ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

 Chương 7. Là Long không phải trùng (thượng)

Lưu Thuận say, say đến bất tỉnh nhân sự, thị nữ giúp hắn lau mình thay quần áo hắn cũng không tỉnh lại.

Đêm đã khuya, bình thường giờ này Long Ngạo Thiên sớm đã đi ngủ, sau khi người hầu giúp y thoát quần áo, y cũng lên giường.

Giường rất lớn, y và Lưu Thuận có chiếm hơn phân nữa thì vẫn dư giả, nhớ tới lời dặn "Không thể ép buộc" của Quy trước khi đi.

Nghiêng mình nhìn sang người ngoác cả miệng trong khi ngủ, tư thế quái dị.

Tại sao hắn không muốn chứ?

Long Ngạo Thiên võ công cao cường, thính giác và thị giác tốt hơn so với người thường, dù cho tắt đèn, y cũng có thể nhìn Lưu Thuận rõ ràng trong bóng đêm, còn nghe thấy tiếng nói chuyện trên hành lang.

"Cái tên gì đó đó hả? Sao các ngươi có thể để hắn ngủ cùng điện hạ!" là Liên Tương.

Hắn đang nói chuyện với Ảnh Tử Sơn, nhưng Ảnh Tử Sơn võ công cao hơn hắn nhiều, nhưng có tránh ở xa như vậy thì Long Ngạo Thiên vẫn nghe được.

"Đuổi đi đi! Chuyện như vậy sao có thể dung túng điện hạ, điện hạ y, y căn bản không biết gì hết!"

"Nghe Tiểu Quy nói ta đã không chịu nổi, huống chi điện hạ!"

"Ô ô ô~.... Là lỗi tại ta, để điện hạ thấy được chuyện như vậy, là ta làm hư điện hạ...."

"Cái gì! Đêm đó ngươi cũng có mặt? Vậy sao ngươi không nhắc ta!"

"Hu hu...Điện hạ của ta...Ô~~~..."

Long Ngạo Thiên nhìn gương mặt say ngủ của Lưu Thuận không chớp mắt, còn lấy ống tay áo lau nước miếng giúp hắn.

Lưu Thuận khẽ lầm bầm rồi trở mình sang phía Long Ngạo Thiên, cái tay vừa vặn đáp xuống vai Long Ngạo Thiên.

Thanh âm của Liên Tương đã biến mất, chắc là đã bị Tử Sơn lôi đi.

Long Ngạo Thiên không rõ sao Liên Tương lại khóc, có rất nhiều chuyện Long Ngạo THiên luôn luôn không hiểu, Tử Sơn, Liên Tương còn có những người khác ai cũng sẽ không giải thích cho mình nghe.

Y sớm đã thành thói quen, cũng không hứng thú hỏi nữa.

Thế nhưng cũng có nhiều chuyện Long Ngạo Thiên hiểu, y biết mình thích luyện võ tu tâm pháp, biết Quy và những người khác mặc dù thân mật cùng mình, nhưng cũng thân mật cùng những người khác... Chỉ có trùng trong ngực là chưa từng xa mình.

Long Ngạo Thiên nắm lấy tay Lưu Thuận, sau đó đặt ở ngang hông mình, nhẹ nâng tay phải, trùng từ trong tay áo chui ra, uốn éo trên chiếc nhẫn ở ngón tay phải Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên yên lặng đối mặt với trùng, rồi mới đem tay phải đặt trên cái cổ lộ ra bên ngoài của Lưu Thuận, trùng giống như là lưỡng lự, ngọ ngoạy trên ngón tay Long Ngạo Thiên mấy vòng, lúc sau mới chậm chạp, thăm dò tách khỏi Long Ngạo Thiên, trườn lên cổ Lưu Thuận, sau đó chui vào trong vạt áo Lưu Thuận không thấy nữa.

Khoé môi Long Ngạo Thiên nhẹ cong, nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn, đối với cuộc đời Long Ngạo Thiên mà nói cũng là lần đầu tiên.

Long Ngạo Thiên hiểu Lưu Thuận là của mình, trùng cũng nghĩ như thế, hắn cũng sẽ hiểu như vậy.

Tay phải Long Ngạo Thiên mò đến nơi yêu thích nhất, trên cái mông tròn xinh xắn của Lưu Thuận, hơi chút dùng lực, Lưu Thuận liền ưm ưm vài tiếng rồi rút vào lòng Long Ngạo Thiên, hai người dính lại một chỗ.

Toàn thân Lưu Thuận bị men rượu hun lên nóng bức, vừa tiếp xúc với nhiệt độ hơi thấp của Long Ngạo Thiên, tay chân lập tức quấn hết lên đó.

Long Ngạo Thiên cũng mặc hắn quấn, lại dùng móng tay ngón trỏ chọt chọt mặt Lưu Thuận.

"Tại sao không muốn?" Hỏi nhỏ, sau khi hỏi xong thì địa phương nào đó trong ngực có chút buồn bực, y tiếp tục chọt chọt mặt Lưu Thuận, "Tại sao không muốn?"

