ZingTruyen.Asia

Longfic Ac Ma Ep Yeu Minyeon

Sau khi từ nhà của Do Seomi trở về thì cũng đã là chiều tà. Park Jiyeon vẫn chưa về, cô vội tháo giày đặt lên kệ rồi để túi xách lên bàn, lấy điện thoại từ bên trong túi xách ra bắt đầu gọi điện cho ai đó.

- Xin Bo! chuyện anh từng đề cập đến, em đã suy nghĩ kĩ rồi. Fu Xin Bo vừa tiếp máy thì cô liền nhanh nhảu nói.

- Đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Thế em có đồng ý không? Anh tò mò hỏi.

- Mặc dù em không có kinh nghiệm về lĩnh vực đó nhưng em sẽ cố gắng học tập thật tốt. Park Hyomin vui vẻ nói.

- Ý của em là...đồng ý rồi đúng không? Giọng anh liền xuất hiện tia phấn khởi.

- Vâng! Cô nói đùa, "Từ giờ em chính là nhân viên của anh rồi. Ông chủ như anh không được chèn ép nhân viên mới em đâu đấy".

- Này, anh chiếu cố em còn không hết. Fu Xin Bo tỏ ý không hài lòng nói.

- Em chỉ đùa thôi, nhưng anh cũng không cần phải chiếu cố em. Cứ xem em như những nhân viên bình thường khác là được rồi.

- Anh biết rồi, thế khi nào em mới bắt đầu đi làm đây? Fu Xin Bo đột nhiên hỏi.

- Anh cho em một tuần được không? Cô hỏi, "em muốn tận hưởng một tuần được rãnh rỗi trước khi phải bận tối mặt".

- Được thôi. Fu Xin Bo thoả hiệp "có đối tác muốn gặp, anh cúp máy đây" nghe tiếng gõ cửa thì liền muốn tắt máy.

- Vâng! Anh tiếp tục làm đi, em cũng phải đi nấu cơm đây.

  Nói xong liền đi vào phòng tắm rửa, thay đồ sau đó bước xuống bếp. Mở tủ lạnh ra lấy những thứ mình cần rồi bắt đầu xào xào nấu nấu.

  Hôm nay Park Jiyeon về sớm hơn mọi ngày, nhìn thấy cô hì hục trong bếp thì không hiểu sao chân cứ như bị đóng đinh tại chỗ. Hình ảnh này khiến Park Jiyeon nhớ lại những ngày tháng trước đây, những ngày mình còn đứng lấp ló bên một góc bếp lén nhìn cô nấu ăn. Cảm giác thật quen thuộc biết bao nhưng tình cảnh hiện giờ cũng đã không còn được như trước nữa rồi.

  - Ách! Lúc Park Hyomin vô tình xoay người lại, thấy bóng dáng Park Jiyeon thình lình đứng đó chăm chú nhìn thì không khỏi giật mình.

  - Em chỉ vừa về tới, thấy hiếu kỳ nên dừng lại xem một chút thôi. Park Jiyeon nhàn nhạt nói. "nấu cơm sao?"

  - Ừm. Cô ậm ừ trả lời.

  Park Jiyeon thôi không nhìn nữa, thong thả đi lên phòng. Bước vào phòng liền lấy quần áo muốn đi tắm. Tuần tự cởi bỏ từng mảnh vải trên người xuống. Đến khi toàn thân không còn gì che chắn liền lộ ra một thân thể tuyệt mỹ trong tấm gương lớn, Park Jiyeon nhìn chằm chằm vào vết thương hõm sâu ở vai mình, đôi mắt hẹp dài liền nổi lên tia phức tạp...

Tắm rửa xong xuôi liền bước xuống phòng khách mở tivi, ngồi đợi người trong bếp làm cơm.

  - Tôi xong rồi. Chật vật mãi trong bếp cuối cùng cô cũng đã nấu xong hết thảy.

Ngồi trước bàn ăn, Park Jiyeon đảo mắt nhìn toàn bộ những món ăn trên đó. Nhìn xong một lượt thì sắc mặt Park Jiyeon liền thay đổi. Trên bàn ăn món nào cũng đều có cần tây kèm theo, Park Hyomin rõ ràng biết cô ghét nhất là cần tây thế mà lại cố tình chơi cô như vậy. Thật sự rất khá.

- Sao thế? Park Hyomin cố tình làm vẻ khó hiểu hỏi, "không mau ăn đi" vừa nói xong tay liền gắp một miếng thịt có kẹp theo vài cọng ngò đưa lên miệng.


Sắc mặt Park Jiyeon tối đen, nhìn lấy cô chằm chằm.

- Không ăn à? Cô để ngoài mắt sắc mặt của Park Jiyeon, "nếu không ăn thì có thể nhịn, tôi không ép"

Lửa giận trong lòng như núi lửa muốn phun trào ra, hậm hực ngồi nhìn cô ăn.

