ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[85.86.87] Linh Môi

caokhin01

[85] Linh Môi - Cô Ta Là Hủ Quái


****

Trước khi gặp Phạn Già La, Tống Duệ không tin trên đời này có quỷ thần, cũng không tin ngoại trừ trí tuệ còn thứ gì có thể làm nhân loại hoàn thành những chuyện không thể. Nhưng sau khi quen biết Phạn Già La, anh tựa hồ đã một lần nữa nhận thức thế giới này, cũng thừa nhận có những chuyện kỳ lạ những con người kỳ lạ mà khoa học không thể nào giải thích, Tô Phong Khê chính là một trong số đó.

Anh quả thực chưa từng bị giọng hát của cô ta hấp dẫn, thiên âm mà người khác nghe thấy lọt vào tai anh lại trở thành ma quỷ đứng trên vực sâu, không ngừng đong đưa bàn tay nhỏ dài mỹ lệ, dụ dỗ đám nhân loại vô tri ngu dốt tiến tới gần.

Không có người bình thường nào có tâm trí đủ kiên định chống cự lại phần mê hoặc này, hoặc nên nói là con người có dục vọng sẽ không có cách nào cự tuyệt lại giao dịch của ma quỷ. Nhưng Tống Duệ không giống, anh sẽ không rơi vào vực sâu mà Tô Phong Khê tạo ra, bởi vì chính bản thân anh đã là một cái vực sâu, anh không bị ma quỷ dụ dỗ, bởi vì chính bản thân anh đã là ma quỷ. Quả thực anh có bị tà âm kia kích động dục vọng ẩn sâu trong nội tâm, nhưng những dục vọng kia không hề có chút liên hệ vào tới yêu, nó là phẫn nộ cùng hủy diệt.

Từ Phạn Già La anh nhìn thấy được một tia sáng, nhưng nó lại hoàn toàn bị dập tắt trong tiếng ca của Tô Phong Khê, anh làm sao có thể yêu thích cô ca sĩ này? Tình cảm duy nhất mà anh có thể sinh ra với cô ta là chán ghét, cũng giống như anh chán ghét cả thế giới này vậy.

Tống Duệ ngăn cản Tống Ôn Noãn muốn đưa tay kéo áo mình, lạnh lùng nhắc nhở: "Đừng quên em đang làm việc, chuyên nghiệp một chút."

Hai chữ 'làm việc' giống như một quả búa tạ nện thẳng vào đầu Tống Ôn Noãn, làm cô nhanh chóng thoát ra khỏi phản ứng cuồng nhiệt quỷ dị kia, khôi phục lại như bình thường. Cô lùi về chỗ của mình, hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười nhìn ống kính nói: "Vừa nãy chúng tôi đã nói quá nhiều chuyện ngoài lề, bây giờ mời đạo diễn chuyển hình ảnh về phòng nghỉ, để chúng tôi nhìn thấy tình huống của các thí sinh. Ồ, bọn họ vẫn còn đang tiến hành đeo đồ bịt mắt, sau đó nhân viên công tác kiểm tra lại, chúng ta phải chờ thêm một lúc nữa."

Tống Ôn Noãn có chút lúng túng chỉnh lại lọn tóc, giả vờ nghịch ngợm nói: "Vừa nãy nhóm fans cuồng chúng ta đã bêu xấu trước mặt khán giả rồi, thật ngại quá. Tống tiến sĩ, xem ra anh quả thực giống như lời cư dân mạng đã nói, chỉ ủng hộ một mình Phạn lão sư, cũng chỉ thổi rắm cầu vồng cho cậu ấy."

Nghe thấy Tống Ôn Noãn cue Phạn Già La, lực chú ý của Tống Duệ lập tức chuyển sang người cô, khó hiểu hỏi: "Thổi rắm cầu vồng là cái gì?"

Tống Ôn Noãn sửng sốt một hồi lâu mới che miệng cười duyên: "Tống tiến sĩ, ngay cả thổi rắm cầu vồng mà anh cũng không biết à? Quả nhiên là phái học giả cứng nhắc. Thải rắm cầu vồng là thuật ngữ thường dùng trong giới giải trí, có ý là anh rất cuồng thần tượng của mình, sẽ dùng đủ ngôn từ hoa mỹ để khen ngợi, nói người đó điểm nào cũng tốt hết, không hề có khuyết điểm."

"Điểm nào cũng tốt? Không có khuyết điểm?" Tống Duệ lặp lại những lời này, cẩn thận suy tư một phen, sau đó mỉm cười ôn nhu: "Hình như là vậy, hiện giờ quả thực vẫn chưa phát hiện khuyết điểm."

Tống Ôn Noãn liếc trắng mắt, sau đó hơi che miệng mình lại, thì thầm với camera ở gần mình nhất: "Tống tiến sĩ của chúng ta quả nhiên là chuyên gia thổi rắm cầu vồng" Nói xong cô lại chăm chú hỏi: "Thật sự không có khuyết điểm nào à? Tống tiến sĩ, anh chính là chuyên gia tâm lý học, anh cho rằng trên thế giới này có người hoàn mỹ không khiếm khuyết sao? Cho nên, xin anh hãy lý trí, khách quan, công bằng một chút."

Tống Duệ híp mắt suy nghĩ một chốc, vuốt cằm nói: "Nếu như miễn cưỡng muốn nói ra khuyết điểm thì chính là quá thần bí, quá khó nắm bắt."

Tống Ôn Noãn lại lườm trắng mắt, khoa trương hơn khi nãy, cười mà không cười nói: "Được rồi được rồi, tôi biết rồi. Tống tiến sĩ, tôi sẽ đặt cho anh một biệt danh là Phạn xuy xuy*, anh có đồng ý không?" [xuy = thổi]

"Phạn xuy xuy là có ý gì? Là tâng bốc Phạn Già La à? Nói vậy thì tôi không đồng ý, khách quan mà nói, tôi không tâng bốc cậu ấy, mà sự thật chính là như vậy..." Tống Duệ nghiêm túc phản bác, cũng không hề hờn giận.

Ngày hôm nay anh cũng mặc một bộ vest ba mảnh sang trọng, kẹp cà vạt cùng khuy măng sét đều thuộc nhóm cao cấp nhất của SDT, đường viền hắc diệu thạch (Obsidian) vây quanh một viên kim cương vàng cao cấp, dưới ánh đèn chiếu rọi lóe lên ánh sáng làm người ta sợ hãi, trái cổ anh khẽ cuộn trong tia sáng kia, cấm dục, ưu nhã rồi lại cực kỳ rung động. Gương mặt tuấn mỹ, thân thể cao lớn cường tráng, khí chất nho nhã lạnh lùng, vượt xa tất cả các thần tượng minh tinh trong giới giải trí, cũng hoàn toàn không có chút quan hệ nào với hình tượng học giả cứng nhắc.

Sau khi chương trình phát sóng, anh cũng nổi tiếng không kém, được đám dân mạng khen là minh tinh đỉnh cấp trong giới học thuật. Nhưng sự quan tâm cùng thiên vị mà anh dành cho Phạn Già La cũng dẫn tới không ít chê trách.

Tống Ôn Noãn vốn dự định dẫn dắt anh nói về Phạn Già La để tẩy trắng một chút, nhưng hiện giờ xem ra không cần phải làm vậy. Tống Duệ căn bản không quan tâm người khác cảm thấy thế nào, anh chính là thiên vị Phạn Già La như vậy, không có nguyên do, cũng không cần phải che giấu.

Tống Ôn Noãn yên lặng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Stop! Tống tiến sĩ, chúng ta vẫn nên chuyển ánh mắt về phòng nghỉ đi, thí sinh đầu tiên đã đeo xong đồ chụp mắt rồi, chúng ta mời cậu ta vào phòng kiểm tra đi!"

Tống Duệ xua xua tay, ngừng nói. Anh vốn không có ý giải thích cho mình, chỉ là nói tới Phạn Già La nên khó tránh nói nhiều một chút. Anh chăm chú nhìn về phía màn hình lớn, quan sát ấn tượng sơ bộ của các thí sinh về Tô Phong Khê. Không thể nghi ngờ, cô ta là dị đoan, là một mối nguy hiểm nhất định, nhưng đáng sợ là--- loại nguy hiểm tiềm tàng này lại không có người nào nhận ra.

Thí sinh đầu tiên tiến vào phòng kiểm tra có năng lực rất yếu, không nói được lời nào có tính chất đặc trưng. Hắn đeo chụp mắt, cách một tấm màn, chỉ có thể mơ hồ nhận ra trong phòng có năng lượng thuộc về nữ giới, hơn nữa còn là nữ giới rất xinh đẹp.

Nghe thấy lời ca ngợi của tuyển thủ, Tô Phong Khê nhìn camera mỉm cười, con ngươi của cameraman quay hình cô ta co rúc trong nháy mắt, sau đó chìm sâu vào say mê. Hắn không ngừng điều chỉnh quay cận cảnh, quay lại gương mặt không tỳ vết cùng đường cong thân thể uyển chuyển, sự yêu thích của hắn, cho dù cách màn hình vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được.

Nhưng người thông qua màn hình chăm chú nhìn Tô Phong Khê cũng chìm vào trạng thái hồn bay phách lạc này. Sức hấp dẫn ngang ngửa với hút ma túy này làm chân mày Tống Duệ nhíu chặt. Anh cảm thấy mình tựa hồ đã bước vào thế giới sặc sỡ màu sắc đặc biệt tạo ra cho Tô Phong Khê, trong thế giới này, cô ta chính là ánh sáng, là cơn mưa, là sấm sét, là trung tâm của tất cả mọi người.

Tựa hồ chỉ cần khẽ mỉm cười, thậm chí chỉ thoáng nhìn qua, cô ta có thể nắm giữ linh hồn của người ta trong tay. Có thể đoán được, sau khi chương trình này phát sóng, Tô Phong Khê lộ diện sẽ nhấc lên một đợt sóng gió như thế nào trên mạng internet. Tuy cô ta tung ra rất nhiều bài hát mới nhưng chưa từng lộ mặt trước công chúng, cũng không quay MTV, có thể nói Thế Giới Kỳ Nhân chính là chương trình đầu tiên mà cô ta tham gia từ khi nổi tiếng lại tới nay. Fans hâm mộ của cô ta sẽ vì thế mà điên cuồng.

Đúng rồi, fans hâm mộ của cô ta có bao nhiêu? Tám mươi triệu, hay chín mươi triệu? Tống Duệ lấy di động ra xem một chút, lại phát hiện mới hôm trước chỉ có tám mươi chín mươi triệu, hôm nay đã hơn trăm triệu, tốc độ tăng trưởng thật sự quá đáng sợ. Trong tình huống không cập nhập dữ liệu cùng lưu lượng, đây là chuyện không hề bình thường.

[Yêu quái]--- Tống Duệ cầm bút lên viết hai chữ, sau đó lại gạch đi, đổi thành [ma quỷ]. Nếu nhà ngoại cảm tồn lại, ý chí siêu phàm tồn tại, dị thứ nguyên tồn tại, như vậy yêu quái cùng ma quỷ chắc hẳn cũng tồn tại đi?

Trong lúc anh nghĩ ngợi linh tinh, thí sinh thứ nhất đã kết thúc kiểm tra, hắn nói ra một tràng ca ngợi có thể dùng cho bất kỳ cô gái nào để làm bọn họ vui vẻ, không hề có gì đặc biệt.

Thí sinh tiến vào phòng kiểm tra, nửa tiếng sau là người thứ ba, người thứ tư...

Tô Phong Khê từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, bày ra tư thế xinh đẹp nhất, nụ cười kiều diễm nhất, sức mê hoặc trí mạng. Rốt cuộc, nhóm thí sinh mạnh nhất lục tục xuất hiện, mà cô ta tựa hồ cảm ứng được, lúc Nguyên Trung Châu tiến vào phòng kiểm tra, cô ta rốt cuộc buông chân đang gác trên ghế đẩu, chuyển thành tư thế ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt sáng quắc nhìn tình cảnh bên ngoài lớp màn.

Nguyên Trung Châu cách lớp màn lấy ra một cái chuông, nhẹ nhàng lắc một chút: đinh linh, đinh linh, đinh linh.... tiếng chuông cổ xưa hệt như sóng nước truyền ra, xuyên thấu qua không khí, xuyên thấu hết thảy chướng ngại vật, cũng xuyên thấu thân thể Tô Phong Khê, sau đó ôn nhu, chậm rãi vọng trở về.

Con ngươi Tô Phong Khê co rút, biểu tình trên mặt vẫn thực biếng nhác, tùy ý.

Cùng lúc đó, Phạn Già La cũng tựa lưng vào vách tường phòng nghỉ, mắt hơi khép lại, yên lặng tiếp thu tiếng chuông cách không truyền tới. Nguyên Trung Châu có thể nghe thấy gì, cậu lại càng nghe được nhiều hơn.

Một lát sau, Nguyên Trung Châu chậm rãi nói: "Đây là một người phụ nữ, có một đám lửa đang bùng cháy xung quanh người, làm cô ta toát ra hơi thở sinh mệnh mãnh liệt. Cô ta có thể mang tới ấm áp cùng chấn động mãnh liệt, cô ấy là trọng tâm chú ý của mọi người. Tôi nhìn thấy ánh sáng chói lóa ở trong cơ thể cô ấy, đó là sức mạnh bản chất, cô ấy nhất định sẽ gặt hái được thành tựu phi phàm trong tương lai! Cô ấy là cội nguồn của sinh mệnh! Mặc dù cô ấy từng gặp trắc trở nhưng vẫn có thể dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ, bởi vì nội tâm cô ấy sáng bừng, không có bóng tối, một chút cũng không có! Không thể nghi ngờ, đây là một nữ sĩ cực kỳ ưu tú, thiện lương, kiệt xuất, chói mắt! Nếu tôi tới gần hơn nữa sẽ bị hào quang của cô ấy tổn thương. Có rất nhiều người yêu mến cô ấy, rất nhiều rất nhiều, mà cô ấy đáng giá có được yêu thương nhiệt tình như vậy."

Đối với Tô Phong Khê mà nói, lời nói của Nguyên Trung Châu không thể nghi ngờ là một loại thừa nhận cao nhất. Cô ta che mặt, tựa hồ không muốn để camera ghi lại biểu tình ngượng ngùng của mình, giọt nước ầng ật lóe sáng trên hàng mi dày, chạm thẳng vào đáy lòng mọi người. Một màn này một lần nữa mê hoặc cameraman đang quay hình cô ta, vì thế hắn kéo dài màn đặc tả tới hơn nửa phút.

Trong phòng quan sát, Tống Ôn Noãn dẫn đầu vỗ tay, cảm động nói: "Nguyên Trung Châu không hổ là nhà ngoại cảm xếp thứ hai, ông ta nhìn thấy được nội tâm Tô Phong Khê. Đúng vậy, trước đây quả thực có vài scandal không dễ nghe nhưng mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn, vì sao Tô Phong Khê lại không thể? Cách sống của cô ấy không quấy rầy tới ai cả, vì sao chúng ta không thể khoan dung một chút? Tôi tin rằng người có thể phát ra tiếng ca tuyệt vời như vậy nhất định không phải người xấu."

Ba người giám khảo khác liên tục phụ họa, tẩy trắng cho Tô Phong Khê, mà Tống Duệ thì khoanh tay thờ ơ quan sát, lặng lẽ đưa ra kết luận--- Nguyên Trung Châu không được, hắn không thể nhìn thấu bộ mặt thật của Tô Phong Khê.

Sau đó, Chu Hi Nhã tiến vào phòng kiểm tra, sau khi cảm ứng mười mấy phút mới nói: "Đây là một vị nữ sĩ, xinh đẹp, tinh khiết, thiện lương, toàn thân tỏa ra hơi thở sinh mạng nồng đậm, hơi thở này thậm chí còn kích động vu lực của tôi, làm tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi nghe thấy một tiếng nhạc tựa hồ từ bầu trời truyền tới, mờ mịt kỳ ảo..."

Im lặng một hồi, cô thật tâm nói: "Tôi rất thích vị nữ sĩ này, nếu như có thể, tôi hi vọng có thể ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn."

Tô Phong Khê che miệng cười duyên, con ngươi lóe ra tia sáng vui mừng.

A Hỏa là người tiếp theo, cách lớp màn ngửi một hồi liền chắc chắn nói: "Là một cô gái, rất thơm ngát, hơn nữa trong cơ thể lại tràn đầy sinh mệnh lực, là một người đặc biệt đặc biệt tốt." Cậu nhóc lặp lại hai lần để nhấn mạnh sự yêu thích của mình đối với người kiểm tra.

Hà Tĩnh Liên chậm rãi đi vào phòng kiểm tra, chỉ đại khái ba phút đã đưa ra kết luận: "Đây là một nữ giới rất đẹp, tâm tình của cô ấy giống như mây trắng bồng bềnh trên đỉnh núi, rất mềm mại, rất thánh khiết, rất tinh khiết. Cô ấy là người thuần khiết nhất mà tôi từng thấy, cô ấy có một trái tim trong suốt lóng lánh."

Đinh Phổ Hàng là người kế cuối tiến hành kiểm tra, yên lặng cảm nhận thật lâu rồi lắc đầu nói: "Tôi không nhìn thấy được gì nên không thể nói cho mọi người biết phía sau màn là cái gì, nhưng tôi có thể nghe thấy một ca khúc, nó không ngừng quanh quẩn trong đầu tôi, tôi không biết nó đại biểu cho điều gì, nhưng tôi có thể nói cho mọi người biết, bài hát này cũng là bài hát tôi yêu thích nhất."

Hắn đứng dậy, vừa lắc lư xoay tròn vừa ngâm nga bài hát phát hành mới nhất của Tô Phong Khê, cả người đều trầm mê vào đó.

Tô Phong Khê lặng lẽ xốc màn, mỉm cười nhìn hắn, dùng miệng không phát ra âm thanh nói: "Vừa nãy tôi quả thực vẫn luôn ngâm nga bài hát này trong lòng, anh ta cảm ứng được. Nhà ngoại cảm của chương trình thật lợi hại!" Cô ta giơ ngón cái, nụ cười xán lạn được phóng đại trên màn hình, tỏa ra 200% sức hấp dẫn.

Nhóm Tống Ôn Noãn ôm ngực, tròn to mắt, giống như hít lượng ma túy quá liều mà sắp say tới bất tỉnh, mà Tống Duệ thì nhấc bút, viết trên sổ tay--- [đây là một con quái vật được thiết kế riêng cho màn ảnh, mị lực có thể bị camera phóng đại.]

Đinh Phổ Hàng đi rồi, Phạn Già La không cần nhân viên công tác dẫn đường cũng có thể không trở ngại không nhanh không chậm tiến vào phòng kiểm tra, thậm chí có thể dễ dàng tìm được một chiếc ghế sô pha mềm mại khác, ngồi xuống đối diện tấm màn, không chút thua kém Tô Phong Khê bắt chéo đôi chân dài, đầu ngón tay nhỏ dài đan xen, đặt lên đầu gối.

Đó là một tư thế cực kỳ thoải mái, cũng là tư thế không hề phòng bị, có thể thấy cậu không cho rằng thứ ở phía sau lớp màn có thể uy hiếp mình.

Trái ngược lại với sự thoải mái của cậu, Tô Phong Khê vuốt vuốt làn váy, chỉnh lại tóc mai, làm ra dáng vẻ tự tự nhiên nhưng lưng lại cố ý ưỡn thẳng. Tư thế sẵn sàng phát động này biểu lộ địch ý. Đúng vậy, không sai, cô ta vì người này mà tới, từ chương trình biết được thân phận nhà ngoại cảm của Phạn Già La, cô ta lập tức hiểu được sự thất bại của mình do ai tạo thành.

Triệu Văn Ngạn không thể khống chế, phản phệ, dư luận nghiêng về một bên, sự nghiệp diễn xuất sụp đổ, đều là do người này thao túng ở phía sau. Nếu như có thể làm người này điên cuồng yêu thích mình, giống như con chó quỳ bên chân mình, tỉ mỉ mà say mê liếm ngón chân mình, hình ảnh đó nhất định sẽ rất thú vị đi?

Nghĩ như vậy, Tô Phong Khê liền tới đây. Cô ta chậm rãi ngã người ra sau, thả lỏng cơ thể, hơi híp mắt, hé môi, chậm rãi phun ra hương thơm, phát tán hương vị quyến rũ kia ra không trung. Không cần lên tiếng không cần lộ diện cũng có thể dễ dàng bắt được con mồi ở sát bên cạnh.

Cùng lúc đó, Phạn Già La nghiêng đầu bịt mũi, giọng nói đầy chán ghét: "Phía sau tấm màn là một con quái vật thối nát nên chết nhưng lại chưa chết đang phun ra mùi thối rữa tanh tưởi."

Chỉ một câu nói, vẻ mặt vênh váo tự đắc của Tô Phong Khê đã cứng ngắc, nỗi kinh hoàng hiện lên trong con ngươi cô ta.

[end 85]

[86] Linh Môi - Tô Phong Khê Hối Hận

****

Năng lực của Tô Phong Khê quả thực đã mạnh hơn, chuyện này, cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai. Người đã từng ruồng bỏ cô ta, tổn thương cô ta, thậm chí bỏ trốn khỏi cô ta, hiện giờ đều đã quay trở lại. Bọn họ quỳ bên chân cô ta vui sướng vẫy đuôi, nguyện ý vì cô mà từ bỏ tài phú, tự do cùng tôn nghiêm.

Sau khi trải qua một lần đả kích nặng nề, cô ta đã tìm được cách để làm mình mạnh mẽ hơn, đồng thời cũng chân chính đứng trên đỉnh cao của giới này. Chỉ ngắn ngủi vài ngày, lượng fan hâm mộ của cô ta đã tăng vọt mấy triệu, minh tinh có tên tuổi trong giới giải trí gần như đều là fans của cô, tự nguyện tự phát giúp cô tuyên truyền, làm cô có tiếng nói mạnh mẽ, thậm chí trở thành tín ngưỡng của một số người.

Sinh hoạt cá nhân hỗn loạn thì sao? Quyến rũ người có vợ thì sao? Đồng thời kết giao với nhiều bạn trai thì sao? Chuyện người khác không thể làm, Tô Phong Khê cô lại biến nó thành hợp lý, đúng đắn, không thể chỉ trích! Sức quyến rũ nháy mắt tăng mạnh lên gấp mấy lần rốt cuộc làm cô ta không gặp chuyện bất lợi gì!

Cho nên trước khi tới đài truyền hình, cô ta đã từng ảo tưởng rất nhiều hình ảnh làm mình vui sướng: ví dụ như Phạn Già La vì sức quyến rũ của cô ta mà làm trò hề ngay trước ống kính; ví dụ Phạn Già La quỳ ở bên chân, không hề tự tôn mà liếm ngón chân cô ta; ví dụ như Phạn Già La vừa kháng cự lại vừa hướng về phía cô, triệt để thần phục. Mà cô ta chỉ cần làm ra dáng vẻ bị hành vi càn rỡ của đối phương hù dọa là được.

Đợi đến ngày chương trình phát sóng, thanh danh của Phạn Già La sẽ triệt để bị hủy hoại, hàng trăm triệu fans hâm mộ sẽ trực tiếp đá hắn ra khỏi giới giải trí.

Ảo tưởng tốt đẹp là thế nhưng hiện thực lại hoàn toàn trái ngược.

Trước đó Tô Phong Khê đã nếm trải mùi vị thống khổ khi bị xé lớp da mặt ở chỗ Triệu Văn Ngạn, lần này so với lần trước lại càng làm tim cô ta đập nhanh hơn, bởi vì thứ mà Phạn Già La xé ra không chỉ là da mặt, mà còn là họa bì của cô ta. Ngay từ câu nói đầu tiên, cậu ta đã chỉ ra bộ mặt thật của cô--- một con quái vật thối nát nên chết nhưng lại chưa chết!

Đây chỉ là trùng hợp thôi sao? Nhiều nhà ngoại cảm có năng lực xuất chúng như vậy cũng không nhìn ra được lớp ngụy trang của cô ta, Phạn Già La làm sao có thể? Nhất định là xuất phát từ lòng đố kị nên mới nói như vậy, khẳng định hắn đã từ người khác biết được thân phận của khách quý, vì thế bây giờ mới nói ẩu nói tả! Nghĩ như vậy, Tô Phong Khê mới miễn cưỡng khống chế được nhịp tim hỗn loạn của mình.

Tô Phong Khê chỉ kinh hoảng trong một sát na nên không bị camera bắt được, trên màn hình, cô ta vẫn thực xinh đẹp, thậm chí đẹp đến mức nhìn mà giật mình. Cô ta giống như một con rắn độc, càng bị uy hiếp lại càng liều mạng phun ra nọc độc.

Nhóm Tống Ôn Noãn vô thức đắm chìm trong sức quyến rũ của Tô Phong Khê, mà Phạn Già La thì chậm rãi đứng lên, từng bước từng bước đi tới gần, tới trước tấm màn thì dừng lại. Chóp mũi cậu chỉ cách vải màn tầm ba mươi cm, nếu còn tiến thêm nữa, cậu sẽ bị loại bỏ vì vi phạm quy định của tổ chương trình. Giống như trước kia, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng vẫn có thể thông suốt di chuyển.

Cậu giơ tay trái ở trước tấm màn, chậm rãi nói: "Để tôi xem thử xem cô là thứ gì."

Thứ? Cậu ta dùng từ ngữ thô lỗ như vậy để hình dung Tô Phong Khê được mọi người sùng bái sao? Sao có thể! Nhóm Tống Ôn Noãn bị chọc giận, chỉ màn hình lớn không ngừng thảo phạt, mà Tống Duệ thì che miệng phì cười, biểu tình sung sướng. Anh biết Phạn Già La nhất định có thể nhìn thấu bộ mặt thật của Tô Phong Khê, loại đàn bà nông cạn này sao có thể mê hoặc được em ấy?

Tống Duệ hơi nghiêng người tới, lại càng chăm chú nhìn màn hình chính hơn, ánh mắt chỉ tập trung vào người Phạn Già La, chưa từng dành chút ưu ái nào cho báu vật trong truyền thuyết kia.

Từ trường của Phạn Già La có thể cắt đứt cùng tẩy rửa tất cả cản trở, hơi thở mê hoặc bị Tô Phong Khê tỏa ra nháy mắt bị xua tan, một làn sóng cực kỳ nhu hòa lại tràn đầy lực xuyên thấu mạnh mẽ dao động trong phòng, sản sinh cộng minh, sau đó tạo thành một loại phong bế áp bức.

Cơ thể Tô Phong Khê bị làn sóng này xỏ xuyên, cũng bị nó đè ép không thể nhúc nhích. Trong lúc hoảng hốt giãy giụa, cô ta vẫn chưa phát hiện giờ phút này mình chật vật cỡ nào. Cô vốn biếng nhác nằm nghiêng trên ghế sô pha, người duỗi dài gác trên ghế đầu, dáng dấp lẳng lơ quyến rũ. Nhưng lúc này cô ta đã bắt đầu cuộn người lại, dùng tay ôm chặt lấy mình, giống như con thú bị dồn vào đường cùng, ngoại trừ kinh hoảng cuộn thành một đoàn, vô lực kêu rên thảm thiết thì không còn cách nào khác.

Sau khi tầng từ trường vô hình này bao vây trấn áp cô ta, cameraman là người đầu tiên tỉnh táo lại. Hắn mờ mịt trợn to mắt, sau đó lắc lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc mình có chút trì độn, có chút không kịp phản ứng. Mới nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhất thời hắn nghĩ không ra, phát hiện mình tiến tới rất gần khách quý, gần tới mức có chút vô lễ, cameraman vội vàng lùi ra xa hơn ba mét.

Nhóm Tống Ôn Noãn cũng có chút hoảng hốt, lúc nhìn lại Tô Phong Khê thì đã không còn cuồng nhiệt cùng bảo vệ như trước, ngược lại đầy tỉnh táo cùng dò xét. Dáng vẻ hoảng sợ bất an của Tô Phong Khê căn bản không thể kích phát lòng yêu thương của họ, ngược lại chỉ làm bọn họ cảm thấy sửng sốt.

Tống Ôn Noãn dò xét hỏi thăm: "Anh họ, có phải Tô Phong Khê đang sợ không? Dáng vẻ của cô lúc này giống như bị người ta chọc thủng chân tướng vậy? Em nhớ lúc bé anh có dạy em nhận biết biểu cảm để biết người ta có nói dối hay không, mà đây cũng chính là biểu tình kinh điển nhất. Bởi vì công việc cần nên em đã học rất nghiêm túc, em có thể nhìn ra được."

Tống Duệ liếc mắt một cái, cũng có chút kinh ngạc. Nếu không phải từng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mất trí vì Tô Phong Khê của đối phương, anh nhất định sẽ cho rằng cô em họ có mạch suy nghĩ rõ ràng ánh mắt sắc bén này nhất định là người nào đó giả trang.

"Cô ta đang sợ hãi. Đối mặt với ánh mắt của Phạn Già La, cô ta muốn chạy trốn." Tống Duệ lời ít ý nhiều nói rõ phản ứng của Tô Phong Khê lúc này.

"Sao lại sợ hãi? Nếu Phạn Già La không phải đang nói thật, cô ta thậm chí còn có thể phì cười, dù sao loại hình dung quái vật thối nát này cũng quá khoa trương, không ai tin tưởng cả. Phản ứng của Tô Phong Khê rất đáng cân nhắc!" Tống Ôn Noãn vừa vuốt cằm vừa lẩm bẩm. Sau khi loại bỏ đi lực ảnh hưởng, trực giác sắc bén của cô đã quay trở lại.

"Lúc này cô ta giống như một động vật nhỏ chịu đủ kinh sợ. Mọi người có phát hiện không, lúc đối mặt với những thí sinh khác, cô ta rất thả lỏng, duy chỉ có Phạn Già La, cô ta lại giống như gặp phải đại địch. Xem ra cô ta cũng cảm ứng được năng lượng của Phạn Già La không hề tầm thường. Vị Tô ca hậu này của chúng ta cũng không phải người bình thường!" Tiễn tiến sĩ phân tích sắc bén.

Tống Duệ lại một lần nữa che miệng cười khẽ. Anh phát hiện dáng vẻ điên tập thể rồi lại thanh tỉnh tập thể của đám người này thật sự rất thú vị.

Ở một góc khác của màn hình, Phạn Già La đã đọc thấu Tô Phong Khê nhưng không hề thả lỏng từ trường nồng đậm có thể làm người ta hít thở không thông, tiếp tục khống chế cô ta, chậm rãi nói: "Tôi nhìn thấy mái tóc xoăn nâu đậm cùng chiếc váy đỏ rực lửa, cô tựa hồ sở hữu được một túi da rất tốt."

Hai mắt Tô Phong Khê trợn tròn, không dám dời tầm mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ đứng sau tấm màn. Bóng dáng ấy khắc vào trong mắt cô ta, cũng khắc vào tận trong tâm cô ta, tạo thành một bóng ma không thể nào tiêu tan. Cô ta bắt đầu ý thức được, năng lực của Phạn Già La vượt xa tính toán của cô ta, có khả năng lần này không phải tới báo thù, mà là tự chui đầu vào lưới!

Phạn Già La vẫn còn tiếp tục: "Ở trong mắt người khác, cô có lẽ là giọt sương ban mai, là tia nắng chói lóa, là thứ đẹp nhất thế gian. Nhưng trong mắt tôi, tôi chỉ nhìn thấy một con quái vật khoác lớp da người. Gương mặt xinh đẹp của cô che giấu một cái đầu lâu khô quắt; đôi mắt sáng ngời của cô bị dục vọng xâm nhiễm, vẫn đục tới không chịu nổi. Bên dưới làn da nhẵn nhụi kia, bên trong những mạch máu thô to là dòng máu đen mục ruỗng; ẩn bên trong thân thể này đi lại trong nhân thế là một bộ xương khô ố vàng; bám trên bộ xương chính là bắp thịt bị gió hong khô cùng nội tạng đang dần suy yếu. Cô sớm đã phải chết rồi nhưng lại cứ giãy giụa sống ở nhân gian, cô là một con quái vật đang thối rữa từng giờ từng phút."

Trán Tô Phong Khê túa mồ hôi, lời nói của Phạn Già La giống như một cơn sóng to không ngừng đẩy nỗi sợ của cô ta lên tới đỉnh điểm.

Mà đó vẫn chưa phải là toàn bộ. Cậu dừng lại một chốc rồi đột nhiên cười khẽ, có chút hứng thú hỏi: "Tôi rất muốn biết, lúc đêm khuya thanh vắng, cô có dám soi gương không?"

Những lời này mang theo sức mạnh không thể kháng cự, làm Tô Phong Khê không thể không dao động cái đầu cứng ngắc của mình---- không dám.

Phạn Già La tựa hồ biết được câu trả lời của cô ta, lại tiếp tục hỏi: "Lúc cô đơn một mình, cô có dám hồi ức lại cuộc đời của mình không?"

Lần này Tô Phong Khê đã có chuẩn bị, cố gắng cứng còng cần cổ, không để mình đáp lại. Nhưng vô ích, dưới sự khống chế của Phạn Già La, cô ta chỉ có thể thành thật trả lời. Cô ta lại một lần nữa lắc đầu--- không dám.

Phạn Già La thở dài: "Cô sống như vậy có ý nghĩa sao?"

Trong ánh mắt chăm chú quỷ dị của cameraman, Tô Phong Khê chậm rãi gật đầu--- có ý nghĩa.

Giọng nói của Phạn Già La đột nhiên trở nên lạnh băng: "Vậy cô đúng là u mê không chịu tỉnh ngộ."

Rõ ràng là không thấy gì, cũng không nghe được gì, nhưng Phạn Già La lại có thể hoàn thành cuộc hỏi đáp với Tô Phong Khê. Cậu muốn biết cái gì, đều có được đáp án.

Nhóm Tống Ôn Noãn không chớp mắt nhìn thấy hết thảy, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Màn giao lưu của hai người rất ngắn, thậm chí chỉ có một mình Phạn Già La nói mà thôi, nhưng lượng tin tức ẩn giấu bên trong lại lớn kinh người! Thứ quái vật thối nát kia rốt cuộc là gì? Vì sao Tô Phong Khê chẳng những không phản bác cách nói hoang đường này đi mà lại còn thầm chấp nhận? Trên thế giới này thật sự tồn tại quái vật đáng sợ như vậy sao?

Tống Duệ lắc đầu cười khẽ, sau đó gạch bỏ chữ ma quỷ đã viết trước đó, đổi thành hủ quái. Thế giới này chính vì Phạn Già La tồn tại mà ngày càng kỳ dị hơn!

Tô Phong Khê hối hận, nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô ta nhất định sẽ tránh thật xa Phạn Già La, xa chừng nào tốt chừng ấy! Cô đã từng hăng hái bừng bừng, từng nắm chắc phần thắng, từng dương dương tự đắc, nhưng giờ đây tất cả đều hóa thành sợ hãi cùng hoảng loạn. Cô không rõ trên đời này sao lại có người như vậy, chỉ một lời đã có thể vạch trần tất cả bí mật của cô.

Trong mắt đối phương, cô hoàn toàn trong suốt, dung nhan tuyệt thế được thế nhân điên cuồng say mê chỉ là một cái đầu lâu, một bộ xương khô, một đống thối nát mà thôi. Thương thay cô lại ảo tưởng muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp này để báo thù mà hoàn toàn không biết đối phương chỉ nhìn thấy những thứ tởm lợm xấu xí!

Phần nhận thức tới chậm này triệt để phá hủy lòng tin vừa mới hình thành không bao lâu của Tô Phong Khê. Từ Phạn Già La, thứ mà cô ta nhận được vĩnh viễn chỉ có đả kích.

Không đợi cô ta kiềm chế lo sợ bất an trong nội tâm, Phạn Già La đã chậm rãi mở miệng: "Giọng hát động lòng người của cô làm thế nào tạo thành? Vì sao tôi chỉ nghe thấy tiếng xương cốt cọ xát cùng tiếng rên rỉ thống khổ? Tiếng rên này rất đặc biệt, không phải nam cũng không phải nữ, không phân biệt giới tính, non nớt, rất non nớt..."

Phạn Già La nghiêng đầu, lẳng lặng đứng một chốc. Ý thức của cậu tựa hồ có thể xuyên thấu thời gian cùng không gian ngăn cách, nhận biết rõ tiếng rên rỉ kì lạ kia.

Thẳng đến lúc này, Tô Phong Khê mới giống như chân chính bị chọt trúng chỗ đau, lộ ra vẻ mặt kinh hoảng. Cô ta bắt đầu kịch liệt giãy giụa, nhưng dưới ống kính camera, cô ta chỉ hơi loạng choạng lay động nệm sô pha mà thôi.

Qua khoảng hơn mười giây, Phạn Già La chợt nói: "Tôi nghe thấy rất rõ, tiếng rên này tới từ trẻ sơ sinh, nói đúng hơn, đó là tiếng khóc nỉ non của chúng, rất nhiều, rất nhiều... Tô Phong Khê, cô thật sự là tội nghiệt nặng nề."

Câu nói sau cùng này đã trực tiếp vạch trần thân phận Tô ca hậu. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã biết người ở phía sau tấm màn là ai, mà cậu lại kiên trì dùng hủ quái, thứ gì, tội nghiệt để hình dung đối phương. Đây là lần đầu tiên cậu biểu lộ cảm xúc chán ghét mãnh liệt như vậy với một người, so với Du Vân Thiên còn mãnh liệt hơn.

Nhóm Tống Ôn Noãn đều bối rối. Giọng hát ẩn chứa tiếng xương cốt cọ xát cùng tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh? Có ý gì? Bọn họ đang nghe tiếng Trung à? Sao không hiểu được gì vậy?

Tống Duệ viết vào sổ tay: [Nhân ngư dùng mái tóc dài cùng giọng hát để trao đổi đôi chân, mà Tô Phong Khê dùng thứ gì để trao đổi giọng hát của nhân ngư?] Anh nhanh chóng viết xuống đáp án của mình: [Xương cốt? Trẻ sơ sinh?]

Cùng lúc đó, Phạn Già La rốt cuộc cũng thu lại từ trường, lùi lại hai bước.

Có lại tự do, Tô Phong Khê lập tức phát ra tiếng hét chói tai, giống như cương thi nhảy dựng lên, móng tay sắc nhọn sơn đỏ chót xé nát lớp màn che. Kỳ thực cô ta càng muốn xé Phạn Già La hơn, nhưng không biết vì sao, khi tới gần đối phương thì thân thể cô ta bắt đầu run lên, giống như động vật nhỏ sau khi bị đánh sẽ sinh ra bản năng né tránh người đã đánh mình.

Nhân loại này căn bản không cần làm gì, chỉ nói vài câu đã có thể làm cô sợ hãi cùng cực. Hình tượng hoàng mỹ mà cô khó khăn tạo dựng nên lại một lần nữa sụp đổ, camera đã ghi lại dáng vẻ xấu xí của cô ta, cũng sẽ phát sóng ra ngoài.

Khi ống kính camera tới gần, Tô Phong Khê rốt cuộc ý thức được mình vẫn đang quay chương trình, cô ta vội vàng thu lại biểu tình dữ tợn, rối loạn chỉnh lại mái tóc dài. Người đại diện của cô ta vẫn luôn ở cạnh đạo diễn quan sát, phát hiện cô ta thất thố lập tức chạy vào cứu chữa.

"Xin lỗi, xin lỗi! Gần đây Khê Khê mệt mỏi quá nên tâm tình có chút dễ kích động. Mà thí sinh của chương trình mấy người cũng ăn nói quá đáng quá, khó trách Khê Khê tức giận như vậy! Đạo diễn, cắt bỏ đoạn này được không?" Hắn xông tới nói một tràng với phó đạo diễn.

Bị dáng vẻ phát điên của Tô Phong Khê kinh sợ, đồng thời cũng đã hoàn toàn tỉnh hồn lại, Tống Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc ngón trỏ dài nhỏ của mình, liên tục nói ba chữ NO. [Tân ca hậu Tô Phong Khê nổi điên ở trường quay]--- tiêu đề số này vừa ra, tỷ lệ người xem chương trình lại vững chắc! Phạn Già La đúng là phúc tinh nha!

