ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

 Chương 15. Số mệnh đã định (hạ)

"Che giấu rất kỹ, cần chút thời gian."

"Vậy bao lâu mới tra ra được?"

"TA CŨNG MUỐN BIẾT LẮM ĐÂY NÈ!"

Liên Tương làm như cũng ăn trúng hoả dược (thuốc nổ) giống Ảnh Tử Sơn ấy, nói chuyện như muốn liều mạng, so ra thì Hoàng Tiểu Quy lại khá bình tĩnh.

Nàng bây giờ đang suy nghĩ đến các bằng chứng, hôm nay nếu như không có trùng ở đây, có thể Bàn Long điện đã bị Điện hạ phá hỏng.

Rốt cuộc Lưu Thuận là người gì, đến Bàn Long điện chưa tới hai ngày đã có loại công lực như vậy, chắc chắn không phải là người phàm.

Ảnh Tử Sơn đã từng cam đoan Lưu Thuận tuyệt đối không biết võ công, cũng chưa từng luyện qua, cơ thể cường tráng cũng chỉ vì thường xuyên lao động mà tạo thành.

Bởi lẽ đó mà Hoàng Tiểu Quy mới thả lỏng cảnh giác với hắn, nhưng bây giờ trong lòng nàng lại loé lên một ý nghĩ....

Giết người giấu xác, dựa vào nàng và Liên Tương thì cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì....

Thị nữ coi chừng bên ngoài phòng ngủ Long Ngạo Thiên thấy Liên Tương và Hoàng Tiểu Quy tới liền hành lễ rồi mở cửa ra.

Cả Liên Tương cùng Hoàng Tiểu Quy đều không nghĩ tới tình cảnh bên trong lại là thế này.

Sắc mặt Lưu Thuận tím tái, ôm chân đáng thương co ro ngồi đó, tròng mắt trợn trừng, môi khẽ nhếch, nhìn chẳng khác gì người đã chết.

Liên Tương và Hoàng Tiểu Quy lập tức vọt tới, Hoàng Tiểu Quy dò xét hơi thở ở mũi, Liên Tương phát hiện cơ thịt toàn thân Lưu Thuận như bị đông lạnh, cứng ngắc.

"Quá khiếp sợ thôi." Sau khi qua quýt kiểm tra Hoàng Tiểu Quy liền đưa ra kết luận, sau đó từ bên hông lấy ra một cái bình nhỏ, mở nút bình để dưới mũi Lưu Thuận.

Cũng không biết Trong bình là thứ gì, mùi rất nặng ngay cả Liên Tương cũng thấy gay mũi, ánh mắt Lưu Thuận cũng từ từ nhắm lại, cả người mềm nhũn.

"Giúp hắn thư giãn cơ thể đi, không thể dùng nhiều sức."

Liên Tương theo lời Hoàng Tiểu Quy nói mà làm, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn vẫn có chút thông cảm với Lưu Thuận, ngay cả bọn họ tự nhận là người dù núi Thái Sơn có sập mặt cũng không đổi sắc cũng bị bộ dáng Điện hạ doạ chết khiếp, khó trách Lưu Thuận sợ đến nỗi sắc mặt tím ngắt toàn thân cứng ngắc được.

Chỉ chốc lát toàn bộ cơ thể Lưu Thuận đã có thể hoạt động lại, trên mặt cũng có chút huyết sắc, lồng ngực bắt đầu phập phồng theo quy luật.

Hoàng Tiểu Quy đóng nút cất bình lại bên hông, Liên Tương nhịn không được hỏi, "Hiện tại hắn...bao giờ mới tỉnh?"

"Nhanh thôi." Ánh mắt Hoàng Tiểu Quy phức tạp nhìn gương mặt say ngủ của Lưu Thuận, hình như nàng đã đánh giá cao Lưu Thuận, lúc Điện hạ cuồng bạo nàng không thấy, nhưng không ngờ được Lưu Thuận lại bị hù tới trình độ này, nếu Liên Tương và mình không chạy tới kịp chắc là Lưu Thuận đã bị ngộp cho chết tươi luôn rồi.

Trên người Lưu Thuận không có ngoại thương, nói cách khác dưới cơn thịnh nộ Điện hạ vẫn vô cùng không muốn tổn thương hắn.

Liên Tương ngẩng đầu nhìn nóc nhà bị Long Ngạo Thiên dùng đỉnh đầu đâm thủng, "Thảo nào Điện hạ chật vật như vậy."