Lúc Park Hyomin ăn xong rồi, chuẩn bị đứng lên dọn dẹp thì cơ thể đột ngột bị một lực đạo mạnh mẽ nâng lên. Lúc định hình được chuyện gì đang xảy ra thì liền tức giận hét lớn.

- PARK JIYEON, THẢ TÔI RA! Cơ thể bị Park Jiyeon bế xốc lên, cô vùng vẫy muốn thoát ra.

Park Jiyeon nhếch mép cười, hai tay ôm lấy cô bước nhanh lên lầu "đã ăn no rồi chứ? Hiện tại đến lượt em, em rất đói đấy"

  - Tôi không muốn, buông...á. Park Hyomin nghe nói như vậy liền hốt hoảng, ra sức chống cự. Nhưng vừa vào đến phòng, cơ thể liền bị Park Jiyeon thả rơi tự do xuống giường.

  - Cô đói đúng không? Tôi..tôi sẽ đi nấu ngay cho cô. Park Hyomin thấy Park Jiyeon điệu bộ muốn cởi áo liền gấp gáp nói.

  - Đã muộn rồi. Vẫn tiếp tục hành động của mình, nhìn cô lắc đầu nói.

  Park Hyomin vô thức lùi dần về phía thành giường. Park Jiyeon hiện đang loã thể, từ từ tiến sát đến chỗ cô.

  - Á! Buông ra...sắc lang. Đột ngột bị Park Jiyeon đè dưới thân, Park Hyomin run rẩy nhắm chặt mắt lại, tay chân vùng vẫy kháng cự nhưng vô ích.

Mạnh mẽ chiếm lấy cô, những ngày qua vì vết thương mà phải cố nhịn. Mặc dù vết thươmg cũng chưa lành hẳn nhưng hôm nay bị cô chơi khăm cho một vố như vậy liền tức giận mà phóng thích dục vọng đã bị kìm nén lâu ngày.

Đêm khuya thanh tĩnh, âm thanh trong phòng như khiến cho cảnh vật bên ngoài cũng cảm thấy ngại ngùng dùm hai người.

  ------------

  Buổi sáng hôm sau, giới showbiz lại tiếp tục bất ngờ trước tin "nhóm nhạc nam Highlight tuyên bố chính thức tan rã". Nguyên nhân là mỗi thành viên đều muốn tập trung vào sự nghiệp riêng của mình. Thông tin khiến cho nhiều người hâm mộ cảm thấy tiết nuối bởi sự hợp tan của nhóm nhạc nam tài năng của xứ sở kim chi này.

  Tin tức đó cũng đã khiến Park Hyomin chấn động không ít, cô luôn lo lắng cho tương lai của Junhyung. Cô biết rõ gia đình anh cũng rất giàu có, nếu không làm idol nữa thì anh cũng có thể thừa kế công ty của bố.

Hôm nay Do Seomi gọi cô cùng ra ngoài mua sắm, thật ra cô không có tâm trạng đi mua sắm nhưng thấy bạn thân cứ nài nỉ mãi thì cũng miễn cưỡng đáp ứng.

- Cậu đang có tâm trạng à? Thấy cô từ đầu đến cuối đều không cười nói như ngày thường liền kì lại hỏi.

- Hử, nào có. Cô bối rối nói, "cậu còn muốn mua gì nữa không?"

- Cậu thật sự không có gì à? Do Seomi vẫn còn nghi hoặc.

- Tớ ổn mà, thật đấy. Park Hyomin cười, tay đánh nhẹ vào vai Do Seomi.

- Còn đánh người được, chắc không sao thật rồi. Do Seomi cười ngốc nghếch nói. "Đi mua đồng hồ đi, đồng hồ của tớ lần trước vừa mới bị làm rớt bể rồi".

Lúc vừa bước vào cửa tiệm thì Park Hyomin như chết trân tại chỗ. Từ bên trong, một người đàn ông ăn mặc giản dị nhưng vẫn không giấu được vẻ đẹp cuốn hút đang muốn bước ra. Người đó sau khi nhìn thấy cô cũng đứng im bất động. Hai đôi mắt nhìn sâu vào đối phương, mang theo một nỗi lòng sâu sắc khó tả.

Do Seomi biết chuyện xảy ra giữa hai người họ nên cũng kiếm cớ tránh đi. "Tớ..tớ đột nhiên mắc vệ sinh quá, tớ đi một lát".

Lời nói của Do Seomi cũng thành công kéo hai người kia thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình.

Cô muốn quay lưng rời đi nhưng cổ tay đột ngột bị một bàn tay quen thuộc giữ lại. Hơi ấm từ bàn tay ấy thật khiến cô muốn khóc.

- Khoan đã. Yong Junhyung nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng nói.

"Tôi muốn nói chuyện với em"

- Chúng ta không có gì để nói hết, tôi bận rồi. Cô muốn rút tay lại

- Cho tôi mười lăm phút thôi. Junhyung vẫn một mực nắm chặt cổ tay cô, nhanh chóng lôi cô đến một chiếc ghế đá đặt gần đó.

End chap 27

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia