ZingTruyen.Info

Linh Moi Phong Luu Thu Ngoc

[91] Linh Môi - Ngôi Sao Tỏa Sáng Lấp Lánh


***

Phạn Già La nắm tay Hứa Nghệ Dương đi tới bên hồ nước âm u đen như mực kia, gió mát đêm hè từ mặt hồ thổi tới, mang theo mùi tanh nồng cùng đắng chát của rong rêu. Chiếc vali kia không biết đã bị ai nhặt đi, chiếc xuống máy bị phá hỏng vẫn còn nằm bên bờ, không ai tới sửa chữa.

Phạn Già La ngồi xổm xuống, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, thở dài nói: "Tạm biệt."

Đúng vậy, tạm biệt, ngay khi hoàn thành chấp niệm, linh hồn của Hứa Nghệ Dương sẽ tự động rời khỏi thân thể, bởi vì bé có thể bò ra khỏi địa ngục không chỉ dựa vào sự trợ giúp của Phạn Già La, còn có ý thức mạnh mẽ của bé. Bé ầng ật nước mắt, lưu luyến nhìn anh trai, môi khẽ nhúc nhích nhưng lại không nói nên lời. Bé quá ngốc, căn bản không hiểu được cách biểu đạt, đó là nguyên nhân mẹ vứt bỏ bé. Nghĩ tới đây, đứa bé uể oải cúi thấp đầu, tùy ý để nước mắt từng giọt từng giọt nhỏ xuống.

Phạn Già La lại tựa hồ có thể hiểu được ngôn ngữ trong trái tim Hứa Nghệ Dương, cậu đưa tay ôm chặt lấy đứa bé.

Thân thể cậu cũng không có nhiệt độ, thậm chí so với thể xác đã chết của Hứa Nghệ Dương còn lạnh hơn vài phần, nhưng cái ôm của cậu còn ấm áp hơn cái ôm của mẹ Hứa, một cái ôm chân chính mang theo tình yêu cùng an ủi xuất phát từ nội tâm, là người đầu tiên cũng là người duy nhất trong tình huống không cầu xin cùng đe dọa chủ động ôm lấy Hứa Nghệ Dương.

Hứa Nghệ Dương luyến tiếc anh trai, so với mẹ lại càng luyến tiếc hơn, chính là loại tâm tình không muốn chia xa này lại không có cách nào thổ lộ từ miệng của bé. Bé ôm chặt cổ anh trai, nghẹn ngào thật lâu, sau đó mới qua quýt lau mặt, đi về phía sau núi.

Phạn Già La cũng không hỏi nhiều, yên giấc ở nơi nào là tự do của đứa bé này, cậu chỉ lặng lẽ lại chăm chú nhìn đứa bé đi xa, xa tới không thể nhìn thấy, xa tới mức tiếng bước chân cũng biến mất, nhưng vẫn đứng im ở tại chỗ...

Tới tận khi sương đêm thấm ướt quần áo, Phạn Già La mới xoay người, chậm rãi đi tới tòa nhà số một, ồn ào náo động, kêu khóc, cầu cứu, nơi này vẫn giống như trước kia, lại tựa hồ đã mất đi gì đó. Đúng rồi, thiếu đi các hộ gia đình ở tầng mười bốn cùng tầng mười bảy, vì thế sát khí tràn ngập trên không trung tựa hồ đã nhạt đi rất nhiều.

Phạn Già La xả nước đầy bồn, để mình chìm vào bên trong, chậm rãi ngủ say. Ngày hôm sau, chỉ hơn bảy giờ cậu đã rời giường chứ không còn muốn ngủ bao lâu là ngủ bấy lâu như trước kia nữa, cách năm ba ngày cậu phải thức dậy cảm ứng ngoại giới một chút, bởi vì hiện giờ cậu không còn một mình nữa, cậu có một con ếch, tuy cậu có thể không ăn không uống, nhưng con ếch của cậu thì không thể.

Cậu xả bồn nước đục ngầu, lại dùng từ trường của mình lọc sạch không khí bẩn, sau đó rắc từng viên từng viên thức ăn cá vào hồ thủy tinh. Nhưng con ếch của cậu cứ dại ra chết lặng ngồi chồm hổm trong hang động núi giả, vẫn không chịu ăn. Nếu không phải cổ họng của nó có dao động lên xuống, móng vuốt nhỏ khẽ búng một chút, Phạn Già La suýt chút nữa đã cho rằng nó đã chết rồi.

"Sao lại không ăn hả? Lẽ nào hơn trăm năm không ăn nên dạ dày không còn thấy đói nữa?" Cậu ngồi xổm trước hồ cá, gương mặt xinh đẹp phủ xuất hiện xuất hoang mang nhàn nhạt.

Nhưng vào lúc này, chuông cửa vang lên, cậu mở ra xem thử thì phát hiện người tới chính là Hứa Nghệ Dương đã rời đi tối qua. Linh hồn bé vẫn chưa ly thể, ngược lại lại càng bám vào vững chắc hơn, ngoại trừ một cái ôm, tựa hồ bé còn một chấp niệm mãnh liệt hơn chưa được thực hiện.

"Sao em lại trở lại?" Phạn Già La ngồi xổm xuống, nhìn thẳng đứa bé.

Hứa Nghệ Dương xoắn xuýt đôi tay bé xíu, do dự một lát mới khó khăn phát ra vài tiếng: "Muốn, ở, cùng, với, anh." Đêm qua khi ở sau núi, bé đã luyện tập để nói những lời này, luyện rất lâu. Không phải bé luyến tiếc cõi đời này, bé chỉ luyến tiếc anh trai, nơi này có ấm áp cùng ánh sáng duy nhất của bé.

"Người chết không thể ở lại nhân gian." Phạn Già La lắc đầu thở dài.

Hứa Nghệ Dương lại vòng qua người cậu, chạy tới hồ cá, sau đó từ trong túi quần mình móc ra một cái chai nhỏ, lắc lắc vài cái rồi mở nắp hồ cá, nhanh chóng trút thứ bên trong vào. Làm xong, bé xoay người lại, cầu xin: "Đừng, đuổi, em, đi! Em, giúp, anh, nuôi!" Đầu tiên cậu bé chỉ chỉ mình, sau đó lại chỉ chỉ con ếch, vẻ mặt dè dặt lại cầu xin.

Vì lưu lại, bé thấp kém đến mức đặt mình ở phía sau một con ếch.

Phạn Già La đi tới bên hồ cá mới phát hiện, thứ đứa nhỏ này trút vào hồ là vài con côn trùng biết bay. Chúng nó đập cánh lướt qua mặt nước, cuối cùng dừng lại trên ngọn núi giả. Đúng lúc này, con ếch đã ngây ngốc nhiều ngày đột nhiên chuyển động đôi mắt thật to, chăm chú nhìn con côn trùng đang lảo đảo bay tới, bất ngờ không kịp đề phòng bắn ra đầu lưỡi dinh dính của mình quấn lấy kéo vào miệng, ộp một tiếng nuốt vào bụng. Bụng của nó bắt đầu nhúc nhích, giống như thỏa mãn mà lại kêu một tiếng vang dội: "Ộp!"

Phạn Già La bị tiếng kêu 'long trời lở đất' này chấn động, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con ếch rồi nhìn qua đứa nhỏ ở bên cạnh.

Ánh mắt Hứa Nghệ Dương cong cong, đắc ý mỉm cười.

Phạn Già La xoa đầu bé, tiếng nói vui mừng lại có chút hiếu kỳ hỏi: "Em làm thế nào vậy?"

Hứa Nghệ Dương hé miệng nhưng lại không có cách nào giải thích nguyên lý quá phức tạp này, chỉ có thể ủ rũ chỉ chỉ điện thoại của anh trai.

Phạn Già La lập tức đưa điện thoại qua, bé lập tức gõ chữ vào sổ ghi chú: [Con ếch chỉ có thể nhìn thấy những thứ chuyển động, thức ăn cho cá không chuyển động, nó không nhìn thấy, đói bụng cũng không biết ăn.]

Phạn Già La hiểu ra, lập tức kéo kiến thức sinh vật học vào nhật trình xem và học hỏi. Trong sổ ghi chép của cậu tồn trữ rất nhiều ghi chép về sinh học, hóa học, vật lý, thiên văn, toán học... thế giới này có quá nhiều thứ cần cậu phải học tập một lần nữa.

