ZingTruyen.Info

Long Đích 'ba ba ba' [ đam mỹ]

Phần Không Tên 23

narusasu2303

Chương 23. Tâm không cam cũng phải nguyện (trung)

Điện hạ, ngài nhớ kỹ, bất kể như thế nào cũng không thể cưỡng ép, không thì cuối cùng bản thân Điện hạ sẽ phải hối hận.

Ừ, a, ưm, tùy tiện.... các loại đều không thể coi là thật, nhất định phải là hắn nói ra hai từ nguyện ý mới được.

Nhưng mà ̣như vầy∼ , có một loại người luôn luôn, so với nói càng thích dùng hành động để chứng minh hơn, chẳng hạn như....hôn∼.

Đây là hắn nguyện ý.

Với suy nghĩ như thế, con ngươi đạm sắc xinh đẹp của Long Ngạo Thiên càng ngập ý cười, lông mi thật dài như chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua sống mũi thẳng tắp của Lưu Thuận.

Chỉ là chút đụng chạm nho nhỏ lại khiến Lưu Thuận run lên, từ trong cơn mộng mị tỉnh dậy nhìn xem cái gì đang làm mình.

Nhưng thật không nghĩ đến, bản thân lại say mê.

Bàn tay nắm lấy vạt áo Long Ngạo Thiên chuyển thành ôm lấy thắt lưng y, đôi mắt luôn nhắm nghiền khẽ mở thành một đường kẻ, giữa mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy hai hạt châu lấp lánh màu xanh nhạt.

Đây là ánh mắt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp....cánh môi xúc động nhẹ nhàng hé mở, lộ ra đầu lưỡi hồng nhạt.

Hai tay Long Ngạo Thiên nâng lấy mặt Lưu Thuận, nhìn dáng vẻ hắn vì mình mà say mê, có gì đó trong nội tâm liền xung động, như muốn nổ tung.

Khát, rất khát....

Hung hăng bao phủ lấy môi Lưu Thuận, đầu lưỡi thô bạo đâm thẳng vào, hấp thu mật dịch bên trong, nhưng chỉ càng thêm khô khốc, muốn sâu hơn, sâu hơn nữa, đến tận linh hồn.

Lưu Thuận chưa quen cảm thấy hít thở không thông, hai tay túm lấy quần áo Long Ngạo Thiên kéo xé, nhưng đây bất quá chỉ là phí công.

Long Ngạo Thiên như con dã thú lên cơn đói cực độ, một khắc khi lệnh cấm được bãi bỏ, liền bị dục vọng phủ kín tứ chi bách hài, chi phối tinh thần lẫn thể xác.

Đầu lưỡi linh hoạt như rắn tàn sát bừa bãi trong miệng Lưu Thuận, còn như chưa thỏa mãn quét qua từng cái răng một, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại mất đi sức chống cự không ngừng dây dưa.

Cánh tay vốn nắm lấy Long Ngạo Thiên không còn khí lực trượt xuống, lúc này Long Ngạo Thiên mới ý thức được bản thân mình lòng tham không đáy.

Thu hồi đầu lưỡi từ trong miệng Lưu Thuận, kéo theo một sợi chỉ bạc dâm mỹ, dục vọng trong mắt vừa dịu thoáng chốc lại bừng cháy.

Không đủ, sao cũng không đủ!

Thế nhưng Long Ngạo Thiên không vội, nên đến bây giờ y chưa cởi y phục của Lưu Thuận, y muốn biết hôn môi Lưu Thuận có thể thoả mãn bao nhiêu cơ khát trong lòng mình.

Môi hạ xuống đôi mắt đang mê man của Lưu Thuận, cái trán, sống mũi, lông mi, gò má, rồi mới ngậm vành tai Lưu Thuận vào trong miệng nhay cắn.