Phần đầu khác với những bộ vị khác trên cơ thể, thông thường muốn phá phòng thoát ra đều sẽ trước dùng chưởng đập vỡ, thế mà đây lại dùng đầu đi đâm vào nóc nhà làm từ gỗ nghìn năm, thì có thuộc dạng cao thủ võ lâm gì cũng chẳng nuốt trôi nổi, cho dù Điện hạ ngài có nội công thâm hậu hộ thể đi nữa hiểu không ~.

Liên Tương cùng Hoàng Tiểu Quy nhìn nhau một cái, lại cùng nhau nhìn về phía Lưu Thuận đang mê man.

Nếu như tên này là gian tế thì hơi bị yếu bóng vía rồi đấy, không biết võ công lại còn chẳng chịu được hăm doạ, còn luôn vô lễ với Điện hạ nữa chứ.

Liên Tương còn từng bổ não tên này đã hạ mê dược gì gì đó cho Điện hạ nữa cơ, nhưng khi giúp Điện hạ kiểm tra tỉ mỉ một hồi, kết quả là đây là chuyện không thể nào.

Trong lòng Điện hạ mức độ quan trọng của người này nhất định đã đạt tới trình độ khủng khiếp, mỗi một lần trông thấy hắn, Hoàng Tiểu Quy lại sẽ tiến thêm một nhận thức mới về sự xem trọng của Điện hạ dàn cho Lưu Thuận.

Nếu như ra tay giết người này họ sẽ không bị phát hiện thật sao? Nếu Điện hạ biết, hậu quả sẽ ra sao đây?

Hai người im lặng theo đuổi tâm tư của mình, không lâu sau Lưu Thuận từ trong ác mộng thống khổ tỉnh dậy, cau mày mở mắt, không biết tại sao miệng mũi đều nồng đậm vị cay đắng.

Hoàng Tiểu Quy vẻ mặt nghiêm túc đứng ở đầu giường nhìn Lưu Thuận, không chút vòng vo hỏi thẳng: "Ngươi đã làm gì Điện hạ?"

Quái lạ, sao tên nhân yêu này lại ở đây?

Lưu Thuận gắng gượng ngồi dậy, thấy Liên Tương ngồi ở cách đó không xa, mới nhớ ra hắn là một người khác ở quán trà hôm đó.

Điện hạ? Hắn còn có thể làm gì tên ma đầu tóc trắng kia được chứ?

Con mắt như nhỏ máu bất ngờ ùa vào tâm trí hắn, tiếp theo hình như bên tai vang lên tiếng rồng ngâm thấu tận chân trời.

Qua một hồi lâu, sắc mặt Lưu Thuận lại trắng bệch lần nữa mới khẽ run mở miệng, "....Ta bảo... Ta bảo y cút..."

Lưu Thuận nhớ tới bản thân trước đó cũng có làm thế, hắn vẫn luôn thô lỗ nhiều vậy mà, thật không hiểu tại sao Long Ngạo Thiên lại đột nhiên cuồng bạo như vậy, cái loại khủng bố sâu tận xương tủy chỉ nhớ tới thôi đã khiến tay chân Lưu Thuận lạnh ngắt, kinh hãi không thôi.

"Ta còn đạp y xuống giường... nói y là... tiểu nhân..." Lưu Thuận ngẩng đầu giống như đáng thương nhìn về phía Hoàng Tiểu Quy cầu cứu, "Đó cũng bởi vì y đem cái gì đó giống như rắn thả vào trên người ta thôi..."

Liên Tương bất ngờ ngẩng đầu, Hoàng Tiểu Quy thì kinh ngạc đến mắt cũng muốn lọt ra ngoài, vẻ mặt nhăn nhó hai người qua lợi hại, Lưu Thuận không rõ nguyên do chỉ mờ mịt nhìn họ.

"... Trùng gần người ngươi?" Lúc Hoàng Tiểu Quy nói câu này ra, ngay cả âm cuối cũng không cách nào khống chế mà khẽ run.

"Ừa...Mà rốt cục cái đó là gì vậy, sao y lại nuôi ở trên người thế?"

Hoàng Tiểu Quy bỗng nhiên cười rộ lên, nhưng vẻ mặt của nàng lại tuyệt không chút vui vẻ, thanh âm khô khốc như một thanh kiếm gỉ sắt đang quẹt vào tấm sắt, chờ nàng cười đã liền na đến mép giường ngồi xuống.