Hứa Nghệ Dương lo sợ bất an liếc nhìn cậu một cái, sau đó chầm chậm bước tới bên cạnh, không tiếng động cầu xin chăm chú nhìn cậu.

Phạn Già La đặt điện thoại xuống, thở dài: "Được rồi, em có thể lưu lại." Cậu nhìn thằng vào mắt đứa bé, giọng điệu thận trọng: "Nhưng không phải vì anh muốn em nuôi ếch, là anh nguyện ý. Em không thấp kém, cũng không thuộc về ai, em chính là em, là một cá thể độc lập, sự tồn tại của em cũng rất quan trọng."

Hứa Nghệ Dương bật khóc, đầu cúi xuống, giọt nước mắt cũng rơi xuống. Trải qua nhiều ngày chờ đợi như vậy, thân thể bé đã sắp không chống đỡ nổi, hoen tử thi màu tím đã từ cổ tràn tới bên mặt, làm bé trông rất đáng sợ.

Nhưng Phạn Già La giống như không hề cảm thấy gì. Cậu vuốt ve gò má đứa nhỏ, chăm chú nói: "Kỳ thực anh còn nợ em một lời xin lỗi. Xin lỗi, đã để em xuất hiện trước mặt mẹ mình với dáng vẻ xấu như vậy, có thể chính vì vậy nên cô ta mới không muốn ôm em."

Hứa Nghệ Dương vội vàng xua tay, tỏ ý mình không để bụng. Anh trai chỉ là người xa lạ nhưng nguyện ý ôm lấy bé mặc dù bé xấu như vậy, vì sao mẹ lại không thể? Xấu xí không phải lý do, chỉ vì không thương mà thôi.

Phạn Già La yên lặng nhìn đứa nhỏ một hồi, vẻ mặt áy náy biến thành gian trá, chủ đề thay đổi: "Kỳ thực là anh cố ý làm như vậy, anh muốn xả giận giúp em." Cậu vừa nói vừa cười, tựa hồ nhớ lại tình cảnh gì đó rất thú vị.

Hứa Nghệ Dương cũng nhớ tới dáng vẻ chật vật tè ra quần của cha cùng ôm đầu hét chói tai của mẹ, cũng cười theo.

Một lớn một nhỏ nhìn nhau, lại cùng nhếch miệng bật cười, khóe mắt đuôi mày tràn đầy tính khí trẻ con kèm theo vài phần sắc thái nghịch ngợm.

"Như vậy, sau này chúng ta sẽ chăm sóc lẫn nhau nhé." Phạn Già La đưa tay, Hứa Nghệ Dương lập tức dán bàn tay nhỏ xíu của mình lên, hai bàn tay lạnh như băng tựa hồ vì khoảng cách chặt chẽ không thể tách rời này mà sinh ra chút nhiệt độ.

Cùng lúc đó, Phạn Già La chậm rãi hút đi tử khí trong cơ thể đứa nhỏ, để bé khôi phục dáng dấp trắng nõn khi còn sống.

...

Hai người không ăn không uống, chỉ ôm đầu gối lặng yên ngồi ở ban công ngắm nhìn con ếch ăn uống, thích thú trải qua một buổi sáng. Lúc gần tới mười hai giờ, Phạn Già La mới nhớ ra Hứa Nghệ Dương còn thiếu một cái bồn tắm và một cái giường, vì thế mới chuẩn bị dẫn bé đi mua sắm, không ngờ vừa mới đi tới cổng khu chung cư đã có một cuộc điện thoại gọi tới: "Phạn tiên sinh, tôi là Liêu Phương, xin hỏi có phải Dương Dương đang ở cùng cậu không?"

"Đúng vậy." Phạn Già La liếc nhìn đứa nhỏ.

"Vậy cậu có thể dẫn Dương Dương tới Cục cảnh sát không?" Giọng nói của Liêu Phương rất nặng nề: "Mẹ của Dương Dương vừa mới giết chết ba nó."

Thái độ của Phạn Già La vẫn bình thản: "Được, tôi biết rồi, tôi lập tức dẫn cậu bé tới."

Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi xổm xuống thẳng thắn nói: "Ba mẹ em có lẽ sẽ mãi mãi không về được nữa."

Hứa Nghệ Dương chỉ xua xua tay, không có quá nhiều biểu tình. Nghiêm chỉnh mà nói, hai người đó đã không thể coi là cha mẹ của bé nữa, bởi vì thân thể máu thịt mà bọn họ cho bé sớm đã bị chính tay bọn họ dìm sâu xuống hộ nước lạnh băng kia rồi. Nếu bọn họ đã chết rồi, từ nay về sau liền quên đi vậy.

Phạn Già La xoa đầu bé, lẩm bẩm: "Vẫn nên đi một chuyến, nghe nói nếu không làm thủ tục hợp pháp, anh không thể dưỡng em ở bên người."

Nghe thấy lời này, Hứa Nghệ Dương lập tức tích cực đứng dậy, kéo ống tay áo anh trai, thúc giục cậu mau đi thôi.

Nửa tiếng sau, Liêu Phương vội vàng dẫn hai người tới phòng tạm giam, cách cánh cửa sổ nhỏ nhìn vào trong nói: "Cô ta đang ở bên trong, trạng thái tinh thần rất tệ, chúng tôi đã liên lạc chuyên gia tâm lý học tới làm giám định tinh thần. Chắc hẳn cô ta đã điên rồi, đêm qua sau khi được chúng tôi giải cứu khỏi sân thượng liền nháo loạn đòi tố cáo chồng mình giết người. Chúng tôi cứ tưởng đâu là một vụ đại án nên bắt giữ hai vợ chồng này lại, thật không ngờ cô ta lại nói chồng mình giết Dương Dương."

Liêu Phương nhìn Hứa Nghệ Dương trắng nõn đáng yêu, thở dài nói: "Chồng cô ta giận điên lên, nói muốn đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần, còn đòi ly hôn với cô ta, hai người bắt đầu đánh nhau trong Cục cảnh sát, nháo từ nửa đêm tới tận sáng sớm hôm nay. Sau đó khó khăn lắm cô ta mới khôi phục bình tĩnh, nói rằng mình bị kích thích quá độ nên mới nháo loạn như vậy, bây giờ muốn về nhà nghỉ ngơi. Chúng tôi thấy cô ta thật sự mệt mỏi rã rời, hơn nữa cũng không phạm phải tội gì nên đã thả cô ta ra, không ngờ vừa mới quay đầu cô ta đã chạy đi mua một con dao gọt trái cây, ở trong công ty chồng mình...."

Ý thức được đứa bé đang ở bên cạnh, Liêu Phương không dám dùng âm lượng bình thường nói tiếp mà áp sát bên tai Phạn Già La, nhỏ giọng nói: "Đâm thẳng một dao vào trái tim, tử vong ngay tại chỗ. Thi thể bị đặt trên nhà xác lầu một, tới giờ vẫn chưa có người nào tới nhận, cha mẹ cặp vợ chồng này đều mất rồi, thân thích bạn bè cũng đã gọi điện rồi, nhưng không ai nguyện ý tới xử lý việc này. Bọn họ ngại phiền." [bug? Trước đó ổng bảo mẹ mình nói dối là đang chăm giùm bé Dương Dương mà?]

Tâm Liêu Phương tuy đã nguội lạnh với nhân tình ấm lạnh nhưng cũng có thể hiểu được, hai người này một chết một điên rồi, lưu lại một đứa bé vị thành niên, sau này còn một vụ xét xử giết người, ai dám quản chứ? Cũng không phải ăn no rững mỡ.

Nếu Trần Huệ cũng chết thì sẽ tốt hơn, dù sao hai người cũng lưu lại cho Hứa Nghệ Dương rất nhiều di sản, lớn nhất chính là căn hộ ở khu chung cư Nguyệt Lượng Loan, ai nhận nuôi Hứa Nghệ Dương sẽ được hưởng lợi. Nhưng Trần Huệ còn sống, nếu cô ta thật sự bị giám định bệnh tâm thần, tòa án không có khả năng xử tử hình, vì vậy tài sản cùng phòng ốc cũng có một nửa của cô ta, không ai giành được. Hơn nữa mẹ đứa nhỏ là người bệnh thần kinh điên cuồng giết người, đứa nhỏ có thể bình thường sao? Nhà nào dám nhận nuôi đứa nhỏ như vậy chứ?

Cân nhắc tới hai chuyện này, thân thích hai nhà Hứa Trần liền tìm ra đủ lý do cự tuyệt việc tới Cục cảnh sát lãnh thi thể về, Liêu Phương cũng không còn cách nào mới nói Phạn Già La mang Hứa Nghệ Dương tới. Đứa bé có quyền biết cha mẹ mình đã xảy ra chuyện gì.

Vào phòng tạm giam, Trần Huệ đang vừa vỗ tay cười to vừa hưng phấn hô lớn: "Dương Dương, bé cưng của mẹ, mẹ đã báo thù cho con rồi! Con có vui không? Con tha thứ cho mẹ được không? Để mẹ yêu con lần nữa. Mẹ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, mẹ sẽ không mang con ra xả giận nữa. Dương Dương, mẹ đã giúp con báo thù rồi!" Quần áo trên người cô ta dính đầy vết máu, tóc cũng rối bù, dáng dấp điên cuồng.

Phạn Già La chỉ nhìn thoáng một cái liền dời tầm mắt, hỏi: "Muốn xem mẹ một chút không?"

Hứa Nghệ Dương gật đầu.

Phạn Già La liền ôm bé lên, để nó từ cửa sổ nhìn vào trong.

Đứa bé yên lặng chăm chú nhìn người phụ nữ điên kia, trên mặt không có chút biểu tình nào. Trái tim đầy rung động của bé đã bị mẹ mình đâm xuyên qua từ rất lâu rồi, đã chết hẳn rồi, sao lại có cảm giác được chứ? Bé dán bàn tay nhỏ bé trên mặt kính thủy tinh, nhẹ nhàng sờ sờ, tựa như cách không xoa gương mặt dính đầy máu của đối phương, sau đó trầm mặc dời tầm mắt.

Phạn Già La buông bé xuống, xoa xoa đầu.

Liêu Phương quay đầu đi lặng lẽ lau nước mắt, sau đó lập tức nói: "Phạn tiên sinh, cậu giao đứa nhỏ lại cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ nghĩ cách sắp xếp cho cậu bé."

"Nếu tôi muốn nhận nuôi đứa bé này thì cần phải làm trình tự thế nào?" Phạn Già La bình tĩnh rồi lại khẳng định hỏi.

"Ôi chao? Cậu nói gì cơ?" Liêu Phương hôn mê.

"Tôi muốn nhận nuôi cậu bé, được chứ?" Phạn Già La không sợ phiền lặp lại lại lần nữa.

"Cậu, không phải cậu đã nói mình không cứu được à?" Đến tận bây giờ Liêu Phương vẫn không có cách nào quên được chuyến xe lửa vận mệnh kia.

Phạn Già La kiên nhẫn hỏi lại: "Tôi có thể nhận nuôi cậu bé chứ?"

Hứa Nghệ Dương bắt đầu khẩn trương, vươn cánh tay ngắn ngủn dùng sức ôm lấy chân anh trai.

Lúc này Liêu Phương mới vội vàng gật đầu không ngừng: "Hẳn là được, cha đứa bé đã mất rồi, nếu như có chuẩn đoán mẹ đứa bé mắc bệnh tâm thần thì không có cách nào đảm nhận trách nhiệm giám hộ, cậu có thể nhận nuôi. Tôi sẽ giúp cậu liên hệ luật sư, đối phương có thể giúp cậu xử lý các thủ tục liên quan, hiện giờ tôi sẽ lập tức gọi điện cho đối phương. Phạn tiên sinh, tôi biết cậu là người tốt, tàu lửa gì gì đó đều là mượn cớ mà thôi, cậu chỉ mạnh miệng mềm lòng mà thôi."

Liêu Phương luống cuống muốn gọi điện thoại nhưng bị một bàn tay đưa tới cản lại: "Không cần, tôi sẽ giúp cậu ấy xử lý. Nghi phạm ở đâu, để tôi xem trước."

Phạn Già La xoay người, lễ phép gật đầu, vừa định mở miệng đã bị đối phương cản lại: "Tuyệt đối đừng nói Tống tiến sĩ, lâu rồi không gặp."

Phạn Già La lập tức bị đối phương chọc cười.

Tống Duệ liếc nhìn Hứa Nghệ Dương một cái, cũng không kinh ngạc khi dáng vẻ đứa nhỏ này đột nhiên trở nên bình thường, chỉ lấy ra một bảng kê khai, giải quyết việc chính trước: "Tôi tới giám định tinh thần cho Trần Huệ nữ sĩ, bây giờ có thể gặp cô ta không?"

"A, được, cô ta đang ở trong này, tôi giúp anh mở cửa. Tống tiến sĩ, anh cẩn thận một chút, tinh thần cô ta rất kích động, để tôi vào chung với anh." Liêu Phương vội vàng lấy ra chùm chìa khóa.

Tống Duệ đẩy cửa đi vào trong, sau đó đột nhiên dừng lại, quay đầu căn dặn: "Hai người ở đây chờ tôi, tôi lập tức ra giải thích trình tự pháp luật liên quan, tôi có bằng luật sư. Nhưng thủ tục nhận nuôi rất khó làm, cần phải được xét duyệt nhiều lần, hai người phải kiên nhẫn một chút."

"Ừ, bọn tôi biết rồi, cám ơn Tống tiến sĩ." Phạn Già La ấn đầu Hứa Nghệ Dương cùng nói cám ơn, sau đó không biết nghĩ gì mà bổ sung thêm một câu không đầu không đuôi: "Ngày hôm nay nó ăn mấy con côn trùng, còn kêu Ộp một tiếng."

Tống Duệ đã bước vào phòng tạm giam lại khẽ dừng lại, có chút không kịp phản ứng, chờ cánh cửa ở phía sau triệt để đóng chặt mới ý thức được người nọ đang nói về con ếch, nó rốt cuộc đã chịu ăn, còn có thể kêu to một tiếng, em ấy không đã không cô phụ sinh mệnh nhỏ này, đã nuôi sống nó. Lời nói giống như kể công lại giống như kể lại chuyện nhà này không giống những lời phát ra từ miệng Phạn Già La, nhưng không biết vì sao, Tống Duệ lại vì thế mà không ngừng cười nhẹ, muốn ngăn cản cũng không được.

Anh tựa hồ có thể nhìn thấy vì sao sáng lấp lánh trong vực sâu rồi.

[end 91]

[92] Linh Môi - Vụ Trộm Cắp Kỳ Quái

****

Lúc Tống Duệ từ phòng tạm giam đi ra ngoài thì chỉ thấy Phạn Già La bắt chéo đôi chân thon dài, rũ mi mắt, im lặng ngồi trên ghế đặt dọc hành lang. Hứa Nghệ Dương ở bên cạnh cố gắng bắt chước tư thế của cậu, cũng bắt chéo đôi chân ngắn ngũn, chống cằm, chân mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên ghế.

Nếu không phải là người hiểu nội tình câu chuyện, thật sự sẽ cho rằng hai người này có quan hệ huyết thống, đồng dạng là làn da trắng bệt, đồng dạng là đôi môi đỏ thẫm, đồng dạng là đôi mắt đen nhánh, tất cả đều chứng tỏ bọn họ chính là đồng loại. Về phần loại nào, Tống Duệ vẫn chưa phân tích, cũng không quan trọng.

"Đi thôi, tới phòng làm việc của tôi." Tống Duệ đưa tay xoa đầu Hứa Nghệ Dương.

Cậu bé uốn éo né tránh, nhưng sau đó thực vui sướng khi nghĩ tới anh là luật sư, có thể giúp anh trai làm thủ tục nhận nuôi, vì thế lại bất đắc dĩ uốn éo quay trở lại, đưa đầu tới--- sờ đi nè.

Tống Duệ xoa xoa, trong mắt mang theo ý cười. Không biết vì sao, tâm tình của anh hôm nay rất tốt.

"Mẹ của cậu bé thế nào?" Phạn Già La lười biếng đứng dậy.

"Trầm cảm nặng, hưng cảm, rối loạn ảo tưởng (delusional disorder), sẽ không chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng nửa đời sau có khả năng phải sống ở bệnh viện tâm thần."

