ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

hương 18. Truyền thuyết (hạ)

"Trùng là..."

"Liên Tương nói khi hắn gặp Điện hạ thì đã có trùng rồi, bất kỳ ai cũng không thể chạm vào, nếu không thì không chết cũng chính là bị thương."

Lưu Thuận có chút không tiêu hoá kịp, nếu lời Hoàng Tiểu Quỳ nói là thật, vậy việc trùng gần gũi với mình không phải đã nói rõ rồi sao?

Hoàng Tiểu Quy nghĩ tới gì đó rồi nở nụ cười, "Ta chưa thấy qua Điện hạ khi còn bé, Liên Tương kể lúc Điện hạ vừa biết nói, thì chỉ biết nói một chữ 'Trùng' thôi, sau đó họ mới hiểu thực ra Điện hạ muốn nói là chữ 'Long' cơ, y đọc không rõ mới biến thành 'Trùng', từ đó thì vẫn gọi như vậy."

Lưu Thuận cũng cười rộ lên theo, hắn cúi đầu, luôn cảm thấy câu chuyện này của Hoàng Tiểu Quy có chỗ nào đó hơi mâu thuẫn, linh quang chợt lóe liền hỏi, "Bàn Long điện là do mẫu thân Long Ngạo Thiên xây à?"

Khóe miệng Hoàng Tiểu Quy vẫn khẽ nhếch, bây giờ ý cười trong mắt lại càng đậm.

Lúc hắn cho rằng Lưu Thuận rất ngốc, Lưu Thuận lại ngoài ý muốn biểu hiện chút thông minh.

Mẫu thân của Long Ngạo Thiên vẫn luôn sống ở núi Bàn Long, đi đâu để chiêu mộ được nhiều cao thủ võ công thế này, Bàn Long điện phát triển lớn mạnh như vậy, thì số tiền dùng để xây dựng càng không thể xem thường.

Nếu đổi lại trước hôm nay, loại tin tức nội bộ này Hoàng Tiểu Quy tuyệt đối sẽ không nói với Lưu Thuận, nhưng mà trùng đã để Lưu Thuận chạm vào nó thì khác.

"Gia gia của Điện hạ..."

Lưu Thuận gật đầu, chính là thanh niên cùng Long thần nhất dạ tình* kia.

*nhất dạ tình = 419 = tình một đêm

"Họ Tần"

Thể loại gì thế này ~, người họ Tần trong thiên hạ thì nhiều vô kể... Nhưng, họ Tần, lại có năng lực và tiền của để xây dựng một cung điện khổng lồ thế này trong núi sâu....thì cũng chỉ có một...

"Hoàng đế!" Hư cấu quá rồi nha ~, khó trách bọn hắn vẫn gọi Long Ngạo Thiên là Điện hạ, vậy là y thật sự có huyết mạch hoàng thất, thảo nào Bàn Long điện có thể chiếm trọn một núi mà triều đình lại thờ ơ lãnh đạm.... Hoá ra chân tướng của mọi chuyện là như vậy!

"Chính xác thì gia gia là đương kim hoàng thượng, thánh tổ hoàng đế."

"Vậy cũng lợi hại quá rồi!" Với đủ loại giá trị trên thì Long Ngạo Thiên chính là long tử long tôn chân chính rồi, bây giờ lại càng có thể ví như vua một cõi rồi ấy chứ.

Hoàng Tiểu Quy lại cười cười, hỏi tiếp: "Điện hạ thích ngươi, ngươi biết không?"

Lưu Thuận không cười được nữa, chuyện thế này vẫn là lần đầu nghe thấy đó. "... Nhưng...ta là nam mà!"

"Thấy mà, nhưng như thế thì sao nào, nói khó nghe thì Điện hạ cũng đâu hoàn toàn là con người, chỉ cần có tình yêu mấy thứ đó không phải là chướng ngại."

Lưu Thuận hiện tại cảm thấy vẻ mặt tràn trề thiện ý của Hoàng Tiểu Quy thật khủng bố, "Không được đâu!"

"Ai không thể được, y không thể yêu ngươi, hay là ngươi không thể yêu y?"

"Đều không thể được!"

Hoàng Tiểu Quy nhìn nhìn cho có rồi xua tay, "Ngoài kẻ ngốc ra, bình thường ai lại muốn cùng nam nhân mình không thích 'ba ba ba' hả?"

"Ngươi cần phải phải nói như thế sao?" Bây giờ nghe ba chữ kia Lưu Thuận lại muốn nổi da gà.

"Sớm đáp ứng một chút, dù sao cũng đều là chuyện sớm hay muộn thôi à."

Giọng điệu của Hoàng Tiểu Quy giống như đang cùng bằng hủ nói chuyện phiếm, cộng thêm dáng vẻ thanh tú của nàng, khiến Lưu Thuận thực sự không có biện pháp nghiêm túc đáp lời.

"Thực sự không được mà."

"Trùng có thể thân thiết với ngươi, vậy cả đời này ngươi chạy không thoát đâu. Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi nha." Nói xong Quy đứng dậy khẽ phất ống tay áo, cũng chẳng quay đầu lại mà đi thẳng.