Bây giờ Lưu Thuận quấn lấy mình không buông, chứng tỏ Lưu Thuận cũng thích ở cùng mình, vậy tại sao không muốn làm chuyện 'ba ba'?

Sao chuyện kia lại là thoải mái muốn chết, từ sau khi thấy Liên Tương làm, Long Ngạo Thiên vẫn đều thắc mắc trong đầu.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Thuận, Long Ngạo Thiên liền biết mình muốn cùng hắn thân mật, so với Quy còn phải thân mật hơn, muốn cùng hắn cùng nhau thoải mái muốn chết.

"Tại sao ngươi không muốn?"

Lưu Thuận ngủ vốn không yên ổn, Long Ngạo Thiên lại còn lấy móng tay chọt hắn, bất mãn rầm rì, dúi đầu vào trong ngực Long Ngạo Thiên, vẫn còn thấy khó chịu, ngóc mũi lên, hít lấy mùi hương mát lạnh từ Long Ngạo Thiên, nhưng hơi thở hắn nóng rực xuyên qua áo ngủ đơn bạc, phả vào da thịt Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên cảm thấy ngực khó chịu nói không rõ, rầu rĩ trong lòng không tan, hai loại cảm giác chưa bao giờ có khiến hô hấp Long Ngạo Thiên dồn dập, tim cũng đập nhanh hơn thường ngày.

Dựa sát vào vai Lưu Thuận, Long Ngạo Thiên lẩm bẩm hỏi, "Ngươi nguyện ý không? Nguyện ý không?"

Lưu Thuận cảm thấy bên tai có tạp âm không ngừng quấy nhiễu, nhưng nội dung là gì thì không thể lọt vào đại não hỗn độn của hắn.

Bầu không khí câm lặng, làm cho Long Ngạo Thiên không kiềm chế được bản thân, dùng sức bóp mông Lưu Thuận, làm hắn đau mà 'ừm' một tiếng.

"Nguyện ý? Nguyện ý tất cả cùng ta?" Vừa hỏi, tay phải đã trượt vào quần Lưu Thuận, loại cảm xúc như muốn đem tay hút lấy này quả nhiên cách một lớp vải là không thể so sánh được.

Long Ngạo Thiên hít sâu mùi vị trên người Lưu Thuận, lực đạo trên tay có phần mất kiểm soát, trước tiên ở trên da thịt vuốt ve, tiếp theo đi tới khe sâu giữa hai cánh mông.

Ngón tay truyền tới đau đớn, Long Ngạo Thiên nhíu mày, lần này so với trước kia còn sâu hơn.

Rút tay từ trong quần Lưu Thuận ra, giơ lên, chỉ thấy trùng cắn lấy ngón tay giữa không nhả.

"Trùng nghĩ hắn, không muốn?"

Trùng dùng cái đuôi cuốn lấy ngón tay của Long Ngạo Thiên, rồi mới buông lỏng miệng, theo tay Long Ngạo Thiên bò lại vào trong tay áo của y, không ra nữa. Ngón giữa bị nó cắn lưu lại hai dấu răng thật nhỏ, lấy mắt thường cũng nhìn thấy được chổ đó đang nhanh chóng sưng lên.

Long Ngạo Thiên nhìn ngón giữa mình không ngừng sưng ngứa, chợt thở dài, sau đó dùng ngón tay nặn, đem độc trong đó tống ra ngoài, máu tím chảy ra.

Đến tận khi máu thành màu đỏ tươi, Long Ngạo Thiên nhìn Lưu Thuận chảy nước miếng trên ngực mình, đem tay đưa tới, để móng tay thật dài, làm cho Lưu Thuận ngậm đầu ngón tay ngón giữa.

Lưu Thuận trong giấc mộng vô ý thức khép miệng lại, còn mút mấy cái liền, chắc là cảm thấy mùi không tốt, lại đem ngón tay của Long Ngạo Thiên phun ra.

Long Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn nước bọt Lưu Thuận dính ở ngón tay, dưới ánh trăng hơi bóng loáng, lại một lần nữa cau mày.

Đói.

Nhất định là như vậy, bằng không thì sao hắn lại đột nhiên cảm thấy ngón tay của mình ăn rất ngon chứ.

Ngón tay là không thể ăn mà.

Suy nghĩ như thế, đem ngón giữa lau hai cái trên người Lưu Thuận, sau đó ôm Lưu Thuận nhắm mắt lại. Ngủ.

Ngày còn chưa sáng hẳn Lưu Thuận đã thức dậy, lần đầu say rượu, làm đầu hắn đau như sắp phát nổ.

Cổ họng cũng khô quắt, con mắt dính ghèn, không thể lập tức mở ra.

Mơ hồ nằm úp sấp trên giường ngồi dậy, thấy ấm trà trên bàn, Lưu Thuận bước đi lảo đảo lắc lư đi tới, khi đem trà uống hết mới phát hiện là trà vẫn còn nóng.

Nghi hoặc nhìn chén trà, lại nhìn chung quanh một chút, cuối cùng cũng nhớ lại bản thân bây giờ đang ở chốn nào.

Ở trong ổ yêu quái, mở mắt ra mà có thể uống được trà ấm thì tuyệt đối không có gì kỳ quái hết.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info