ZingTruyen.Info

Long Đích 'ba ba ba' [ đam mỹ]

Phần Không Tên 29

narusasu2303

Chương 29. Ca ca đáng sợ (hạ)

"Ngươi ở đâu.... Cùng ca ca trở về...."

Liên Tương quay đầu nghi hoặc nhìn Ảnh Tử Sơn, "Không phải ngươi nói người Thất Tội giáo đang kẹt trong Hắc Lâm không ra được sao? Vậy tên này là ai?"

Ảnh Tử Sơn không trả lời.

Thám tử vừa báo lại, người Thất Tội giáo cưỡng ép lên núi, quả nhiên dẫn đầu là Thích Kháng Đạo, Ảnh Tử Sơn lòng tràn đầy chờ mong muốn cùng tà giáo giáo chủ đả thương thuộc hạ ' Luận bàn một chút', vậy mà Thích Kháng Đạo đơn giản chỉ dùng một chiêu Thiên lý truyền âm, Ảnh Tử Sơn liền biết nội lực của hắn thua người ta một đoạn lớn, đương nhiên sắc mặt không tốt rồi.

Tuy Long Ngạo Thiên yêu thích luyện công, cũng sẽ không nảy sinh tâm đối đầu với cao thủ, huống hồ y hiện tại tâm tình khoái trá, lại càng không để tâm.

"Người này là ai?"

Ảnh Tử Sơn cứng nhắc nói, "Được xác nhận là tân nhậm giáo chủ Thất Tội giáo – Thích Kháng Đạo."

Thanh âm Thích Kháng Đạo không ngừng từ xa xôi vọng đến, giọng nói lúc xa lúc gần, đôi khi từ chổ rất xa mà đến, có lúc tực như gần sát bên tai.

"... Tiểu Lục... Cùng ca ca về nhà.... Mang ngươi về nhà...."

Long Ngạo Thiên lại hỏi, "Hắn muốn tìm ai?"

Ảnh Tử Sơn cùng Liên Tương liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên vừa rồi Điện hạ không nghe vào.

"Thân phận thật sự của Lưu Thuận là Lục đệ của Thích Kháng Đạo, tên thật là thích phượng mặc, lần này Thích Kháng Đạo đến có lẽ chính là vì dẫn hắn đi..."

Lời vừa dứt, Liên Tương chỉ kịp thấy một bóng người màu trắng xẹt qua, tiếp theo liền nghe tiếng bình phong trong phòng ngủ bị đá ngã, phát ra tiếng vang cực lớn.

Lưu Thuận ngủ rất không an ổn, nhưng lại không muốn tỉnh, hắn có thể cảm giác được đau đớn đang tản ra khắp cơ thể, bụng đói cồn cào, dù vậy hắn vẫn gắt gao nhắm mắt lại.

Song, sau khi nghe giọng nói như đoạt hồn, hắn liền bừng tỉnh.

Là nhị ca! Lưu Thuận muốn ngồi dậy, cơ thể mới vừa chống lên lại ngã về giườngm nhịn đau nhìn hai bên một chút, mới phát hiện không thấy Long Ngạo Thiên đâu.

Tiếng gọi của huynh ấy chợt xa chợt gần, tỉ mỉ có thể nghe được hưng phấn bao hàm trong đó....

Ở đâu...y ở đâu....

Cắn răng ép buộc chân rời giường, một động tác đơn giản như vậy cũng làm Lưu Thuận mất hết khí lực.

Bình phong bỗng nhiên bị đá ngã, phát ra tiếng động rất lớn, Long Ngạo Thiên đứng đó, trong ánh mắt tựa hồ chất chứa....sợ hãi.

Long Ngạo Thiên trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiền Lưu Thuận thấy y có vẻ mặt này, tiếp đó y vọt người tới, một tay ôm lấy Lưu Thuận.

Hắn trong ngực mình, không có bị người khác cướp đi.

Nghĩ như vậy nhưng Long Ngạo Thiên vẫn không thể bình ổn xao động trong thân thể, ý thức được có người đến cướp Lưu Thuận đi, chỉ thế thôi đã khiến Long Ngạo Thiên không chịu đựng được.

Ôm chặt hắn, ôm chặt lấy hắn....

Lưu Thuận run rẩy nân hai tay, đầu tiên là đặt ở trên cánh tay của Long Ngạo Thiên, tưởng Lưu Thuận muốn đẩy mình ra, cánh tay Long Ngạo Thiên càng thêm thu chặt.

Ai ngờ Lưu Thuận lại nắm lấy tay áo y, đầu tựa vào ngực Long Ngạo Thiên, khàn giọng nói, "Ngươi đi đâu..."

"Y muốn tới bắt ta.... Ngươi phải chịu trách nhiệm.... Nghìn vạn lần không thể để y tìm được ta nha..."

Tay của Long Ngạo Thiên ôm Lưu Thuận hơi thả lỏng, lần này đổi lại là Lưu Thuận nắm chặt Long Ngạo Thiên không thả, "Ngươi đều đem ta như vậy! Không được buông tay đâu đấy!"

Vòng tay trên người Lưu Thuận một lần nữa thít lại, dùng sức như muốn đem hắn siết chết, Lưu Thuận không hề giãy dụa, tựa hồ chỉ có được ôm như vậy, hắn mới có thể dẹp yên bất an trong lòng.

Tóc dài trắng muốt rũ xuống đầu vai Long Ngạo Thiên, rơi vào bàn tay nắm tay áo Long Ngạo Thiên của Lưu Thuận, che khuất biểu tình lúc này của hai người.

Lời nói rất khẽ, lại kiên định vô cùng khiến thần kinh Lưu Thuận thả lỏng.

"Ngươi là của ta."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info