ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

Chương 13. Số mệnh đã định (thượng)

Người tới là Ảnh Tử Sơn

Từ chiều đến giờ sau khi Điện hạ xuất hiện Hoàng Tiểu Quy vẫn cười to không dứt, đây là lần thứ hai Hoàng Tiểu Quy cười không tí hình tượng như vậy.

Liên Tương hỏi Hoàng Tiểu Quy, "Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy, có phải đã hạ độc được cái gì kêu Lưu Thuận kia rồi không?"

Hoàng Tiểu Quy trả lời chính là, "So với việc đó còn thú vị hơn nhiều."

Lại hỏi chuyện gì thì nàng liền giả bộ thần bí không chịu nhiều lời, dẫn tới một đám người vốn quen sinh hoạt nhạt như nước bây giờ vừa thèm muốn lại hiếu kỳ.

Giữa trưa Ảnh Tử Sơn có việc nên không thể bồi bên cạnh Điện hạ, ngoại trừ là hộ vệ tổng quản trên danh nghĩa của Long Ngạo Thiên, trên thực tế hắn cũng có nhiều việc khác cần làm.

Lộ trình đi võ lâm lần này nói dài không dài nói ngắn không ngắn, vừa vặn đúng nửa tháng không để ý tới sự vụ trong Điện, mãi tới hôm qua mới bớt chút thì giờ đi kiểm tra được.

Vừa trở về là bị Liên Tương chộp lấy kể đông kể tây, rốt cuộc thì hắn cũng bắt đầu có hứng thú với chuyện xảy ra lúc chiều.

Không dám đi hỏi thẳng, không phải bởi vì ngại Điện hạ là chủ tử, mà là vì mọi người sâu sắc hiểu rõ tính cách Điện hạ, có hỏi thì cũng chẳng moi ra được gì đâu.

Ảnh Tử Sơn cố tình đêm hôm khuya khoắt không ngủ, cùng cấp dưới ẩn thân ở chỗ bí mật canh giữ bên ngoài phòng ngủ Điện hạ, mãi đến khi nghe được Điện hạ dùng bí công truyền tin nói tìm mền, Ảnh Tử Sơn liền sai người đi lấy rồi tự động cầm vào.

Phải biết rằng hiện giờ bên ngoài đang có một giàn cấp dưới hâm mộ muốn chết, hận đến giậm chân kia kìa.

Đợi hơn nửa buổi tối, vất vả lắm cuối cùng mới có cơ hội đi vào trong hóng hớt, lại bị cấp trên cướp mất!

Mà ý chính ở đây là vị cấp trên này rất giống Điện hạ không muốn nói nhiều, nhất là mấy lời vô ích, cho nên tuyệt đối sẽ không săn sóc cho lòng hiếu kì của họ, dù sau khi đi ra cũng sẽ tuyệt đối không kể với mọi người rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì đâu.

Bọn họ đoán đúng rồi, Ảnh Tử Sơn tuyệt đối sẽ không nói cho người khác rằng hắn mới vừa cầm chăn gấm bước vào thì sắc mặt Lưu Thuận nhanh chóng tái xanh đâu, Điện hạ kéo tấm mền đắp trên người vứt vào mặt Lưu Thuận, sau đó mới ra hiệu Ảnh Tử Sơn đem chăn mới trên tay hắn cho mình.

Lưu Thuận xù lông kèo cái chăn đập vào mặt xuống, "Ngươi làm gì thế!", đánh lén là tiểu nhân lắm biết không!

Long Ngạo Thiên đang bận ngửi xem trên người mình có mùi gì lạ không, "Học ngươi."

Lưu Thuận mới sực nhớ là ban nãy mình cũng đem mền ném vào mặt y, cơn giận tăng hơn phân nửa lập tức biến mất, lại chú ý đến sự có mặt của Ảnh Tử Sơn ở đây, trái tim nhảy dựng lên điên cuồng đập 'thình thịch'.

Liệu tên điên này có nổi bão khi biết mình dùng chăn đập vào mặt chủ tử nhà hắn không trời ∼?

Ảnh Tử Sơn mặt không thay đổi đem chăn cầm trong tay cung kính dâng lên, thấy Long Ngạo Thiên không còn phân phó gì khác, hơi khom mình không tiếng động lui xuống.

Lúc cửa khép lại, nghe thấy Lưu Thuận không nhịn thêm được nữa hỏi, "Ngươi ngửi gì vậy?"

Sau đó Long Ngạo Thiên không chút do dự phun ra hai chữ bao hàm chán ghét trần trụi: "Hãn thối!" (mồ hôi thối)

Dĩ nhiên không phải mồ hôi của Long Ngạo Thiên rồi, mà là của Lưu Thuận lúc đem chăn quấn trên người toát ra, Long Ngạo Thiên định vì hắn mà cố nhịn một đêm.

Nhưng sau khi nghe đề nghị đem thêm một cái mền nữa của Lưu Thuận, y mới phát hiện hoá ra bản thân không thể chịu đựng được.

Mặc dù Long Ngạo Thiên có thể chấp nhận cùng Lưu Thuận da thịt gần gủi, nhưng mồ hôi chính là mồ hôi, không thể thay đổi mùi vị, cơm tối Lưu Thuận còn ăn hành, tuy đã bị bắt súc miệng nhưng trong mồ hôi vẫn còn mang cái mùi ấy.

Long Ngạo Thiên càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, y thực sự rất không thích, càng chưa từng có ý che giấu bất mãn của mình trước Lưu Thuận.

