ZingTruyen.Info

Long Dich Ba Ba Ba Dam My

hương 12. Kẻ thao túng (hạ)

Mãi đến tối lúc lên giường đi ngủ, Long Ngạo Thiên vẫn không có ý tứ gì là muốn rời khỏi, lại đợi một hồi nữa, Lưu Thuận mới hí hí trộm nhìn, thì thấy Long Ngạo Thiên đã cởi áo ngoài chuẩn bị trèo lên giường.

"NGƯƠI MUỐN LÀM GÌ!" Lưu Thuận hét toáng lên không chút chần chừ, nhanh chóng ôm chăn lủi vào góc giường, đề phòng nhìn Long Ngạo Thiên chằm chằm.

Hơn mười tên ám vệ ẩn mình trong bóng tối bên ngoài phòng ngủ đều bị lòng hiếu kì gãi đến tim gan ngứa ngáy ─ trong phòng xảy ra chuyện gì vậy! Rốt cuộc Điện hạ cũng bá vương ngạnh thượng cung rồi sao?

"Cái gì!" Bên trong phòng lại loáng thoáng truyền ra thanh âm khóc lóc, "Hôm qua ngươi ngủ ở đây hả?"

Long Ngạo Thiên xếp bằng ngồi trên giường, gật đầu, một chút cũng không có ỵ́ muốn nhường nhịn, cái này vốn là phòng ngủ của y mà.

Lưu Thuận hối hận muốn chết, tim cũng khóc luôn đây này, chắc chắn hôm qua tên biến thái này chiếm không ít tiện nghi, cũng không biết sự thuần khiết còn hay mất nữa.

Mình đúng là ngu ngốc, buổi sáng không thấy tên biến thái này, còn tưởng y ngủ phòng khác, hoá ra cả đêm lại ngủ trong hang sói.

"Ngươi ra ngoài ngay!"

Cánh tay Long Ngạo Thiên phất phất, áo trong vì động tác của y mà buông lỏng một mảnh lồng ngực lộ ra bên ngoài, "Không được." Giọng điệu kiên quyết không chút thương lượng.

Lưu Thuận lấy chăn quấn cả người thành một con sâu béo ú, ngay cả mặt cũng bị che kín luôn, "Xin ngươi á..."

"Không được."

Thật đáng ghét, không cần đánh một trận ai mạnh ai yếu cũng biết luôn kết quả, địch quá mạnh, ta chỉ có thể dùng trí.

"Có ngươi bên cạnh ta không ngủ được đâu."

"Không được."

"Chỗ của ngươi lớn vậy, chắc chắn có phòng trống ha."

"Không được."

"Vậy ngươi ngủ ở đây đi, ta qua phòng khác ngủ."

"Không được."

"Vì sao? Vì sao ta nhất định phải ngủ chung giường với ngươi! Hả! Tại sao chứ!" Không còn biết cái gì là khách sáo nữa, Lưu Thuận đã bị chọc cho phát cáu, ồn ào la hét.

Tư thế Long Ngạo Thiên không đổi, trường ti màu trắng như hẹn trước trượt đến trên vai, vẻ mặt không đổi giống như Tuyết yêu trong truyền thuyết.

Môi y khẽ nhếch, bật ra vài chữ lạnh lẽo đầy kiên định, "Ngươi là của ta."

Ngọc Hoàng Đại Đế, Tây Vương Mẫu, Thái Thượng Lão Quân, Thái Bạch Kim Tinh, Nhị Lang Thần, Đường Tam Tạng từ Đông Thổ Đại Đường, hay vị Thần Phật nào cũng được mau mau cho một tia sét đánh chết tên ma đầu không nói lý lẽ này đi ∼ ∼ ∼!

Phải nói Long Ngạo Thiên đã vượt qua cả giới hạn tức giận của Lưu Thuận, tất cả còn lại chỉ là cảm giác vô lực, dầu muối không ăn! Còn có cái chấp niệm quái đảng kia nữa!

"Ngủ." Chắc là Long Ngạo Thiên cảm thấy cuộc thảo luận đến đây là kết thúc, giục Lưu Thuận chia phân nửa mền lại cho mình.

Lưu Thuận lắc đầu nguầy nguậy, gân não xoay chuyển, "Ngươi thực sự không cưỡng ép ta đúng không?"

Long Ngạo Thiên gật đầu, mình cần gì dùng tới vũ lực chứ, rất nhanh thôi Lưu Thuận sẽ nguyện ý làm chuyện 'ba ba' kia với mình rồi ∼.

"Chỉ ngủ thôi, tuyệt đối không làm cái khác phải không?"

Long Ngạo Thiên không trả lời ngay, mà nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của Lưu Thuận, sờ sờ = 'cái khác'? Vậy là không được sờ sờ sao?