Long Ngạo Thiên không biết hành động của mình có tác dụng gì, chì là muốn làm liền làm, đặc biệt khi y ngậm lấy vành tai nho nhỏ mềm mềm ấy, cả người Lưu Thuận chợt run lên, thanh âm như có như không thoát ra từ kẻ môi, Long Ngạo Thiên cảm thấy ngọn lửa trong bụng càng thêm mãnh liệt.

Tiếng rên rỉ không kiềm được phát ra càng lúc càng lớn, Lưu Thuận đau đến nhíu mày, chống đẩy người đang đè nặng lên hắn, "Đừng cắn...."

Long Ngạo Thiên giống như con thú nhỏ để bản năng chi phối ý thức, lời nói của Lưu Thuận không thể tiến vào trong đầu y, chỉ biết càng cố gắng cắn mút thanh âm Lưu Thuận lại càng dễ nghe.

Mãi đến lúc trong miệng nếm được một ít vị tinh ngọt, Long Ngạo Thiên mới giống như từ trong mộng tỉnh lại, ngẩng đầu lên.

Lưu Thuận vội vàng che lấy vành tai bị Long Ngạo Thiên cắn đến chảy máu, tức giận trừng y, trong mắt là hơi nước bị hù dọa mà thành.

Con ngươi lục nhạt của Long Ngạo Thiên nhìn Lưu Thuận giận dỗi thở hổn hển nhưng lại không dám nói tiếng nào, nhãn thần hoá thành ôn nhu chưa từng có, mắt trái đổi sắc, màu mắt càng biến càng nhạt, rồi chuyển dần thành màu xanh biển.

Lưu Thuận ngạc nhiên nhìn, trước đây hắn cũng từng suy đoán, màu sắc con ngươi thay đổi có lẽ là biểu hiện tâm tình của Long Ngạo Thiên, ví dụ như: hồng sắc là tức giận.

Còn một bên xanh biếc, một bên lam nhạt là thể hiện điều gì?

Long Ngạo Thiên không biết mắt mình có gì thay đổi, nhưng có thể cảm nhận được một loại tình cảm không rõ bên trong cơ thể.

Lòng ngực đau quá, như bị người bốp chặt lấy, còn dùng móng tay nhẹ khẩy, tim như bị phá vỡ, sau đó có thứ gì đó chảy ra ngoài, chỉ có há to miệng hít thở mới có thể giảm bớt loại đau nhức này, thế nhưng thứ chảy ra lại len lỏi vào trong lục phủ ngũ tạng của y.

Long Ngạo Thiên nằm úp sấp lên ngực Lưu Thuận, há mồm thở dốc, làm Lưu Thuận lo lắng không yên.

"Ngươi... bị làm sao vậy..."

Long Ngạo Thiên không nói gì, chỉ chuyên tâm há miệng hô hấp, hình như muốn đem thứ chảy ra từ trong lòng ép xuống.

Lưu Thuận không thấy được mặt của Long Ngạo Thiên, đẩy lại đẩy, Long Ngạo Thiên vẫn bất động, đành nâng đầu Long Ngạo Thiên dậy.

"Khó chịu sao? Rốt cuộc ngươi xảy ra chuyện gì?" Hoàn toàn quên mất mối thù cắn lỗ tai ban nãy.

"Thoải mái...."

"Cái gì?"

"Thật thoải mái..." Trống ngực càng lúc càng nhanh, tiểu phúc càng ngày càng nóng, đầu ngón tay khẽ run, chưa từng có cảm giác này, thế nhưng thật thoải mái, tứ chi bách hài đều thật thoải mái làm Long Ngạo Thiên chỉ muốn hét to lên.

Lưu Thuận có chút sửng sốt, tiếp theo khúc khích cười thành tiếng.

Long Ngạo Thiên bị chê cười liền mất hứng, ngẩng đầu bất mãn nhìn Lưu Thuận, trâm ngọc trên đầu đụng phải ngón tay của Lưu Thuận liền rơi xuống, mái tóc như ngân như tuyết phát tán buông xuống.