Rối loạn ảo tưởng chính là bản thăng cấp của ảo tưởng, tức là người bệnh bình thường rất bình thường, đột nhiên vào lúc nào đó sẽ sinh ra vọng tưởng, bắt đầu không thể khống chế được hành vi của mình. Người mắc bệnh này không cần chịu trách nhiệm pháp luật, nhưng chỉ có Tống Duệ biết, Trần Huệ không mắc chứng ảo tưởng, cô ta nói Hứa Hàm Quang đã giết con của mình, đó không phải ảo tưởng mà là sự thật. Nhưng chuyện người chết sống lại thật sự quá đáng sợ, nói ra ai sẽ tin chứ?

Huống chi Tống Duệ cũng không nguyện ý để bất kỳ kẻ nào phát hiện bí mật của Phạn Già La, chỉ một mình anh biết là đủ rồi, vì vậy anh ký tên vào bản giám định, quyết định sự thực.

Phạn Già La sớm đã dự cảm được kết cục cuối cùng của Trần Huệ, liền gật đầu không hỏi thêm nữa, điều cậu quan tâm nhất hiện giờ là vấn đề quyền giám hộ của Hứa Nghệ Dương.

Tống Duệ rất kiên trì đưa ra vài quyển sách liên quan, từng chút từng chút giải thích cặn kẽ, còn cả thủ tục nên làm thế nào, chuẩn bị tài liệu gì, đi tới ban ngành nào, tất cả đều viết rõ ràng trên giấy, để Phạn Già La mang về chậm rãi chuẩn bị.

Nhìn thấy mục tình trạng sức khỏe, Phạn Già La theo bản năng nhíu mày.

Tống Duệ thực tri kỷ nói: "Chuyện này em không cần lo lắng, tôi sẽ chuẩn bị báo cáo kiểm tra sức khỏe cho bọn em." Anh biết một lớn một nhỏ này không thể tới bệnh viện, bằng không thế giới này sẽ hỗn loạn.

Phạn Già La nhướng cao mày, nghiêng đầu nhìn Tống Duệ, anh liền học theo động tác của Phạn Già La lần trước, đặt ngón trỏ khớp xương rõ ràng lên trên cánh môi, làm ra động tác 'biết mà không nói'.

Ánh mắt Phạn Già La khẽ cong, im lặng mỉm cười. Đây là một nụ cười tươi sáng rạng rỡ hiếm thấy, tựa như ánh nắng rực rỡ chói lóa trên bầu trời quang đãng, chói mắt, ấm áp. Thân thể cậu mặc dù không có nhiệt độ, nhưng trái tim của cậu có thể cảm nhận và chứa đựng nhiệt độ từ thế giới bên ngoài truyền tới.

"Tống tiến sĩ, anh ngày càng làm người ta yêu thích rồi đấy." Cậu thật lòng nói.

"Thật sao?" Tống Duệ từ chối cho ý kiến, khóe môi không thể kiềm chế nhếch lên.

Sau khi biết được thủ tục nhận nuôi, Phạn Già La liền tới phòng xác nhận thi thể Hứa Hàm Quang. Cậu không bảo Hứa Nghệ Dương tránh mặt, trong ánh mắt không đồng ý của cảnh sát nhìn thẳng về phía thi thể cứng ngắc lạnh băng, thận trọng căn dặn: "Em phải dùng thân phận một người con có hiếu làm tang lễ cho ông ta, đó là phần huyết thống ràng buộc cuối cùng của em và ông ta, là khoản nợ mà em cần phải trả. Mà khoản nợ ông ta thiếu em, đã dùng cái này để đổi rồi."

Cậu chỉ phần trái tim bị lưỡi dao đâm thủng của Hứa Hàm Quang, thở dài nói: "Nhân thế chính là một vòng tuần hoàn, em trồng cái gì sẽ kết ra quả đó, đừng tưởng chết rồi thì có thể chạy trốn, trốn không thoát được đâu. Em hiểu chưa?"

Cậu ám chỉ Hứa Nghệ Dương, đừng tưởng rằng mình đã chết rồi thì có thể làm xằng làm bậy, hết thảy trên thế gian này đều đã có sắp xếp, báo ứng không phải không có, nó vẫn luôn ở đó, chỉ là tới sớm hay muộn mà thôi.

"Hiểu! Sẽ, nghe, lời!" Hứa Nghệ Dương dùng sức gật đầu, từng chữ hứa hẹn. Bé rất thông minh, gần như ngay lập tức hiểu được ý của anh trai.

Thấy dáng dấp kiên cường cùng hiểu chuyện của đứa nhỏ, vị cảnh sát nãy giờ vẫn dùng ánh mắt trách cứ nhìn Phạn Già La đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ. Tuy tình cảnh này quả thực không thích hợp để đứa nhỏ nhìn thấy, nhưng đứa bé này đã không còn cha, mẹ cũng đã điên rồi, bé chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu để bé sớm đối mặt với thực tế tàn khốc, hiểu được cuộc sống không hề dễ dàng, bé sẽ kiên cường hơn mà sống sót, như vậy cũng là một loại cổ vũ.

"Phạn tiên sinh, xin hãy ký tên vào tờ đơn này." Cảnh sát đưa một tờ đơn tới, giọng nói đã dịu đi rất nhiều. Anh vốn tưởng Phạn Già La không đáng tin, nhưng hiện giờ xem ra, so với phần lớn mọi người lại càng đáng tin hơn, đứa bé có thể đi theo cậu ta cũng coi như là một loại may mắn.

Phạn Già La ký tên, sau đó gọi điện cho Tào Hiểu Huy, bảo đối phương đặt nhà tang lễ, liên hệ bên hỏa táng, sang đó lại mua một phần mộ để đặt hủ tro cốt Hứa Hàm Quang. Tựa hồ muốn làm trọn vẹn trách nhiệm, cậu cố gắng an bài mọi việc, chú ý đủ vấn đề.

Tống Duệ vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng quan sát, hiểu biết về cậu lại càng sâu hơn. Đây không phải một vị tu hành không nhiễm khói lửa nhân gian, vừa vặn ngược lại, cậu có vẻ rất am hiểu xử lý các chuyện trần tục này.

Phạn Già La một đường vừa đi vừa gọi điện thoại, mà Hứa Nghệ Dương thì nắm chặt ống tay áo cậu, ngẩng đầu, dùng ánh mắt sùng bái nhìn cậu. Lúc đi tới cửa Cục cảnh sát, hậu sự của Hứa Hàm Quang đã an bài thỏa đáng, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới tiếng gọi: "Phạn tiên sinh, cậu chờ một chút!"

Phạn Già La ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Liêu Phương đứng trên cầu thang tầng hai, cổ thò ra ngoài: "Phạn tiên sinh, cậu có thể giúp tôi một chuyện không? Tôi gặp phải một vụ án rất khó giải quyết." Gương mặt xinh đẹp của cô gái nhăn tít lại, giống như một cái bánh bao, có thể dễ dàng nhận ra vụ án này đã làm cô phiền não đến mức nào.

Ánh mắt Phạn Già La lóe lên một tia sáng u ám, tựa hồ cảm ứng được gì đó về vụ án này.

"Được, tôi rất sẵn lòng." Mũi chân xoay chuyển quay ngược trở lại.

"Tôi cũng giúp cô phân tích một chút vậy." Tống Duệ thực tự nhiên nói.

Thoáng cái đã mời được hai vị đại thần, Liêu Phương mừng tới mức suýt chút nữa đã không phân biệt được phương hướng. Cô ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, xoa xoa tay lải nhải nói: "Tốt quá, thật tốt quá, rất cám ơn hai vị đã sẵn sòng trợ giúp như vậy! Mời qua bên này, mời qua bên này, tôi dẫn hai người đi xem tài liệu. Tài liệu hơi nhiều một chút, để nói trước tình huống. Hai người cũng biết, tôi mới gia nhập không lâu, không có kinh nghiệm, đội trưởng bảo lính mới bọn tôi điều tra mấy vụ án nhỏ, tỷ như trộm cướp, đánh nhau, gọi điện lừa đảo này nọ."

"Gần đây tôi đang điều tra một vụ trộm cắp, cụ thể là trộm trên tàu điện ngầm. Hai người cũng biết đó, trên tàu điện ngầm có lắp đặt camera giám sát, ai trộm thì cứ kiểm tra camera là biết ngay, sau đó chỉ cần điều tra nhân dạng, xác định thân phận, theo dõi, bắt giữ, khả năng phá án là rất cao. Có phải hai người cảm thấy rất đơn giản không?"

Nói tới đây, Liêu Phương lại đau khổ vò đầu: "Ban đầu tôi cũng cảm thấy quá đơn giản nên hí ha hí hửng tiếp nhận vụ án này. Kết quả tôi tra xét mấy trăm đoạn video giám sát nhưng vẫn không thể tìm được cái tên trộm càn rỡ gây án trên tuyến tàu số sáu này! Hắn giống như có thể tàng hình vậy, tới vô hình đi cũng vô hình, căn bản không có dấu vết để tìm kiếm! Chỉ một tháng ngắn ngủi, hắn đã gây án hơn sáu mươi lần, chuyên nhắm tới cả trai lẫn gái dùng túi hiệu, hơn nữa chỉ trộm điện thoại, những thứ khác không đụng tới. Hắn còn đặc biệt am hiểu phá giải mật mã điện thoại, sau khi điện thoại bị trộm, tiền trong ví Alipay, Wechat cùng ngân hàng trực tuyến của người bị hại sẽ lập tức bị chuyển đi. Tôi nghe Tiểu Lý nói, tốc độ phá giải này thật sự không có khả năng, bởi vì giải mật mã là một quá trình rất phức tạp, còn phải dùng phần mềm tương ứng, thời gian cần tiêu tốn là vài ngày, nhanh lắm thì cũng phải giờ. Nhưng tên trộm này thật sự quá tà môn! Di động người ta vừa mới tới tay hắn, căn bản là không chút trở ngại tùy ý hắn thao túng, bên này vừa mất, bên kia tiền đã bị chuyển đi."

Liêu Phương càng nói, giọng điệu lại càng nặng nề hơn: "Cho nên hai người có thể tưởng tượng được tháng này hắn đã trộm bao nhiêu tiền rồi đấy, tám trăm chín mươi ngàn! Tám trăm chín mươi ngàn NDT! Mà tôi chính là người phụ trách chính của vụ án này! Từ trước đến giờ tôi chưa từng cảm nhận được áp lực lớn đến như vậy, tôi cứ cho rằng đây chỉ là một vụ án nhỏ, nào ngờ..."

Cô mở cửa phòng, chán nản nói: "Đây là phòng làm việc tạm thời của nhóm bọn tôi, tổ viên cũng hết đường xoay xở. Bọn họ cũng giống như tôi, cũng chưa có kinh nghiệm làm việc, trong cả đám thì tôi là người có lý lịch lâu nhất luôn. Mọi người gọi tổ bọn tôi là tổ tân binh."

Liêu Phương ủy khuất bổ sung: "Nếu thật sự không thể phá án, cấp trên sẽ giao vụ án này cho đồng nghiệp có nhiều kinh nghiệm hơn. Tôi không cam lòng, vẫn luôn muốn đọ sức một phen."

Nghe thấy tiếng nói chuyện, thành viên tổ tân binh liền ngẩng đầu nhìn qua, biểu tình hốc hác tiều tụy, ánh mắt chán chường, có thể thấy được thật sự không có cách giải quyết, giơ tay đầu hàng.

"Chị Liêu, vị này là?" Một nữ cảnh sát tò mò hỏi.

"A, tôi nhớ rồi! Cậu ta là Phạn Già La, là nhà ngoại cảm! Chính là cái người trên TV, người trong Thế Giới Kỳ Nhân ấy!" Một cảnh sát khác vỗ bàn rống to.

Bọn họ đều còn rất trẻ, cách hành xử chưa đủ trầm ổn, lại tràn đầy sức sống, nháy mắt đã khôi phục lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn Phạn Già La.

"Tôi có xem qua, tôi biết cậu ta!" Cậu cảnh sát kia kích động nói: "Chị Liêu, chị tính không đi theo hướng bình thường hả? Được được được, chúng ta cứ ngoại cảm thử xem! Để tôi đóng cửa lại!" Cậu chàng vội vàng chạy tới, rầm một tiếng đóng cửa lại để tránh đồng nghiệp khác nhìn thấy sẽ tố cáo bọn họ tuyên truyền mê tín.

Cảnh sát ngồi ở hàng sau vỗ bàn đứng dậy, cực kỳ bất mãn nói: "Chị Liêu, chị làm vậy là cuống quá hóa cuồng! Vụ án không phá được thì chúng ta cứ tiếp tục cố gắng, chị cầu thần cầu quỷ thì có ích lợi gì? Nếu ai cũng giống như chị thì cảnh sát chúng ta còn phá án làm gì nữa, dứt khoát từ chức nghỉ khỏe cho rồi!"

"Anh bớt nói vài câu đi, chị Liêu chịu áp lực lớn quá, hiểu cho chị ấy một chút." Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh kéo cánh tay nam cảnh sát kia nói nhỏ, giọng điệu cũng lộ ra chút nghi hoặc.

"Áp lực lớn có rất nhiều cách hóa giải, không cần phải mời người ta tới nhảy đại thần! Làm vậy không đáng tin chút nào! Cậu cảnh sát kia không chịu bỏ qua kháng nghị, làm những người khác cũng lộ ra biểu tình không đồng ý.

Hồ sơ liên quan tới Phạn Già La cùng cái chết của Tiếu Kim đã được niêm phong lại chuyển tới kho hồ sơ bí mật quốc gia, không có giấy tờ chỉ định đặc biệt thì không có quyền xem. Cấp trên còn đặc biệt căn dặn phân cục thành Nam, không được truyền bá, phải cố gắng giữ bí mật. Vì thế chỉ có cục trưởng cùng đội hình sự số một biết tới sự tồn tại của Phạn Già La, những cảnh sát tuy cũng có nghe thấy chút tiếng gió nhưng không quá tin tưởng.

Sau đó, bài post chân tướng của Meteor Street Mã Nông được lan truyền rộng rãi, Phạn Già La cũng được chỉ định là kẻ lừa đảo. Tuy Thế Giới Kỳ Nhân phát sóng đã thu hút được không ít khán giả nhưng mọi người đều cho rằng Phạn Già La chỉ diễn theo kịch bản để xây dựng hình tượng thiết lập, hoàn toàn không có tài năng thật sự. Chỉ là kỹ thuật diễn quá tốt, người lại xinh đẹp nên khán giả thích xem mà thôi. Nếu đổi lại là một người không đáng tin nào đó, khẳng định sẽ bị khán giả phỉ nhổ xối xả!

Cậu cảnh sát trẻ kia vẫn còn lầu bầu, từ ngữ thật sự không dễ nghe: "Tôi cũng có xem Thế Giới Kỳ Nhân, rốt cuộc là ai viết kịch bản này vậy? Có thể đừng bịa ảo banh nóc như vậy không? Cách không cảm ứng hình chụp, tôi con mẹ nó suýt chút nữa đã cười bể bụng luôn rồi! Xem khán giả là đám nhược trí chắc? Chị Liêu, nếu chị dám để cậu ta tham gia vụ án, tôi sẽ tìm cục trưởng tố cáo chị, chị không có tư cách đảm nhiệm vị trí tổ trưởng."

"Được rồi, anh đừng nói nữa, chị Liêu mà là người không có chừng mực như vậy sao?" Nữ cảnh sát kia thoạt nhìn giống như giảng hòa, kỳ thực là muốn chặn luôn đường lui của Liêu Phương. Nếu Liêu Phương kiên trì mời Phạn Già La phá án thì chính là không có chừng mực, không có chừng mực thì sao có thể phục chúng?

Liêu Phương không thèm quan tâm, hai tay chống mặt bàn, giọng nói cứng rắn: "Thích tố cáo thì cứ việc tố cáo, không có chừng mực thì không có chừng mực, không thích thì các cô cậu có thể rời đi, tự tôi sẽ phá vụ án này."

Tìm cục trưởng tố cáo? Tưởng cô sợ chắc? Nếu cục trưởng biết cô mời Phạn Già La tới phá án thì nhất định sẽ mở cờ trong bụng! Bởi vì ông chẳng những đã xem qua hồ sơ bí mật về vụ án Cao Nhất Trạch ngã lầu, mà còn xem cả hồ sơ bí mật về ba phút dự đoán, ông hiểu quá rõ năng lực của Phạn Già La! Mà hai phần hồ sơ bí mật này sớm đã truyền khắp đội hình sự số một, người ngoài căn bản không biết.

