ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 22. Tâm không cam cũng phải nguyện (thượng)

Đời này chuyện làm cho sinh khí nhất, có lẽ cũng chỉ có mỗi cái này đi.

Long Ngạo Thiên thấy Lưu Thuận đột nhiên hít thở dồn dập, rồi ôm bụng té ngã xuống giường.

Quy từng nói hắn không sao.

Long Ngạo Thiên tiến lên muốn giúp Lưu Thuận thuận thuận khí, tay lại bị nắm chặt lại.

Lưu Thuận nằm đó nhìn y, lửa trong ánh mắt tựa hồ có thể đem mọi thứ đốt rụi, mỗi một chữ đều rít ra từ kẻ răng chan ra ngoài.

"Con ngon thì ngươi thử làm xem!"

Vẻ mặt nhãn thần Long Ngạo Thiên không có bất kỳ biến hóa nào, tay bị Lưu Thuận nắm lấy, y cũng không rút ra.

"Ngươi nguyện ý?"

Con mẹ nó, "Làm xong thì thả lão tử đi!"

Long Ngạo Thiên lập tức lắc đầu, "Không được."

"Vậy lão tử đây cắn lưỡi tự sát!"

"Ngươi chết, ta cũng không sống."

Mỗi người mỗi ngày có thể nói rất nhiều câu, hữu dụng vô dụng, thiếu suy nghĩ, suy xét sâu xa, khiến người cao hứng, làm người tức giận.... Đủ mọi thể loại, thế nhưng Lưu Thuận chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn sẽ được sáu chữ chấn động đến từ một người nam nhân, mà hồn phách mơ hồ cũng co rút đau đớn.

Bàn tay nắm lấy Long Ngạo Thiên mất dần khí lực, Lưu Thuận nhìn đôi con ngươi kì dị thẳng thắn kia, "Ngươi gạt ta..."

Hắn hy vọng Long Ngạo Thiên chỉ đang gạt hắn, chẳng qua là Long Ngạo Thiên coi trọng thân thể của hắn, muốn cùng hắn làm loại chuyện đó mà thôi.

Hắn không muốn tình cảm của Long Ngạo Thiên, chỉ vừa nghĩ đến loại khả năng này, tim của hắn liền đập nhanh không thôi, ngay cả hô hấp cũng không thông thuận.

Long Ngạo Thiên không rút tay về, mà theo khí lực biến mất Lưu Thuận, đem tay đặt vào ngực trái Lưu Thuận, nhẹ nhàng vuốt ve, lại dường như cảm thấy không đủ, liền đem mặt dán tới.

"Không lừa ngươi."

Trong Thanh âm lạnh lùng của Long Ngạo Thiên có một chút mềm mại, có thứ gì đó ấm áp chảy qua, lúc y nói, Lưu Thuận cảm thấy ngực chợt rung động.

Nói thật thì, cảm giác cũng không tệ lắm.

"Thực sự nguyện ý?"

"Không muốn thì thế nào?"

Long Ngạo Thiên tựa như làm nũng cọ cọ, làm Lưu Thuận cười một tiếng, chẳng qua là còn có mùi vị khổ sở.

Long Ngạo Thiên rầu rĩ nói một tiếng, "Không miễn cưỡng."

Câu "Không miễn cưỡng" này so với khi Long Ngạo Thiên nói "Không lừa ngươi", rõ ràng thấy hai loại tâm tư, thời điểm nói "Không lừa ngươi", Lưu Thuận cũng cảm thụ được, trong lòng Long Ngạo Thiên rất vui vẻ.

Muốn đem Long Ngạo Thiên đẩy ra, thế nhưng trên tay vẫn không có sức lực, hắn thực sự không có biện pháp đối với vị long tôn này, đánh cũng đánh không lại, hung hăng mắng liền biến thành cuồng bạo, không để ý tới thì bản thân lại không đành lòng.

Trong tay còn có một bày thuộc hạ năng lực siêu quần, giỏi y giỏi võ lại giỏi văn.

Sớm đáp ứng một chút, dù sao cũng đều là chuyện sớm hay muộn thôi....

Có lẽ Hoàng Tiểu Quy nói đúng, hắn đơn thương độc mã thật sự đánh không lại một đám đại nhân vật như thế.

"Ngươi..." Lưu Thuận chỉ nói một chữ thanh âm liền nhỏ xuống, hắn vẫn không có biện pháp hạ quyết tâm để cho Long Ngạo Thiên đối với hắn muốn làm gì thì làm, cho dù ngay từ đầu vẫn chưa từng bài xích.

Long Ngạo Thiên ngẩng đầu nhìn Lưu Thuận, từ dười nhìn lên, sẽ sản sinh cho người ảo giác thương tiếc.

Yêu ma này cũng có thể lộ ra gương mặt đáng thương, nhưng tuyệt không quái lạ, Lưu Thuận cảm giác mình nhất định là trúng độc, nếu không sao Lưu Thuận có thể nhìn ra sự mong đợi trong đôi mắt không có đồng tử kia được.

Nhịn không được lại thở dài một cái.

Long Ngạo Thiên lập tức hỏi, "Nguyện ý?"

Lưu Thuận co rút khoé miệng cười khổ, dùng giọng mũi để trả lời.

Đột nhiên Hắn cảm thấy mệt chết đi được, như đã dùng hết khí lực để cự tuyệt trên người người này vậy....