Không còn là ma đầu tóc trắng khiến Lưu Thuận sợ hãi, mà giống như một tiểu dã thú mới sinh, chỉ biết trực tiếp bày tỏ tính tình.

Đôi con ngươi quái dị kia, Lưu Thuận càng xem càng cảm thấy yêu thích không thôi, hai tay tiếp tục ôm lấy mặt Long Ngạo Thiên, hung ác nói, "Thật muốn đem con mắt này móc ra."

Long Ngạo Thiên hừ một tiếng, một lát sau nói, "Chúng nó vốn là của ngươi."

Lưu Thuận nghe những lời này của Long Ngạo Thiên cảm thấy rất dễ chịu, vô luận là sự thật hay chỉ là lời đường mật, Lưu Thuận cho rằng chỉ một câu nói này là đủ rồi.

"Ngươi, là của ta." Long Ngạo Thiên nói, cảm giác ban đầu dần biến mất, hạ thân có chút khó chịu, y theo bản năng cọ cọ vào người Lưu Thuận.

Động tác không chút kiềm chế khiến Lưu Thuận cũng di chuyển lên xuống theo, tiếp đến thì có một vật cưng cứng nóng bỏng nào đó đâm vào đùi Lưu Thuận.

Lúc ý thức được đấy là gì, trên người Lưu Thuận nổi lên một tầng gai ốc. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế nhưng nghĩ đến cái kia của một nam nhân khác.... Thực sự vẫn là.....

Long Ngạo Thiên bắt đầu hôn lên cổ Lưu Thuận, môi lưỡi đều cùng hoạt động trên đó, trong lúc Lưu Thuận đang mơ màng vào cõi tiên cổ của hắn đã bị liếm ướt sũng, nhận ra Lưu Thuận thất thần, Long Ngạo Thiên cũng không để tâm, mà hiện tại y cũng không có thời gian để ý mấy chuyện ấy, bởi vì y phát hiện cằm Lưu Thuận dường như ăn rất ngon.

Ngậm lấy cằm Lưu Thuận, đầu lưỡi liếm một vòng ở phía trên, sau đó dùng sức mút lấy, Lưu Thuận bị buộc phải há miệng ra.

Cánh môi sưng thũng, hàm răng trắng muốt, đầu lưỡi đầy đặn, thật muốn đụng vào. Nhưng Long Ngạo Thiên cũng không muốn buông tha cằm Lưu Thuận, thế là lấy ngón tay của mình luồn vào miệng Lưu Thuận.

Móng tay Long Ngạo Thiên dài đến khác lạ, nhưng vô cùng sạch sẽ, vừa mỏng lại cứng ở trong miệng Lưu Thuận quấy rối một hồi, khiến nước bọt Lưu Thuận tràn ra, rõ ràng cảm thấy không thoải mái, nhưng Lưu Thuận lại có chút mất hồn.

Cảm giác trong miệng có chổ không đúng, Lưu Thuận dùng lưỡi liếm một cái, hai ngón tay Long Ngạo Thiên duỗi vào mang theo xúc cảm lạ lẫm, trong đó có một vật tròn trịa trơn nhẵn, hơn nữa có chút lạnh.

Cho dù là hiện tại, nhiệt độ cơ thể Long Ngạo Thiên so với Lưu Thuận thấp hơn một chút, tựa hồ trời sinh đã vậy, nhưng mà sao nhiệt độ hai ngón tay lại chênh lệch như vậy?

Lưu Thuận bắt lấy cổ tay Long Ngạo Thiên, kéo ngón tay y từ trong miệng ra.

Hoá ra là trên ngón út có đeo món trang sức không rõ là gì, đường cong khéo léo tinh xảo ôm lấy ngón tay thon dài của Long Ngạo Thiên.

.....

Hình như mình đã quên mất điều gì đó....


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info