ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 16. Truyền thuyết (thượng)

Mái tóc bạc của Long Ngạo Thiên liền ngoan ngoãn phục tùng, không còn không gió mà lay động nữa, dù so với bình thường không tính là gọn gàng, nhưng dáng vẻ trông tốt hơn lúc tẩu hỏa nhập ma rất nhiều.

Hoàng Tiểu Quy biết lời nói của mình có hiệu quả, cố tình chỉ nói lấp lửng, quả nhiên khiến Long Ngạo Thiên tiến về phía mình hai bước, "Nhưng sao?"

"Điện hạ doạ hắn sợ mất rồi." Trong giọng nói của Hoàng Tiểu Quy không mang trách cứ, ngược lại còn pha chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều.

"Hắn chỉ chưa quen có trùng trên người nên trong lúc tức giận mới đá Điện hạ xuống giường, rốt cục Điện hạ lại đột nhiên nổi giận, Ảnh Tử Sơn nói Điện hạ tức giận hắn còn sợ nữa cơ, huống chi là Lưu Thuận."

Trùng bất thình lình từ trong tay áo Long Ngạo Thiên trườn ra ngoài, quấn quanh ngón út trên tay phải của y, giống như đang oán hận Hoàng Tiểu Quy đổ hết trách nhiệm lên người nó vậy đó ~

Ảnh Tử Sơn nhìn lướt qua Hoàng Tiểu Quy một cái, cuối cùng vẫn không mở miệng nói câu nào.

Không ai để ý trùng, nó chỉ có thể không cam lòng bò về trong tay áo Long Ngạo Thiên.

"Ta đi nhận lỗi." Đây là kết luận sau khi Long Ngạo Thiên tự suy nghĩ, kết quả là suýt nữa hù chết đám Hoàng Tiểu Quy và Liên Tương, vội vàng ngăn Long Ngạo Thiên lại.

Long Ngạo Thiên nhìn bọn họ mà chẳng hiểu vì sao, Hoàng Tiểu Quy lại tiếp tục thần công bịa đặt không chớp mắt, ai kêu Long Ngạo Thiên tin tưởng nàng không chút nghi ngờ quá làm chi ~

"Tuy Lưu Thuận rất rất muốn gặp Điện hạ ngài, nhưng không phải ta mới vừa nói rồi sao, hắn bị kinh hách rất lớn, cần phải điều dưỡng. Hù hắn lại là Điện hạ, bây giờ ngài mà đi gặp sẽ khiến Lưu Thuận nhớ lại những chuyện không tốt đó."

"Chuyện...không tốt?" Long Ngạo Thiên không thích cách nói này của Hoàng Tiểu Quy.

Hoàng Tiểu Quy lập tức oán than, "Điện hạ thật không biết sao? Dáng vẻ mới vừa rồi của ngài thực sự là..."

Đương nhiên Long Ngạo Thiên không biết bộ dáng mới vừa rồi của mình là cái gì rồi, chẳng lẽ trong lúc nóng giận còn hy vọng y quay lại lấy gương ra soi soi à~?

Nhưng Hoàng Tiểu Quy đã nói thế thì khẳng định là rất doạ người rồi.

"Làm sao?" Sau khi đã được qua phiên dịch ý muốn nói là ─ Thế phải làm sao?

Liên Tương đứng bên cạnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, Ảnh Tử Sơn cũng thả lỏng bàn tay đang siết chặt thành quyền, đối với bọn họ mà nói ấy à, có thể câu giờ Long Ngạo Thiên một lúc là tốt rồi.

"Tốt nhất Điện hạ không nên gặp Lưu Thuận, nhưng mà ngài cứ yên tâm," Sợ khuyên không được Điện hạ, ngay cả tay Hoàng Tiểu Quy cũng thêm chút động tác, "Chúng ta sẽ đến nói với hắn là: Điện hạ tuyệt đối tuyệt đối hoàn toàn tuyệt đối sẽ không làm đau hắn! Đợi chuẩn bị đầy đủ tâm lý xong, ta sẽ tới nói cho Điện hạ đi gặp hắn, được không ạ?"

Long Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, diện vô biểu tình, nói "Bao lâu?"

Đúng vậy, cũng không thể làm Điện hạ suốt đời không đi tìm Lưu Thuận được. Việc này Hoàng Tiểu Quy đã sớm nghĩ xong. "Ba ngày."

Long Ngạo Thiên có chút mất hứng, nhưng vẫn gật đầu, lầm bầm giống như đang nói cho chính mình nghe, "Ba ngày."

Hoàng Tiểu Quy ở trong lòng cười lạnh, trong vòng ba ngày ta sẽ khiến Lưu Thuận bằng lòng cùng Điện hạ ngài 'ba ba ba' luôn ấy chứ!

Trước khi rời đi Hoàng Tiểu Quy cho Lưu Thuận một viên thuốc, nói là giúp hắn loại trừ di chứng sau khi bị chấn kinh, mặc dù rất ghét uống thuốc, nhưng dưới bầu không khí thế này Lưu Thuận nào đủ dũng cảm mà từ chối chứ.

Thuốc viên là một khối rất nhỏ, ngậm vào lập tức tan ra ngay, vị đắng lấp đầy toàn bộ khoan miệng.

Không biết tại sao, hình ảnh Long Ngạo Thiên đút hắn uống nước thuốc lại bất chợt hiện ra trong đầu Lưu Thuận.