Long Ngạo Thiên không có kích động như Lưu Thuận tưởng tượng, đầu gối lên ngực Lưu Thuận khẽ cọ liếm, giống như sủng vật cầu chủ nhân vuốt ve.

Lưu Thuận vẫn nằm đó không nhúc nhích, cũng không chủ động đẩy Long Ngạo Thiên ra, đây đã là cực hạn của hắn rồi.

Long Ngạo Thiên dường như vô cùng thỏa mãn, tay trượt đến hai bên xương sườn, Lưu Thuận, ôm chặt lấy, nhưng sợ làm đau Lưu Thuận nên kiềm chế lực đạo.

Quy nói nếu như Lưu Thuận đáp ứng, thì không thể lập tức làm, sẽ doạ hắn sợ, do đó ít nhất phải chờ thời gian uống cạn một chén trà mới được....

Ngay khi Lưu Thuận tưởng rằng Long Ngạo Thiên sẽ không còn động tác khác nữa, y lại ngẩng đầu lên, bộ dạng cẩn thận, "Nguyện ý?"

Mặc dù cuối cùng Long Ngạo Thiên vẫn không chờ hết thời gian uống cạn một chun trà, sau khi nói ra thì vô cùng lo lắng, sợ mình không đủ kiên nhẫn khiến Lưu Thuận thay đổi quyết định.

Lưu Thuận lúng túng, người này là muốn dài dòng bao nhiêu lần nữa đây? Trong cơn nóng đầu thật sự muốn rống "Không", nhưng cái chữ này ở trong bụng dạo qua một vòng, cuối cùng vẫn không thốt thành lời được.

"Ss∼!" Xương sườn bị Long Ngạo Thiên siết lấy rất đau, Lưu Thuận hít một hơi, khí lực hai bên xương sườn lập tức buông lỏng, thế nhưng Long Ngạo Thiên vẫn kiên trì quấn lấy hắn không tha.

"Ngươi sao dài dòng nhiều vậy..."

Nghe được câu này, vẻ mặt Long Ngạo Thiên xám xịt hẳn đi, mình lại bị mắng, nhất định Lưu Thuận đã thay đổi chủ ý.

Lưu Thuận phát hiện hắn không muốn nhìn thấy nét mặt bây giờ của Long Ngạo Thiên, nhịn không được đưa tay nâng đầu đang cúi thấp của Long Ngạo Thiên lên, "Phải nói ra khỏi miệng, nói rõ ràng, nói toẹt ra mới chịu? Vậy ta chỉ nói một lần, ngươi nghe cho rõ....Đúng!"

"Nguyện ý?" Long Ngạo Thiên đúng là dưa ngố, y chỉ biết Lưu Thuận chỉ nói là "Đúng", "Có giỏi thì ngươi thử làm xem!", còn có một tiếng "Ừm" nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nhưng hắn vẫn chưa nói "Nguyện ý!"

Đối với Long Ngạo Thiên mà nói như thế là chưa đủ.

Không thể cưỡng ép, không phải chỉ vì Quy nói như vậy, mà chính y cũng không muốn thế.

Lưu Thuận thẹn thùng xù lông, dùng sức đẩy Long Ngạo Thiên ra, Long Ngạo Thiên lại càng cố gắng ôm lấy hắn, lại không làm đau hắn.

"Lão tử không muốn! Mắc gì phải tình nguyện bị nam nhân đè! Cút ngay!"

Lần này Long Ngạo Thiên lại không ngoan ngoãn như lần trước, bất kể Lưu Thuận có trốn tránh thế nào, y lại còn phát hiện mặt Lưu Thuận đỏ lên kì lạ, "Ngươi đỏ mặt, ngươi nói dối."

"Lão tử mới không nói dối, cút ngay, cút!" Lưu Thuận xấu hổ muốn chết, đang muốn ra tay đem tên vô lại trên người đánh một trận, tay giơ lên giữa không trung nhưng thế nào cũng không nỡ đánh xuống.

Long Ngạo Thiên, cười....

Trong con ngươi màu xanh nhạt tràn đầy ý cười, khóe miệng hơi cong, khuôn mặt lúc nào cũng tái nhợt biến hoá sinh động, đôi môi biến thành cánh hoa màu hồng nhạt, mái tóc dài màu trắng lại càng phù hợp với y.

Thẳng thắn, lãnh đạm, cố chấp, bá đạo, đều bị sự cưng chiều này ôm lấy.

Không biết tự lúc nào mặt bọn họ đã gần như sát vào nhau, hai bên càng cảm nhận được hô hấp của đối phương, bản thân Long Ngạo Thiên không biết chính mình đang dùng bộ dáng xinh đẹp dụ dỗ Lưu Thuận, môi khẽ nhếch, thốt ra sáu chữ.

"Ngươi chết, ta cũng không sống."

Lưu Thuận cho rằng mình thiếu chút nữa đã bật khóc, trong lòng hỗn loạn, tự tôn sớm không biết trốn đến nơi nào, xem như bị Long Ngạo Thiên mê hoặc cũng tốt, thế này thế kia cũng tốt, hắn hiện tại chỉ muốn nhấm nháp kéo xuống đôi môi nói ra những lời khiến hắn hít thở không thông kia mà thôi....


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info