ZingTruyen.Asia

Long Đích 'ba ba ba' [ đam mỹ]

Phần Không Tên 8

narusasu2303

Chương 8. Là Long không phải trùng (trung)

Sớm tinh mơ sau khi tỉnh dậy Ảnh Tử Sơn được thuộc hạ báo cáo, nói Điện hạ trời chưa sáng đã đến sau núi luyện công.

Ảnh Tử Sơn trầm tư trong chốc lát liền triển khinh công bay theo hướng tới hậu sơn.

Chỉ vừa tới phụ cận hậu sơn đã cảm giác được từng trận chưởng phong, rõ ràng mới vừa giữa hè, nhưng những chiếc lá xanh biếc trên cây đã rơi rụng đầy đất.

Cuối cùng cũng thấy được thân ảnh Điện hạ, Ảnh Tử Sơn nỗ lực phóng công lực ra ngoài, như vậy Điện hạ mới biết là hắn, sẽ không ngộ thương.

Mới sáng sớm chưởng phong của Điện hạ đã vô cùng sắc bén, thoạt nhìn giống như muốn đem tinh lực phát tiết hết ra ngoài, Ảnh Tử Sơn một hồi quan sát, biết suy đoán của mình là chính xác.

Nên làm sao cho tốt đây, mặc dù Ảnh Tử Sơn có kinh nghiệm nam nữ, thế nhưng miệng lưỡi lại không trôi chảy, không có biện pháp chỉ bảo Điện hạ.

Mà nói đến người có tài lẽo lự nhất trong Bàn Long điện, thì không thể không nhắc tới tên Liên Tương kia, khổ nỗi Liên Tương lại phản đối chuyện Điện hạ cùng Lưu Thuận, hôm qua còn ôm cứng mình khóc rống, Ảnh Tử Sơn bây giờ nghĩ tới y đã cảm thấy phiền phức.

Nhưng, vì Điện hạ....

Long Ngạo Thiên cảm giác khí tức Ảnh Tử Sơn rời khỏi, sau một lúc mới quay lại, còn xách theo Liên Tương.

Võ công Liên Tương khá yếu, không thể phóng nội lực ra ngoài được, sở dĩ Long Ngạo Thiên biết hắn tới, là bởi vì hắn đang bất mãn bị Ảnh Tử Sơn kẹp giữa nơi cánh tay, gào thét kháng nghị.

Long Ngạo Thiên thu công, ngẩng đầu nhìn thái dương, "Canh giờ."

"Qua giờ Dần rồi ạ." Ảnh Tử Sơn căn bản không để ý Liên Tương, xem hắn như không khí.

Liên Tương tức muốn hộc một búng máu, cả ngày hôm qua hắn không tài nào ngủ được, mãi đến ngày mới vừa lên mới có chút buồn ngủ, cái tên Ảnh Tử Sơn đầu gỗ này lại đột nhiên xông vào phòng hắn, chẳng nói chẳng rằng đem hắn vẫn còn mặc một tấm áo mỏng manh tha đi, Liên Tương chỉ biết há miệng hút gió, thật vất vả chờ Ảnh Tử Sơn dừng lại, Liên Tương mới phát hiện hắn cư nhiên bị mang tới rừng cây Điện hạ luyện công.

Võ công hắn ở Bàn Long điện chỉ tính vào bậc trung, một chưởng phong của Điện hạ quét tới, cũng đủ thổi bay hắn, xem xét mức độ đó hắn lại ở nơi luyện công của Điện hạ, đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết thì là cái gì?

"Thối thạch đầu muốn giết người cướp của à? Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, ta có lỗi với ngươi sao? Thiếu nợ ngươi chưa trả à? Ngủ với lão bà ngươi hay là chụp nón xanh cho ngươi? Ta rốt cuộc làm cái gì khiến ngươi hận ta như thế, chỉ mong sao ta chết quách cho xong, phải không? Đừng tưởng không nói lời nào là được!... Điện hạ, Điện hạ ngài mau tới làm chủ cho ta (nô tì)~!"

Long Ngạo Thiên không thích ầm ĩ, bình thường Liên Tương không ồn ào như thế, hiện tại hắn ngủ không đủ giấc, lại bị Ảnh Tử Sơn không nói hai lời bắt tới đây, tức đến nói năng lộn xộn.

Ảnh Tử Sơn nhẹ buông tay làm Liên Tương té cái bịch xuống đất, vừa vặn dập sóng mũi, đau tới hút khí lạnh.

Ảnh Tử Sơn nhìn cũng không nhìn hắn, trái lại hỏi Long Ngạo Thiên, "Điện hạ, đêm qua có gì khác thường không?"

Một câu đủ khiến Liên Tương quên mất "thâm cừu đại hận" bản thân, nhanh nhảu đứng dậy, khẩn trương chờ Long Ngạo Thiên trả lời.

Liên Tương chính là tuyệt đối không tán thành Điện hạ 'ba ba ba' với một tên nam nhân, huống hồ nam nhân kia muốn sắc không sắc, muốn phẩm không phẩm, thương tâm hơn là Điện hạ nhất định không nghe hắn.

