lạnh lùng rồi nhanh chóng lấy lại xấp giấy tờ tuỳ thân của mình mà đưa cho viên cảnh sát kia kiểm tra.

Sau khi hoàn tất đóng phạt, cuối cùng họ cũng được tha đi. Kim Myungsoo đập mạnh vào vô-lăng một cái liền lái xe rời đi. Chạy được một nửa liền sực nhớ ra điều gì đó, gấp gáp lấy ví ra xem xét lại xấp giấy tờ khi nãy của mình.

"Anh là...muốn tìm cái này, phải không?" Bên cạnh vang lên giọng nói lạnh lẽo đến lạ, Kim Myungsoo bất giác nhìn qua. Nhìn thứ đang được Park Hyomin cầm chặt trên tay liền đưa tay muốn lấy lại nhưng rất nhanh đã bị cô rút tay về.

"Cô...mau trả lại cho tôi!" Kim Myungsoo tức giận nói.

Park Hyomin nhắm hờ đôi mắt, nặng nề thở ra một hơi thật nhẹ, thật khẽ. "Đây là...vị hôn thê...của anh?"

End chap 48

---------//---------

Thật xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu 😢

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia