ZingTruyen.Com

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[88.89.90] Linh Môi

caokhin01

[88] Linh Môi - Lần Thứ Hai Lật Xe


****

Nghe thấy âm thanh truyền ra, Tô Phong Khê không dám tin đó là âm thanh của mình, vì thế cô ta nhắm mắt lại giống như say mê hát vài câu, đợi đến khi mở mắt ra, cô ta không còn nhìn thấy một đám khán giả si mê nữa, mà là những gương mặt khiếp sợ, hoài nghi cùng không dám tin.

Người đại diện của cô ta chạy lên sân khấu, tức giận quát to: "Dừng dừng dừng, mau dừng nhạc lại! Mấy người làm sao vậy hả, sao lại để chúng tôi dùng thiết bị chất lượng kém như vậy! Micro hư rồi, nó không ngừng phát ra tạp âm, mấy người không nghe thấy à?"

Thẳng đến lúc này Tô Phong Khê mới mơ hồ ý thức được, cái thứ khàn đặc, chói tai, nứt toát mà cô ta nghe thấy thật sự là âm thanh phát ra từ cổ họng mình! Cô ta đứng trong cột ánh sáng chói lọi, mỗi tấc da thịt đều tắm dưới ánh đèn màu rực rỡ, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy mờ mịt sợ hãi.

Khán giả ngồi bên dưới có chút đứng ngồi không yên, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán: "Mới vừa nãy thật sự là âm thanh của Tô Phong Khê à? Sao lại khó nghe như vậy?"

"Kỹ thuật viên âm thanh của cô ta lợi hại thật, giọng vịt đực cũng có thể sửa thành thiên âm! Nếu không phải nghe trực tiếp, tôi căn bản không thể nào tin được!"

"Ảo tưởng của tôi đã triệt để tan vỡ! Âm thanh như còi báo động như vậy mà cũng dám hát, không sợ lỗ tai xảy ra vấn đề à?"

"Ca hậu phái thực lực gì chứ, khoác lác cũng thái quá rồi đi? Sau này làm ơn up nhạc trên mạng thôi, ngàn vạn lần đừng có hát live. Ngay từ lúc nãy tôi đã thoát fan rồi, cái giọng này thật sự không mê nổi!"

"Tôi cũng thoát fan! Kỹ thuật bây giờ lợi hại thật đấy, ngay cả nhà ngoại cảm chúng ta cũng có thể lừa được!"

Mọi người lắc đầu thì thầm, có thể thấy bọn họ cực kỳ thất vọng với lần biểu diễn này. Sau khi tỉnh táo lại, phản ứng của bọn họ rất bình thường, không còn không có lý do mà mất đi lý trí, liều lĩnh yêu thương cùng ủng hộ nữa. Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, không có giả tạo.

Nhóm Hà Tĩnh Liên, A Hỏa, Nguyên Trung Châu cũng ngậm miệng không nói. Mới vừa nãy, bọn họ đột nhiên cảm ứng được một loại năng lượng cực kỳ tệ hại, nhưng rồi lại mất đi trong nháy mắt. Bọn họ không thể nói rõ đó rốt cuộc là gì, nhưng lại theo bản năng sinh ra chán ghét cùng đề phòng, giống như có thứ gì đó chẳng lành từ địa ngục chui ra, sau đó ẩn núp trong thân thể người nào đó.

Ngoại cảm dựa vào cảm nhận mà sống, cho nên bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cảm giác của mình. Tô Phong Khê hoảng loạn trên sân khấu trở thành mục tiêu phân tích cảm ứng.

Mà Tô Phong Khê cũng không để tâm tới sự hoài nghi của bọn họ, cô ta nhìn chằm chằm Phạn Già La, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía sân khấu, con ngươi đen nhánh kia chỉ có ánh sáng tồn tại, không hề có bóng người. Hắn đã hoàn toàn cô lập cô bằng ý thức, ngay cả liếc mắt nhìn cô nhiều một xíu cũng giống như bị ô nhiễm. Chuyện ngoài ý muốn khi nãy nhất định cũng có quan hệ với hắn! Trừ bỏ hắn ra, còn có thể là ai chứ?

Thân thể Tô Phong Khê bắt đầu run, lần này không phải vì sợ, mà là quá phẫn nộ. Người này sao lại dám làm cô bị xấu mặt hết lần này tới lần khác như vậy chứ? Hắn thật sự cho rằng cô không thể làm gì hắn sao?

"Đổi bài khác đi, tôi hát lại lần nữa." Cô cắt lời người đại diện đang tức giận phỉ nhổ phó đạo diễn.

"Hát cái gì mà hát, chúng ta không hát nữa! Chương trình nghèo rách gì đây, ngay cả micro cùng dàn âm thanh tốt một chút cũng không có! Mấy người tính làm nhục ai vậy hả?"

Người đại diện nắm lấy tay Tô Phong Khê, cố gắng muốn kéo cô ta đi. Nhưng thái độ khăng khăng cố chấp của hắn lại làm Tô Phong Khê kiên trì muốn hát tiếp. Nếu hôm nay thật sự cứ vậy bỏ đi thì khác gì chạy trối chết đâu? Huống chi sau khi chương trình phát sóng, khán giả sẽ thấy được màn biểu diễn tệ hại này, nghe thấy âm thanh thô ráp chói tai kia, bọn họ sẽ giống như người đại diện, sẽ thoát ra khỏi sự mê hoặc của cô.

Không ai biết để có được năng lực kỳ dị này, cô rốt cuộc đã phải trải qua điều gì, cô không chịu nổi thất bại như lần trước nữa!

Màn biểu diễn hôm nay, Tô Phong Khê chẳng những muốn hát cho xong, mà còn phải biểu diễn thật hoàn mỹ. Cô phải đưa mình lên đỉnh cao, phải kiên trì đứng vững.

"Tôi muốn hát, đi đổi bài nhạc đệm đi." Cô gạt tay người đại diện, cười gượng xin lỗi Tống Ôn Noãn cùng nhóm thí sinh, nói là micro và tai nghe, nó ảnh hưởng tới sự phát huy của cô.

Tống Ôn Noãn thích nhất là loại hiện trường lật xe này, một khi phát hình sẽ hút được một lượng lớn tỷ lệ người xem cùng không ít hợp đồng quảng cáo, vì thế cô cũng không đâm thủng cái cớ của Tô Phong Khê, ngược lại vung tay đổi một nhóm thiết bị tốt hơn, một cái micro ba trăm ngàn, một dàn loa mười triệu không chê vào đâu được.

Thấy cameraman quay lại logo của nhãn hiệu cao cấp trên mớ thiết bị mới, gương mặt của người đại diện Tô Phong Khê cũng tái mét. Không thể nghi ngờ, Tống Ôn Noãn cố ý, cô ta không phản bác lại câu nói 'chương trình nghèo rách', chỉ dùng hiện thực hung hãn tát hắn một cái.

"Tô ca hậu, cô xem xem những thiết bị này đã đủ hài lòng chưa?" Tống Ôn Noãn lộ ra tư thế nhún nhường.

Sắc mặt Tô Phong Khê trở nên rất khó coi nhưng không thể không mỉm cười nói hài lòng. Nếu lần này còn biểu diễn hỏng, chỉ sợ ngay cả mượn cớ cũng không được. Nhưng cô ta căn bản không biết vì sao âm thanh của mình lại trở nên chói tai như vậy, cô ta sớm đã quên mất, trước khi có được năng lực quỷ dị này, âm thanh của cô ta vốn chính là như vậy. Đó là chuyện rất xa xưa rồi, xưa tới mức ngay cả hồi ức cô ta cũng không dám.

"Chị Tống, vừa nãy thực xin lỗi, tôi sẽ biểu diễn lại lần nữa." Tô Phong Khê mỉm cười càng dịu dàng hơn, trong lòng lại phập phồng bất an. Cô lo sợ Phạn Già La sẽ một lần nữa quấy phá, nhưng lại không tin cậu có bản lĩnh có thể một lần nữa làm mình ăn trái đắng.

Cô đã không còn cách nào nữa, nếu không hát xong, ngày hôm nay cô sẽ thất bại rất khó coi, vì thế cô đảo mắt một vòng, căn dặn: "Tôi sẽ hát Tương Dạ, mọi người hãy chọn bản nhạc đệm đó đi."

Lúc âm nhạc vang vọng trong trường quay, đổi một bộ thiết bị đắt tiền hơn, hiệu quả âm thanh cũng càng chấn động hơn. Không đợi Tô Phong Khê đi tới cột sáng biểu diễn, mọi người đã hưng phấn khẽ kêu: "Là bài hát mới Tương Dạ của Tô Phong Khê! Tuyệt quá, tôi thích bài này nhất!"

Khúc Tương Dạ này là ca khúc chủ đề hot nhất của bộ kịch cổ trang Đại Đường Thiên Hạ, giai điệu chủ đạo là tỳ bà, đàn tranh, đàn nhị cùng tiếng trống trận vang dội có thể rung động linh hồn mỗi người. Là tinh thần bất khuất của chiến trường viễn cổ, là tiếng gào thét cuối cùng của linh hồn các vị anh hùng.

Người yêu thích bài hát này thật sự rất nhiều, mà âm thanh của Tô Phong Khê đã đẩy giá trị nghệ thuật của bài hát này lên đỉnh cao. Nó vượt xa ca khúc đang lưu hành, có thể trở thành bài hát kinh điển có thể lưu truyền trăm năm. Rất nhiều người nói bọn họ có thể liên tục nghe bài hát này suốt mấy ngày mà không hề thấy chán.

Nó là ca khúc hot nhất của Tô Phong Khê, cũng là ca khúc có lực rung động nhất, cũng là ca khúc cần có bản lĩnh biểu diễn nhất. Nếu cô ta dám biểu diễn live ở đây, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy phấn khích.

Quả nhiên khi nhạc dạo kết thúc, Tô Phong Khê cất lên tiếng hát thì mọi người đều tiếp nhận lý do trước đó, quả thực là micro cùng thiết bị âm thanh đã xảy ra vấn đề, biểu hiện không phụ với danh tiếng vốn có.

Nguyên Trung Châu nhìn người phụ nữ trên sân khấu, vẻ mặt say mê. Ông không rõ cảm giác không may khi nãy là gì, nhưng hiện giờ xem ra ông đã cảm ứng sai rồi, Tô Phong Khê không hề có vấn đề gì.

Những nhà ngoại cảm khác lên tiếng chê bai khi nãy cũng đỏ mặt, cảm thấy cực kỳ hổ thẹn. Si mê cùng cuồng nhiệt quay trở lại trong đáy mắt, trường quay lại một lần nữa biến thành điện thờ.

A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên giống như hai con mèo Orange vừa hít phải cỏ mèo, quơ tay, híp mắt, cũng lắc lư theo nhịp trống mạnh mẽ như Tô Phong Khê trên sân khấu.

Mới vừa nãy Triệu Văn Ngạn vẫn còn chút hả hê vì Tô Phong Khê lật xe, nhưng lúc này đã bắt đầu hoảng hốt, dùng ánh mắt sợ hãi bất an nhìn loạn xung quanh, cố gắng muốn tìm góc để trốn, đề phòng bị những kẻ cuồng nhiệt này truyền nhiễm. Tô Phong Khê là một loại virus không thể miễn dịch, một khi để cô ta có hoàn thành thích hợp để nhân giống, nó sẽ điên cuồng sinh trưởng.

"Phạn Già La, sức hút của bài hát này quá lớn, chúng ta đi đi thì hơn!" Anh níu chặt ống tay áo thanh niên.

"Không sao, chờ một chút." Phạn Già La vỗ nhẹ mu bàn tay Triệu Văn Ngạn, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.

Hứa Nghệ Dương ngay cả tai cũng không bịt, cả người đã chui xuống dưới ghế. Sức mạnh của bài hát này rõ ràng mạnh mẽ hơn bài khi nãy rất nhiều!

Tống Duệ nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh đẫm máu. Tiếng hát của của cô ta càng vang vọng thì sát ý của anh lại càng cháy bỏng, đây đại khái là dục vọng duy nhất trong nội tâm anh mà cô ta có thể kích động.

Đinh Phổ Hàng cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung tới nơi, hắn vừa bị tiếng hát của Tô Phong Khê mê mặc, đồng thời lại bị sát niệm của Tống Duệ truyền tới hành hạ đau đớn, vì vậy hắn cứ một thoáng trầm mê, một thoáng thanh tỉnh, một thoáng điên cuồng, một thoáng lý trí, một thoáng hưng phấn, một thoáng sợ hãi. Linh hồn của hắn bị xé thành hai mãnh, phân biệt bị lửa thiêu cùng đóng băng, cảm giác thống khổ thật khó có thể miêu tả bằng ngôn ngữ.

Hắn vốn tưởng Phạn Già La chính là nhà ngoại cảm đáng sợ nhất trong chương trình, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình đã sai quá sai rồi, Tống Duệ mới là sự tồn tại làm người ta khó hiểu nhất lại sợ hãi nhất. Vô luận ánh mắt Tống Duệ nhìn thấy bao nhiêu thứ tốt đẹp, nội tâm hắn vĩnh viễn tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét, còn có hủy diệt không thể ức chế.

Tô Phong Khê đẹp như vậy, giọng hát trong veo uyển chuyển, nhưng chỉ có thể làm Tống Duệ sản sinh ra ý nghĩ muốn giết chết cô ta, người này thật sự hết thuốc cứu rồi!

Đinh Phổ Hàng ôm lấy cái đầu đau nhức, nhỏ giọng hô: "Đừng hát nữa Khê Khê ơi, còn hát nữa sẽ bị biến thái nhắm tới đấy!" Bởi vì hắn rõ ràng nhìn thấy Tống Duệ tưởng tượng ra toàn bộ quá trình bắt giữ cùng ngược đãi con mồi, cho nên hắn biết, chỉ cần đối phương hành động thì nhất định sẽ thành công. Tống Duệ có chỉ số IQ cao đến đáng sợ, gần như mỗi phút có thể thiết kế ra một kế hoạch chu đáo. Cho dù sở hữu thuật đọc tâm, Đinh Phổ Hàng cũng không thể theo kịp nhịp điệu, suy nghĩ của người này chạy với tốc độ ánh sáng, hoàn toàn không cùng cấp độ với người bình thường.

"Mẹ nó, vòng tiếp theo mình nhất định phải rời khỏi chương trình này!" Đinh Phổ Hàng dùng đầu mình dộng vào hàng ghế trước, miệng thề son sắt.

Tô Phong Khê không thể nghe thấy tiếng gào thét của Đinh Phổ Hàng, cô ta chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt si mê của mọi người nên vẫn tiếp tục phát huy. Nhưng người mà cô ta muốn mê hoặc cùng nắm giữ nhất lại vẫn luôn duy trì tỉnh táo, một tay giữ chặt bả vai Triệu Văn Ngạn, tay kia kéo đứa bé vào lòng, con ngươi đen nhánh bắt đầu ngưng tụ ánh sáng chói lóa.

Tô Phong Khê bị vẻ mặt nghiêm nghị của Phạn Già La trấn giữ, theo phản xạ dời tầm mắt.

Phạn Già La rốt cuộc tìm đúng giai điệu, ngay lúc nốt cao cất lên, đệm theo khẩu hình của Tô Phong Khê khi hát, trầm thấp không thể nghe thấy bắt đầu tụng niệm: "Đạo có thể gọi là đạo, không phải là đạo thường. Tên có thể gọi là tên, không phải là tên thường. Không tên là gốc của trời đất, có tên là mẹ của vạn vật. Cho nên thường không có dục để nhìn thấy chỗ vi diệu của mình, thường có dục để nhìn thấy chỗ giới hạn của mình. Hai cái này có chung nguồn gốc nhưng lại có tên khác nhau, đều gọi là huyền nhiệm. Cái huyền nhiệm ấy chính là cánh cửa phát sinh ra mọi điều huyền diệu..."

Đúng vậy, cậu không nhớ được lời bài hát này nên chỉ có thể niệm Đạo Đức Kinh, hơn nữa âm lượng hoàn toàn không thể lấn át được giọng hát cao vút hòa tấu với tiếng trống trận vang dội. Nhưng giống như kỳ tích, tiếng ngâm tụng trầm thấp gần như không thể nào nghe thấy này vẫn hòa nhập vào được phần trình diễn của Tô Phong Khê, cũng nháy mắt phá vỡ thánh đường mà cô ta tạo ra, làm cô ta từ trên thần đàn cao cao rơi xuống.

Âm thanh cao vút chạm tới tận mây trời đột nhiên rơi thẳng xuống, ngay cả một điểm giảm sóc cũng không có.

Âm thanh giống như lốp xe ma sát với mặt đường từ micro truyền tới, lại thông qua dàn loa đắt đỏ khuếch đại, đâm thủng màng tai mọi người.

"Ông trời ơi! Này là gì vậy?" Tiễn tiến sĩ ôm trái tim, không dám tin nói: "Sao lại vỡ âm rồi? Lại là thiết bị có vấn đề à?"

"Không có khả năng, bộ thiết bị này đều là hàng mới, trước khi ghi hình đã kiểm tra rồi, không hề có vấn đề gì cả." Tống Ôn Noãn bất mãn nói: "Là giọng của Tô Phong Khê không ổn, chỉnh sửa âm thanh quá thái quá! Hi vọng lần này cô ta không lấy micro và dàn loa của chúng ta ra làm cái cớ nữa." Lúc này tuy nói vậy nhưng cô không hề hay biết, chỉ mới khoảnh khắc trước đó vẻ mặt mình đã si mê cỡ nào.

Âm cao phát ra theo quán tính, không phải nói hát là hát, thu là thu, một khi hơi từ đan điền phát ra thì phải tống ra hết, bằng không sẽ tổn thương dây thanh quản cùng lá phổi. Vì thế mặc dù Tô Phong Khê biết rõ là có chuyện nhưng phải hát cho xong những nốt cao này, sau đó đột nhiên quay đầu qua, nhìn về phía vị trí của Phạn Già La.

Vừa nãy hắn đã lên tiếng, lẩm bẩm gì đó nhưng cô không nghe thấy, cũng không cảm giác được bất kỳ năng lượng nào, vì thế vẫn không quá để tâm. Nhưng âm thanh lẩm bẩm nhỏ tới không thể nghe thấy kia lại có thể hủy diệt tất cả nỗ lực của cô. Hắn rốt cuộc làm sao làm được?

Tô Phong Khê buông micro, xanh mặt đứng trên sân khấu. Lần đầu tiên lật xe có thể mượn cớ hỏng thiết bị để qua chuyện, lần thứ hai lật xe ngoại trừ thừa nhận, cô ta còn có thể làm gì? Khán giả trước đó còn điên cuồng vì cô ta, hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục thanh tỉnh, giống như một trận lũ nháy mắt cuốn sạch mê chướng trong mắt, trong tai, trong tâm bọn họ.

Chỉ cần có Phạn Già La ở, mỗi lần cô giãy giụa đều là phí công!

Thấy rõ ráng dấp lúng túng cùng cực Tô Phong Khê, Triệu Văn Ngạn vỗ vỗ tay vịn cười ha hả. Hoàn toàn không để tâm tới camera đang ghi hình lại dáng vẻ không phong độ của mình, anh chỉ biết Tô Phong Khê tự xưng là mị lực đệ nhất thiên hạ rốt cuộc đã rơi đài, đã xấu mặt, đã hiện nguyên hình trước mặt bao người, hình ảnh đặc sắc này đủ để anh hồi vị suốt mấy ngày mấy đêm!

Triệu Văn Ngạn cười thực tùy ý, cũng thực vui sướng, cuối cùng lại trào ra hai hàng nước mắt khổ sở. Không ai biết vừa nãy anh đã sợ hãi cỡ nào, chỉ suýt chút nữa anh đã bị tiếng hát kia bức điên!

"Không sao." Phạn Già La vỗ nhẹ bờ vai đối phương.

"Lau mặt đi." Tống Duệ đưa một chiếc khăn giấy qua.

"Cám ơn, tôi tốt hơn nhiều rồi." Triệu Văn Ngạn thở hắt một hơi, cười nhẹ nói: "Hôm nay tới đây là chuẩn xác, vừa nãy thật con mẹ nó sảng khoái mà!"

Tống Duệ áp sát bên tai Phạn Già La hỏi: "Làm sao em làm được?"

Phạn Già La giải thích: "Muốn ô nhiễm một ly nước lọc, anh chỉ cần rắc vào một chút bụi mà thôi, cũng không quá khó."

Tống Duệ gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, năng lực của Tô Phong Khê là lợi dụng tiếng hát để ảnh hưởng cùng khống chế ưu tư của người khác, mà vừa vặn năng lực của em chính là sử dụng ngôn ngữ để khuếch đại ưu tư, năng lực của hai người tương đồng nhưng cũng tương khắc với nhau, chỉ xem xem làm sao công kích cùng phòng thủ lẫn nhau mà thôi. Lúc Tô Phong Khê ca hát, âm cao của cô ta cộng hưởng tạo thành từ trường năng lượng bao phủ lấy mọi người, mà phương pháp mau lẹ nhất để phá vỡ cộng hưởng chính là trộn lẫn một âm thanh khác biệt vào đó, cộng hưởng sẽ lập tức biến mất. Cô ta cất giọng ca vang, em thì thầm tụng cổ văn, năng lượng của cô ta thoạt nhìn mạnh mẽ nhưng kỳ thực chỉ cần có một âm thanh rất khẽ không hài hòa là có thể hoàn toàn phá vỡ. Nhưng cũng không phải âm thanh nào cũng có thể sáp nhập vào từ trường cộng hưởng của cô ta, đó không phải âm thanh đối kháng với âm thanh, mà là năng lượng va chạm năng lượng, nó đòi hỏi phải có ý thức mạnh mẽ làm chỗ dựa. Cho nên tôi hoài nghi năng lực của em không chỉ giới hạn ở khuếch đại cùng khống chế ngôn ngữ, còn cả xâm nhập và dung hợp. Phân tích của tôi đúng không?"

Phạn Già La liếc nhìn anh một cái, mỉm cười bất đắc dĩ: "Tống tiến sĩ, tôi cũng không biết anh phân tích có đúng hay không, bởi vì trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này. Nhưng tôi vẫn rất cám ơn anh đã phổ cập tri thức."

Tống Duệ thản nhiên nói: "Không cần khách khí."

[end 88]

[89] Linh Môi - Biển Sâu Đáng Sợ

****

Tô Phong Khê cứng ngắc đứng trên sân khấu, cũng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Lần này người đại diện của cô cũng không xông lên đài nói micro cùng loa bị hỏng nữa. Cái cớ đã dùng qua một lần, dùng lại lần thứ hai chỉ làm trò cười cho người trong nghề mà thôi, cũng càng mất mặt hơn. Hắn vừa vắt óc kiếm cớ vừa cười nói: "Trạng thái của Khê Khê nhà chúng tôi không tốt lắm, quá mệt mỏi..."

Ngay lúc này, Triệu Văn Ngạn đứng lên vỗ tay thật lớn, còn hô to: "Encore! Màn biểu diễn quá đặc sắc, Tô Phong Khê, thêm bài nữa đi!"

"Anh đừng có quá đáng!" Tô Phong Khê đang không biết nên làm sao chỉa thẳng mũi dùi về phía anh.

"Tôi đã cho cô encore* rồi đấy thôi, cô còn muốn gì nữa?" Triệu Văn Ngạn cười mà không cười hỏi vặn lại. [làm lại một lần nữa]

"Triệu Văn Ngạn, anh hãy có phong độ một chút đi!" Tô Phong Khê nắm chặt micro, liều mạng không để mình thất thố trước camera, bởi vì Tống Ôn Noãn đã lệnh cho bốn cameraman đi tới quay hình bọn họ. Bởi vậy có thể suy ra, hai lần biểu diễn trước đó, Tống Ôn Noãn khẳng định sẽ không cắt bỏ, cô ta là loại người có thể vì tỷ lệ người xem mà không chừa thủ đoạn nào.

"Nếu phong độ mà cô nói là chỉ một phụ nữ ngủ chung giường với ba người đàn ông thì xin lỗi, cảnh giới tư tưởng của tôi không đạt được trình độ này." Rất rõ ràng, những lời này của Triệu Văn Ngạn đang ám chỉ scadal của Tô Phong Khê vài ngày trước. Có phóng viên chụp được cô ta có quan hệ thân thiết với ba người đàn ông, hơn nữa còn cùng ba người qua đêm cùng một lúc.

Lúc tin tức mới truyền ra, trên mạng căn bản không có người nào chỉ trích Tô Phong Khê, mọi người đều cảm thấy chuyện này phát sinh trên người Tô Phong Khê là chuyện rất bình thường, ai bảo cô ta có sức hấp dẫn lớn tới vậy chứ! Nhưng lúc này đây, nghe thấy lời này, mọi người lại cảm thấy buồn nôn từ tận đáy lòng.

A Hỏa ngồi ở hàng thứ ba không biết vì sao lại nôn một trận, hơn nữa còn là ói đầy đất. Phản ứng ập tới quá đột nhiên nên cậu chàng căn bản không kịp chạy tới WC, chỉ có thể đưa tay bụm chặt miệng. Nhưng mặc dù là vậy, mùi chua cùng chất bẩn vẫn không ngừng phun trào từ sâu trong cổ họng A Hỏa, người xung quanh vội vàng nhảy ra xa né tránh.

Hà Tĩnh Liên ngồi bên cạnh khó tránh bị lan tới, nhưng cô lại không hề để ý tới làn váy bị dính bẩn, chỉ kéo chặt áo mình, co rúc run rẩy trên ghế ngồi. Cô gái chôn sâu mặt mình, dùng mái tóc dày rậm che lại mặt mình, không dám nhìn lên sân khấu. Người phụ nữ từng làm cô cảm thấy tinh khiết không gì sánh bằng kia bây giờ đã biến thành địa ngục đáng sợ.

"Thúi quá, sao lại thúi như vậy? Hố phân trong thôn bọn tôi còn dễ ngửi hơn mùi này!" Sau khi trận nôn mửa rốt cuộc cũng kết thúc, A Hỏa không rõ ràng oán giận với người xung quanh nhưng ánh mắt rõ ràng là đang nhìn về phía sân khấu, mà người duy nhất đứng ở đó là Tô Phong Khê.

Tô Phong Khê bị biến cố đó dọa sợ ngây người, lòng tự trọng cũng bị đả kích nặng nề. Cô ném micro đi, chạy xuống cầu thang ở phía sau sân khấu, người đại diện vội vàng đuổi theo, trên mặt lại lộ ra biểu tình nhẹ nhõm. Có thể thoát khỏi bầu không khí xấu hổ muốn chết này, A Hỏa thật sự đã trợ giúp rất lớn, tuy là cách làm của cậu ta kỳ thực cũng khá tổn thương người ta.

Nguyên Trung Châu lấy chiếc chuông của mình ra rung lên, biểu tình nhíu chặt lộ rõ sầu lo. Dần dần, tiếng chuông của ông bắt đầu trở nên rối loạn, có thể nhận ra ông đang bất an. Từ trường năng lượng giống như tới từ địa ngục kia lại có thể lừa gạt được cảm nhận của ông, làm ông tưởng rằng có là hơi thở sinh mệnh tinh khiết. Từ khi tu luyện đại thành tới nay, đây là lần đầu tiên gặp phải tình trạng này, hơn nữa còn là hai kết luận hoàn toàn trái ngược, có thể thấy được năng lực của Tô Phong Khê đáng sợ cỡ nào. Nếu để cô ta nắm giữ nhiều hơn, mê hoặc được nhiều người hơn thì cả thế giới này sẽ trở thành của cô ta!

Nỗi lo này thúc đẩy ông quyết tâm ra một quyết định, ông gọi Tống Ôn Noãn ra một bên, nghiêm túc nói: "Tống đạo, trước đó tôi đã cảm ứng sai rồi, người phụ nữ Tô Phong Khê này rất nguy hiểm, xin hãy đặc biệt chú ý. Thành công của cô ta xây dựng từ thi cốt, cô hiểu ý của tôi không, danh tiếng của cô ta càng lớn thì nguy hại với xã hội lại càng lớn, bài hát của cô ta có thể mê hoặc tâm trí con người!"

"Tôi biết, tôi biết, cám ơn ông đã nhắc nhở." Tống Ôn Noãn đồng dạng cũng nghiêm túc đáp lại. Cô sớm đã gửi phần ghi hình hôm nay cho cấp trên, nhất là đoạn Phạn Già La đọc tâm Tô Phong Khê, về phần cấp trên có phương pháp xử lý ngăn chặn Tô Phong Khê hay không, cô không biết.

"Cô nhất định phải chú ý, người phụ nữ đó rất nguy hiểm. Nếu có thể, tốt nhất đừng để cô ta phát triển trong giới âm nhạc." Nguyên Trung Châu nhắc lại lần nữa, sau đó mới lắc đầu rời đi.

Tống Ôn Noãn thì chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. Sau mấy lần mê rồi tỉnh, cô đương nhiên biết Tô Phong Khê nguy hiểm cỡ nào. Nhưng đứng sau lưng người phụ nữ này là Trương gia, mà năng lực của Trương gia thật sự vượt xa người bình thường có thể tưởng tượng. Ngay cả cấp trên cũng phải nể trọng Trương gia ba phần, nếu cô khiêu chiến Tô Phong Khê, chỉ sợ thua nhiều thắng ít.

Mới vừa nghĩ tới đây, Trương Dương đã gọi điện thoại tới, vừa mở miệng đã ra lệnh cưỡng chế: "Cô xóa hết toàn bộ phần ghi hình hôm nay, tôi sẽ tìm minh tinh khác thay thế, coi như Tô Phong Khê chưa từng tới hôm nay."

"Không có khả năng, tôi không làm chủ được, tôi chỉ một con đường cho anh, anh tìm Mạnh Trọng mà thương lượng, chương trình của chúng tôi chỉ nghe lời Mạnh Trọng." Tống Ôn Noãn nhàn nhạt trả lời. Trương gia quả thực rất hiển hách, nhưng không đến mức để cô phải khúm núm.

Quả nhiên, đầu bên kia nghe thấy hai chữ Mạnh Trọng liền không hung hăng nổi, chỉ hậm hực cúp máy.

Tống Ôn Noãn cầm điện thoại giễu cợt: "Cái quái gì vậy chứ, há mồm liền ra lệnh cho bà cô này! Chỉ là một tên nhị thế tổ mà thôi, tưởng bà đây sợ chắc? Có bản lĩnh thì mời ông cụ nhà mày ra đi!"

...

Số này cứ vậy qua loa kết thúc, Triệu Văn Ngạn hướng về phía phòng nghỉ quơ quơ nắm tay, sảng khoái nói: "Mẹ nó, sảng khoái quá! Tào Hiểu Huy, ông có lấy được video ghi hình không? Tôi muốn mang về làm kỷ niệm."

"Lấy được, Triệu tổng, của ngài đây." Tào Hiểu Huy chầm chậm chạy tới, trong tay cầm một chiếc USB.

"Có thứ này, tôi sẽ không sợ Trương gia giúp Tô Phong Khê xử lý quan hệ xã hội nữa rồi. Nếu cô ta có bản lĩnh làm Tống Ôn Noãn hủy phần ghi hình này, tôi có thể tung video ra ngoài, để xem ai thắng ai." Triệu Văn Ngạn nhìn vào gương tự điều chỉnh cà vạt, vành mắt đen xì xì phối với đôi mắt sáng ngời, thần thái đặc biệt phấn chấn.

Phạn Già La từ ngoài cửa đi vào, giọng nói có chút lạnh như băng: "Hai người về trước đi, tôi còn có việc."

"Cậu còn chuyện gì, tôi chờ?" Triệu Văn Ngạn không chịu đi.

"Không cần chờ tôi, sớm trở về đi." Phạn Già La đẩy nhẹ một cái, Triệu Văn Ngạn lập tức vô thức đi tới chỗ thang máy.

Nhìn hai người rời đi rồi, lúc này Phạn Già La mới từ thang bộ đi lên sân thượng, tay nắm tờ giấy mà Tô Phong Khê bảo người đại diện mang tới--- [Đứa nhỏ đang ở trong tay tôi, không muốn nó chết thì lên sân thượng.]

Kỳ thực Hứa Nghệ Dương sớm đã chết rồi, cho nên lúc bị Tô Phong Khê đẩy tới sát rìa sân thượng, bé không hề sợ hãi, ngược lại còn đưa mũi chân ra ngoài không trung hứng gió.

Tô Phong Khê hung hăng giữ chặt tay Hứa Nghệ Dương, lớn tiếng quát: "Mày thành thật cho tao, bằng không... tao ném mày xuống đấy!" Đứa nhóc này gầy nhom nhưng sức lực lại không nhỏ chút nào, vì bắt nó, thân thể vừa mới trải qua cải tạo của Tô Phong Khê có chút chịu không nổi.

"Tôi tới rồi, buông đứa nhỏ ra đi." Đúng lúc này, Phạn Già La xuất hiện.

"Anh tới rồi!" Mới giây trước còn phẫn nộ quát mắng, giây tiếp theo Tô Phong Khê đã lộ ra nụ cười tươi như hoa, giọng nói cũng trong phút chốc biến thành ôn nhu như nước, thì thầm rủ rỉ, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng lướt nhẹ lên phần non mềm nhất của trái tim, làm bạn chết mê chết mệt, làm bạn choáng váng đầu, không còn suy nghĩ được gì.

"Em chờ anh đã lâu." Cô ta thân thiết làm nũng, ngón trỏ thon dài ngoắc ngoắc, không ngừng kêu gọi: "Qua đây, mau tới đây nào."

Mắt Phạn Già La híp lại, từng bước chậm rãi tới gần.

"A a a!" Hứa Nghệ Dương lo lắng xua tay nhưng lại không nói ra lời.

Tô Phong Khê cảm thấy quá vướng víu nên đẩy đứa nhỏ qua một bên.

Hứa Nghệ Dương vội vàng chạy tới bên cạnh anh trai, dùng sức ôm lấy chân đối phương nhưng lại không có cách nào ngăn cản Phạn Già La đang bước tới gần rìa sân thượng, chỉ có thể giống như một quả cân đu trên lưng cậu. Nhưng vẫn vô dụng, trong mắt anh trai chỉ có người phụ nữ kia, không hề nhìn thấy bầu trời tối đen cùng khoảng không bên ngoài sân thượng. Nếu còn tiến tới nữa thì nhất định sẽ ngã chết!

Hứa Nghệ Dương gấp tới muốn khóc nhưng lại không thể làm được gì, sức mạnh của bé không có cách nào chống lại Tô Phong Khê, tự nhiên lại càng không chống lại được anh trai.

Tô Phong Khê nhìn chằm chằm đôi mắt mờ mịt trống rỗng của Phạn Già La, không khỏi che miệng cười duyên: "Hì hì hì, mau tới đây, em đang chờ anh nè, nơi này có phong cảnh rất đẹp." Tiếng nói của cô ta ngày càng dịu dàng hơn, ngày càng yêu mị hơn, mỗi chữ đều giống như hóa thành mật ngọt tan vào trong tai người nghe, vô thức lừa gạt tâm trí bọn họ.

So với ca hát, Tô Phong Khê kỳ thực càng am hiểu nũng nịu thỏ thẻ dẫn dụ lòng người hơn, chỉ là kỹ năng này không thể công khai, ngoại giới cũng không hay biết, mà lúc này đây nó lại trở thành con bài tẩy. Đàn ông vẫn luôn tự kiêu, nhất là loại đàn ông thiên tính lạnh lùng cao ngạo như Phạn Già La lại đặc biệt khinh thường phụ nữ, hắn nhất định đã nghĩ rằng cô đã chẳng còn kỹ năng nào nên mới nghênh ngang lên đây như vậy...

Nghĩ như vậy, nụ cười của Tô Phong Khê lại càng đắc ý hơn. Dùng giọng nói tinh khiết, mềm mại, nhu hòa rồi lại ngọt như mật không ngừng hối thúc: "Qua đây đi, em đang chờ anh đây này." Cô giơ cánh tay trắng nõn, khẽ kéo chiếc khăn quấn trên vai, mềm nhũn cất tiếng hát: "Em ở nơi đây chờ anh trở về, chờ anh trở về cùng ngắm hoa đào nở, em ở nơi đây chờ anh trở về, chờ anh trở về hái những cánh hoa, thổi vào làn gió xuân ấm áp, hoa đào hoa đào nở..."

Cô ta vừa thì thầm ngâm nga vừa duyên dáng xoay tròn, làn khăn choàng phấp phới, tiếng cười khanh khách như một đứa bé đang chơi đùa rất vui vẻ. Không thể không nói, dáng vẻ của cô ta có chút quyến rũ lại ngây thơ, cho dù không có năng lực quỷ dị kia cũng có thể mê hoặc được rất nhiều đàn ông.

Tầm mắt của cô ta thủy chung không dám rời khỏi mắt Phạn Già La, lo sợ ánh sáng lý trí có thể phá nát mê chướng ma âm, đánh thức đối phương. Nhưng giọng nói yêu kiều tiếng ngâm nga mềm mại của cô thật sự có lực sát thương quá lớn, có thể câu dẫn thần hồn người này sát sao.

Tô Phong Khê đi vòng tới bên người Phạn Già La, dùng vạt khăn choàng thơm nức mũi phất vào mặt đối phương, khinh miệt rồi lại ngọt ngào nói: "Xem gần như vậy, dung mạo của mi thật sự rất tuấn tú, nếu mi chịu nghe lời một chút thì ta cũng không nỡ đối xử với mi như vậy. Nhìn thấy không? Nơi đó có hoa đào nở rộ, qua đó hái cho ta một cành đào đi, ta sẽ cho mi mọi thứ."

Cô ta nhón chân, áp sát bên tai Phạn Già La thì thầm lời mê hoặc chết người, mà đầu ngón tay cô ta chỉ ra rìa sân thượng, chỉ cần vượt qua sẽ rơi xuống vực sâu.

Hứa Nghệ Dương vừa tức lại vừa gấp, không khỏi buông anh trai ra chuyển sang đánh Tô Phong Khê. Hàm răng sắc bén của bé cắn chặt bắp đùi đối phương, suýt chút nữa đã xé ra một miếng thịt. Tô Phong Khê đau tới hét chói tai, nắm cổ đứa nhỏ muốn bóp chết nó, thế nhưng cổ cô ta đã bị Phạn Già La bóp trước. Cậu xoay người, đưa lưng về phía sân thượng, tiến tới trước vài bước, ép Tô Phong Khê lùi lại chạm vào bệ đặt thùng nước, kẹp chặt cô ta giữa năm ngón tay và mặt tường lạnh như băng.

"Tô Phong Khê, thế giới này không thuộc về cô." Phạn Già La vừa thì thầm vừa vươn tay kia lên trước trán Tô Phong Khê.

"Mày, mày không bị tao mê hoặc?" Tô Phong Khê không dám tin nhìn con ngươi sâu thăm thẳm lại sáng ngời của Phạn Già La, chính là chỉ mới vài giây trước, đôi mắt này vẫn đen tuyền trống rỗng, không hề có chút tia sáng nào, tròng mắt của người này so với cổ họng của cô lại càng lừa người hơn!

Phạn Già La không đáp, chỉ trút ý chí của mình vào mi tâm Tô Phong Khê, tìm kiếm bí mật chôn giấu sâu nhất trong lòng cô ta, vững vàng thu lấy, lôi ra ngoài. Một tia sáng màu bụi xuất hiện ở mi tâm Tô Phong Khê nhưng không có cách nào nhìn xuyên thấu nó như xuyên qua lớp da thịt mỏng manh.

Phạn Già La gia tăng lực đạo nhưng vẫn không thành công, tia sáng kia tựa hồ có linh trí, nó biết giãy giụa, né tránh, cũng biết chủ động chui sâu vào trong đầu Tô Phong Khê. Liên hệ của nó cùng Tô Phong Khê rất mật thiết, lúc nó sắp phá thể thì Tô Phong Khê cũng phát ra tiếng la hét cực kỳ đau đớn, giống như linh hồn của cô ta bị cường ngạnh bóc tách ra vậy.

Cô ta nắm lấy tay Phạn Già La, đầu móng sắc nhọn hoắt ghim sâu vào mu bàn tay cậu. Cùng lúc đó, Hứa Nghệ Dương cũng rứt một miếng thịt trên đùi Tô Phong Khê, tiếp sau đó bò lên bả vai, cắn cánh tay cô ta.

Tất cả mọi người đều bị tổn thương, nhưng một vốn là thi thể, một là quái vật sẽ chết nhưng chưa chết, còn một không biết là gì, vì thế không hề buông tay. Tô Phong Khê điên cuồng cào cấu Phạn Già La, tia sáng kia cũng thuận thế chui vào đại não mở rộng của cô ta, một lần nữa ẩn núp.

Từ trường trong lòng bàn tay Phạn Già La mất đi cản trở, trong một sát na nhấc lên một cơn gió mạnh làm mặt Tô Phong Khê bị thổi tới biến hình. Tay phải của cậu vẫn bóp chặt cổ cô ta, tay trái thì từ từ thu lại đặt ở trước mắt, tiếc nuối quan sát. Quả nhiên cậu đã dự đoán không sai, muốn đối phó Tô Phong Khê, quả nhiên vẫn còn kém một chút cơ duyên.

Nhưng cậu cũng không thất vọng, dùng một tay nhấc cô ta lên, tỉ mỉ liếc nhìn từ đầu đến chân, sau đó nhỏ nhẹ nói: "Khi cô sở hữu năng lực kỳ dị này, cô có từng mừng rỡ như điên hay không? Có từng tùy ý lạm dụng, có từng nghĩ rằng thế giới này cuối cùng rồi sẽ thần phục dưới chân mình hay không? Tỉnh lại đi, thế giới này từ trước đến nay vốn không thuộc về cô. Có thể cô thật sự có điểm đặc biệt nhưng khi cô chân chính ngao du tới nơi sâu của thế giới, cô sẽ phát hiện nó lớn cỡ nào, cũng đáng sợ cỡ nào. Cô cho rằng mình là một con cá mập điên đang truy đuổi đàn cá mòi trong sóng nước, nhưng khi cô quay sang liếc nhìn một cái, cô sẽ phát hiện trong biển sâu tăm tối đó có một con cá voi lớn như ngọn núi đang đẩy từng tầng từng tầng sóng nước bơi về phía cô, nó chỉ cần há miệng đã có thể cắn nuốt hàng trăm hàng ngàn con cá mập như cô. Cá mòi dạo bơi trong biển có lẽ là toàn thế giới mà cô có thể nhìn thấy, nhưng thế giới chân chính chính là đáy biển càng sâu hơn càng rộng lớn hơn, mà cá voi to lớn cũng chỉ là một thành viên bình thường nhất mà thôi."

Phạn Già La chậm rãi buông cô ta ra, cười khẽ: "Cô tự hái hoa đi, tôi phải đi rồi."

Cậu kéo Hứa Nghệ Dương đang gặm cắn Tô Phong Khê xuống, mang đi, cánh cửa sắt thông ra sân thượng két một tiếng đóng lại ở sau lưng cậu.

Tiếng két này giống như một tín hiệu làm con ngươi Tô Phong Khê nháy mắt trở nên mờ mịt, không thể khống chế hoảng hoảng hốt hốt từng bước đi tới bên rìa sân thượng. Bầu trời đêm đen nhánh ở trong mắt cô ta chậm rãi biến thành đại dương mênh mông, từng đàn từng đàn cá mòi trắng bạc bơi lượn trong nước. Mũi chân nhón lên, tựa hồ có thể cảm nhận được sức nâng của nước biển, nó nâng bơi đi xa hơn. Đột nhiên, một tiếng kêu thật dài rẽ đôi sóng biển cùng đàn cá bạc lúc tụ lúc tán, xuyên thấu vào màng nhĩ của cô.

Tô Phong Khê ngẩng đầu lên liền nhìn thấy con cá voi to lớn che khuất cả bầu trời đang bơi tới, cái miệng há to như chậu máu phả ra mùi tanh tưởi về phía cô, lại mãnh liệt hút cô vào cổ họng sâu không thấy đáy của nó.

Cô ta phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng, thân thể cũng bị nước biển lùa tới trước, ngay trước khi khoảnh khắc mất trọng lượng hoàn toàn ập tới, một hồi chuông phá vỡ những hình ảnh này, kéo cô ta quay trở về hiện thực. Tô Phong Khê quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện điện thoại của mình rơi cách đó không xa đang lóe sáng, mà bản thân cô đã vô thức đi tới sát rìa sân thượng, đầu ngón chân lú ra ngoài, gót chân hơi nhấc lên, chỉ cần hơi nghiêng về trước một inch thôi, cũng sẽ lập tức ngã xuống.

Biển sâu, cá bạc, sóng biển, cá voi, tất cả chỉ là ảo cảnh mà Phạn Già La tạo ra cho cô. Hắn đã lấy trộm năng lực của cô, dùng lời nói nhỏ nhẹ mềm dịu đầu độc cô đi tìm chết! Rốt cuộc hắn làm sao làm được?

Tô Phong Khê đặt mông ngồi bệch xuống đất, gió mát từ độ cao mấy trăm mét thổi tới, tốc cao làn váy cùng hất máu tóc rối bời, làm cô ta rùng mình một cái. Thẳng đến lúc này đây cô ta mới hiểu được, cá voi mà Phạn Già La đã nói có lẽ chính là người như hắn đi?

Im hơi lặng tiếng đánh cắp năng lực người khác, lại im hơi lặng tiếng mê hoặc người ta tự đi tìm chết, lại còn có nhan sắc như vậy, thế giới này quả nhiên rất đáng sợ...

[end 89]

[90] Linh Môi - Chấp Niệm Của Hứa Nghệ Dương

****

Phạn Già La đã rời đi rất lâu rồi nhưng Tô Phong Khê vẫn còn hồn bay phách lạc ngồi bên rìa sân thượng. Trong lòng tràn đầy sợ hãi, nhìn bầu trời đêm mênh mông giống như nhìn thấy biển sâu rộng lớn, một con cá voi to lớn che khuất cả bầu trời, há cái miệng to như chậu máu cắn nuốt hết thảy, không còn nhìn thấy được gì nữa.

Đó là cảnh tượng mà chỉ có sinh linh đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn có thể nhìn thấy, mà cô chỉ có thể mê hoặc vài người đàn ông, làm bọn họ vây quanh mình rồi cho rằng cả thế giới này là của mình.

Tô Phong Khê đắng chát lại khó chịu, muốn cười tự giễu nhưng lại không nhếch khóe môi lên nổi, ý thức mạnh mẽ của Phạn Già La hóa thành cơn gió tổn thương gương mặt cô, làm cô không thể làm ra bất cứ biểu tình nào. Chỉ ý thức mà thôi, thế mà suýt chút nữa đã lấy đi toàn bộ của cô! Chỉ thiếu một chút mà thôi...

Cảm giác sợ hãi mãnh liệt càn quét nội tâm Tô Phong Khê, cô ta sợ tới ôm mặt, lúc này mới phát hiện chính mình đã vô thức chảy nước mắt giàn giụa, bẩn tới không còn hình người. Thì ra khi sợ hãi cực độ, nhân loại thật sự không có cách nào nhận biết tình huống của bản thân cùng thế giới bên ngoài, cứng ngắc cùng đóng băng xâm chiếm cơ thể, thậm chí là tư tưởng bọn họ.

Tô Phong Khê càng nghĩ lại càng sợ, chờ tới khi tay chân dần ấm lại, thân thể cũng không còn run rẩy kịch liệt nữa mới dùng cả tay và chân bò ra xa một chút, tránh bị rớt xuống lầu. Kỳ thực cô ta rất muốn rời khỏi đây nhưng tình trạng hiện tại thật sự quá tệ, căn bản không có khả năng xuất hiện trước mặt người khác.

Đột nhiên, một hồi chuông phá vỡ bóng tối mờ mịt, cũng làm Tô Phong Khê giật mình. Cô ta run rẩy bò tới chỗ điện thoại, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình liền luống cuống tay chân bắt máy: "Trương Dương, vừa nãy suýt chút nữa tôi đã chết rồi! Tôi muốn gặp cha, tôi muốn trở nên mạnh mẽ hơn! Tôi không muốn bị cá voi nuốt sống, cậu hiểu chưa?"

Đầu dây bên kia nói gì đó, cô vừa nghe vừa gật đầu trả lời: "Là Phạn Già La, đúng rồi, trước kia bọn cậu bảo tôi tiếp cận hắn để điều tra. Đúng vậy, không sai, khi đó hắn quả thực là người bình thường, nhưng bây giờ thì khác, thật sự. Hắn đánh cắp năng lực của tôi, mê hoặc tôi, suýt chút nữa tôi đã nhảy xuống từ sân thượng tòa nhà bốn mươi tám tầng rồi! Nếu không phải cậu dự cảm được nguy hiểm đúng lúc gọi điện cho tôi thì tôi đã chết rồi! Suýt chút nữa hắn đã cướp được ngọc bội của tôi! Được, cậu giúp tôi sắp xếp đi, tôi muốn nhanh chóng gặp cha, tôi muốn trở nên mạnh mẽ, tôi muốn biến thành cá voi!"

Đầu dây bên kia lại nói gì đó, sắc mặt sợ hãi của Tô Phong Khê giảm bớt một chút, nức nở nói: "Tôi hiểu, được, tôi sẽ dành thời gian. Cậu hỏi cá voi à? Cho dù tôi nói cậu cũng không hiểu được đâu, không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu vĩnh viễn không thể nào hiểu được."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Phong Khê dựa lưng vào tường ngồi thật lâu rồi mới lê thân thể mệt lã, lảo đảo rời khỏi sân thượng.

...

Cùng lúc đó, Phạn Già La mua vài chai nước suối, dẫn Hứa Nghệ Dương vào toilet súc miệng, đồng thời cũng rửa vết thương chằng chịt trên tay.

"Sau này đừng có cắn người linh tinh, bẩn." Cậu dùng khăn ướt lau máu đen dính bên khóe miệng đứa nhỏ, chân mày nhíu chặt cùng đôi môi mím chặt có thể nhìn ra sự nhẫn nại của cậu. Máu của Tô Phong Khê sớm đã mục ruỗng, mùi vị thật sự khó ngửi.