Vấn đề cái mền đã giải quyết xong, Long Ngạo Thiên nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, Lưu Thuận lại tức giận không ngủ được.

Cầm mền trong tay hít mạnh một hơi, chổ nào thối! chổ nào thối!... Quả thật có hơi thúi ∼...

Lưu Thuận ôm chăn cố tình nằm xuống thật mạnh, còn cố ý vừa ngắt vừa nhéo sàn giường, đáng tiếc là cái giường này làm từ gỗ lại được thợ chế tác tốt vô cùng, dù hắn có ngắt thế nào giường cũng chẳng rên lấy một tiếng.

Đến cái giường cũng ăn hiếp mình ∼, Lưu Thuận dỗi trở mình đưa lưng về phía Long Ngạo Thiên, một lát sau lại trở mình đối diện với Long Ngạo Thiên.

Không thể cho tiểu nhân cơ hội đánh lén mình được! Ánh nhìn thẳng tấp mang chút tranh đấu!

Long Ngạo Thiên sớm đã nhắm hai mắt lại, nằm ngửa, hai tay mười ngón thả lỏng, tóc một chút cũng không loạn, trước ngực hơi phập phồng.

Lưu Thuận khinh bỉ nhìn cái tay kia.

Y như móng vuốt, này mà là móng tay á? Căn bản là hung khí mới đúng!

Nhìn lên chút nữa, áo trong rộng rãi, nhưng không cho cảm giác nhếch nhác, lộ ra một mảnh lồng ngực đang nhấp nhô lên xuống, nhìn lên chút nữa...

Lưu Thuận nheo mắt lại, xích gần về phía Long Ngạo Thiên một chút.

Dưới ánh nến lông mi thật dài của Long Ngạo Thiên giống như được phủ một lớp kim sắc, Lưu Thuận đang cố gắng loại bỏ hiệu ứng ánh nến, phân tích xem lông mi Long Ngạo Thiên có phải cũng là màu trắng hay không.

Kết luận cuối cùng chính là đúng như thế.

Tóc của y là màu trắng, lông mày là màu trắng, lông mi cũng là màu trắng, thế....

Ánh mắt Lưu Thuận trượt xuống nhìn vào nơi ấy ─ vậy lông chổ đó có màu trắng luôn không nhỉ?

Bỗng nhiên Lưu Thuận phát ra một tiếng thở dài sầu não rất nhỏ, hắn dùng tay che hai mắt của mình, xấu hổ vì ý nghĩ vừa rồi.

Tự nhiên lại đi suy đoán màu sắc lông ở chổ đó của người nam nhân có mộng tưởng với cái mông của mình vậy trời ∼

Lưu Thuận cảm giác mình bị ảnh hưởng nghiêm trọng từ mọi người trong Bàn Long điện, có xu hướng dần lệch khỏi quỹ đạo suy nghĩ của người bình thường.

Không được, không được, không thể được, tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng được! Mình là người bình thường, là người bình thường ~

Lưu Thuận cứ lẩm nhẩm suốt như vậy trong lòng, lần thứ hai đưa lưng về phía Long Ngạo Thiên, hắn không biết khi mình vừa mới xoay người, Long Ngạo Thiên liền mở mắt, tầm mắt hạ lưu vừa rồi hướng về mông của hắn lại tăng thêm gấp mấy lần.

Buổi sáng thứ hai tỉnh lại ở Bàn Long điện, không có nhức đầu như muốn nứt ra giống ngày thứ nhất.

Lưu Thuận nhắm mắt lại rầm rì, không biết là chuyện gì, hắn cảm thấy một giấc này vô cùng sảng khoái.

Không nóng cũng không lạnh, còn có người dùng khăn tay lành lạnh giúp hắn lau mình, giúp hắn thanh tỉnh.

Khóe miệng Lưu Thuận cong cong từ từ mở mắt, đập vào mắt chính là... con ngươi màu xanh nhạt.

Nhìn thấy nét mặt đầy thoả mãn của Lưu Thuận, ngực Long Ngạo Thiên rất dễ chịu, hôm qua lúc ngủ đến nửa đêm, bản thân Lưu Thuận lại chạy vào trong ngực mình, còn dính lấy không tha, Long Ngạo Thiên tất nhiên là sẽ không từ chối rồi ∼

Hiện tại Lưu Thuận đang gối đầu lên cánh tay của hắn, từ từ mở mắt.

Lưu Thuận mở mắt chỉ trong giây lát đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn phát hiện tư thế bây giờ không có chổ nào gọi là cưỡng ép cả, mà giống hai người lưỡng tình tương duyệt đang thâm tình ôm nhau.

Chưa lập tức xù lông là bởi vì Lưu Thuận chợt nhớ tới tướng ngủ không tốt của mình, khi còn ở nhà Lưu lão bản từng ngủ đến nửa đêm rồi lăn xuống đất nữa kìa.

Đem tâm đang treo cao dần thả lại trong lòng, Lưu Thuận kéo tấm mền bị nước miếng hắn làm ướt trên ngực Long Ngạo Thiên, muốn tạo khoảng cách không một kẻ hở giữa hai người ra.

Lúc này trùng từ ống tay áo Lưu Thuận bò ra, men theo cánh tay đang đặt trên lồng ngực Long Ngạo Thiên của hắn trở lại trên người Long Ngạo Thiên.

Lưu Thuận hoá đá....

Một tiếng thét chói tai bất thình lình từ phòng ngủ Long Ngạo Thiên truyền ra, tiếng kêu thảm thương khiến mọi người trên dưới Bàn Long điện qua một tháng nhớ lại vẫn còn nổi da gà.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info