ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 5. Không phải chỗ người thường ở (trung).

Trời đã sẫm tối, Lưu Thuận từng lén trốn ra ngoài một lần, dẫu sao không ai nguyện ý chờ chết, thế mà ngay cả cái hành lang thật dài kia hắn còn chưa đi hết, chớp mắt một cái, đã bị người ta xách lên, sau đó bay lên, còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra liền bị ném trở về phòng.

Lưu Thuận ôm đầu gối lui vào góc giường, hắn cố nén không cho nước mắt chảy ra, đau thương nghẹn trong yết hầu.

Đây là chổ nào vậy, sao một chút cũng không giống nhà cho người ở...một chút xíu cũng không, ức hiếp người quá rồi...

Cơm trưa cùng cơm tối đều không ăn, gói thịt bò bà chủ cho để trong quần áo cũ, thời điểm bất tỉnh y phục bị đổi, thịt cũng không biết rơi ở nơi nào.

Đói~... Quần áo mới cũng không thể đem thành cơm... Đói~~...

Cửa phòng mở ra, Lưu Thuận lập tức vểnh tai, nhưng nửa ngày không nghe được tiếng bước chân, len lén ngẩng đầu.

Á! Long Ngạo Thiên đã ngồi trên ghế nhìn Lưu Thuận, còn có ba cô nương xinh đẹp như thiên tiên đang dọn thức ăn lên bàn, động tác không tạo một chút âm thanh.

Đám yêu quái này, ngay cả bước đi cũng không gây tiếng động!

Long Ngạo Thiên mới vừa tắm xong, dưới ánh đèn mái tóc trắng dài ẩm ướt nói không hết có bao nhiêu huyền ảo, gương mặt vốn tái nhợt bị hơi nước xông lên có chút phiếm hồng, đôi mắt xanh nhạt tựa như ngọc thạch thượng hạng, vừa xinh đẹp lại nhu hòa.

"Ăn cơm!"

Cơ hồ là trong tích tắc, cái bụng đói meo của Lưu Thuận phát ra tiếng 'rột rột rột rột'.

Mặt Lưu Thuận ửng đỏ, nhưng quật cường xoay người đưa lưng về phía Long Ngạo Thiên và một bàn mỹ thực, "Không ăn!"

"Tại sao?" Thanh âm của Long Ngạo Thiên tràn ngập nghi hoặc, "Đói, phải ăn cơm!"

"Không đói!" Sau khi ăn xong ngươi muốn ép ta làm chuyện kia chứ gì, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, đạo lý này Lưu Thuận vẫn còn hiểu được.

"Truyền Quy."

Ba nha đầu nhẹ giọng vâng một tiếng, sau đó cầm hộp đựng thức ăn lui ra ngoài.

Lúc này Lưu Thuận quay đầu lại, cảnh giác nhìn Long Ngạo Thiên, một mình ở chung với yêu quái, không nên đưa lưng về phía nó thì tốt hơn.

Chỉ chốc lát sau cánh cửa lần thứ hai được đẩy ra, người tới lần này có tiếng bước chân.

Lưu Thuận tưởng rằng Long Ngạo Thiên muốn tìm người đến hành hạ mình, ai ngờ tới lại là vị mỹ nữ thiên tiên như vậy, nữ nhân này so với ba người nha hoàn mang thức ăn lên trước đó, lại đẹp hơn một bậc.

Vẻ đẹp của nàng chính là hấp dẫn ở khí chất, cho dù một thân xiêm y mộc mạc, trên đầu cũng chỉ gài một cây trâm bằng gỗ, thế nhưng nàng chỉ bước đi thôi cũng đã khiến Lưu Thuận nhìn đến thất thần.

'ọt ọt ─' mặt Lưu Thuận đỏ bừng, xấu hổ hận không thể đem mình chôn luôn.

Nữ nhân khẽ cười ra tiếng, hơi hé môi, trông càng thêm rực rỡ, giọng nói cũng đặc biệt trong trẻo êm tai.

Nàng ngồi xuống bên trái Long Ngạo Thiên, "Điện hạ gọi ta đến có chuyện gì sao?"

"Ngã bệnh." Long Ngạo Thiên tựa hồ khá phiền não.

"Sao?" Ánh mắt nữ nhân chuyển tới trên người Lưu Thuận, lại chuyển chuyển, "Buổi chiều ta đã chẩn bệnh, chẳng qua là huyết mạch hắn không thông nên tạm thời hôn mê, không có bệnh nào khác nữa."

"Nói không đói bụng." Cái bụng đã kêu thành như vậy, còn không cảm thấy đói, nhất định là sinh bệnh.

Nữ nhân cười, "Hắn nói dối thôi, bất quá ta có thể hiểu tại sao hắn không ăn cơm."

Long Ngạo Thiên gật đầu một cái, quả nhiên là ngã bệnh, Quy là đại phu, Quy biết phải chữa bệnh cho hắn như thế nào.