Thấy y do dự Lưu Thuận bắt đầu ầm ĩ lên, "Này này, chính ngươi nói là không dùng vũ lực nhé, ta mà không cho phép thì ngươi không được làm nha!" Lại nghĩ một chút, "Hôm qua ngươi cũng làm gì gì đó với ta đúng không hả?"

"Cái gì cũng chưa làm."

Trải qua một quá trình cân nhắc kĩ càng, Long Ngạo Thiên kết luận sờ sờ mông ôm eo ≠ 'cái khác', nên suy ra y cái gì cũng chưa làm.

Lưu Thuận bĩu môi nhìn Long Ngạo Thiên, nhưng không thấy Long Ngạo Thiên có dáng vẻ gì là đang nói dối, "Ngươi đừng có gạt ta, ngươi phải nói có sách mách có chứng, không thì thuộc hạ của ngươi sẽ cười ngươi đó!"

"Không gạt ngươi." Gạt người là Lưu Thuận mới đúng, Long Ngạo Thiên còn nhớ giờ cơm tối hôm qua Lưu Thuận rõ ràng đói bụng nhưng lại kêu không đói, làm hại mình lo lắng không yên.

Tóc trắng cùng lông mày tạo thành một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn cực kì đẹp trai, người bình thường tuyệt đối không thể có con ngươi màu xanh nhạt thế kia được, móng tay thì nuôi rất dài, thoạt nhìn giống như loài yêu quái chuyên gia móc tim người để ăn vậy. Nhân tiện, trên người còn một con tiểu quái vật thích bò vào người người ta nữa.

.

.

Thôi được, trời sinh lớn lên như thế nào chẳng ai khống chế được, nuôi móng tay dài với lại nuôi sủng vật trên người cứ coi là sở thích của người ta đi, chỉ là nếu tiếp tục như thế thì cố gắng đừng ảnh hưởng tới người khác không phải là được rồi sao? Tại sao còn ngấp nghé cái mông của hắn nữa ∼

Lưu Thuận giống như con sâu nhũn nhũn giữa giường, vất vả lấy tay từ trong chăn ra, ở trên giường vạch một đường, "Không được phép vượt qua đường kẻ này." suy nghĩ sao đó lại bổ sung thêm một câu, "Nếu không, ngươi chính là kẻ hứa lèo, sẽ bị mọi người sẽ khinh bỉ đó nha ∼ ∼ ∼"

Hắn mới phát hiện Long Ngạo Thiên có đôi khi thật ngây ngô, lúc nói chuyện với người bình thường thì lô-gích loạn xạ, nếu đã hoàn toàn không thể câu thông thì cứ đơn giản đổi thành giọng điệu nói chuyện với trẻ nhỏ đi.

Long Ngạo Thiên chưa trả lời, nhìn đường kẻ vô hình Lưu Thuận vạch ra, không gian bên này cũng đủ để y ngủ rồi, nhưng mà mền lại ở trên người Lưu Thuận.

Chăn quấn trên người Lưu Thuận không có chút ý tứ muốn cởi xuống, hắn trở mình, dựa vào sát vách tường, đưa lưng về phía Long Ngạo Thiên chuẩn bị đi ngủ.

Đương nhiên Lưu Thuận không ngủ được rồi, chẳng qua là hắn không muốn thấy mặt Long Ngạo Thiên thôi, cho dù đã xoay lưng lại nhưng vẫn khiến hắn khẩn trương đến ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Long Ngạo Thiên nào có quan tâm có người cười y hay không, mà nguyên nhân cản trở hắn tiến một bước hoàn toàn là vì câu "Không thể cưỡng ép" kia của Quy mà thôi.

Quy nói Lưu Thuận không muốn thì không thể miễn cưỡng làm, nếu không bản thân sẽ hối hận, Long Ngạo Thiên chưa từng hối hận bao giờ, không biết mùi vị thứ đó thế nào, chắc là rất kinh khủng, bởi vì chưa từng nếm thử nên Long Ngạo Thiên có loại cảm giác kiêng kỵ và vô cùng bài xích, y không muốn phải hối hận.

Ước chừng thời gian uống một chung trà trôi qua, Lưu Thuận là người đầu tiên chịu không nổi loại im lặng này, xù lông xoay mình trừng Long Ngạo Thiên, "Ngươi nhìn cái gì!"

Long Ngạo Thiên nhìn bóng lưng Lưu Thuận đang không gừng dùng sức co rút lại, còn bởi vì cả người được bọc một cách sát sao, mơ hồ có thể thấy được hình dạng cái mông.

Muốn bóp một cái quá ∼, nhưng không thể vượt qua khỏi cái đường kia được.