Phó đạo diễn không thể làm chủ, chỉ có thể ấp úng đáp vài tiếng.

Người đại diện nhận thấy trạng thái Tô Phong Khê thật sự không tốt, chiếc váy đỏ mong manh bị mồ hôi không ngừng toát ra thấm ướt, tay cũng dính đầy mồ hôi lạnh, thân thể cũng run rẩy dữ dội. Chẳng qua chỉ là vài câu nói hoang đường mà thôi, cứ phản bác là được, việc gì phải sợ đến như vậy? Cô ta lại còn phối hợp lắc đầu, gật đầu, chẳng khác nào ngầm chấp nhận. Cô ta điên rồi sao?

Không có hơi thở quyến rũ kia quấy rối, người đại diện say mê Tô Phong Khê cũng khôi phục lại năng lực suy nghĩ. Hắn dẫn cô ta về phòng nghỉ, nhíu mày giúp cô ta lau mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Tống Ôn Noãn rất khó trị, tôi không nắm chắc có thể ép cô ta cắt bỏ đoạn ghi hình khi nãy. Không bằng để tôi nói Trương tổng nói chuyện."

"Không cần tìm Trương Dương, tự tôi có thể giải quyết. Nói với Tống Ôn Noãn, khi nãy tôi thất thố, để biểu lộ xin lỗi, tôi nguyện ý hát miễn phí một bài." Tô Phong Khê thở hổn hển nói.

"Cát xê của em bây giờ là mấy triệu, làm vậy không phải quá tiện nghi cho bọn họ à?" Người đại diện có chút bất mãn, nếu là trước kia, hắn chưa bao giờ phản bác lời nói của Tô Phong Khê.

Tô Phong Khê tự nhiên cũng phát hiện sự thay đổi của hắn, ánh mắt cô ta tối sầm, kiên định nói: "Tôi nhất định phải hát, anh đi an bài đi!" Thứ đã mất đi cô phải lập tức tìm trở lại, không thể đau khổ chờ đợi như trước nữa. Tên Phạn Già La này, cô nhất định phải diệt trừ, vô luận phải trả cái giá ra sao!

[end 86]

[87] Linh Môi - Lật Xe Tại Hiện Trường

****

Ôm tư tưởng 'có tiện nghi không chiếm đúng là kẻ ngu', Tống Ôn Noãn hí ha hí hửng chuẩn bị sân khấu cho Tô Phong Khê, còn gọi hết tất cả tuyển thủ tới sân diễn thưởng thức.

Biết được người mình cảm ứng trước đó là Tô Phong Khê, các thí sinh kích động không thôi, có vài người có biểu lộ vừa nhìn đã biết là fan hâm mộ, mừng tới bật khóc.

Triệu Văn Ngạn được mời ngồi hàng đầu tiên cứng ngắc toàn thân, không dám tin lại cực kỳ hoảng sợ chất vấn: "Khách mời thần bí của mấy người là Tô Phong Khê? Sao lại không báo trước cho tôi biết? Quan hệ của tôi và cô ta là gì, Tống Ôn Noãn, cô đừng nói mình không biết, cô làm vậy là cố ý gây sự à?"

"Ông là đàn ông con trai, chia tay thì chia tay, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Chỉ nghe cô ta hát một bài thôi, cũng đâu có đòi mạng của ông. Đoạn này mà phát sóng, ông biết tỷ lệ người xem chương trình bọn tôi tăng lên bao nhiêu không hả?" Tống Ôn Noãn đè chặt bả vai Triệu Văn Ngạn, không cho phép hắn rời đi. Chính vì muốn để người yêu mới, người yêu cũ cùng người đàn ông thay lòng đổi dạ vào chung khung hình, Tống Ôn Noãn đã phải tốn một phen tâm tư.

Triệu Văn Ngạn hất tay Tống Ôn Noãn, đứng dậy bỏ đi. Cho dù nói ra thì cũng không có ai tin tưởng--- nghe Tô Phong Khê hát thật sự có thể lấy mạng anh!

Nhưng chỉ mới đi tới cửa sân khấu, Phạn Già La đã nắm tay Hứa Nghệ Dương đi tới, giọng nói êm tai bảo: "Trở lại chỗ ngồi đi, đừng lạc đàn."

"Nhưng mà Tô Phong Khê muốn hát." Triệu Văn Ngạn lập tức biến thành con cừu con ngoan ngoãn, ủy ủy khuất khuất nói.

"Có tôi ở đây, không có việc gì đâu." Phạn Già La đặt tay lên lưng Triệu Văn Ngạn, nhẹ nhàng đẩy một cái.

Cái đẩy nhẹ nhàng như làn gió thổi lại có thể đẩy được Triệu Văn Ngạn cao lớn lực lưỡng. Anh thuận thế đi tới, từng bước đi theo bước chân Phạn Già La, liến thoắng nói: "Thật sự sẽ không sao à? Cậu không biết tiếng hát của cô ta tà tính cỡ nào đâu! Có dùng tai nghe bịt lại cũng vô dụng, âm thanh này có thể từ da đầu xông vào, trực tiếp khống chế suy nghĩ. Tôi đã mua tai nghe cách âm tốt nhất cũng không đối phó được. Hôm nay cô ta nhất định vì chúng ta mà tới. Vừa rồi hai người vừa chạm mặt, có bị ảnh hưởng không? Tôi sợ năng lực của cô ta đã tăng mạnh rồi, có thể là ngay cả cậu cũng không đối phó được. Có đôi khi tôi thực con mẹ nó muốn thuê sát thủ trực tiếp giết chết cô ta cho xong!"

Phạn Già La bịt tai Hứa Nghệ Dương, nhắc nhở: "Đừng nói những lời như vậy trước mặt đứa nhỏ."

"A, xin lỗi!" Triệu Văn Ngạn lập tức ngậm miệng. Phát tiết được một chút, gương mặt phủ một tầng uất khí của anh đã chuyển biến tốt đẹp hơn. Chỉ cần ở bên cạnh Phạn Già La, anh sẽ dần dần trở nên bình tĩnh, thản nhiên.

Lúc hai người sắp đi tới hàng ghế, một âm thanh ôn hòa từ phía sau truyền tới: "Phạn Già La, chờ tôi một chút."

"Tống tiến sĩ, đã lâu không gặp." Phạn Già La lễ phép gật đầu.

Tống Duệ cười khẽ nói: "Em có thể đổi câu chào không? Lần nào gặp lại, em cũng nói như thế." Ánh mắt sắc bén của anh dừng lại trên vết hoen tử thi ở cổ Hứa Nghệ Dương nhưng biểu tình thì không có gì khác thường. Mặc dù Phạn Già La dẫn theo một người chết đi lại trước mặt mọi người cũng không làm anh sợ hãi, anh thậm chí còn có chút hứng thú cười cười với đứa bé, làm nó níu vạt áo Phạn Già La trốn ra sau lưng cậu.

Phạn Già La tựa hồ cảm giác được, vì thế cậu đưa ngón tay trỏ đặt lên cánh môi đỏ thẫm của mình, nụ cười an tĩnh cũng thực quỷ dị.

Tống Duệ hơi gật đầu, cười cười dời tầm mắt.

Hai người chỉ giao phong trong một nháy mắt, không hề trao đổi hay ám chỉ gì cũng có thể đạt thành ăn ý, mà Triệu Văn Ngạn thì vẫn mãi cằn nhằn oán giận Tống Ôn Noãn: "...vì tỷ lệ người xem, chuyện gì cô ta cũng dám làm! Gia giáo của Tống gia mấy người là vậy à? Ai cũng có thể lợi dụng?"

"Kỳ thực tôi cũng khá kinh ngạc với quyết định của con bé. Tôi không rõ vì sao nó lại mời Tô Phong Khê, người này không có điểm nào đáng ca tụng cả. Bài hát của cô ta cũng chẳng ra sao." Lúc đối mặt với Phạn Già La, Tống Duệ theo thói quen gỡ chiếc chính gọng vàng, lộ ra bộ mặt thật của mình. Lúc nói lời này, vẻ mặt của anh cực kỳ lạnh lùng hà khắc, con ngươi cũng tóe ra tia chán ghét, hiển nhiên không hề yêu thích Tô Phong Khê.

Phát hiện Tống Duệ không bị Tô Phong Khê mê hoặc, Triệu Văn Ngạn không khỏi sửng sốt. Đây là người thứ ba mà anh gặp trong hiện thực có thể duy trì sáng suốt trước mặt Tô Phong Khê. Người đầu tiên là ông nội anh, Triệu Quốc An lão tiên sinh, một người lính già tham gia cuộc chiến chống Mỹ, một đường thoát ra từ trong núi thây biển máu. Ý chí của ông không phải loại tà tâm như Tô Phong Khê có thể phá hủy. Thứ hai là Phạn Già La, năng lực siêu phàm nhập thánh của cậu có thể hoàn toàn nghiền ép Tô Phong Khê. Người thứ ba chính là Tống Duệ, nhưng hắn dựa vào cái gì? Nhìn thế nào thì hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi!

"Anh không thích Tô Phong Khê? Vì sao chứ?" Triệu Văn Ngạn giống như nghi hoặc lại giống như bất bình hỏi.

"Không thích chính là không thích, không có vì sao." Tống Duệ không để ý cười cười, cảm giác được Phạn Già La chăm chú nhìn mình, nói chính xác hơn là nhìn đầu mình, liền ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy, có phải đột nhiên phát hiện dung mạo tôi rất anh tuấn không?"

Không ngờ Tống Duệ cũng biết đùa giỡn, Phạn Già La thật sự bị anh chọc cười, lắc đầu than thở: "Anh có được cái đầu tỉnh táo trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nếu có thể, tôi thật sự muốn mượn cái đầu của anh dùng một chút."

"Có gì không thể, em muốn thì cứ lấy đi." Tống Duệ nhìn chằm chằm thanh niên, giọng nói có chút dí dỏm, ánh mắt lại cực kỳ chăm chú. Anh không có tình cảm, tự nhiên cũng không sợ chết, chỉ một cái đầu mà thôi, anh cho được.

Phạn Già La mỉm cười xua tay, tiếp tục đi tới trước, Tống Duệ cũng mỉm cười đuổi kịp, còn vỗ nhẹ bả vai cứng ngắc của bạn nhỏ Hứa Nghệ Dương để xác định suy đoán của mình.

Bí hiểm giữa hai người, Triệu Văn Ngạn hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể theo đuôi bám theo phía sau. Nhóm người ngồi vào ghế trống ở hàng thứ hai, nhìn sân khấu đầy ánh đèn biến ảo. A Hỏa cùng Hà Tĩnh Liên ngồi ở sau lưng bọn họ, lúc này lặng lẽ nhích tới gần, nhỏ giọng nói: "Phạn Già La, tôi phát hiện người thứ hai có mùi rất dễ chịu, chính là Tô Phong Khê kia. Trong người cô ta có hơi thở sinh mệnh nồng đậm, giống như sơn cốc mà tôi ở."

Hà Tĩnh Liên bổ sung: "Tâm tình của cô ấy rất nhẹ nhàng, rất thanh khiết, không có chút tạp chất nào. Cô ấy là người có tâm tư thuần khiết nhất mà tôi từng thấy, tôi thích cảm giác ở chung với cô ấy."

Phạn Già La vừa nghe vừa gật đầu, không hề phản bác.

Tống Duệ áp tới bên tai Phạn Già La nói: "Toàn bộ nhà ngoại cảm có thực lực mạnh mẽ đều có miêu tả tương tự về Tô Phong Khê--- hơi thở sinh mệnh. Em hiểu đó là gì không? Sở dĩ cô ta nên chết nhưng vẫn chưa chết là dựa vào thứ đó chống đỡ à?"

Nghĩ tới Tô Phong Khê, trong đầu Tống Duệ liền xuất hiện cả trăm cả ngàn phương pháp hành hạ đối phương, anh thật sự chịu đủ ma âm khó nghe của người đàn bà này rồi.

Tâm tình đen tối, thô bạo, tàn nhẫn của Tống Duệ nhanh chóng truyền tới Hà Tĩnh Liên, cô gái nức nở một tiếng, xách váy trốn ra thật xa. A Hỏa cũng giống như một con cún nhỏ bị kinh sợ, vừa ngao ngao kêu khóc vừa cụp đuôi bỏ chạy.

Đinh Phổ Hàng ngồi cách Tống Duệ không xa cũng thông qua năng lực đọc tâm nhìn thấy một loạt hình ảnh thủng bụng máu me đầm đìa nên cũng yên lặng co mình lại thành một đoàn, không kiềm được run rẩy. Kỳ thực hắn là fan sắt thép của Tô Phong Khê, ngày thường ở trên mạng có không ít lần lên tiếng bênh vực Tô Phong Khê. Thế nhưng lúc này đây, biết rõ Triệu Văn Ngạn chính là tên đàn ông thay lòng đổi dạ đã vứt bỏ Tô Phong Khê, Phạn Già La là kẻ thứ ba chen chân vào, mà Tống Duệ một lòng muốn giết chết thần tượng nhưng ngay cả rắm hắn cũng không dám thả trước mặt ba người này.

Làm người sao có thể thảm đến mức này chứ? Đinh Phổ Hàng lôi khăn tay ra, lặng lẽ chấm dòng lệ chua xót.

Phạn Già La nhìn chằm chằm sân khấu không một bóng người, thấp giọng nói: "Đúng vậy, cô ta dựa vào thứ sinh khí đó để sống."

"Đó rốt cuộc là gì?" Tống Duệ hỏi.

"Là thứ có thể phá hỏng sự cân bằng của năng lượng. Năng lượng mất cân bằng sẽ tạo thành hậu quả gì, anh có biết không?"

"Biết, giống như trái đất đã mất cân bằng năng lượng nên gia tăng tình trạng ô nhiễm của tầng khí quyển, dẫn tới nhiệt độ tăng cao, tiếp theo chính là làm thế giới này bị hủy diệt. Đó là hậu quả mà nhân loại không thể nào tưởng tượng."

"Đúng vậy, rất đáng sợ, đáng sợ tới mức anh không có cách nào tưởng tượng." Nói xong câu này, Phạn Già La chìm vào trầm mặc.

Nhưng từ cuộc nói chuyện ngắn gọn này Tống Duệ đã tiếp nhận được lượng tin tức đầy đủ. Anh nói 'nhân loại không thể nào tưởng tượng', mà Phạn Già La lại nói 'anh không có cách nào tưởng tượng', thực rõ ràng, Phạn Già La đã phân biệt mình với nhân loại, loại phân biệt này có lẽ là theo chủng tộc, cũng có lẽ là theo...

Tống Duệ nhắm mắt lại, đầu ẩn ẩn đau nghĩ... có lẽ em ấy đã sớm thể nghiệm loại hủy diệt này, cho nên em ấy không giống với người khác, em ấy có thể tưởng tượng, thậm chí là hồi ức lại cảm giác thống khổ tới không thể chịu nổi đó. Nhưng dùng bảy chữ 'thống khổ tới không thể chịu nổi' này có thể diễn tả được một phần vạn cảm thụ sao?

Tống Duệ hít sâu một hơi, ngăn cản mình tiếp tục phân tích, đây là lần đầu tiên anh né tránh quá khứ của Phạn Già La.

Trên sân khấu bắt đầu chiếu sáng ánh đèn, bệ nâng chầm chậm đưa lên cao, khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên trong trường quanh. Tất cả thí sinh đều an tĩnh, lộ ra vẻ mặt mong đợi, mà phản ứng của nhân viên công tác chương trình lại có chút khác biệt. Thông qua màn hình bọn họ đã tận mắt nhìn thấy phần ghi hình và cảm ứng của Phạn Già La dành cho Tô Phong Khê, cũng mơ hồ thấy được bộ mặt thật của Tô ca hậu. Vì thế lúc này mặc dù Tô ca hậu xuất hiện trên sân khấu, mỉm cười dịu dàng, bọn họ cũng không vì thế mà điên cuồng, ngược lại trong mắt lộ ra chút dò xét cùng hoài nghi.

Tam quan nhiều lần được Phạn Già La xây dựng lại làm bọn họ ý thức được--- thế giới này có lẽ thật sự tồn tại yêu quái.

Tô Phong Khê kéo làn váy đi hai bước, rũ mi mắt dưới ánh đèn sặc sỡ, đầu hơi nghiêng, tựa hồ đang lắng nghe nhạc đệm. Nhưng thực tế, cô ta đang điên cuồng thúc đẩy luồng sức sống làm dịu cổ họng mình. Đến khi cất giọng, tiếng ca của cô ta có thể phát ra sức mê hoặc không gì sánh bằng, có thể chinh phục tất cả mọi người. Những kẻ hoài nghi cô, phán xét cô, thậm chí là chuẩn bị tổn thương cô, cuối cùng sẽ lại trở thành tù binh của cô, trong đó tự nhiên bao gồm cả Phạn Già La!

Tất cả chuẩn bị ổn thỏa, Tô Phong Khê mở to mắt liếc nhìn Triệu Văn Ngạn, đối phương lập tức ôm lấy cánh tay Phạn Già La, rúc vào trong lòng cậu trốn tránh, dáng vẻ không có tiền đồ kia làm Tô Phong Khê nhịn không được nhếch môi, mỉm cười châm chọc.

"Không sao, có tôi ở đây." Phạn Già La không hề mất kiên nhẫn, nhè nhẹ vỗ lưng người đàn ông, để anh không hoảng loạn.

Lúc hai người nói chuyện, nhạc dạo đã tới phần cuối, mà Tô Phong Khê cũng hé mở đôi môi đỏ mọng, dùng mỹ âm uyển chuyển bắt đầu biểu diễn:

"Tôi đứng trên đầu cành,

Cách làn mưa phùn rỉ rả,

Từ xa xa nhìn nàng.

Tôi băng qua cỏ xanh,

Lướt qua song cửa sổ,

Nói với nàng lời yêu..."

Bài hát này tên là 'Chim sơn ca', lấy linh cảm từ câu chuyện cổ tích 'chim sơn ca và đóa hoa hồng', nó kể về một chàng thanh niên bình dân yêu một thiếu nữ quý tộc xinh đẹp, mà thiếu nữ lại cự tuyệt tình yêu của chàng trai, chỉ đòi một cành hồng đỏ nhất trên thế gian. Thanh niên nhìn khu vườn nở đầy hoa hồng trắng mà chìm vào tuyệt vọng, một chú chim sơn ca khát vọng tình yêu dùng giọng hót cùng máu tươi của mình, vì nàng mà nhuộm đỏ một đóa hồng trắng, cuối cùng chết đi.

Có thể tưởng tượng được, Tô Phong Khê lấy thân phận chim sơn ca biểu diễn sẽ bi thương vỡ nào, sẽ thuần khiết cỡ nào, cũng bùng cháy cỡ nào, thậm chí rất nhiều người bật khóc thảm thiết, cực kỳ bi thương trong tiếng hát của cô ta. Cũng vì bài hát này, cô ta đã thành công tẩy trắng chính mình, trở thành ca sĩ được rất nhiều fan hâm mộ yêu mến.

Không ai có thể chống lại ma lực của bài hát này, bọn họ sẽ phải rơi lệ, khóc rống, trằn trọc, cụng sẽ vì nó mà yêu thích người biểu diễn. Cách màn hình mà còn có tác dụng mạnh mẽ như vậy, nếu quan sát trực tiếp ở hiện trường thì lực ảnh hưởng sẽ mạnh mẽ đến mức nào?

Triệu Văn Ngạn đã bị bài hát này hại hai lần, hiện giờ đã sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.

Nhóm Tống Ôn Noãn cũng lộ ra vẻ mặt si mê. Bọn họ vô thức quơ quơ tay lắc lư đầu, mắt hơi híp lại, hé miệng, giống như đang nhìn thần linh mà ngước nhìn Tô Phong Khê trên sân khấu, chỉ hận không thể dâng hiến toàn bộ tín ngưỡng cùng trung thành của mình cho đối phương!

Màn biểu diễn này nhanh chóng biến thành một sự kiện say thuốc tập thể, cũng giống như một buổi hoạt động của tổ chức tà giáo, nhưng quỷ dị là là những người cho mình là người bình thường lại xuất phát từ chân tâm mà yêu mến Tô Phong Khê.

Phạn Già La dùng từ trường ngăn cách tà âm này nên Triệu Văn Ngạn mới có thể bảo trì thanh tỉnh. Nhưng từ biểu tình vặn vẹo giãy giụa có thể suy ra anh không chống đỡ được bao lâu. Hứa Nghệ Dương dùng ngón tay ngắn ngủn của mình bịt tai lại, mày nhíu chặt, tựa hồ rất khó chịu, nhưng bài hát này cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với bé. Bé vẫn chỉ là một đứa nhỏ, không có bao nhiêu dục vọng có thể bị kích động.

Người bình thường duy nhất có thể chống đỡ Tô Phong Khê chỉ có một mình Tống Duệ. Anh lạnh lùng nhìn lên sân khấu, khóe môi nhếch lên thành một độ cong đầy nhạo báng, hiển nhiên không hề chịu chút ảnh hưởng nào. Lúc Tô Phong Khê đi tới bên rìa sân khấu giơ micro để giao lưu với mọi người, anh thậm chí còn quay đầu đi, che mũi, giống như đang cố chịu đựng mùi hôi thối của cô ta. Ác ý nồng đậm toát ra từ trong đáy mắt anh dọa Tô Phong Khê sợ tới mức suýt chút nữa đã hát lệch tông.

Sự thờ ơ của Tống Duệ cùng Phạn Già La khi tất cả mọi người đều điên cuồng si mê trông thực chướng mắt, nó làm Tô Phong Khê hận tới nghiến răng nghiến lợi. Cô ta bình tĩnh lại, tiếp tục hát:

"Nhưng nàng chỉ cần một cành hồng rực đỏ như máu,

Còn hơn tất cả những kết cục hạnh phúc mà tôi có thể tưởng tượng.

Nàng hỏi tôi tình sao lại yếu đuối như vậy,

Nàng hỏi tôi yêu sao lại nông cạn như vậy,

Vì thế tôi đặt trái tim trên chiếc gai nhọn sắc bén kia,

Dùng máu tươi của tôi nhuộm đỏ một đóa hoa hồng thuần trắng..."

Được mọi người lại càng điên cuồng si mê hơn đáp lại, Tô Phong Khê rốt cuộc cũng có lại lòng tin, nhưng cùng lúc đó, Phạn Già La đã tìm đúng giai điệu, cùng hát với cô ta:

"Tôi là một con chim sơn ca,

Tôi chỉ vì nàng mà hót.

Nàng muốn tình, có thể tìm trong trái tim cháy bỏng của tôi,

Nàng muốn yêu, có thể tìm trong nước mắt nóng hổi của tôi,

Nàng hỏi tôi vì sao,

Tôi là một con chim sơn ca,

Tôi chỉ vì nàng mà hót..."

Tiếng hát của Phạn Già La không dịu dàng, không thâm tình, không xót thương, lại càng không nóng cháy thuần khiết nhưng lại đủ lãnh đạm, đủ bình thản, đủ lực xuyên thấu cùng đủ lực ảnh hưởng. Vì thế giống như kỳ tích, tiếng ca trầm thấp không thể nào nghe thấy kia lại xâm nhập vào tiếng hát của Tô Phong Khê, làm âm thanh động lòng người kia nháy mắt hóa thành hư không.

Tiếng va chạm thô ráp hòa lẫn với tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh từ micro của Tô Phong Khê truyền ra, tuy chỉ nháy mắt đã biến mất nhưng lại làm tất cả người nghe rợn da gà, thuận tiện tỉnh táo lại. Quỷ dị hơn là, bắt đầu từ đó, giọng hát của Tô Phong Khê đã hoàn toàn mất đi ma lực không gì sánh bằng, trở thành khàn đặc, chói tai, hỗn loạn.

Cô ta căn bản không theo kịp nhịp điệu, lúc âm thanh lên đến nốt cao nhất còn bị vỡ âm, màn biểu diễn vốn tràn đầy kinh ngạc cuối cùng lại trở thành hiện trường lật xe.

[end 87]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info