ZingTruyen.Com

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 24. Tâm không cam cũng phải nguyện (hạ)

Đúng vậy, hắn đã quên! Hắn cư nhiên lại quên trên người Long Ngạo Thiên còn có một con rồng chỉ biết lẻn lên người hắn!

Long Ngạo Thiên bất mãn Lưu Thuận kéo ngón tay y ra khỏi miệng, tiếp tục vói vào trong miệng Lưu Thuận, lúc này Lưu Thuận lại sống chết kháng cự, tay không đủ sức, thì liền lắc đầu ngoày ngoạy, bây giờ ngay cả cằm hắn Long Ngạo Thiên cũng đừng mơ mà ăn được.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi..." Lưu Thuận quá khẩn trương, lấp bấp nói không rõ, ánh mắt Long Ngạo Thiên lạnh xuống, nhưng màu sắc con ngươi vẫn không thay đổi.

"Ngươi... Ngươi ngươi..."

Trùng dường như có cảm ứng từ trong tay áo bên phải Long Ngạo Thiên trườn ra ngoài, đôi mắt như rỉ máu tực hồ đang cười nhạo Lưu Thuận lẫm cẫm, sau đó lấy tốc độ Lưu Thuận không kịp phản ứng, bò lên tay Lưu Thuận, nháy mắt chui vào cổ áo của hắn, biến mất tăm.

Lưu Thuận thét toáng lên, ném cổ tay Long Ngạo Thiên sang một bên, lung tung lục lọi y phục của mình.

Cho dù không nhìn thấy, hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng trùng đang chuyển động trên người hắn, như đùa nghịch cọ xát qua đầu vú của hắn, lướt qua xương sườn, tiếp đó lại chạy trốn xuống hạ thân của Lưu Thuận.... Cũng không phải là mặt trước, mà là... Là luồng vào mặt sau....

Trong đầu xuất hiện hình ảnh khủng bố trùng từ nơi đó tiến vào trong người mình, Lưu Thuận đã hoàn toàn quên mất trước mắt còn có một người có thể cầu cứu.

Lưu Thuận bị doạ đến phát khóc, đỏ mặt, há miệng thở phì phò, xé rách y phục trên người, theo động tác xốc xếch của hắn bả vai cùng lồng ngực dần được phơi bày.

Long Ngạo Thiên mặc Lưu Thuận tự kéo xé y phục trên người, thậm chí còn cố ý đứng dậy để không làm ảnh hưởng quá trình thoát y của Lưu Thuận nữa cơ, đến khi nửa thân trên đã trần trụi nhưng Lưu Thuận vẫn còn liều mạng phấn đấu, Long Ngạo Thiên mới đè xuống lần nữa.

Lần này, y ngậm lấy hạt đậu đỏ trước ngực Lưu Thuận.

Không có bất kì dấu hiệu nào, áp Lưu Thuận đến không thở nổi.

Tay men theo y phục được hé mở trượt vào trong, đôi tay như bị làn da Lưu Thuận hút lấy, dính sát, lần tới bộ vị y thích nhất, đụng phải trùng đang đùa dai.

Trùng theo ngón tay trượt trở về trên người Long Ngạo Thiên, khi Lưu Thuận nhận thấy được điểm này, lại bất động như bị điểm huyệt, cứng ngắc mặc Long Ngạo Thiên trước ngực hắn bú mút như một đứa trẻ.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, Lưu Thuận dè dặt mở miệng, "Long Ngạo Thiên.... Long Ngạo Thiên..."

Miệng Long Ngạo Thiên không ngừng phát ra âm thanh, đầu vú lập tức truyền tới một trận tê dại.

"Ngươi..."

Long Ngạo Thiên không để ý tới yêu cầu của Lưu Thuận.

"Ngươi đứng lên... Van ngươi...."

Âm thanh Lưu Thuận rất nhẹ, giọng điệu thật sự quá mức đáng thương, Long Ngạo Thiên mới không cam lòng dừng lại.

Nhưng ngay khi Lưu Thuận mới thả lỏng được một chút, đầu vú bên kia lại bị Long Ngạo Thiên hút lấy.

"Ta..." Thao! "Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao!" Một câu vốn rất có khí thế nhưng đến miệng Lưu Thuận lại trở nên mềm nhũn.

Không dấu vết gập đầu gối, muốn Long Ngạo Thiên nhớ rõ cái gì gọi là "đau đớn của nam nhân".

Long Ngạo Thiên chuyên tâm cắn xé đầu vú đã hoàn toàn dựng đứng của Lưu Thuận, tựa hồ không hề phát hiện ra âm mưu của hắn.

Lưu Thuận ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh, cắn răng không rên một tiếng, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, dùng sức thúc vào phần nhô ra trong quần Long Ngạo Thiên ——

Long Ngạo Thiên lưu loát tránh thoát, còn thuận theo động tác của Lưu Thuận, đem quần của hắn cởi hơn phân nửa.