"Liêu Phương, tới hôm nay tôi mới phát hiện chị là người không có đầu óc như vậy, chị không xứng làm tổ trưởng của bọn tôi, chị thậm chí còn không xứng làm cảnh sát!" Cậu cảnh sát trẻ đập xấp tài liệu lên bàn, chuẩn bị bỏ đi.

Tống Duệ xem đủ náo nhiệt mới cười khẽ mở miệng: "Tôi đứng sờ sờ ở cửa thế này mà các vị hình như không hề nhìn thấy. Phạn Già La không có tư cách cố vấn, vậy xin hỏi tôi có tư cách đó không?"

Dáng vẻ căm phẫn sôi sục của cậu cảnh sát trẻ kia thoáng chốc tiêu tan, không dám tin mở miệng: "Tiến sĩ Tống Duệ, thật sự là ngài sao? Vừa nãy tôi cứ cho rằng mình nhìn nhầm rồi. Sao ngài lại tới hỗ trợ vụ án nhỏ như thế này?"

Tên tuổi của Tống Duệ trong giới hình sự có thể nói là vang dội như sấm ở bên tai, anh chỉ tham dự các vụ án lớn có tình tiết ly kỳ phức tạp, quá trình gian nan khúc chiết, quả thực làm người ta không có cách nào tưởng tượng! Anh tựa như một nhà tiên tri, mỗi lần đều có thể nhìn thấu ý đồ của kẻ phạm tội, sớm bày ra thiên la địa võng, dẫn dắt mọi người tìm ra chân tướng. Truyền kỳ về anh đủ để viết thành một quyển sách dày.

Cậu cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng chuyển từ tức giận thành không biết làm sao, nhìn thoáng qua bàn làm việc bị mình làm thành lộn xộn, vội vàng cúi đầu thu dọn, không dám nhắc tới chuyện tố cáo hay rời đi nữa.

Những tổ viên khác cũng hào hứng hoan hô: "Là tiến sĩ Tống Duệ, tốt quá rồi! Chúng ta nhất định có thể phá vụ án này!"

Nữ cảnh sát mới vừa nãy còn dùng lời lẽ chỉnh lưng Liêu Phương cười mỉa nói: "Em đã nói chị Liêu không phải người không có chừng mực rồi mà! Ngoại viện mạnh như vậy chỉ có chị Liêu mới mời được thôi."

Liêu Phương tức tới đỉnh đầu sắp bốc khói nhưng cũng không cãi gì, chỉ lén liếc nhìn Phạn Già La, sợ cậu tức giận, nhưng cậu vẫn chỉ an tĩnh đứng đó, bên khóe miệng vẫn treo ý cười nhàn nhạt, không hề vì thế mà bị phá hỏng tâm tình. Loại đồn đãi này sao có thể đả động được trái tim của cậu chứ?

[end 92]

[93] Linh Môi - Đôi Tay Tội Ác

****

Tống Duệ tới đã loại bỏ hết thảy tranh luận, mọi người nhất trí gạt Phạn Già La qua một bên, bắt đầu kể lại tình huống của vụ án trộm cắp này, chứng cứ liên quan dán lên bảng ghi chú, lại lấy ra máy tính bảng, mở video giám sát từ trạm tới trên tàu.

"Ảnh chụp thôi cũng có hơn bảy trăm tấm, đều lấy từ video giám sát. Bọn tôi đã điều tra hết toàn bộ những hành khách có mặt ở xung quanh người mất của khi vụ trộm diễn ra, người này có hiềm nghi lớn nhất nhưng cũng là người đầu tiên bị loại bỏ hiềm nghi." Cậu cảnh sát tỏ vẻ chán ghét Phạn Già La khi nãy chỉ vào một tấm hình nói, người này tên là Tôn Chính Khí, người cũng như tên, cực kỳ chính trực, truyệt đối không tin quỷ thần, chỉ tôn trọng khoa học.

Tống Duệ nhìn chằm chằm ảnh chụp.

Phạn Già La nhận lấy xấp hình Liêu Phương đưa qua, từng tấm từng tấm chậm rãi cảm ứng, cũng không chăm chú nghe Tôn Chính Khí nói chuyện.

Tôn Chính Khí tức giận trừng một cái, tiếp tục nói: "Vì sao tôi nói người này hiềm nghi lớn nhất? Bởi vì mỗi khi vụ trộm phát sinh, hắn luôn đứng ở gần người mất của, có đôi khi còn dán sát, thật sự rất thuận tiện để ra tay.

Tống Duệ trầm ngâm: "Mỗi lần đều xuất hiện ở bên cạnh người mất của? Như vậy nhất định không phải trùng hợp."

"Đúng vậy, chúng tôi cũng tin rằng không phải trùng hợp nên đã xếp hắn vào danh sách hiềm nghi số một. Nhưng khi anh xem camera giám sát sẽ hiểu được vì sao chúng tôi lại loại bỏ hiềm nghi." Tôn Chính Khí tìm kiếm trong số video giám sát, bắt đầu phát hình một đoạn.

Đoạn video đầu tiên: người hiềm nghi đang xem tạp chí, hai tay đều cầm quyển tạp chí, cách vài phút lại lật trang, dáng dấp rất chăm chú, mà người phụ nữ đang thắt dây đỏ ngồi ở bên cạnh chính là người mất của.

Đoạn video thứ hai: người hiềm nghi một tay cầm vòng treo, tay kia cầm điện thoại nghiêm túc xem gì đó, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh chính là người mất của.

Đoạn video thứ ba: người hiềm nghi đang chơi game, hai tay cầm điện thoại bấm bấm không ngừng, có vẻ rất bận rộn, người mất của đồng dạng cũng ngồi ở bên cạnh.

Đoạn video thứ tư...

Sau khi xem xong mười mấy đoạn video, Tôn Chính Khí giải thích: "Tống tiến sĩ, anh có phát hiện không, tuy là người cách người mất của gần nhất nhưng hắn vẫn luôn đọc sách hoặc chơi game, hai tay căn bản không rảnh rỗi, sao có thể lấy trộm đồ được? Bọn tôi đã từng hoài nghi hắn dùng tay giả để giả trang, nhưng anh xem đi, này giống tay giả sao? Tay giả có thể linh hoạt như vậy sao? Hơn nữa theo chúng tôi điều tra được, hắn ở khu chung cư Liễu Hà, làm việc trong một nhà hàng ở khu chung cư Phượng Dương, mỗi ngày đều qua lại hai nơi này nên cố định đi tuyến tàu số sáu cũng không kỳ quái. Rất nhiều người có sinh hoạt quy luật giống như hắn, sau khi loại trừ hắn khỏi danh sách hiềm nghi, chúng tôi đã phát hiện càng nhiều gương mặt khả nghi hơn, nhưng sau khi điều tra thì đều lần lượt loại bỏ."

Tôn Chính Khí uể oải nói: "Tới tận bây giờ, chúng tôi vẫn chưa tìm được tên trộm này, hắn giống như tàng hình vậy, điện thoại bị trộm được cũng không được bán tới chợ đen, cứ vậy biến mất. Mục đích chủ yếu của hắn không phải bán sang tay điện thoại, mà là đánh cắp tiền tài, những khoản tiền đó nhanh chóng được chuyển tới một tài sản trong nước rồi chuyển sang tài khoản nặc danh ở hải ngoại, căn bản không thể điều tra. Tài khoản trung gian ở trong nước cũng được tạo từ căn cước ăn cắp, tra tới chỗ người này thì đối phương căn bản còn không biết mình đã tạo tài khoản, tất cả manh mối đều bị cắt đứt. Tới bây giờ số tiền mà hắn trộm đã lên tới hơn tám trăm ngàn, chẳng mấy chốc sẽ qua chín trăm ngàn, một triệu! Hành vi của hắn ngày càng càn rỡ nhưng chúng tôi lại không có biện pháp gì! Chúng tôi đã thử cách câu cá, nhưng hắn tựa hồ có thể ngửi được mùi vị của cảnh sát, không có cách nào câu được, thật sự quá gian xảo!" Tôn Chính Khí dùng sức đấm mặt bàn, vẻ mặt thất bại.