Hứa Nghệ Dương o o o súc miệng rồi phun vào bồn cầu, liên tục gật đầu tỏ ý mình đã biết. Lúc anh trai ôn nhu giúp bé lau khóe miệng, bé nheo nheo mắt lặng lẽ nhếch môi lên, cứ hệt như một con chuột trộm được dầu.

"Được rồi, đi thôi, dẫn em đi hóng gió. Cảnh sắc ban đêm rất đẹp." Sau khi súc sạch mấy chai nước, Phạn Già La rốt cuộc buông tha bạn nhỏ Hứa Nghệ Dương.

Hai người vừa mới lái xe tới đường vành đai, Phạn Già La tựa hồ cảm ứng được gì đó, giọng nói có chút nghiêm trọng: "Mẹ của em hình như đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xem một chút đi."

Hứa Nghệ Dương đang ngồi úp sấp trên ghế lập tức bật dậy, ánh mắt lộ lo lắng.

Chiếc xe thể thao thon gọn dừng lại ở bãi đậu xe công cộng ven đường, một lớn một nhỏ xuống xe, nắm tay nhau đi tới hướng công ty của Ba Hứa, còn chưa tới gần đã thấy một đám người đang đứng ở bãi đất trống trước tòa nhà, chỉ chỉ trỏ trỏ lên tầng thượng. Cảnh sát đã kéo dây phân cách ngăn cách người xem náo nhiệt ở phạm vi nhất định, sau đó bắt đầu bố trí nệm lót. Có người hiểu chuyện muốn đi vào trong tòa nhà nhưng bị cảnh sát thi hành nhiệm vụ cùng bảo vệ công ty cản lại, thực hiển nhiên, nơi này có người muốn nhảy lầu tự sát.

"Là mẹ em." Phạn Già La ngẩng đầu nhìn về phía điểm đen đang chao đảo ở rìa sân thượng.

Hứa Nghệ Dương lập tức buông tay Phạn Già La, vội vàng chạy tới tòa nhà, còn chưa tới gần đã bị hai cảnh sát túm lại: "Cậu bé, nơi này không thể chạy loạn, mau rời đi đi. Cha mẹ em đâu?"

"Để cậu bé vào đi, người muốn nhảy lầu chính là mẹ cậu bé." Phạn Già La đúng lúc chạy tới giải thích với hai người cảnh sát.

"Cái gì? Là mẹ cậu bé à? Tên là gì, tôi hỏi một chút."

"Cậu bé tên là Hứa Nghệ Dương, mẹ cậu bé tên là Trần Huệ, ba tên Hứa Hàm Quang." Phạn Già La ngắn gọn giới thiệu.

Cảnh sát lập tức gọi điện hỏi đồng nghiệp trên sân thượng, chuyên gia đàm phán sớm đã điều tra rõ tình huống người tự sát nên vội vàng bảo bọn họ dẫn người lên, một giọng nữ quen thuộc truyền ra từ bộ đàm: "Là Dương Dương à? Dì là Liêu Phương, con mau lên đây khuyên mẹ con đi!"

Hứa Nghệ Dương nhìn chằm chằm sân thượng, gương mặt trắng bệch giống như lại phủ thêm một tầng sương trắng. Phạn Già La ôm lấy bé đi nhanh vào trong tòa nhà, vào thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó theo lối thang bộ leo lên sân thượng. Vài cảnh sát đứng ở các vị trí khác nhau, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mẹ Hứa ngồi trên lan can, ba Hứa đứng ở nơi xa một chút, tức giận hô to: "Trần Huệ, cô xuống đầy cho tôi! Cô nổi điên cái gì vậy hả?"

"Tao không xuống, lẽ ra tao đã chết từ sớm rồi! Hứa Hàm Quang, mày sẽ chết không được tử tế đâu, mày phản bội tao, mày là kẻ giết người!" Mẹ Hứa hung ác lên án, gương mặt vặn vẹo khóc rống.

Ba Hứa hoảng loạn nhìn xung quanh, rất sợ cảnh sát hoài nghi mình. Nếu có thể, hắn thật sự muốn một cước đá bay người đàn bà này rơi xuống lầu, như vậy cô ta sẽ không thể mở miệng được nữa.

"Mày chụp mũ tao, muốn hãm hại tao! Mày thật ác độc!" Mẹ Hứa vẫn còn khóc, căn bản không nghe thấy lời của chuyên gia đàm phán.

May mà đối phương không chú ý tới lên án kẻ giết người của mẹ Hứa, bọn họ nghĩ rằng ý của mẹ Hứa là nếu cô ta nhảy xuống hôm nay, Hứa Hàm Quang sẽ biến thành hung thủ sát hại mình.

Liêu Phương là cảnh sát trực thuộc trong khu từng tiếp xúc với Hứa gia nên cũng được tìm tới làm công tác tư tưởng cho mẹ Hứa. Lúc này cô gái gấp tới túa mồ hôi, bất thình lình lại nhìn thấy Phạn Già La cùng Hứa Nghệ Dương, cô vội vàng hô: "Cô đừng nhảy, con trai cô tới rồi!"

"Cái gì?" Mẹ Hứa đột nhiên quay đầu, sau đó phát ra tiếng hét chói tai khàn giọng: "Đừng tới, đừng có tới! Mấy người đừng để nó tới đây!" Mẹ Hứa sợ tới phát run, sắc mặt ba Hứa cũng chuyển từ xanh sang tím. Hắn cũng sợ, nhưng hắn không dám bỏ chạy, phản ứng này quá dị thường.

Hứa Nghệ Dương từng bước đi tới chỗ mẹ mình.

Nhìn gương mặt chết lặng cùng con ngươi đen nhánh của đứa bé. Mẹ Hứa triệt để phát điên, âm thanh trở bên sắc bén chói tai: "Mấy người bảo nó đi đi, tôi sẽ không nhảy, mấy người bảo nó đi đi, đừng tới đây, đừng có tới đây! Ai cứu mạng với!"

Nhóm Liêu Phương lộ ra biểu tình nghi hoặc, mà mẹ Hứa thì vẫn còn la hét: "Sao mày lại về chứ? Mày chết ở ngoài không tốt sao? Tao quả thực có lỗi với mày, tao không phải một người mẹ tốt, nhưng người giết mày đâu phải là tao! Sao mày chỉ đi theo tao, chỉ dằn vặt một mình tao? Mày rốt cuộc muốn gì hả? Mày rốt cuộc muốn thế nào mới chịu buông tha cho tao? Tao sắp bị mày bức điên rồi, mày có biết không hả?"

Mẹ Hứa khóc tới nước mắt nước mũi giàn giụa, tuyệt vọng ở trong lòng giống như những cơn sóng biển từng chút từng chút vỗ vào cơ thể, làm cô ta lung lay sắp đổ.

Ba Hứa thật sự muốn che miệng cô ta lại nhưng lại không dám mở miệng lung tung, sợ làm cảnh sát nghi ngờ.

Cảnh sát quả thực đã nghi ngờ, nhưng không phải bọn nghi về lên án giết người, mà là trạng thái tinh thần của mẹ Hứa. Cô ta tựa hồ đã điên rồi.

"Mày chết thì chết đi, mày còn trở về đây làm gì? Mày muốn báo thù thì đi tìm Hứa Hàm Quang đi, hắn mới là hung thủ giết chết mày! Mày đi tìm hắn đi, tìm tao làm cái gì? Tao là mẹ mày, tao sinh ra mày, mày biết tao vì mày mà khổ sở biết bao nhiêu không? Mày là thứ vong ân phụ nghĩa, mày đi đi! Mày đi cho tao!"

Mẹ Hứa gần như là hét lên, thế nhưng Hứa Nghệ Dương vẫn không ngừng tiến tới gần bà ta, từng bước từng bước nhỏ, không ngừng tới gần.

Chuyên gia đàm phán nhận ra đứa bé này không chỉ không kích động được ham muốn cầu sinh của mẹ Hứa, ngược lại còn có khả năng làm tâm tình cô ta triệt để tan vỡ, vì thế ông muốn kéo Hứa Nghệ Dương lại nhưng bị Phạn Già La bước tới chặn lại.

Chỉ một khoảnh khắc này, mẹ Hứa đã hỏng mất, cuồng loạn gào lên: "Mày đi đi! Tao không muốn nhìn thấy mày! Mày đi đi, đi đi, buông tha cho tao đi! Cầu xin mày! Mày rốt cuộc muốn làm thế nào? Mày thật sự muốn ép tao nhảy xuống đây mày mới cam tâm sao? Được, tao nhảy cho mày xem!"