Lưu Thuận xù lông oa oa kêu to, giơ tay đấm vào bả vai Long Ngạo Thiên một cái, đáng tiếc nắm tay định hạ xuống, giữa đường liền ngừng lại.

Trùng đang nằm trên vai Long Ngạo Thiên nhe răng trợn mắt với Lưu Thuận....

Động tác Lưu Thuận dừng lại, nhưng Long Ngạo Thiên thì không, tay y trên thân trần trụi của Lưu Thuận lại sờ lại vuốt, dần dần tìm tòi xuống phía dưới.

Khi mỗi bên tay đều bị một bàn tay ấm áp khác bao bọc, Lưu Thuận cũng không rãnh để ý có kích thích đến trùng hay không, kinh hô một tiếng, vội vã cứu vớt tình thế, tiếc là đã muộn.

Tay Long Ngạo Thiên bao lấy phân thân, lại bị Lưu Thuận bắt lấy, tuy rằng da thịt tiếp xúc cận kề, thế nhưng Lưu Thuận gây trở ngại đến tầm nhìn quan sát phân thân của hắn với Long Ngạo Thiên, y bất mãn nhìn về phía hắn.

Ngữ điệu Lưu Thuận lại không khỏi run rẩy, hỏi, "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Làm gì? Long Ngạo Thiên cũng không biết mình muốn làm gì, cho nên không thể nào nói rõ với Lưu Thuận được, nãy giờ y làm đều là nghĩ muốn làm liền làm, tiếp theo phải làm gì nữa nhỉ....

Lưu Thuận nhìn đôi mắt Long Ngạo Thiên đang say đắm nhìn mình, bất giác liếm liếm khóe môi.

Nghĩ đến vừa rồi y quấy rối hai điểm trước ngực mình, liền bổ não đến cảm giác phân thân mình được Long Ngạo Thiên ngậm lấy.... Lưu Thuận không nhịn được nuốt nước miếng.

Á ∼∼, muốn chết quách đi cho rồi! Bây giờ đâu phải lúc nghĩ tới cái này! Chẳng may y lỡ cắn trúng một phát, không phải bản thân mình biến thành thái giám luôn sao!

"Không được cắn...." Đây không phải là mình nói, tuyệt đối không phải, mình không thể dễ dãi được, mục đích trước mắt là phải đem cái con rồng kia đuổi đi!

Long Ngạo Thiên suy nghĩ một lát, gật đầu.

"Vậy, vậy vậy ngươi đem đem đem trùng đi chỗ khác đi...."

"Không được." Long Ngạo Thiên không chút do dự cự tuyệt, tay nắm lấy Lưu Thuận khẽ buộc chặt.

"A a! Đừng mà, ngươi buông ra đi!"

Động tác lần này Long Ngạo Thiên không mạnh mẽ nữa, nhưng ngón tay lại khẽ di chuyển, khiến cho Lưu Thuận cảm thấy thống khổ không thôi.

"Đem trùng đi chổ khác!" Lưu Thuận dùng tia lý trí cuối cùng yêu cầu.

Long Ngạo Thiên lần này cũng phá lệ kiên trì, Lưu Thuận dùng hết sức ngăn chặn cái tay đang tác oai của y, chân dễ dàng bị Long Ngạo Thiên tách ra hai bên, lúc muốn khép lại thì đã không còn kịp.

Long Ngạo Thiên nắm lấy đầu gối hắn bẻ gập lại, Lưu Thuận thấp giọng kêu một tiếng, không dám tin nhìn Long Ngạo Thiên, rồi nhìn đầu gối mình một cái — phía trên là trùng.

"Không được lộn xộn." Long Ngạo Thiên nói với trùng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm bộ vị Lưu Thuận bị mình nắm lấy.

Đây là của ta, không được phép chống cự!

Long Ngạo Thiên cho rằng đem trùng đặt ở trên đầu gối Lưu Thuận, hạn chế hành động của nó đã là thỏa hiệp, Lưu Thuận còn không cho mình thoả thích sờ soạng thì thật quá đáng.

Tay trái hơi dùng lực đem hai tay Lưu Thuận đẩy ra, ngón tay phải ấn xuống một cái trên phân thân đã đứng thẳng, cơ thể Lưu Thuận không nén được lập tức run rẩy.

Đe doạ, đây tuyệt đối là đe dọa, Lưu Thuận ứa nước mắt nhìn tiểu Long đang kê đầu nằm trên đầu gối, nó một chút cũng không đang yêu gì hết, cuộn tròn thân thể ở trên đầu gối Lưu Thuận chơi đùa, thỉnh thoảng còn há to mồm khoe hàm răng nhỏ sắc bén với Lưu Thuận.

Lưu Thuận không thể khắc chế bản thân thôi để ý tới nó, thậm chí theo bản năng bổ não mình bị nó cắn trúng sẽ đau nhức như thế nào, thì nước mắt càng muốn tuôn trào ∼


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com