ZingTruyen.Com

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 21. Cưỡng bức dụ dỗ (hạ)

Vì để thoáng mát nên không khép cửa phòng lại, Long Ngạo Thiên bước đi không một tiếng động, Lưu Thuận vừa nhai vừa ngây người ra đấy, sau khi Long Ngạo Thiên xuất hiện Lưu Thuận có dấu hiệu như đang nằm mơ.

Không biết có phải do ảo giác hay không, mà thấy sắc mặt Long Ngạo Thiên tiều tụy đi rất nhiều.

A? Mình cư nhiên không còn sợ hắn nữa?

Bừng tỉnh từ cõi tiên, Lưu Thuận mới chú ý thấy Long Ngạo Thiên có phần cứng ngắc đứng bên cạnh bàn.

"Ăn cùng không?" Cái miệng không chịu nghe lời này sao lanh quá vậy, còn chưa kịp đổi ý, Long Ngạo Thiên đã ngay ngắn ngồi xuống.

Chắc là ảo giác nữa rồi, nếu không sao lại thấy trong con ngươi màu xanh nhạt kia hình như loé lên một tia 'mừng rỡ' được.

Bữa cơm vô cùng yên bình, cả hai đều cắm cúi ăn uống, mà đây cũng là bữa ăn Lưu Thuận ăn được nhiều nhất từ khi lạc bước vào đây.

Hai nha hoàn tiến vào thu dọn chén bát, vẻ mặt bây giờ của bọn họ so với lúc bưng thức ăn đến phải nói là vô cùng sung sướng.

Xem ra Long Ngạo Thiên ăn được ngủ ngon, đều có sức ảnh hưởng ghê gớm đến tâm tình mọi người nơi đây a∼

Long Ngạo Thiên vẫn rất được yêu quý đó chứ.

Sau khi đám nha hoàn thu dọn xong bàn ăn liền dâng trà lên, lúc đầu có vị hơi đắng nhưng sau lại có vị ngọt nhàn nhạt, làm Lưu Thuận cảm thấy hết sức thoải mái.

Uống hết một chén, Long Ngạo Thiên chủ động giúp Lưu Thuận rót chén thứ hai, Lưu Thuận lắc đầu, "Không uống nữa."

Tay Long Ngạo Thiên cầm ấm trà dừng lại giữa không trung, sau đó đặt ấm trà xuống, đứng dậy, chậm rãi xoay người, đi mất.

Hắn đặc biệt đến chỉ để ăn cơm với mình thôi sao?

Lưu Thuận đã bắt đầu có thói quen suy đoán hành động của Long Ngạo Thiên, Long Ngạo Thiên nói quá ít, Lưu Thuận còn chưa có bản lĩnh trong mấy ngày ngắn ngủi có thể hoàn toàn lý giải hết được, mà may sao khi Long Ngạo Thiên có ý muốn gì cũng không khó đoán.

Lưu Thuận cảm thấy hơi mệt, đi vài vòng trong phòng cho tiêu cơm, rồi ngây người ngồi trên giường.

Không biết người trong thôn thế nào, có biết mình bị bắt đi rồi không, không biết bọn họ sẽ nghĩ thế nào.

Thời tiết mấy ngày nay đều rất tốt, việc buôn bán của quán trà nhất định tốt lắm, sau khi mình tới làm thì Lưu lão bản liền trở nên lười biếng, bây giờ thiếu mình, y cùng bà chủ có bận rộn hay không.

Quảng thời gian đó thật bình dị, cười cũng tốt mắng cũng tốt, tất cả đều thật lòng, cười là không khổ, tức giận chính là sẽ không buồn.

Thật muốn trở về....

Long Ngạo Thiên ngồi trên thềm đá bên ngoài phòng ngủ, dưới mông là đệm lót được thị nữ đưa lên, dưới ánh nắng mặt trời nóng bức mà y một giọt một hôi cũng không đổ.

Trùng trợt ra từ tay áo, đang nũng nịu chơi đùa trên ngón tay y, nhưng Long Ngạo Thiên một cái liếc mắt cũng không cho nó, chỉ tập trung lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng ngủ.

Sau một hồi chờ đợi, bên trong truyền ra tiếng thở dài thườn thượt.

Long Ngạo Thiên đứng bật dậy, y phục làm từ chất liệu thượng hạng không vì y ngồi hồi lâu mà vươn chút nếp nhăn nào, thế nhưng người nào tỉ mỉ sẽ phát hiện, bước chân Điện hạ nhà mình có xíu bất ổn nha ∼

Thậm chí khi Long Ngạo Thiên tiến vào phòng còn va trúng bình phòng một xíu nữa cơ, bởi vậy mới khiến Lưu Thuận chú ý được chứ.

Long Ngạo Thiên tựa hồ có phần khẩn trương nói không nên lời, Lưu Thuận và y mắt nhìn mắt, ném cho hắn ánh mắt trưng cầu ý kiến.

Long Ngạo Thiên hé miệng, chỉ y mới biết lúc này bản thân mình có bao nhiêu hưng phấn, "Ngươi... Ngươi nguyện ý không?"

Nguyện ý cái gì, không cần nói cũng biết.

Lưu Thuận có chút sững sốt, sau một lúc trong mắt đã nhiễm sự tức giận, "Đã lâu vậy mà vẫn không từ bỏ, ngươi có bệnh à!"

Lưu Thuận không biết trong lời nói của hắn, không còn quá chán ghét mà nhiều hơn đó là trách cứ, Long Ngạo Thiên lại không nhận ra được thay đổi trong đó, ngọn lửa hưng phấn trong lòng vừa dâng lên thoáng cái đã bị nước lạnh dội tắt.

Là Quy nói, mới vừa nói xong luôn, Lưu Thuận sẽ mời mình ăn cơm cùng hắn, sau khi ăn xong không được nán lại phải lập tức rời đi, đợi đến khi Lưu Thuận thở dài, thì mình mới có thể hỏi Lưu Thuận có nguyện ý hay không.

Quy còn nói miễn sao mình không nhắc tới chữ 'ba' kia, thì Lưu Thuận mới đáp ứng nữa mà.

Do đó mình mới cố ý đợi ngoài cửa thật lâu, vất vả lắm Lưu Thuận mới thở dài, nhưng không ngờ kết quả lại là Lưu Thuận không chút suy nghĩ đã cự tuyệt.

Có phải Quy đang gạt mình không?

Long Ngạo Thiên cúi đầu, rõ ràng cao lớn hơn Lưu Thuận rất nhiều, nhưng lại giống như một đứa bé không được cho kẹo, uỷ khuất đứng đó không nói lời nào.

Còn muốn mở miệng mắng tiếp, bỗng trong đầu hắn chợt lóe lên câu chuyện Hoàng Tiểu Quy từng kể, sau đó hắn liền có một suy nghĩ hết sức hoang đường.

Long Ngạo Thiên là đang.... tỏ tình sao?

Zờiii∼! Sao có thể.... Hẳn không phải là vậy đâu....

Ngoài kẻ ngốc ra, bình thường ai lại muốn cùng nam nhân mình không thích 'ba ba ba' hả?

Lời của Hoàng Tiểu Quy bất thình lình vang lên trong đầu Lưu Thuận, Lưu Thuận sợ đến nỗi liên tục lắc đầu quầy quậy, còn lẩm bẩm như tự thôi miên chính mình, "Không phải đâu..."

Sớm đáp ứng một chút, dù sao cũng đều là chuyện sớm hay muộn thôi à.

Trùng có thể thân thiết với ngươi, vậy cả đời này ngươi chạy không thoát đâu. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi ha....

"A!" Đột nhiên Lưu Thuận hét toáng lên, Long Ngạo Thiên mắt tròn xoe tò mò nhìn hắn đang lên cơn điên loạn.

"Ta hỏi ngươi!"

Long Ngạo Thiên mắt chớp chớp, động tác khả ái như vậy lại có thể khiến ngực Lưu Thuận tắc nghẹn, hắn vội vàng đè ngực trái lại, cố ý lớn tiếng hỏi, "Ngươi.... Ngươi có biết...nam nhân chỉ có thể thích nữ nhân không, ngươi có hiểu hay không vậy?"

Đầu tiên là Long Ngạo Thiên vẫn không nhúc nhích, tiếp theo đầu khẽ nghiêng sang một bên, hình như nghe không hiểu, còn đang chờ Lưu Thuận nói nốt câu sau.

"Ngươi là nam, ta cũng vậy, suy ra chúng ta là không thể nào. Nghe rõ chưa, KHÔNG, THỂ, NÀO!"

Cái này thì Long Ngạo Thiên hiểu, nhưng lại có thể làm bộ dáng thản nhiên như không, nhàn nhạt nói, "Ngươi là của ta."

Ha ha ha ha.... Chắc đầu tên gia khoả này không có não đi, sao một câu của mình y đều nghe không hiểu!

Lưu Thuận ngồi thẳng tấp, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, "Ngươi cho rằng ta là của ngươi sao?"

"Chính ngươi." không phải cho rằng đâu.

"Cũng bởi vì trùng đồng ý bò lên người ta phải không? Ngươi vì... một vật như vậy, đã cảm thấy ta là của ngươi?"

Long Ngạo Thiên lắc đầu, "Ngươi là của ta, trùng cũng thích ngươi." Không sai, trùng có thể tiếp nhận hắn mình thật cao hứng, nhưng đó là sự lựa chọn của mình, không phải của trùng.

Được rồi, trước mắt chính là tôn tử Long thần, gọi tắt là tôn tử Bàn Long điện Điện hạ, vị này chính là nhìn mình không thuận mắt, mới đến đùa bỡn hắn!

"Rốt cuộc ngươi thích ta ở chổ nào?" Vốn không muốn đem những lời này nói toẹt ra đâu, nhưng bây giờ Lưu Thuận thật sự rất rất tức giận, mà giận quá hoá liều, liền muốn hỏi rõ hết thảy nguyên nhân là vì đâu!

Long Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, kiên định, không chút lung lay nói: "Cái mông."

Lưu Thuận cho rằng phổi hắn đều bị Long Ngạo Thiên chọc cho nổ tung hết rồi, không thì sao lại giận đến á thở thế này được, còn thêm cảm giác buồn nôn nữa, hắn khẳng định chỉ cần vừa lên tiếng, một búng máu đen chắc chắc sẽ phun ra ngay!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com