Lưu Thuận thì xoắn xuýt hết cả lên, hắn chưa từng gặp qua chuyện này a~, thân thế Long Ngạo Thiên ly kỳ như vậy, tính cách lại quái dị, Lưu Thuận thực sự không biết nên dùng phương pháp gì đối với người như vậy hết.

Trùng chịu bò lên người mình, thì mình chính là người của Long Ngạo Thiến thật á? Gặp quỷ thật rồi ~

Đã ngủ một ngày nên Lưu Thuận không buồn ngủ, hắn không cảm thấy đói cũng chẳng thấy khát, cả người mệt mỏi nhưng suy nghĩ lại thanh tỉnh.

Toàn bộ thế giới đều yên lặng, không một tiếng gió, hắn chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn xà nhà.

Cái lổ bị Long Ngạo Thiên đâm thủng đã được sửa chữa lại rất tốt, ngọn nến còn có một đoạn lớn mới có thể đốt xong, bàn ghế đều đổi một bộ mới, ấm trà và tách tất cả đều là màu sắc tươi mới, bình phong thì vẫn là cái kia, nhìn kỹ một chút có thể thấy mặt trên có vẽ một bức tranh gì đấy.

Một nơi không biết ở đâu, bàn đá băng đá giường đá, một cô gái bạch y đang nghiêng mình đứng ở một bên, diễn cảm trên mặt rõ ràng đang dần sống động như thật.

Lưu Thuận híp mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng phát hiện nguyên lai bức tranh được khắc lên, mặt ngoài đại khái lại quét thêm một lớp nước sơn lên nữa, vừa khiến bức tranh thoạt nhìn trông thật hơn, vừa làm nét vẽ cử chỉ thêm ưu mỹ.

Cô gái kia là mẫu thân của Long Ngạo Thiên, hay là bà ngoại nhỉ?

"Aiisì!!~" Sao lại suy nghĩ mấy chuyện liên quan đến Long Ngạo Thiên vậy nè!

Lưu Thuận tuỳ tiện cào bới đầu tóc, bực mình xoay người đưa lưng về phía bình phong.

Không biết tại sao, cả đêm trong đầu đều là chuyện của Long Ngạo Thiên, thật vất vả dời đi lực chú ý kết quả nhìn một cái bình phong thôi mà cũng có thể nhớ tới y, Lưu Thuận cảm giác bản thân chắc là trúng loại độc gì mất rồi, không thì tuyệt đối sẽ không thế này đâu.

Huyết thống Long Ngạo Thiên so với vàng ròng còn có giá trị hơn, Lưu Thuận còn không có ý tốt cứ gọi y là tên ma đầu tóc trắng, hôm nay nghe Hoàng Tiểu Quy kể, có lẽ Long Ngạo Thiên cũng quái lạ như mẹ y, nghe tin trượng phu mất mà mẹ y không chảy một giọt nước mắt nào, tâm Lưu Thuận đã cảm thấy như bị nhéo một cái đến phát đau.

Hoàng Tiểu Quy không nói nhưng hắn đã cảm thấy mẹ của y nhất định là kiểu người không dễ yếu đuối trước mặt người khác, người chỉ một thân một mình mới phóng túng tâm tình, lại không ngờ được kết quả lại là nàng tự vẫn sau khi sinh hạ Long Ngạo Thiên.

Không bệnh lại không tai (tai nạn), còn có một con rồng che chở sao có thể nói chết là chết được?

Có lẽ là tâm đã chết rồi đi.

Lưu Thuận từng nghe Lưu lão bản nói qua rất nhiều lời hát trong các cố sự, nhưng hiện tại hắn cảm thấy câu chuyện Hoàng Tiểu Quy kể sao không tốt đẹp gì cả.

Long Ngạo Thiên cũng thật đáng thương, sinh ra liền biến thành cô nhi, tính cách trời sinh quái quái, không người dạy bảo, trên người lại nuôi một con thần sủng khiến ai cũng không dám đến gần y.

Lưu Thuận lại trách móc, ngày đầu tiên lúc gặp mặt sao Long Ngạo Thiên lại có thể không biết xấu hổ như vậy, sờ mông mình còn nói muốn 'ba ba' nữa chứ.

Có phải Long Ngạo Thiên cũng không hiểu bản thân mình đang nói lời đùa giỡn hay không ta?

...

...

"A a a a a!" Lưu Thuận bật người dậy, "Mình mắc bệnh rồi! Nghĩ vớ vẫn cái gì không biết! Khốn kiếp! Cút ra ngoài! Cút ra khỏi đầu ta ngay!"

Hành động khác thường, hồ ngôn loạn ngữ, còn tự lấy tay tát mình.

Ám vệ núp trong bóng tối đem hành vi cả đêm của Lưu Thuận tỉ mỉ ghi chép lại hết, sáng hôm sau, bản ghi chép này liền rơi vào trong tay Hoàng Tiểu Quy.

Hoàng Tiểu Quy nở một nụ cười đầy tự tin, vô cùng thoải mái, không có tính thử thách gì hết!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info