Sau đó thì Lưu Thuận liền ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy hắn có cảm giác đã ngủ một giấc thật lâu, toàn thân không chút sức lực, mơ mơ hồ hồ, mở mắt lại thấy có một bóng người đang đứng tại đầu giường nhìn hắn.

Giơ tay lên xoa xoa mắt, cuối cùng đường nhìn cũng trở nên rõ ràng, sau khi thấy rõ đối phương là ai, nơi nào đó trong lòng có chút quái lạ.

Hoàng Tiểu Quy đem chén trà trong tay đưa cho Lưu Thuận, Lưu Thuận chống đỡ ngồi dậy, nhận lấy nước mà uống, lúc này mới phát hiện cổ họng vô cùng khô rát, sau khi uống ba chén liền, Hoàng Tiểu Quy thuận tay đặt chén xuống, rồi ngồi bên mép giường.

"Tỉnh chưa, tỉnh rồi thì ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe."

"Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Cả ngày rồi."

Lưu Thuận nhìn về phía cửa sổ, không ngờ bầu trời bên ngoài đã tối đen. Nguyên ngày không ăn gì nhưng lại không cảm thấy đói, ánh mắt so với trước kia cũng biến thành trấn tĩnh, đầu óc cũng rất tỉnh táo, chắc có thể là do công lao của viên thuốc Hoàng Tiểu Quy cho.

Hoàng Tiểu Quy bắt đầu kể chuyện xưa, nhưng thú thật thì bầu không khí thế này không hợp để kể chuyện xưa chút nào hết á, ngữ tốc của nàng rất chậm nhưng thật lưu loát, dễ dàng nhận ra rằng các câu chữ đã được sắp xếp trước đó, Lưu Thuận an tĩnh nghe, trong đầu hiện ra hình ảnh mà Hoàng Tiểu Quy miêu tả.

Không biết cách đây bao lâu, khi mà trên đời vẫn còn có thần linh ấy, có một Long thần dưới biển sâu bởi vì một trận động đất dưới biển mà giấc ngủ bị quấy rầy. Long thần bị đánh thức vô cùng phẫn nộ, nàng phá tan mặt biển, mây tập hợp lại bên người nàng, chỉ một hơi thở của nàng cũng biến thành giông bão, thời tiết trở nên vô cùng khắc nghiệt, các ngư dân đều không thể nào ra biển đánh cá được, dù là ban ngày các hải vực cũng chỉ là một mảnh đen kịt, cuồng phong mưa rào, đôi lúc còn có thể nghe thấy tiếng rồng ngâm vang vọng.

Phẫn nộ của Long thần kéo dài đằng đẳng ba năm, cuối cùng nàng cũng dần tỉnh táo lại, chứng kiến sự tuỳ hứng của bản thân mà khiến cho vô số sinh linh rơi vào trong thống khổ. Long thần vô cùng áy náy, nó quyết định rời khỏi vùng biển mình từng lớn lên, đi tới một chỗ cằn cỗi lâu hạn không mưa, làm nơi đó hưng vân bố vũ, bảo hộ ruộng nương cùng dân chúng tại nơi ấy.

Lại rất nhiều năm trôi qua, thần lực Long thần càng ngày càng yếu, thế nhưng nàng vẫn không muốn rời khỏi vùng đất này, có lẽ nàng đã sống đủ rồi, hoặc có lẽ nàng còn đang chuộc lại lỗi lầm cho hành vi của mình.

Lúc này, một người thanh niên xuất hiện.

Thanh niên xinh đẹp tuấn lãng, tác phong nhẹ nhàng, bởi vì chưa quen thuộc địa thế và đường đi nên đi nhầm vào động tiên trong thâm sơn nơi Long thần ở.

Thanh niên trông thấy Long thần hóa thành hình người nhưng tuyệt không kinh ngạc, còn bị phong thái Long thân làm cho mê say. Thái độ Long thần cũng rất thân thiết với người thanh niên này, hai người một đêm mê tình, trước khi đi thanh niên hứa hẹn sẽ trở lại tìm Long thần, nhưng lời hứa này đến giờ cũng chưa từng được thực hiện.

Long thần hoài thai mười năm, cuối cùng sinh hạ một bé gái, bé con và Long thần đều có một mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt tựa như đại dương. Thế nhưng bé gái lại không có hình rồng, tuy dáng dấp hình người nhưng dưới thắt lưng lại phủ đầy vảy cá.

Sau khi chết Long thần có trở về với biển cả không, chẳng ai biết được, nhân dân chỉ biết là cho dù nàng không ở đây, nhưng nàng vẫn sẽ luôn che chở cho mảnh đất xinh đẹp màu mỡ này, bách tính an cư lạc nghiệp sinh sống ở vùng đó, còn đem nơi Long thần từng cư trú gọi là núi 'Bàn Long'.

Con gái Long thần ở lại nơi ấy, bởi vì liên quan đến Long thần nên dân chúng địa phương đối với ngọn núi kia đều kính nhi viễn chi, nhiều nhất cũng chỉ đặt chút cống phẩm và cúng bái ở dưới chân núi mà thôi. Mặc dù cô gái có hình dáng con người nhưng vẫn sở hữu huyết thống loài rồng, cùng người thường vẫn có chút khác biệt, tính cách lãnh đạm, đối với chuyện gì cũng không hiếu kỳ cũng chẳng chút quan tâm. Nếu không phải vì cơ duyên cứu được con Hắc mãng kia, e rằng cả đời cô gái thật cứ trôi qua như vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info