ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

 Chương 20. Cưỡng bức dụ dỗ (trung)

Gọi một tiếng Điện hạ cũng không thiệt thòi gì, tốt xấu gì cũng mang huyết thống hoàng thất mà.

Liên Tương khẽ cười xoè quạt giấy trong tay, "Tất cả mọi người trong Bàn Long điện không ai gạt được Điện hạ đâu."

Lưu Thuận lúng túng gật đầu.

"Giỡn thôi."

"Hả?"

"Vừa rồi ta chỉ đùa tí thôi, tuy Điện hạ năng lực trác tuyệt, nhưng còn chưa tới mức có thiên lý nhãn ~."

Lưu Thuận cũng bật cười, trước đó vẫn không có dịp để tìm hiểu, bây giờ hắn cảm thấy người trước mặt này vẫn rất được đó chứ.

"Tại hạ họ Liên, tên một chữ Tương."

"Ta tên là Lưu Thuận." Đây là lần đầu chính thức giới thiệu tên mình, Lưu Thuận có chút ngượng ngùng.

Liên Tương cười gật đầu, hướng tay về phía trước tỏ ý Lưu Thuận có thể đi, "Ta biết, hôm ở quán trà ta cũng có ở đó."

Nói đến đây Lưu Thuận liền không nhịn được hỏi, "Tiên sinh, vậy ngươi nhất định biết tại sao ta lại đột nhiên ngất đi rồi."

Liên Tương vừa đi vừa phe phẩy quạt, nụ cười ban đầu chỉ là giả tạo, nhưng khi chạm phải đôi mắt chất chứa sự sùng bài lại chân thành của Lưu Thuận, Liên Tương lại thấy thực sự vui vẻ. Người Bàn Long điện đều không màng danh lợi, ở trong mắt bọn họ chỉ có hai loại người: hữu dụng và vô dụng.

Chưa có ai lộ ra ánh mắt hâm mộ và sùng bái vì Liên Tương đọc nhiều thi thư hay phong thái mê người cả.

Còn Lưu Thuận thì khác, hắn là thô nhân, trông thấy tác phong trí thức đoan chính của Liên Tương, thì vô cùng hảo cảm, qua cách hắn gọi Liên Tương là "tiên sinh" thì có thể nhìn ra được điểm ấy.

"Vừa nãy cùng ngươi, cái người mặc đồ đen ấy, có nhớ hôm đó y cũng có mặt ở đấy không?"

Lưu Thuận gật đầu, nhắc đến người kia khiến sắc mặt của hắn có phần khó coi.

"Là y đem ngươi đánh ngất xỉu." Liên Tương không ý thức được việc tố cáo với Lưu Thuận có gì đó không đúng, vốn là Ảnh Tử Sơn đánh mà ~

Lưu Thuận nghiến răng. Lại là tên đó! Quả là xấu xa từ trong xương tuỷ!

"Y gọi là Ảnh Tử Sơn, là hộ vệ trên danh nghĩa của Điện hạ."

Vừa nghe nói tới Long Ngạo Thiên là lực chú ý của Lưu Thuận bị bắt đi ngay, "Hộ vệ là cái loại một giây cũng không rời đó hả?"

Liên Tương khép quạt lại, chân mày hơi nhướn một chút, "Ngươi biết?"

"Trong hí kịch có rất nhiều tình tiết như vậy mà, giống như Triển Chiêu lúc nào cũng ở bên cạnh Bao đại nhân ấy." Lưu Thuận giải thích vô cùng trôi chảy, một chút ngừng ngắt cũng không có.

Nhãn thần không biết ý gì của Liên Tương nhìn Lưu Thuận cười, sau đó gật đầu, "Không sai."

"Vậy vừa rồi sao hắn cứ theo ta mãi? Chẳng nhẽ ta đang gặp nguy hiểm sao?"

"Ha ha ha, ngươi đã ở đây thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ, tính cách Điện hạ hơi đơn thuần.... Ngươi biết rồi đấy."

Ờ, hắn hiểu mà, Long Ngạo Thiên có chút ngu ngốc.

"Điện hạ rất tín nhiệm Tử Sơn, cho nên mới sai y đến trông ngươi, nhưng tính cách Tử Sơn thật là.... do đó ta phải giữa đường thay thế này."

Hoá ra là tới giám thị mình, ngực Lưu Thuận có phần khó chịu quái lạ.

"Điện hạ chỉ sợ ngươi buồn chán thôi, còn muốn giám thị ngươi, căn bản không cần tới chúng ta. Ta cũng không dài dòng nữa, Tử Sơn ở chỗ này chỉ có thể là do Điện hạ ra lệnh cho y thôi, ngươi hiểu ý của ta không?"

Con ngươi Lưu Thuận đảo một vòng, không lên tiếng.

"Điện hạ sợ ngươi buồn, nhưng chính y lại không thể tới tìm ngươi...."

"Hắn xảy ra chuyện gì sao?" Ngã bệnh? Bị thương?

"Ngươi không biết thật hả?" Liên Tương làm bộ kinh ngạc, hỏi, "Y cảm thấy áy náy vì đã doạ ngươi sợ hãi, sợ ngươi còn giận y, cho nên nhẫn nại không tới tìm ngươi, rồi lại lo lắng ngươi buồn chán nên bảo chúng ta thay phiên đến bồi ngươi."

Lưu Thuận không rõ là cảm giác gì, nhưng sau khi nghe những lời Liên Tương nói, khó chịu mới vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là.... có chút thoải mái.

"Không cần, không cần, các ngươi không cần bồi ta đâu, ta không sợ buồn chán."

"Thấy mà, ngươi rất lạc quan." Vẻ mặt Liên Tương trở nên u ám, "Điện hạ cũng không dễ nói chuyện như vậy?"

"Hắn bị làm sao?"

Liên Tương nỗ lực che giấu cảm xúc, "Không có gì, Điện hạ võ công cao cường, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Hắn càng lấp liếm Lưu Thuận càng cảm thấy tâm như bị treo ngược lên, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tiên sinh ngươi nói cho ta biết đi!"

Liên Tương không nói gì mà nhìn hắn, cuối cùng thở dài một cái, "Điện hạ xem ngươi là bầu bạn cả đời, mọi người chúng ta ai cũng biết hết." Nổ kinh, hôm qua mới biết trùng bằng lòng gần gũi Lưu Thuận, mọi người mới thừa nhận Lưu Thuận thôi.

Cái này không liên quan gì đến hình dáng Lưu Thuận ra sao, mà tin tưởng lựa chọn của trùng.

"Quy đem chuyện ngươi bị Điện hạ doạ đến thiếu chút nữa là bỏ mạng nói ra, làm Điện hạ áy náy vô cùng, hai ngày nay vẫn không chịu ăn uống gì hết, mất ngủ nữa, bất kể chúng ta nói gì cũng vô dụng...."

Lưu Thuận vừa nghe chân mày lập tức dựng lên, ăn ngủ chính là việc quan trọng của một đời người đó nha, sao có thể vì chút chuyện bé tí mà dằn vặt bản thân như vậy.

"Sao hắn có thể như vậy được!"

Liên Tương kinh ngạc nhìn Lưu Thuận, Lưu Thuận mới ý thức bản thân quá thất lễ, hắn lấy tư cách gì mà nói Long Ngạo Thiên chứ.

Mình và Long Ngạo Thiên vốn chỉ là người, xa, lạ!

Liên Tương nháy mắt mấy cái, cười cười, "Điện hạ mà biết ngươi lo nghĩ cho ngài như thế, nhất định sẽ rất vui đó."

"Không, a, không phải đâu, ngươi đừng hiểu lầm..."

"Ta sẽ đem ý của ngươi truyền đạt cho Điện hạ, như vậy có lẽ Điện hạ sẽ không tuyệt thực, chúng ta cũng không cần tiếp tục lo lắng nữa rồi." Nụ cười của Liên Tương mang theo vẻ uể oải, "Hai ngày nay ta vẫn đi theo ngài, chưa nghỉ ngơi được tí nào hết ~"

Hả, ưm... Cứ vậy thì Lưu Thuận bác bỏ như thế nào được đây....

Sau khi Liên Tương đến thì nói rất nhiều chuyện, phần lớn đều xoay quanh Long Ngạo Thiên, dường như không phát hiện hầu như Lưu Thuận đều không lên tiếng.

Liên Tương không chú ý tới Lưu Thuận trở nên yên lặng, vẫn dẻo miệng như cũ, thỉnh thoảng còn khen ngợi tính cách của Lưu Thuận, khiến người khác phải suy đoán.

Ảnh Tử Sơn cho một roi, Liên Tương lập tức tống cho một viên kẹo, Lưu Thuận bị bọn họ làm cho choáng váng.

Quay về phòng ngủ Long Ngạo Thiên dùng cơm trưa, Liên Tương bảo không yên tâm Long Ngạo Thiên lắm, nên không thể bồi Lưu Thuận dùng cơm được, Lưu Thuận mới trộm thở phào nhẹ nhõm.

Đồ ăn là do hai nha hoàn lúc trước dọn lên, Lưu Thuận ở trong lòng tạ ơn thần linh, nếu còn để cái tên Ảnh Tử Sơn đến nữa, thì trưa hôm nay hắn có lẽ sẽ nuốt không trôi mất.

Mới vừa ăn được vài đũa, Long Ngạo Thiên lại đột nhiên xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info