ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

 Chương 9. Là Long không phải trùng (hạ)

Cửa phòng lần thứ hai mở ra, Lưu Thuận đang ngồi trên băng ghế không tự chủ đỉnh thẳng sống lưng, không một tiếng bước chân, Long Ngạo Thiên bước ra từ chỗ bình phong.

Y tựa như không trông thấy chỉ thoáng nhìn lướt qua Lưu Thuận, lấy nước được nha hoàn bưng đến rửa mặt cùng tay, sau đó ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Lưu Thuận, tay phải hồn nhiên đặt lên đùi Lưu Thuận.

Lưu Thuận chỉ thấy toàn thân nổi cả da gà, đẩy tay Long Ngạo Thiên ra, sau đó nhích chân sang bên kia.

Long Ngạo Thiên im lặng nhìn Lưu Thuận, trong mắt hàm chứa sự hờn trách nhẹ, giống như chuyện Lưu Thuận không cho y sờ đùi là có lỗi với y vậy.

Không lâu sau khi nha hoàn bưng nước rời đi, thì cầm một thực hạp tiến vào, dưới sự ngầm đồng ý của Long Ngạo Thiên bắt đầu bày thức ăn.

Hai chén cháo trắng, trên bàn đầy các dĩa thức ăn khác nhau lớn cỡ lòng bàn tay, lúc Lưu Thuận tưởng chỉ có nhiêu đó, thì một nha hoàn khác lại tiến vào, nàng lấy ra năm sáu loại điểm tâm từ trong thực hạp, số lượng không nhiều lắm, nhưng nhìn thôi đã cảm thấy tinh xảo mỹ vị.

Do tối qua Lưu Thuận ăn khá nhiều nên giờ vẫn chưa đói bụng, nhưng khi nhìn một bàn này không kiềm được nuốt nước miếng một cái.

"Ăn." Long Ngạo Thiên cầm đũa ngà voi, Lưu Thuận hôm nay mới để ý, tay Long Ngạo Thiên cầm chiếc đũa là tay trái, tay phải lại đặt trên mặt bàn, cạnh đó là dĩa thịt chín nhỏ.

Lưu Thuận nhìn chằm chằm ống tay áo Long Ngạo Thiên, quả nhiên phía dưới y phục của y giật giật, cái thứ giống rắn nhưng chẳng phải rắn gì đó liền chui ra, bò đến ngón tay bên phải Long Ngạo Thiên, từ trong thân thể phân ra tứ chi cùng vây.

Lưu Thuận ngạc nhiên nhìn vật kia dùng đuôi quấn vật trang sức trên ngón tay Long Ngạo Thiên, bò lên cái dĩa trên bàn, bắt đầu ăn cơm.

Long Ngạo Thiên thấy Lưu Thuận có lòng hiếu kì với trùng, liền nghiêng người để hắn quan sát rõ hơn, còn nhắc nhở hắn, "Ăn cơm."

Không biết có phải là bởi vì ban ngày hay không, mà Lưu Thuận không cách nào làm càn như tối hôm qua, cầm đũa lên, rồi cảm thấy không tự nhiên mà đặt xuống: "Cô nương hôm qua đâu rồi?"

Long Ngạo Thiên gắp một khối sủi cảo lớp vỏ mỏng ánh nước vào chiếc dĩa trống trước mặt Lưu Thuận, "Ai?"

"Hôm qua cùng chúng ta ăn cơm chung." Nói xong Lưu Thuận liền mơ hồ thấy có điều gì không đúng, cái gì mà 'chúng ta' chứ!

Long Ngạo Thiên tâm tình vô cùng tốt, sáng sớm luyện công xong cảm giác buồn buồn trong lồng ngực hoàn toàn biến mất, Lưu Thuận còn chủ động nói chuyện với y, ưu nhã cắn một miếng bánh bao, trả lời: "Không phải cô nương."

"Sao không phải, chính là cô nương ngày hôm qua mặc tử y giống tiên nữ ấy!"

"Không phải cô nương mặc tử y."