Đêm qua lại càng nguy hiểm, Lưu Thuận bị chuốc rượu, say bất tỉnh nhân sự, Điện hạ nhất thời... chính là...kích động... vậy thực sự không có biện pháp vãn hồi luôn!

Long Ngạo Thiên nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, giơ tay phải của mình lên, giống như trả lời Ảnh Tử Sơn và Liên Tương, rồi cũng giống như tự nhủ: "Trùng cắn ta."

"Cái gì? Tại sao?" Liên Tương cơ hồ là đau lòng thốt lên.

Trùng cuối cùng là mang ý nghĩa như thế nào đối với Điện hạ, bọn họ không một ai không rõ ràng, đổi lại thành một kẻ khác nói trùng cắn Điện hạ, Liên Tương chỉ cười ha ha, thuận tiện kêu kẻ đó tự tát một cái cho tật nói láo, thế nhưng người nói là Điện hạ! Là Điện hạ đó!

Long Ngạo Thiên buông tay xuống, nhẹ lắc đầu, "Là lỗi của ta."

Sấm sét giữa trời quang! Điện hạ ngài rốt cuộc bị làm sao vậy, lại có thể để Thần Long hộ thể cắn ngài!

Kỳ quái, kể từ sau khi cái tên Lưu Thuận xuất hiện, Điện hạ rất lạ, thối thạch đầu lạ, Hoàng Tiểu Quy càng chưa bao giờ giống như hôm qua không hình tượng cười phá lên như thế, quỹ đạo Bàn Long điện tất cả tựa hồ đều chệch hướng, mà cũng chẳng biết hướng nào.

Sắc mặt Liên Tương toàn bộ xanh mét, theo thói quen bắt đầu cắn móng tay, Ảnh Tử Sơn tuy cũng khiếp sợ nhưng so với hắn khôi phục nhanh hơn.

Ảnh Tử Sơn tìm Liên Tương tới, là để chắc chắn suy đoán Điện hạ ngày hôm qua không được như ý, cho nên đem tính dục hoá thành tinh lực, cho nên sáng sớm mới có thể đại phát thần uy, e rằng trong lòng Điện hạ cũng không biết cái cảm giác nôn nóng ấy là từ đâu mà có.

Ảnh Tử Sơn tự cho là mình không am hiểu ăn nói, cho nên mới để Liên Tương giúp Điện hạ giải thích một chút, kết quả Liên Tương lại là người tiên phong hoảng loạn trước hết, sao còn trông mong vào hắn giáo dục Điện hạ.

Trùng đột nhiên từ ống tay áo Long Ngạo Thiên trườn ra, ở trên cổ tay Long Ngạo Thiên xoay một vòng, rồi vòng qua ngón út bên tay phải của y.

Liên Tương cơ hồ là toé lửa nhìn hai mắt đỏ bừng của trùng, "Không cho mi ăn cơm, để coi mi còn cắn ai!"

Trùng tựa hồ nghe hiểu những gì Liên Tương nói, bất mãn phát ra tiếng ngâm thật thấp.

"Không phải lỗi tại nó." Trùng nghe được Long Ngạo Thiên nói giúp mình, nịnh nọt quấn vài vòng trên ngón tay.

"Điện hạ, có cần chuẩn bị điểm tâm không ạ?"

Long Ngạo Thiên yêu thương vuốt đầu trùng, "Hắn tỉnh chưa?"

"Mới vừa dậy." Đừng hỏi Ảnh Tử Sơn thân tại hậu sơn, làm sao biết Lưu Thuận trong phòng ngủ Long Ngạo Thiên đã tỉnh, tất cả chuyện trên trên núi Bàn Long không cái nào hắn không biết.

Lưu Thuận sau khi uống xong chung trà, cả người tỉnh táo hẳn, lúc này cửa phòng mở ra, đi vào là hai người nha hoàn mỹ nữ, một người bưng nước, một người cầm khăn.

Hai người cười khanh khách, tò mò đối với Lưu Thuận không rời mắt, Lưu Thuận bị các nàng nhìn tới ngượng ngùng.

"Này, cái này là để ta dùng sao?" Hai vị mỹ nữ liếc nhìn nhau, vẫn cười không lên tiếng.

Các nàng không nói lời nào, cũng không thể để các nàng nhìn hắn hoài được, Lưu Thuận đơn giản bỏ qua, lấy nước ấm trong chậu rửa mặt, thì lập tức có khăn dâng lên, hắn nói cám ơn nhận lấy.

Rửa mặt xong, lại không biết hai vị mỹ nữ biến đâu ra một bàn chải nhỏ, Lưu Thuận nhìn một cái cũng biết là dùng để làm gì, thấm chút điền thất phấn lên răng, một ly nước ấm lại được dâng lên, Lưu Thuận cũng không khách khí, nhận lấy súc miệng.

Chờ mọi thứ giải quyết xong, hai vị mỹ nữ cứ thế không nói một lời lui xuống, ngay cả cơ hội hỏi tên các nàng cũng không có.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia