ZingTruyen.Asia

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 19. Cưỡng bức dụ dỗ (thượng)

Rốt cục trước khi mặt trời ló dạng Lưu Thuận cũng ngủ được một giấc, nhưng ngủ cũng chẳng được yên ổn, thanh âm cửa phòng mở ra khiến hắn giật mình tỉnh dậy.

Khí lực Trên người đã khôi phục, hắn chống người ngồi dậy.

Không có tiếng bước chân, có phải hai nha hoàn xinh đẹp kia không nhỉ? Vừa lúc, hắn đang muốn rửa mặt ~

Người tới đúng là bưng một chậu rửa mặt kim sắc, bên trong là nước ấm để Lưu Thuận rửa mặt, nhưng khi người từ bình phong bên cạnh đi ra, Lưu Thuận giật nảy mình tỉnh ngủ luôn.

Hắc y nhân đem chậu đặt trên giá, một ánh mắt lạnh lẽo lia sang khiến Lưu Thuận nhảy xuống giường ngoan ngoãn tới rửa mặt.

Vì quá khẩn trương nên rửa không kĩ lắm, lại bị một ánh mắt không hài lòng nào đó khiến Lưu Thuận lập tức rửa lần nữa.

Hắc y nhân có thể đưa Lưu Thuận vào quy củ như vậy không phải Ảnh Tử Sơn thì còn ai vào đây nữa, lần đầu ra mắt thì đánh Lưu Thuận bất tỉnh, lần kế thì đè đầu Lưu Thuận xuống điên cuồng chuốc rượu.

Lưu Thuận không biết thân phận của tên này là gì, chỉ biết người này ra tay tuyệt không lưu tình, không ai đánh người chạy lại, vì an toàn bản thân, cứ nghe lời tên này là đúng tất.

Cứ tưởng sau khi hắn đem chậu bưng ra là hết chuyện, nào ngờ vài phút sau lại cầm thực hạp mang vào.

Quả thật Lưu Thuận rất sợ người này, nếu hỏi trong Bàn Long điện ai là người ngươi không vừa mắt muốn một đao làm thịt luôn, vậy ngoại trừ người này ra thì không còn ai khác.

Ảnh Tử Sơn đem đồ ăn dọn hết lên bàn xong, vẫn là cháo trắng cùng mười món ăn kèm khác, hoàn toàn không có ý bạc đãi Lưu Thuận vì chuyện xảy ra hôm qua, thế nhưng Lưu Thuận lại cảm thấy người này là đang trừng phạt hắn.

Ai có thể nuốt trôi khi đứng bên cạnh là một tráng hán mặt đen áo đen, còn có ánh mắt không chớp một cái cứ nhìn chằm chằm kia chứ?

"Ngài... Không đến ăn sao?" Lưu Thuận cảm thấy toàn thân thật ức chế, thế nhưng hắn không khống chế được bản thân bày ra biểu tình chân chó được.

Ảnh Tử Sơn không nhúc nhích, cũng không trả lời.

Được rồi, đây chính là cự tuyệt.

Lưu Thuận nghĩ bản thân hôm nay sẽ ăn không ngon ngủ không yên cơ, nhưng ngoài ý muốn ghê, đã ăn là ăn hết cả một nồi cháo luôn ~

Thu dọn cơm nước xong Ảnh Tử Sơn lui xuống, Lưu Thuận cho rằng lần này hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu, kết quả...hắn đoán sai rồi...

Ảnh Tử Sơn lại xuất hiện, hơn nữa còn mang một bộ y phục mới cho Lưu Thuận, sau một hồi loay hoay cũng mặc vào được, Lưu Thuận ngước mắt nhìn vẻ mặt Ảnh Tử Sơn hình như muốn gọi mình ra ngoài một chút.

"Việc kia, ta, không nghĩ..."

Ánh mắt không kìm được tăng thêm chút biểu tình bất mãn, nhiệm vụ được giao Ảnh Tử Sơn làm vô cùng suông sẻ, nói thật biểu cảm bây giờ đã miêu tả chân thật tâm tình của bản thân hắn lúc này rồi.

Hắn không hiểu sao Hoàng Tiểu Quy lại muốn hắn chạy tới hầu hạ sinh hoạt thường ngày cho Lưu Thuận, hơn nữa còn phải cùng tên này đi dạo trong sân nhỏ nữa chứ.

Loại chuyện này để Điện hạ làm không phải tốt hơn à?

Hoàng Tiểu Quy lại nói mình có dự tính riêng.

Nếu Hoàng Tiểu Quy đã nói đầy tự tin như thế, thì mình đơn giản làm theo lời nàng nói vậy.

Địa vị Ảnh Tử Sơn ở Bàn Long điện chỉ sau Long Ngạo Thiên, rất ít hầu hạ người khác, Hoàng Tiểu Quy còn đặc biệt dặn dò hắn đối với Lưu Thuận có thể không khách khí bao nhiêu thì cứ không khách khí bấy nhiêu.

Hầu hạ người khác, còn phải cực kì không khách khí nữa chứ, thế này đúng là quá khó khăn rồi, Lưu Thuận còn dám không phối hợp.

Một ánh mắt giết người lia qua, Lưu Thuận lập tức răm rắp thuận theo nhấc chân bước ra ngoài, nhưng trong lòng lại dâng lên một ngọn lửa.

Phải biết, nam nhân ấy à, đều không chịu được lòng tự trọng bị tổn thương đâu ~

Lần đi dạo này Lưu Thuận là người đi trước, Ảnh Tử Sơn theo sau, sắc mặt hai người cũng không mấy dễ nhìn.

Ảnh Tử Sơn không lên tiếng Lưu Thuận thì cúi đầu đi tới, tâm tình không những không giống như lần trước, mà ngược lại càng nghĩ càng thấy nghẹn khuất.

Sao phải sợ tên phía sau chứ, cùng lắm thì đưa đầu một đao là xong, sống uất ức thế này không bằng chết đi cho lành.

Nếu tên kia còn dám dùng ánh mắt uy hiếp nữa, thì mở miệng mắng hắn, dù chết cũng phải chửi một trận cho đã mới được.

Đồ quỷ mặt lạnh, cuồng trừng mắt, nhỏ mọn, ngang ngược, ma đầu....

Bước chân Lưu Thuận bỗng chậm lại, Ảnh Tử Sơn tuy rằng mất hứng nhưng không lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Cuối cùng Lưu Thuận cũng dừng lại, xoay người, mắt nhìn chân mình, "Long Ngạo Thiên ấy, y như thế nào rồi?"

Chẳng biết vì sao lại hỏi như vậy, Hoàng Tiểu Quy không nói cho hắn biết tại sao hôm ấy Long Ngạo Thiên lại đột nhiên trở nên cuồng bạo, những điều hôm qua muốn hỏi, nhưng không thấy Hoàng Tiểu Quy tới nữa.

Ảnh Tử Sơn không trả lời, Lưu Thuận lén lút nhấc mi mắt nhìn trộm hắn, kết quả thấy Ảnh Tử Sơn đang cười.

Là nụ cười lạnh lùng mang sự hèn mọn cùng khinh bỉ.

Lưu Thuận sửng sốt, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, thẹn quá hoá giận nói, "Có gì hơn người lắm sao! Thúi lắm!"

Nụ cười Ảnh Tử Sơn biến mất nhưng nhìn kinh khủng hơn trước, hai tay hắn siết chặt thành quyền, Lưu Thuận theo bản năng lùi lại đằng sau, nghĩ nếu hắn đánh tới, mình nhất định phải chạy, mặc kệ có trốn thoát hay không cũng không thể ngồi chờ chết được.

Ảnh Tử Sơn nheo mắt, dường như đè nén cơn giận dữ, cuối cùng thốt ra một câu: "Ngươi nên hy vọng Điện hạ luôn luôn cưng chìu ngươi."

Không thì, ta nhất định sẽ bẻ gãy đầu ngươi! ─ câu này là bản thân Lưu Thuận tự thêm vào trong lòng, ý tên này tuyệt đối là như vậy!

Quả thực, quả thực, khinh người quá đáng! Lưu Thuận giận đến mặt mũi đỏ rực, nhưng một câu cũng không dám phản bác!

Ảnh Tử Sơn nhẹ nhàng khoát tay, một chỗ nào đó trong sân chợt nổ tung, văng tung toé thậm chí còn bay sang hành lang bên kia.