Lưu thuận giận chẳng buồn nói nữa, người này căn bản thích giả ngu, hôm qua hắn uống say, nhưng trí nhớ còn chưa đến mức bị bóp méo, cô nương kia nói gì hắn còn nhớ rõ ràng, nhưng hắn lại không thể đánh Long Ngạo Thiên, bởi vì có đánh cũng đánh không lại, không thể làm gì khác hơn là giận dữ bưng chén cháo, hai ba hớp ăn sạch sẽ, lại không thèm động đến sủi cảo.

Long Ngạo Thiên không chút để tâm, điệu bộ y tao nhã ăn điểm tâm cùng chút thức ăn, thấy ngon sẽ gắp cho Lưu Thuận, không ngon thì bản thân cũng chỉ cắn một miếng rồi để xuống. Đột nhiên nhớ đến điều gì, Long Ngạo Thiên đáp, "Quy mặc tử y."

Nặng nề buông chén thuỷ tinh đựng cháo xuống, "Là cô nương kia, chính là Quy đó, sao nàng không tới dùng cơm?"

Nhãn thần Long Ngạo Thiên phức tạp nhìn Lưu Thuận, cũng không trả lời, nhìn tới khi Lưu Thuận có chút chột dạ, cũng không phải hắn thèm khát cô nương xinh đẹp nhà người ta nha, chỉ là không muốn một mình ngồi ăn sáng chung với Long Ngạo Thiên thôi!

Cũng không biết cô nương đó với yêu quái tóc trắng này có quan hệ gì, Lưu Thuận tự mình đoán đại khái rồi nói bừa, lắp bắp nói, "Không tìm nàng cũng được, những người khác..."

Nói còn chưa hết, đã bị Long Ngạo Thiên cắt ngang, Lưu Thuận sững sờ hỏi, "Cái gì?"

Long Ngạo Thiên lập lại lời nói vừa rồi lần nữa, "Quy không phải là cô nương."

Lưu Thuận mất thật lâu mới đem lời của Long Ngạo Thiên tiêu hóa hết, đôi môi lúng túng run rẩy, "Hắn... Hắn... là nhân yêu?"

Long Ngạo Thiên lắc đầu, dùng ánh mắt ý bảo Lưu Thuận ăn hết những món y gắp, Lưu Thuận còn chưa hoàn toàn trở lại bình thường cư nhiên làm theo.

"Quy là người, giỏi y thuật, trên núi có người bệnh, đều tìm y!"

Lưu Thuận ngơ ngác gật đầu, "Ngươi không gạt ta chứ?"

"Ở đây không ai nói dối." Long Ngạo Thiên ngữ khí bình thản giải thích, tiếp tục nói, "Chỉ có ngươi."

Long Ngạo Thiên còn nhớ Quy nói Lưu Thuận nói dối, rõ ràng đói bụng, hắn lại nói không đói.

Lưu Thuận không đem câu đánh giá về mình của Long Ngạo Thiên để trong lòng, hoàn toàn không biết bản thân trong lòng người Bàn Long điện đã nhiều thêm một cái danh hiệu 'kẻ nói dối'.

Nhân yêu kia...

Cẩn thận nghĩ kỹ một chút, hôm qua Quy cũng không nói hắn là nữ nhân, y phục cũng không nữ khí, động tác lại không có mấy phần thướt tha như các nha hoàn.

Thế nhưng thanh âm trong trẻo êm tai, tuyệt đối không giống nam nhân.

Trong lúc miên man suy nghĩ Lưu Thuận bất tri bất giác đem mấy món Long Ngạo Thiên gắp ăn sạch, mãi đến khi cảm thấy no căng mới lấy lại tinh thần.

"Ăn no?"

Lưu Thuận gật đầu, hiện tại hắn đã có thể thẳng thắn đối mặt với Long Ngạo Thiên.

Tên tóc trắng quái dị này luôn cho cảm giác ngây ngô, mặc dù lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của mình, nhưng thật sự không miễn cưỡng mình, đối với mình cũng vô cùng tốt.