Tống Duệ lần lượt phân tích số video này, đáy mắt lóe lên một tia hiểu rõ. Anh tựa hồ đã biết gì đó nhưng không giải thích nghi hoặc cho nhóm cảnh sát, ngược lại nhìn về phía Phạn Già La, thấp giọng hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Môi Tôn Chính Khí run run vài cái, tựa hồ rất bất mãn với hành động trưng cầu ý kiến của nhân sĩ không chuyên nghiệp nhưng lại gắng gượng nghẹn lại.

Từ khi nhìn thấy tấm hình thứ hai mươi tám, Phạn Già La đã không tiếp tục lật nữa, chỉ chăm chú nhìn người trong hình, mà vừa vặn người này cũng chính là người tình nghi số một mà Tôn Chính Khí vừa nói. Mặc dù không lên tiếng, chỉ chăm chú quan sát, con ngươi lóe lên tia sáng thần bí khó lường, đến tận khi Tống Duệ dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mu bàn tay cậu, cậu mới hồi phục tinh thần, khẳng định nói: "Là hắn."

"Cậu đùa cái gì vậy? Chúng tôi đang phân tích tình tiết vụ án, cậu muốn giả giờ giả vịt thì tới đài truyền hình mà giả, cảnh sát chúng tôi không thiếu tài trợ, không cần cậu khoa tay múa chân! Cậu có biết, mỗi một câu nói cậu nói ra đều phải gánh vác trách nhiệm pháp luật không hả?" Tôn Chính Khí, người cũng như tên, rất nóng tính, lúc này lập tức phẫn nộ đập bàn. Bọn họ khổ sở điều tra hơn một tháng mới loại bỏ được người hiềm nghi, dựa vào cái gì tên minh tinh này vừa mở miệng đã chỉ định đối phương là hung phạm, ngay cả chứng cứ cũng không cần, tưởng đang chơi trò tuyển chọn chắc?

Tống Duệ lại hùa theo: "Tôi cũng cảm thấy là hắn."

Tôn Chính Khí lòng đầy phẫn nộ: ...

Nhóm cảnh sát còn lại...

Liêu Phương: "Hai vị đại lão, xin hãy nói lý do của mỗi người đi! Ôi chao, hai người chờ chút, tôi phải ghi chú lại!" Cô cuống cuồng chụp lấy cây viết, chăm chú lắng nghe.

Phạn Già La cũng dùng ngón trỏ thon dài của mình gõ gõ tay Tống Duệ, giọng nói ôn hòa bình thản: "Anh nói trước đi."

Lông trên mu bàn tay Tống Duệ đều dựng lên hết, một tầng da gà vừa nổi trên biểu bì đã bị anh áp chế xuống. Anh quay đầu, nhìn vào màn hình máy tính bảng, ánh sáng chiết xạ lập tức che giấu đi ánh mắt sâu thăm thẳm lại có chút lóe sáng của anh. Anh tua video lại vài phút rồi nhấn tạm ngừng, chỉ người hiềm nghi số một: "Có năm lý do làm tôi nghi ngờ hắn: thứ nhất, mỗi ngày hắn đều mặc chiếc áo khoác quá khổ này, đặc điểm lớn nhất của loại áo này là có nhiều túi áo, rất dễ dàng hành động cùng che giấu tang vật, là loại trang phục mà kẻ cắp chuyên nghiệp thích mặc nhất."

"Thứ hai, vẫn là vấn đề quần áo. Bây giờ đang là mùa hè, thời tiết nóng bức, mặc dù chất liệu của chiếc áo khoác này khá mỏng nhưng mặc như vậy cũng không quá thoải mái, hơn nữa còn là liên tục mặc suốt ba bốn chục ngày, không có ngày nào mặc áo ngắn tay, mọi người không cảm thấy khác thường à?"

"Thứ ba, mỗi lần mất cắp hắn đều ở gần người mất đồ, liên tiếp ba bốn chục ngày, ngày nào cũng thế, tôi không tin trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy."

"Thứ tư, mỗi lần đều trông có vẻ rất tập trung vào chuyện của mình, căn bản không hề rảnh rỗi, nhưng nếu quan sát kỹ ánh mắt của hắn thì sẽ phát hiện, cứ cách vài phút hắn lại rũ mi mắt, chuyển động con ngươi liếc nhìn về phía người mất đồ, đó là hành vi bí mật quan sát."

"Thứ năm, sau khi âm thầm quan sát một trận hắn lại ngừng lại, chân chính dời lực chú ý vào chuyện đang làm trên tay, là vì sao chứ?"

Liêu Phương vừa nghe giải thích vừa xem video, lúc này bừng tỉnh hiểu ra: "Tôi hiểu rồi, hắn đã trộm được đồ rồi nên không cần phải quan sát nữa!"

Tống Duệ vuốt cằm: "Đúng vậy, hắn đã đắc thủ, quan sát tiếp sẽ phát hiện, hắn bắt đầu không ngừng chú ý tới đèn báo hiệu tới trạm, là biểu hiện nôn nóng muốn xuống tàu. Sau đó hắn sẽ từ từ đi tới phía trước hoặc đi lùi ra phía sau, tới toa thứ hai, toa thứ ba, thậm chí là toa thứ tư, tàu điện ngầm vào buổi sáng cùng buổi tối chính là thời điểm chật chội nhất, mọi người muốn bị giày vò như vậy sao?"

Liêu Phương lắc đầu lia lịa: "Chắn chắc là không! Tàu điện ngầm chật chội như vậy, chỉ chen vào thôi đã đủ mệt rồi, tìm được ghế trống chỉ hận không thể dính mông vào đó, làm gì có ai cam lòng bỏ đi chứ, lại còn đi ba bốn toa như vậy, không mệt chắc?"

Tống Duệ tùy ý nhấn màn hình, để đoạn video phát hình bình thường, sau đó gỡ mắt kính xuống, bắt đầu chậm rãi cẩn thận chà lau thấu kính, hỏi ra vấn đề cực kỳ sắc bén: "Hành vi khác thường như vậy vốn phải là đối tượng trọng điểm điều tra mới đúng, sao lại là người đầu tiên bị loại trừ hiềm nghi chứ?"

Lúc này, video vừa vặn phát tới khúc người mất của phát hiện mình mất điện thoại nên bắt đầu tìm kiếm cùng hỏi xung quanh. Người xung quanh đều bị nghi ngờ, cũng bị nhân viên bảo vệ kiểm tra, mà người đàn ông mặc áo khoác kia lại không hề bị ảnh hưởng, bởi vì hắn rời đi từ rất sớm rồi.

Nhóm cảnh sát ngơ ngác xem đoạn video này, nhiều lần tự hỏi chính mình: đúng vậy, Tống tiến sĩ phân tích như vậy, hiểm nghi của hắn quả thực rất lớn, tại sao bọn họ lại loại hắn ra chứ?

Tôn Chính Khí giơ tay, tăng cao âm lượng nói: "Nhưng mà Tống tiến sĩ, lúc hắn ở gần người mất của, hai tay của hắn đều xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của chúng ta, không hề rảnh rỗi, anh nói xem hắn dùng phương pháp gì để trộm điện thoại? Lẽ nào dùng ngón chân? Nhưng hắn đâu có cởi giày?"

Đúng vậy, người đàn ông mặc áo khoác này quả thực rất khả nghi, nhưng phương pháp trộm cắp của hắn thì sao? Nên giải thích thế nào?

Tống Duệ một lần nữa đeo kính lên, mỉm cười thích thú: "Chuyện này phải hỏi Phạn tiên sinh rồi." Anh đưa tay, lòng bàn tay xòe ra hướng về phía Phạn Già La. Đó là tư thế tao nhã lại cung kính giới thiệu một nhân vật quan trọng với mọi người. Lời chưa nói ra của anh là: chuyên ngành của tôi chỉ có thể chỉ dẫn được tới đây, có thể đi tới điểm cuối hay không thì các người phải dựa vào vị này.

Nhóm cảnh sát theo chỉ dẫn của Tống tiến sĩ nhìn về phía Phạn Già La, biểu tình trên mặt lại càng hoang mang hơn, càng hoài nghi hơn. Vụ án này không phân tích thì thôi, càng phân tích lại càng rối, làm gì có kẻ trộm cắp nào không dùng tay? Lẽ nào dùng ý niệm?