"Liên Tương à, chúng ta đúng là đã bị thói đời dơ bẩn vấy bẩn rồi."

Liên Tương không biết đang nhìn vào chỗ nào đó, nghe được lời của Hoàng Tiểu Quy một bên khóe miệng khẽ nhếch, cười đến vô cùng gượng gạo.

Hoàng Tiểu Quy xoa xoa trán nói với Lưu Thuận, "Ngươi vẫn là chấp nhận đi nghe chưa."

"Là sao?" Lưu Thuận không theo kịp tốc độ xoay chuyển trọng tâm câu chuyện của Hoàng Tiểu Quy, ngây ngốc hỏi.

Hoàng Tiểu Quy lấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc nhìn Lưu Thuận, bất thình lình hừ cười một tiếng, "Muốn chạy cũng vô dụng thôi, ngươi đã định là của y rồi."

⊂♥⊃

Sau khi tỉnh lại, hậu quả hiển nhiên là Long Ngạo Thiên vẫn tiếp tục điên cuồng như trước, nhưng may thay là còn nhận thức được những người khác, Hoàng Tiểu Quy đứng ở ngoài năm thước cẩn thận khuyên bảo, bây giờ nàng sợ nhất là Long Ngạo Thiên không nghe lọt rồi cho một chưởng bay qua đây đấy.

Con ngươi Long Ngạo Thiên đỏ lên đổi tới đổi lui, năm ngón tay quắp lại, sau khi y tỉnh lại trùng vẫn trốn trong y phục của y không thấy bóng dáng đâu.

Thấy Long Ngạo Thiên không tiếp tục nổi đóa nữa, Hoàng Tiểu Quy liền hấp tấp kéo Liên Tương qua làm chứng, "Liên Tương cũng ở đấy ạ, hắn có thể làm chứng."

Tóc trắng vẫn cuồng loạn như cũ, nhưng hồng sắc trong mắt đã dần rút đi, Hoàng Tiểu Quy thấy vậy càng không dám thả lỏng, "Trùng chịu tiếp cận người hắn không phải sao ạ, Điện hạ ngài không tin trùng sao? Số mệnh đã định Lưu Thuận là của ngài rồi, chẳng qua là hiện tại hắn vẫn chưa rõ, chúng ta sẽ hảo hảo nói với hắn, nói đến khi nào hắn hiểu mới thôi! Điện hạ ngài cũng biết, Lưu Thuận không biết võ công, còn chưa thấy qua sự đời, hôm nay ngài đột nhiên tức giận đem nóc nhà phòng ngủ đâm thủng, còn phá hủy một nửa hậu sơn, Lưu Thuận biết sẽ sợ ngài..."

Long Ngạo Thiên cuối cùng cũng ngẩng đầu đối mặt ánh mắt của Hoàng Tiểu Quy, "Sợ ta?"

Hoàng Tiểu Quy thấy khuyên bảo đã lâu rốt cục có chút tác dụng, càng thêm phấn đấu, "Đó chỉ là lúc hắn chưa biết Điện hạ thôi ạ, đợi khi hai người chung sống lâu dài với nhau rồi, hắn sẽ không sợ Điện hạ nữa. Không phải trước đó ta đã nói hai người phải tiếp xúc nhiều vào sao, chính là vì để hiểu biết nhau nhiều hơn đấy, sau khi đã hiểu rồi thì hắn sẽ thích ngài thôi."

Sắc đỏ trong mắt cuối cùng cũng chịu rút đi hết, thần trí Long Ngạo Thiên dần bình phục, "Hắn nói sau này không muốn nhìn thấy ta nữa... Rõ ràng là của ta mà..."

Hoàng Tiểu Quy ở trong lòng thầm mắng một câu: Lưu Thuận bọ hung nhà ngươi chỉ biết gây phiền toái! Chờ chuyện này xong xuôi, xem lão tử khiến ngươi thoải mái ra sao!

Trong lòng thì nghĩ như thế, nhưng ngoài mặt lại làm bộ dạng tiếc hận muốn chết luôn, "Kỳ thật... Lưu Thuận đã hối hận rồi ạ, hắn cảm thấy bản thân không nên nói lời như thế, muốn xin lỗi Điện hạ lắm, nhưng..."


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info