"Ta mang ngươi đi dạo một chút."

Đề nghị này rất tốt, hết sức vừa lòng Lưu Thuận.

Cái chủ ý này chính là Hoàng Tiểu Quy đề ra.

Liên Tương hiện đang sa vào hâm mộ cùng ghen tị với Lưu Thuận, hoàn toàn mất giá trị lợi dụng, nên Ảnh Tử Sơn đành đi tìm Hoàng Tiểu Quy.

Hoàng Tiểu Quy tâm thất khiếu linh lung, lại hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, bản lĩnh quan sát lòng người so với người trong Bàn Long điện mạnh hơn, nàng biết Long Ngạo Thiên sáng sớm đã bắt đầu luyện công, còn đem phân nửa cây cối sau núi biến thành trọc đầu, cũng biết Ảnh Tử Sơn tìm nàng là muốn làm gì.

Nàng cũng không như dự đoán của Ảnh Tử Sơn nói cho Long Ngạo Thiên biết chuyện ngọn lửa trong lòng là ra sao, chỉ khuyên Điện hạ và Lưu Thuận sau khi cùng nhau ăn xong điểm tâm thì dạo quanh khắp nơi, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Nếu trò chuyện cùng hắn nhiều hơn, thì khoảng cách mong ước của Điện hạ được toại nguyện cũng không còn xa nữa."

Đối với Lưu Thuận bị ép buộc ở lại chỗ này mà nói, có thể đi dạo một chút sẽ khiến hắn có loại lỗi giác sắp đạt được 'tự do', hơn nữa còn có thể tạo ra sự giao lưu giữa hắn và Long Ngạo Thiên.

Loại chủ ý xấu xa như vậy, ngoại trừ Hoàng Tiểu Quy, những người khác trong Bàn Long điện làm sao nghĩ ra được.

⊂♥⊃

Bàn Long điện toạ lạc trên sườn núi Bàn Long, đi lên một chút nữa, diện tích khá rộng rãi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đại thụ trăm tuổi, bóng râm rợp mát, giữa mùa hè oi ả cũng không cảm thấy quá nóng bức.

Long Ngạo Thiên đi đằng trước, Lưu Thuận lẽo đẽo theo sau y, hai bên còn có một khoảng cách không thể tính là gần, tuyệt không giống chủ nhân dẫn khách nhân đến sân nhỏ nhà mình đi dạo, mà có chút biến thành... dẫn sủng vật.

Rốt cuộc người nào mới bị biến thành như vậy, Lưu Thuận âm thầm ở trong lòng rút ra kết luận.

Hai người đi rất chậm, Lưu Thuận tuỳ tiện nhìn cảnh vật hai bên, đôi khi sẽ khen ngợi thiên nhiên kết hợp đầy sáng tạo với sức người, những lúc đó Long Ngạo Thiên sẽ tận lực dừng một lúc để hắn ngắm đủ.

Một đường đi xuống cũng không gặp qua mấy người, Lưu Thuận còn đang kỳ quái, nơi này lớn như thế, sao lại không tới mấy người, nãy giờ hắn chỉ bắt gặp vài nha hoàn quét dọn? Thật lợi hại nha, quét dọn sạch sẽ đến vậy.

Hắn hoàn toàn không biết chính mình sớm bị đám người núp trong bóng tối thưởng thức một phen.

"Đó chính là nam nhân Điện hạ mang về."

"Xem ra thì cũng là người thường thôi."

"Đâu chỉ vậy, mới vừa rồi hắn ta thấy khối Bạch Ngọc Thạch trong hoa viên, đã ngoác mồm không khép được đấy. Đúng là bộ dạng chưa trải đời."

"Nghe nói kẻ đó là tên làm công trong quán trà cách chân núi không xa, được Điện hạ coi trọng, sau đó cường ngạnh bắt về đây."

"..."

"..."

"Điện hạ đang suy nghĩ cái gì, thực sự loại người thường như chúng ta có thể hiểu được."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info