Liêu Phương cùng quay đầu sang nhìn về phía Phạn Già La, mắt mở to, hai lỗ tai dựng thẳng, tay cầm giấy bút, dáng vẽ chuẩn bị sẵn sàng. Cô tuyệt đối sẽ không hoài nghi phán đoán của Phạn tiên sinh.

Phạn Già La chắp tay kẹp tấm hình kẻ tình nghi trong tay, mi mắt hơi rũ xuống che đi ánh sáng u ám trong mắt, không nhanh không chậm nói: "Tôi không thể đưa ra phân tích hợp lý, tôi chỉ có thể chỉ ra con đường cho mọi người. Đây không phải một vụ án trộm cắp bình thường, thực tế chỉ cần tên trộm này giấu đi sơ hở thì tôi tin tưởng cả đời này mọi người cũng không thể bắt được hắn."

Tôn Chính Khí xùy cười chế nhạo, giọng nói khinh khỉnh: "Lại nữa rồi, ra vẻ huyền bí!"

Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh thực đồng cảm, nhưng lại không muốn Diss trước mặt mọi người.

Phạn Già La cũng không để ý tới phản ứng của bọn họ, chỉ kẹp tấm hình, rũ mắt, thấp giọng nói: "Tôi nhìn thấy một đôi tay, mảnh khảnh cành khô bọc trong lớp da cháy xám đen, huyết quản thô to màu đen giăng đầy dưới da cung cấp chất dinh dưỡng cho bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ dị thường, những chiếc móng tay sắc bén lóe tia sáng lạnh như lưỡi dao. Đôi tay này rất có lực, rất linh hoạt, là đôi tay sinh ra vì tội ác. Tìm được nó, mọi người sẽ tìm được kẻ cắp."

Tôn Chính Khí cười khinh miệt: "Xùy! Người này xỉn rồi hay chơi lắc quá liều vậy? Này mà là hình dung tay người sao? Hay đợi lát nữa chúng ta dẫn cậu ta tới bệnh viện kiểm tra nước tiểu đi?"

Nữ cảnh sát liếc mắt, cười nhạt với loại chuyện ngàn lẻ một đêm này. Những người khác cũng dừng lại động tác ghi chú, hờ hững nhìn Phạn Già La biểu diễn. Cậu ta nói cái quái gì vậy? Đang phân tích vụ án yên lành sao lại chuyển thành kể chuyện quỷ rồi?

Chỉ có Liêu Phương cùng Tống Duệ không chớp mắt nhìn thanh niên, cực kỳ chăm chú lắng nghe. Thấy biểu tình hai người, mọi người chỉ có thể đè nén nghi vấn cùng căm phẫn, nghe nói xong.

Phạn Già La buông ảnh chụp, đổi thành bút bi, vừa phác họa vừa nói: "Thông qua ký hiệu này, mọi người có thể tìm được đôi tay tội ác này, nhưng động tác phải nhanh, qua bốn giờ chiều, nó sẽ biến mất."

Liêu Phương vội vàng rướn cổ nhìn ký tự dưới ngòi bút, kinh ngạc hô: "Tôi biết ký tự này! Nhìn quen quá, quen quá kia, nháy mắt khi nãy đã nhớ ra nhưng cũng quên mất rồi! Nghĩ đi, nghĩ đi!" Cô dùng sức vỗ đầu mình, chỉ hận không thể đánh văng ký ức kia ra ngoài.

Tôn Chính Khí nhỏ giọng nói: "Cô ta điên rồi!"

Nữ cảnh sát gật đầu, thì thầm: "Cô ta chịu áp lực lớn quá, thông cảm chút đi!"

Những cảnh sát khác cũng đỡ trán, nhắm mắt, không dám nhìn dáng vẻ Liêu Phương bị một kẻ lừa gạt đùa giỡn xoay quanh.

Tống Duệ chỉ điểm: "Lục Ý."

Liêu Phương đột nhiên vỗ bàn, lớn tiếng rống giận: "Đúng rồi! Là Lục Ý! Là ký hiệu của xưởng xử lý rác thải Lục Ý!"

Tống Duệ nhìn đồng hồ một chút, nhắc nhở lần nữa: "Bốn giờ chiều hằng ngày chính là thời gian bọn họ xử lý rác rưởi sinh hoạt, hiện giờ đã là hai giờ rưỡi rồi, thời gian của các cô cậu không còn nhiều đâu."

Phạn Già La bổ sung: "Tìm được thì so sánh DNA với người hiềm nghi. Hết chuyện thì tôi đi trước đây."

"Vậy tôi cũng đi." Tống Duệ lập tức đứng dậy.

Trước khi rời khỏi phòng làm việc, Phạn Già La nhìn về phía Liêu Phương, thận trọng cảnh báo: "Hắn rất nguy hiểm, lúc bắt hắn gọi điện thoại cho tôi, di động của tôi sẵn sàng mở 24/24 vì cô."

"Vâng vâng vâng, tôi nhất định sẽ gọi. Cám ơn Phạn tiên sinh, tôi lập tức phái người tới Lục Ý ngay!" Kỳ thực Liêu Phương căn bản không hiểu được lời của Phạn Già La, nhưng cô đã biết mình nên làm thế nào.

"Như vậy, hẹn gặp lại." Phạn Già La phất tay một cái, dẫn Hứa Nghệ Dương cùng Tống Duệ không nhanh không chậm rời đi.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, âm thanh dần dần rời xa, tiếng nói gấp gáp của Liêu Phương vang vọng trong phòng làm việc: "Đi, chúng ta chia binh hai đường hành động! Một đội đi lấy DNA của kẻ hiềm nghi, động tác kín tiếng một chút, đừng bứt dây động rừng; một đội chạy tới xưởng xử lý rác thải Lục Ý, tìm tay!"

Tôn Chính Khí là người đầu tiên phản đối: "Đi gì mà đi, bọn tôi không đi! Chị Liêu, đầu óc chị bị nước vào rồi à? Chị nghĩ lại lời mình vừa nói đi, chị không cảm thấy mâu thuẫn sao? Dùng một đôi tay bị chặt đứt để so sánh DNA với kẻ hiềm nghi, kết quả có thể trùng khớp sao? Tay hắn không phải phải ở trên người hắn sao? Hơn nữa một đôi tay đứt thì có liên quan gì tới vụ án của chúng ta chứ? Cần phải tìm hắn để lấy DNA sao? Trực tiếp tới bệnh viện tìm người bị chặt cả hai tay là được rồi! Chị Liêu, chị nghĩ lại lời nói của Phạn Già La đi, chúng ăn khớp sao? Có tính chân thực sao? Có liên quan sao?"

Liên Phương bị hỏi khó.

Nữ cảnh sát kia cũng đứng dậy, không thể nhịn nổi nữa nói: "Chị Liêu, liên tục chạy ngược chạy xuôi ở ngoài hơn một tháng nay, mọi người cũng mệt sắp chết rồi, chị đừng lãng phí thời gian và công sức của mọi người nữa được không? Tôi biết chị phải chịu áp lực rất lớn, bằng không như vầy đi, chị về nhà nghỉ ngơi trước đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa, bọn tôi ở lại đây họp, gom lại hết tất cả đầu mối, chờ chị nghỉ ngơi khỏe lại rồi sẽ báo cáo với chị."

Lời này nghe có vẻ dễ nghe, nhưng kỳ thực là muốn đoạt quyền, thật sự chọc cười Liêu Phương. Cô gật đầu với đám người trước mặt, hừ lạnh: "Được được được, mấy cô cậu không chịu nghe tôi đúng không? Tôi tự tìm người tra xét, không cần tới mấy người. Hiện giờ tôi tuyên bố, tổ chuyên án này giải tán, ai về nhà nấy mà tìm mẹ mình đi!"

Liêu Phương dùng sức đóng sầm cửa lại, biểu lộ cơn giận của mình.

Tôn Chính Khí đuổi theo hô to: "Liêu Phương, tổ chuyên án này là lãnh đạo thành lập, muốn giải tán cũng phải do lãnh đạo quyết định, không tới lượt chị làm chủ đâu! Bây giờ tôi sẽ tìm cục trưởng phân xử, chị chờ chịu phạt đi!"

[end 93]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info