Nữ nhân đứng dậy bước tới chỗ Lưu Thuận, Lưu Thuận mặc dù bị vẻ đẹp của nàng cuốn hút, nhưng còn không quên bản thân đang ở nơi nào. Mọi thứ ở nơi chổ này đều cực kì quái dị, chắc là hang ổ của đám yêu quái, cả mỹ nữ này cũng là do yêu quái hoá thành.

Nàng ngồi xuống bên mép giường, vẫn chăm chú nhìn Lưu Thuận không ngừng lui vào sát tường, mỉm cười nói, "Đừng sợ, chúng ta không phải là bọn trộm cướp, không làm chuyện xấu."

"Thả ta ra..."

Nữ nhân lắc đầu, "Cái này không thể."

"Các ngươi chính là bọn cướp!" Lưu Thuận cảm thấy ủy khuất, hốc mắt phiếm hồng, hắn thật sự bị dọa, không nhịn được, hắn muốn khóc.

"Biết đây là đâu không?"

Lưu Thuận cúi đầu không muốn để người ta thấy mặt mình, cũng không trả lời.

"Điện hạ chúng ta là Minh chủ võ lâm mới nhậm chức, cũng không phải tà ma ngoại đạo, ngươi không cần sợ, không ai đe doạ tính mạng của ngươi, không thả ngươi đi, là có chuyện muốn cầu ngươi."

Thanh âm nữ nhân mềm mỏng, tốc độ chậm rãi, giống như dỗ tiểu hài tử đi ngủ, khiến Lưu Thuận dần an tâm.

"Ngươi cũng thấy bộ dáng điện hạ chúng ta rồi đấy, nhưng ngài ấy không phải là yêu quái, cũng không luyện tà công gì đó, chẳng qua là trời sinh dáng dấp đã như thế."

Lưu Thuận ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nữ nhân, rồi lại nhìn Long Ngạo Thiên vẫn ngồi ở trên ghế.

Trời sinh lớn lên đã thế, vậy... vậy... vậy là ăn không ít khổ rồi đi....

Nữ nhân tiếp tục nói, "Nơi đây là rừng sâu núi thẳm cách xa trần thế, điện hạ là chủ nhân nơi này, ai cũng không nghĩ tới chuyện phải dạy ngài đạo xử sự làm người. Chờ tới khi mọi người phát hiện, điện hạ đã dưỡng thành tính cách lạnh lùng, mà ngươi là người đầu tiên khiến điện hạ nảy sinh hứng thú. Yên tâm, chúng ta không phải là ma đầu lấy việc hành hạ người làm thú vui, chỉ muốn mời ngươi lưu lại, bồi điện hạ chúng ta. Còn quan hệ ngươi với điện hạ... Ta đảm bảo, ngươi không muốn điện hạ tuyệt không động ngươi, bất quá nếu như ngươi nguyện ý, trên dưới Bàn Long điện không ai dám nói một câu khó nghe."

"... Khi nào ta có thể về?" Lưu Thuận căn bản không quan tâm người khác sẽ nói cái gì, hắn không thích chỗ kỳ quái này, muốn trở lại thôn nhỏ, trở lại quán trà cũ tiếp tục làm chân chạy vặt là đủ rồi.

"Chỉ cần điện hạ cho phép, ngươi lúc nào cũng có thể rời đi, còn có thể nhận được một khoảng bồi thường hậu hỉnh."

Lưu Thuận lắc đầu, hắn không cần bồi thường gì hết, "Vậy, phải khi nào..."

Nữ nhân lắc đầu.

Lưu Thuận rũ mắt xuống, con ngươi vòng tới vòng lui, nhìn như đang giãy dụa.

"Vậy nếu ta không nguyện ở lại đây, chỉ muốn đi thì sao?"

Nữ nhân bất đắc dĩ cười, khẩu khí lại hết sức chắc chắn, "Ngươi không thể đi."

Đầu Lưu Thuận càng cúi thấp, một cổ nhiệt lưu từ trong mắt trào ra, hắn thấy chán nản sự vô năng của bản thân khi không làm được gì, còn có không cam lòng.

Hắn là người thường, không có tiền không có quyền không có thế, trước thế lực mạnh hơn mình, cũng chỉ có thể khuất phục thôi sao?

"Các ngươi... Khi dễ người..."

Một đôi tay ôn nhu đặt trên đầu, nhẹ nhàng xoa đầu hắn, "Cứ từ từ suy nghĩ, ăn cơm trước đi, để bụng đói, chuyện có thể nghĩ thông suốt cũng không thể nghĩ ra."

Bụng lại 'ọt ọt' kêu, lần này Lưu Thuận không còn cảm thấy khó chịu, hắn ngoan ngoãn từ trên giường leo xuống, đến bên cạnh bàn ngồi xuống.

Long Ngạo Thiên tựa như không nghe thấy cuộc nói chuyện của nữ nhân và Lưu Thuận, thấy Lưu Thuận tới dùng cơm, sắc mặt thả lỏng rất nhiều.

Nữ nhân ngồi xuống bên trái Long Ngạo Thiên, "Ta vẫn chưa ăn, xin phép cho ta ngồi đây ăn chực một bữa nha~."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info