Mẹ Hứa vừa nói vừa buông bàn tay nắm lan can của mình.

Hô hấp của mọi người nghẹn lại, muốn cứu nhưng khoảng cách quá xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Đáy mắt ba Hứa nháy mắt lóe lên tia sáng mừng như điên, trong lòng không ngừng gào thét: Nhảy! Mau nhảy xuống đi!

Thế nhưng thật đáng tiếc, lúc này Phạn Già La lại chậm rãi mở miệng: "Cô thật sự không biết đứa bé này trăm đắng nghìn cay quay trở về là vì mong muốn cái gì à? Nhiều ngày như vậy rồi, nó có từng tổn thương cô không?

Giọng nói ôn hòa của Phạn Già La mang theo ma lực xoa dịu lòng người, mẹ Hứa đang tan vỡ cũng vô thức nắm chặt lan can, hoảng hốt nhìn qua, sau đó lại hoảng hốt lắc đầu: "Không có, nó không có tổn thương tôi, nhưng nó muốn cái gì đây chứ? Không phải nói trở lại báo thù à? Bởi vì tôi đối xử không tốt với nó, nó hận tôi."

Sau khi khôi phục lại chút lý trí, nghĩ tới những hành vi của mình ngày xưa, trái tim mẹ Hứa không khỏi đau đớn. Cô ta đương nhiên biết hành hạ con trai mình là sai, cô ta cũng hổ thẹn, hối hận, khổ sở. Nhưng mỗi khi không kiểm soát được tâm tình, cô không còn là cô nữa, cô không quản được miệng mình không ngừng chửi mắng, tay thì đánh đập cùng trái tim tràn đầy phẫn nộ cùng hủy diệt. Cô thật sự không kiềm chế được! Cô cũng rất tuyệt vọng!

"Dương Dương, mẹ cũng không muốn đâu, đừng hận mẹ, mẹ cũng không muốn đâu Dương Dương." Mẹ Hứa khóc tới run rẩy, bởi vì chính cô cũng biết câu 'đừng hận mẹ' này hi vọng hão huyền tới mức nào. Bị đối xử như vậy, có ai lại không hận, không oán, chuỗi ngày đau khổ đằng đẵng đó quả thực còn đáng sợ hơn cả cú đá chết người của Hứa Hàm Quang.

Đứa bé này trở về tìm cô báo thù là chuyện bình thường, nó hận là đúng, sao có thể không hận chứ?

Mẹ Hứa khóc thảm thiết, không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng hận mẹ, mẹ sẽ chết cho con coi. Đừng hận mẹ, mẹ sẽ đền mạng cho con."

Tiếng thở dài âm u của Phạn Già La cắt đứt lời lẩm bẩm của mẹ Hứa: "Cô vẫn không biết đứa bé này trở lại để làm gì à?"

Mẹ Hứa cách làn nước mắt mờ mịt nhìn cậu.

Cậu đi tới bên người Hứa Nghệ Dương, nhẹ nhàng xoa đầu bé: "Nói đi, nói nguyện vọng sau cùng của em ra đi."

Hứa Nghệ Dương lại bước tới trước một bước nhỏ, giơ cao hai tay, khó khăn lại chậm rãi, rõ ràng hộc ra hai chữ: "Mẹ, ôm." Vì giờ phút này, bé đã luyện tập rất lâu.

Mẹ Hứa sửng sốt nhìn đứa bé, đầu óc mơ hồ hiện ra một hình ảnh, đó chính là ngày đứa bé này trở về, nó cũng không chớp mắt nhìn cô như vậy, sau đó chậm rãi vươn tay, giơ cao, im lặng, chờ đợi.

Hình ảnh đó ngày càng rõ ràng hơn, tựa hồ chỉ mới xảy ra hôm qua, mà khi đó cô lại cho rằng đứa nhỏ này muốn tổn thương mình. Vì thế đã hung ác hất tay nó đi, chật vật lại cuống cuồng chạy trốn. Thì ra điều mà đứa nhỏ này chờ đợi, khẩn cầu, ao ước, chỉ là một cái ôm thôi sao? Chỉ là một cái ôm đã có thể làm nó trồi lên khỏi hồ nước lạnh như băng, kéo thân xác lạnh băng, như bóng với hình theo sát cô suốt nhiều ngày như vậy sao?

Mẹ Hứa hoàn toàn đờ người, trong đầu xuất hiện rất nhiều ý niệm nhưng không cái nào vững chắc.

Vì vậy Phạn Già La đã châm một ngọn đèn trong tiềm tức cô ta: "Bằng không thì sao chứ? Cô cho rằng nó trở về vì cái gì? Cô cho rằng đứa bé này cũng giống như bọn cô, bị dục vọng xấu xí, tham lam vô hạn, vọng tưởng cố chấp cùng thù hận lạnh băng chi phối à? Nó chỉ là một đứa nhỏ, đứa nhỏ thì có thể muốn gì từ mẹ mình chứ?"

Đúng vậy, một đứa bé mười tuổi có thể muốn gì từ mẹ mình đây? Tiền tài sao? Địa vị sao? Danh lợi sao? Nó ngây thơ thuần khiết như vậy, ngay cả khi bị ngược đãi cũng không hiểu được căm hận. Đứa bé chỉ theo bản năng không muốn rời xa mẹ mình, nó cần ấm áp, mà chút ấm áp thiếu sót đó chỉ cần một cái ôm là có thể lấp đầy.

Mẹ Hứa buông tay, đặt mông ngồi bệch xuống đất. Cô không nhảy xuống, tuy có một khoảnh khắc cô thật sự rất muốn ngã nhào xuống bên dưới, nhưng khi nhìn đôi tay vẫn kiên nhẫn giơ cao cùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng chờ đợi, cô lại vô thức không thể bỏ qua.

Cô bụm mặt khóc thật lâu, mà đứa bé vẫn như cũ đứng ở đó, giơ cao hai tay chờ đợi.

Thì ra đứa bé này thật sự chỉ vì muốn ôm một cái. Trong sinh mệnh ngắn ngủi của mình, bé tựa hồ chưa từng cảm nhận được cảm giác ấm áp khi được ôm, vì thế bé rất muốn rất muốn, cho nên nó đã biến thành chấp niệm, làm bé từ địa ngục bò ra ngoài.

Rốt cuộc phải thiếu thốn cỡ nào mới làm một đứa bé chấp niệm tới mức này? Ý nghĩ này làm mẹ Hứa ngay cả khóc cũng không khóc được, cô rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó dùng cả tay và chân bò tới chỗ đứa bé, ôm chặt lấy. Sinh mệnh nhỏ bé này từng thai nghén trong cơ thể cô, mang tới niềm vui, ấm áp và an ủi, mà cô cũng từng tha thiết mong mỏi bé chào đời.

Rốt cuộc là điều gì đã làm cô rơi tới nước đường này? Vì sao cô lại mang hết oán giận đối với chồng mình mà phát tiết lên người đứa bé này chứ? Cô đã làm gì vậy chứ? Thẳng đến khi đứa bé này chết rồi, cô cũng chưa có lần nào ôm ấp đứa bé này đàng hoàng, cho dù chỉ là một lần!

Giống như đang ôm trân bảo mà ôm lấy đứa bé này, cũng thẳng tới lúc này mẹ Hứa mới hiểu được ai mới là người không thể thiếu trong cuộc đời mình.

Nhưng nhận thức này tới quá muộn, đứa nhỏ tựa đầu vào vai mẹ Hứa, lộ ra nụ cười thỏa mãn, bé cũng cẩn thận đưa tay ôm lấy bả vai cô, sau đó đẩy cô ra. Bé quay trở lại bên cạnh thanh niên tuấn mỹ, nhẹ nhàng kéo ống tay áo đối phương, tiếp đó một lớn một nhỏ xoay người rời đi, không hề quay đầu lại, không hề quyến luyến.

"Đừng đi, đừng đi, con của mẹ, con là con của mẹ, con là bảo bối của mẹ! Trở về với mẹ đi con, trở về đi, lần này mẹ nhất định sẽ hảo hảo yêu con!" Mẹ Hứa đẩy cảnh sát đang vây xung quanh, chạy như điên tới cầu thang nhưng lại phát hiện nơi đó không hề có bóng người.

Đứa con của cô quả nhiên đã đi rồi, nó thật sự chỉ muốn một cái ôm, nhiều hơn cũng không cần...

[end 90]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com