Long Ngạo Thiên không hề hay biết vì muốn mà không thể chiếm được làm ánh mắt của mình biến thành cực cực kỳ nóng bỏng, Lưu Thuận đang nóng, bị y im lặng nhìn chằm chằm như vậy, khiến Lưu Thuận nóng đến toát hết cả mồ hôi.

Sau khi ngồi dậy Lưu Thuận đem tay từ trong chăn đưa ra ngoài, "Sao ngươi còn chưa ngủ, không ngủ thì cút ra ngoài!"

Long Ngạo Thiên bị Lưu Thuận mắng mà ù ù cạc cạc, "Mền."

"Nóng quá!" Lưu Thuận tường y hỏi mình tại sao bỏ mền ra, lại nghĩ một chút, "Không lẽ ngươi còn muốn đắp cái này à?"

"Ta." Mình muốn đắp thì có gì sai sao?

"Nhà các người còn thiếu mấy cái mền à!" Lưu Thuận bị nóng đến bức bối trong lòng, hai ba cái đã đem chăn từ trên người ra, ném qua cho Long Ngạo Thiên, "Trả ngươi đó!"

Long Ngạo Thiên vươn tay bắt lấy cái chăn tơ mỏng manh bị Lưu Thuận vứt bỏ, sau đó như chuyện đương nhiên, bung mền, nằm xuống, đắp lên.

Lưu Thuận lấy nắm tay đấm thùm thụp vào ngực mình, giống như làm vậy mới có thể xả hết tức giận đang phát ra tử phổi mình.

Long Ngạo Thiên nằm xuống rồi nhưng vẫn gắng nhích nhích gần sát đường kẻ, Lưu Thuận lại xù lông quát: "LÀM GÌ ĐÓ?"

Dừng lại bên cạnh đường kẻ vô hình mà Lưu Thuận vẽ ban nãy, sau đó xốc mền lên.

Tên này khoe khoang cái gì! Còn không phải là đang đắp cái mền thúi sao! Lưu Thuận đang muốn mở miệng mắng to, lại chạm phải đôi mắt đầy đoan chính kia, miệng vừa mở cũng đành ngậmm ngùi khép lại.

Y muốn cùng mình đắp chung mền sao...

Kiểu im lặng lấy lòng này khiến ngực Lưu Thuận có chút xấu hổ, đầu óc tên Long Ngạo Thiên này đúng là có vấn đề, nhưng lại đối xử với mình rất rất tốt.

Làm sao đây?

Đắp chung một chăn với Long Ngạo Thiên Lưu Thuận không đủ dũng khí, thế nhưng cự tuyệt thì....

Lưu Thuận nhìn đôi mắt thuận khiết kia, có chút không thể mở miệng.

"Lấy nhiều mền đến là được rồi."

Mặc dù Lưu Thuận đang lẩm bẩm trong miệng, nhưng lấy nhĩ lực của Long Ngạo Thiên đương nhiên là nghe rõ mồn một, con ngươi y vòng vo giây lát rồi nhìn trần nhà.

Lưu Thuận nhìn bộ dáng của y như cún con bị vứt bỏ, cảm thấy mình tội lỗi vô cùng, Long Ngạo Thiên lại bật ra một câu, "Lấy mến."

"Hả?" Thanh âm Long Ngạo Thiên không lớn, Lưu Thuận trong chốc lát không kịp phản ứng, suy nghĩ một chút mới hiểu thì ra là y đồng ý đệ nghị đem nhiều mền đến. Nhưng mà với âm lượng của y, mình cố lắm mới nghe được, mấy người kia có thể nghe thấy sao ta?

Cửa phòng lại đột nhiên bị mở ra... Thật ra thì cửa phòng này làm từ chất gỗ thượng hạng, còn mời cả thợ mộc tốt nhất chế tạo, thanh âm khi chốt mở vô cùng nhỏ, có lẽ là bởi vì xung quanh rất an tĩnh, cho nên thanh âm đóng mở cửa mới trở nên nổi bật như vậy.

Vẫn không có tiếng bước chân, Lưu Thuận cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ câu Long Ngạo Thiên vừa nói được người bên ngoài nghe thấy? Cho bọn họ nằm trên cửa nghe trộm chắc cũng chẳng nghe được ấy chứ. Hay là ăn may?

Lưu Thuận cho rằng người tới là hai nha hoàn kia của Long Ngạo Thiên, nhưng khi thấy bóng người đi ra từ bình phong bên cạnh, thần kinh Lưu Thuận đang thả lỏng lập tức căng thẳng.

Người tới lại là tên điên hôm qua đè đầu hắn xuống, thiếu chút nữa còn lấy rượu dìm chết hắn!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info