Ảnh Tử Sơn hừ lạnh một tiếng, không ngó ngàng Lưu Thuận nữa, xoay người rời đi.

Tức giận không phát ra được và không dám phát ra tuyệt đối là hai loại cảm giác khó chịu nhất.

Lưu Thuận tức giận, mặt cũng đỏ hết lên, hắn nhiều lần muốn rống với bóng lưng Ảnh Tử Sơn một câu: Long Ngạo Thiên còn chưa làm thế với ta!

Không sai, Long Ngạo Thiên vẫn rất khách khí đối với hắn, mặc dù ngốc ngốc, không rõ chấp nhất, có đôi khi bản thân còn bị y không biết xấu hổ đến nói mấy lời kích động, nhưng Long Ngạo Thiên chưa từng nói một câu nào xuất phát từ ác ý cay nghiệt cả.

Lưu Thuận chỉ biết tức nghẹn đi loanh quoanh trên hành lang, cũng không biết rẽ đến chổ nào, dù sao thì cũng là đi lạc mất rồi.

Mãi đến khi mệt mỏi, dừng lại, vẫn không thấy bóng người nào.

Bàn Long điện lớn nhiều vậy, chẳng lẽ ngay cả một người hầu cũng không có sao?

Linh quang chợt lóe, bây giờ không phải là cơ hội tuyệt vời để trốn sao?

Hoàng Tiểu Quy bị Ảnh Tử Sơn tóm lấy nấp trên giả sơn cách đó không xa hừ lạnh, lông mi Lưu Thuận khẽ nhích một tí thôi nàng cũng biết tên kia đang nghĩ gì.

Ra hiệu ánh mắt kêu Liên Tương cũng đang ẩn núp giống bọn họ lên diễn.

Dù rất không tự nguyện, nhưng tổng thể thí vẫn tốt hơn là trốn thế này, Liên Tương không giống Ảnh Tử Sơn xuất thân là ám vệ, ẩn ẩn núp núp thế này thực khó chịu muốn chết ~

Thoải mái Từ trên núi nhảy xuống, không phát ra một chút tiếng động, vẫn không quên vỗ sạch bụi đất trên vạt áo, xong xuôi mới ngông nghênh bước lên sân khấu.

Ý nghĩ trốn chạy chỉ thoáng ghé qua đã bị Lưu Thuận bác bỏ, hắn chạy không thoát nổi, nơi này là sườn núi, đường xuống núi hắn còn không biết, nếu chẳng may lạc ở trong rừng, rồi lại không cẩn thận đụng phải mãnh thú, thì xác định hài cốt cũng chẳng còn luôn rồi.

Không bằng cứ ngoan ngoãn một chút, ít nhất có thể đi dạo ở trong vườn, quen thuộc địa hình, để sau này lên kế hoạch.

Lưu Thuận sau khi trải qua thời gian suy nghĩ, xoay chuyển, cân não rất nhanh thông suốt, mới vừa quyết định xong, phía sau liền truyền tới tiếng bước chân.

Lưu Thuận xoay người thấy một khuôn mặt quen thuộc, đây là lần gặp mặt thứ ba rồi.

Liên Tương điệu bộ người khiêm tốn, sau khi tới gần còn hơi cúi người chào Lưu Thuận.

Lưu Thuận mất tự nhiên vì không có thói quen người khác lễ độ như vậy, Liên Tương vẫn cúi người chào. "Ngươi, xin chào."

"Đừng khẩn trương vậy, cùng ngươi đi dạo tiếp thôi, Điện hạ sợ ngươi chỉ có một mình đi dạo lòng vòng trong sân, nên gọi ta tới bồi ngươi."

"Sao? Sao ngươi biết ta ở đây, có phải Long Ngạo Thiên.... Điện hạ y ở gần đây không?" Đối diện gương mặt trung thực thẳng thắn của Liên Tương, đột nhiên Lưu Thuận thấy ngượng ngùng không dám bất kính với chủ nhân nhà người ta được.

Gọi một tiếng Điện hạ cũng không thiệt thòi gì, tốt xấu gì cũng mang huyết thống hoàng thất mà.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia