ZingTruyen.Info

Linh Môi - Phong Lưu Thư Ngốc

[79.80.81] Linh Môi

caokhin01

[79] Linh Môi - Cha Mẹ Im Thin Thít


****

Nếu đứa bé đã được Phạn tiên sinh đưa về, Liêu Phương cũng có thể an tâm rời đi. Nói thật, vì tìm đứa bé, cả đêm cô không chợp mắt, lúc này đã cực kỳ mệt mỏi. Cô mơ mơ màng màng đi vào thang máy, lại mơ mơ màng màng nhấn nút đóng cửa, đầu dựa vào tường, chuẩn bị chợp mắt một chút.

Đột nhiên, một tiếng hét chói tai cực kỳ kinh hãi từ lầu mười bảy truyền tới làm toàn thân Liêu Phương run lên. Đầu cô trượt trên mặt tường kim loại đụng vào góc thang máy, nhất thời tỉnh táo hẳn, vội vàng nhấn nút quay trở lại tầng mười bảy kiểm tra tình huống.

"Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Đứa bé có ổn không? Mau mở cửa cho tôi, bằng không tôi phá cửa đấy!" Liêu Phương dộng cửa đùng đùng, bởi vì quá vệt mỏi mà khá nóng tính, thái độ của cô rõ ràng thô lỗ hơn những lần trước rất nhiều.

Cửa mở ra, Ba Hứa bất đắc dĩ xua tay: "Không có chuyện gì đâu, lúc mẹ nó thay quần áo cho đứa nhỏ thì bị trượt chân té ngã, đau quá nên mới kêu to như vậy thôi."

Liêu Phương rướn cổ nhìn vào trong, nhìn thấy Hứa Nghệ Dương quấn khăn tắm đang đứng ở góc phòng khách, mà mẹ Hứa thì ngồi quỳ ở bên cạnh, gương mặt cùng mái tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt, quả nhiên rất giống dáng vẻ mới bị té ngã không nhẹ.

"Hai người cẩn thận một chút. Con trai mất tích cũng không thấy hai người sốt ruột, té có một cái đã kinh hoảng như vậy." Liêu Phương khinh bỉ trừng Ba Hứa một cái, sau đó chậm rì rì rời đi. Cánh cửa chống trộm dày nặng gấp gáp đóng lại ở phía sau.

Ba Hứa dựa vào ván cửa trượt ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh vặn vẹo thành kinh hoảng; Mẹ Hứa thì dùng hai tay bò trên sàn nhà, từng chút lếch ra sau. Hốc mắt trừng to tới sắp tét ra, tròng mắt trợn to nhìn chằm chằm phần bụng đứa bé, rõ ràng muốn dời mắt đi nhưng lại không có cách nào chống cự nổi hoảng sợ cùng tuyệt vọng. Thậm chí ngay cả đứng dậy cũng không làm được, bởi vì xương khớp trên người cô ta đều đã mềm nhũn.

Trước đó, bọn họ còn ôm chút hi vọng--- có lẽ đứa nhỏ không chết, những chuyện trước đó chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi, bằng không sao nó lại có thể trở về.

Chính là khi kéo quần áo đứa nhỏ, nhìn thấy dấu chân tím sậm kia cùng những mảng hoen tử thi trải rộng khắp cơ thể, ảo tưởng của bọn họ đã triệt để bị đánh nát! Này căn bản không thể nào là đứa nhỏ còn sống, rõ ràng là một thi thể bị đá nội thương rồi chết vì bị xuất huyết bên trong!

"Chết chết chết, chết rồi! Đừng có qua đây!" Nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt mẹ Hứa.

Đứa nhỏ không nghe theo lời mẹ Hứa, ngược lại còn tiến tới hai bước, chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của con ngươi trừng to của mẹ Hứa, không chớp mắt nhìn cô ta, sau đó chậm rãi giơ hai tay mình lên.

Ba Hứa há miệng phát ra một tiếng thét vô thanh, sau đó kéo cửa chống trộm, cắm đầu chạy ra ngoài.

Đứa bé đứng bên cạnh mẹ mình, tay giơ cao, tràn đầy mong đợi nhìn đối phương.

Mẹ Hứa run rẩy giống như lá vàng trước gió, đẩy đứa bé đi rồi chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại.

Gương mặt vốn không có biểu tình của đứa bé trông có vẻ chết lặng, ánh sáng trong con ngươi đen nhánh kia cũng dần dần tan rã. Bé không cần chìa khóa, chỉ nhẹ nhàng xoay một cái đã có thể phá hủy được tay nhắm cửa bằng đồng, thuận lợi đi vào phòng ngủ, đứng bên cạnh mẹ mình, nhìn chăm chú.

Mẹ Hứa không ngừng thét chói tai, tránh né, sau cánh cửa, trong tủ quần áo, dưới gầm giường, phòng tắm, lỗ thông hơi... không quản trốn ở đâu, đứa bé vẫn có thể tìm được, sau đó yên lặng chăm chú nhìn cô ta, lẳng lặng chờ đợi. Bé đã là một cái xác biết đi, cũng là hồn ma như hình như bóng, không thể trốn thoát cũng không thể xua tan.

Đối mặt với đứa bé này, mẹ Hứa giống đi đánh mất đi dũng khí bạo hành trước kia, nắm tay không dám vung tới thân thể bé, gậy gộc cũng không dám đánh, thậm chí ngay cả đối diện cũng là một loại giày vò. Bà chạy tán loạn khắp nhà, giống như một con chuột bị loài người xua đuổi, ngay cả một góc an toàn cũng không tìm được. Cô ta chỉ có thể ôm đầu, khóc lóc gọi điện cho chồng mình, hăn nỉ hắn trở về nhà, hoặc là mang mình theo.

Thì ra bị ngược đãi đến không có chỗ trốn chính là cảm giác như vậy!

...

Lúc Hứa gia nháo loạn tung trời, bên Tống Ôn Noãn cũng không dễ chịu. Cô cảm thấy một bức họa không đủ đảm bảo, vì thế chạy về biệt thự, tìm ra hết tất cả những bức họa Du Vân Thiên để ở đây rồi đưa tới sở nghiên cứu chuyên ngành tiến hành quét hình cùng phục hồi. May mà công ty vệ sĩ cô thuê khá chất lượng, sau khi nhận được chỉ thị thì kiên quyết không để Du Vân Thiên tới gần biệt thự, bằng không số chứng cứ phạm tội này đã sớm bị hắn mang đi tiêu hủy.

Sau khi ký hiệp nghị bảo mật, sở nghiên cứu bắt đầu tiến hành quét hình toàn bộ, quét trước tiên chính là bức họa mà Phạn Già La nói là 'mũi tên trí mạng'.

"Bức họa này bị bôi quét rất hỗn loạn, vệt màu chồng chéo lên nhau nên không có cách nào phân tách, chỉ có thể nhìn ra đường nét đại khái. Chúng tôi cần phải dùng phần mềm từng chút từng chút scan lại, quá trình này tốn thời gian tương đối dài, đại khái cần tám đến mười tiếng đồng hồ." Nhân viên công tác chỉ khối màu hỗn loạn trên phim chụp X quang.

"Không sao, bao lâu tôi cũng chờ được. Còn những bức họa này thì sao, xử lý có khó không?" Tống Ôn Noãn chỉ những bức khác.

"Trước tiên để tôi xem phim X quang." Nhân viên công tác đặt phim lên bảng đèn, vuốt cằm nói: "Đường nét cùng màu sắc của những bức họa này rất rõ ràng dứt khoát, có thể nhìn thấy kỹ thuật ẩn giấu của họa sĩ đã cao hơn, cũng dễ phục hồi hơn. Ba giờ là đủ."

"Tốt lắm, cám ơn, xin mọi người nhanh nhanh một chút được không? Chuyện này không thể kéo dài được." Biểu tình Tống Ôn Noãn không nén được lo âu.

Nhân viên công tác tựa hồ cũng nhìn ra được gì đó, vội vàng đáp ứng. vì vậy khoảng chừng hai tiếng rưỡi, Tống Ôn Noãn đã có được bốn bức họa được phục hồi khá rõ ràng, trong bức họa là một đứa bé giống như cừu con bị mổ xẻ trưng bày trên tế đàn ma quỷ, đường nét xấu xí hòa với sắc màu đâm nhức mắt Tống Ôn Noãn, cũng xoắn nát trái tim cùng dạ dày cô, cô vội vàng chạy vào toilet, nôn thốc nôn tháo.

Cô thế mà lại yêu đương với một kẻ như vậy suốt ba năm, thậm chí còn cùng ăn cùng ở hơn bảy trăm ngày đêm! Làm sao cô có thể tha thứ cho đôi bàn tay bẩn thỉu kia chạm vào mình... Tống Ôn Noãn nhắm chặt mắt lại, nôn hết dịch mật ra ngoài.

Nhân viên công tác chấp hành nguyên tắc không nghe không thấy không hỏi, sau khi đưa bức họa liền rời đi.

Qua thật lâu sau Tống Ôn Noãn mới lảo đảo rời khỏi toilet, thám tử tư mà cô thuê sớm đã tra ra thân phận của những đứa bé, lúc này đang cầm một tờ danh sách: "Đây là phương thức liên lạc với người giám hộ của những đứa trẻ, Tống tiểu thư, là tôi liên lạc với bọn họ, hay cô tự nói?"

"Tôi tự nói chuyện với bọn họ! Anh chuẩn bị sẵn hồ sơ chứng cứ đi, tôi phải gửi mail cho bọn họ." Tống Ôn Noãn dùng đầu ngón tay gõ gõ danh sách này, lần lượt gọi đi. Có gia trưởng chỉ nghe câu đầu tiên đã phẫn nộ nói cô nói bậy; có gia trưởng kiên trì nghe hết nhưng lại không dám đối mặt; có gia trưởng trầm mặc cúp điện thoại, không biết có suy nghĩ gì; còn có gia trưởng kinh hô, nức nở không ngừng lặp đi lặp lại 'sao có thể, sao lại như vậy', không hề có chút biểu hiện thực chất nào.

Tống Ôn Noãn cũng không trông mong bọn họ có thể ngay lập tức tiếp thu thực tế tàn khốc này, sau khi cúp điện thoại liền gửi chứng cứ đi. Cô đang đợi phản ứng của người giám hộ, bởi vì chỉ có bọn họ mới có thể thay đứa bé đòi lại công lý, mà người ngoài căn bản không có tư cách khởi kiện.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trái tim Tống Ôn Noãn cũng từng chút chìm xuống, vào lúc này chuông điện thoại reo vang, cô nhào tới bàn vội vàng cầm lấy di động, đầu dây bên kia là giọng nói rất nhỏ, gần như không thể nghe thấy nói: "Tống tiểu thư, rất cám ơn cô đã báo cho chúng tôi biết chuyện này, nhưng chúng tôi hi vọng cô đừng làm lớn chuyện được không? Thời gian đã qua mấy năm rồi, chúng tôi căn bản không có chứng cứ, cho dù kiện cũng không làm được gì, chỉ làm mọi người biết chuyện mà thôi. Hắn là họa sĩ lớn, chúng tôi là dân thường, chúng tôi lấy cái gì mà đấu với hắn? Đứa bé còn nhỏ, sẽ không nhớ được, chúng tôi chuẩn bị đưa con đi chữa trị thương tổn, sau này con bé sẽ tốt thôi, qua một thời gian thì con bé sẽ quên hết mọi chuyện. Tống tiểu thư, tôi cầu xin cô suy nghĩ cho con bé, đừng ép chúng tôi được không?"

"Không phải, không phải tôi ép mọi người..." Lời của Tống Ôn Noãn bị tiếng đô đô cắt đứt.

Ngay sau đó, lại là một người giám hộ gọi tới, há mồm liền hỏi: "Bọn mày định bồi thường bao nhiêu tiền để giải quyết riêng? Tao nói cho bọn mày biết, không có năm triệu thì đừng mơ tưởng bịt miệng tao!"

"Không phải, tôi và Du Vân Thiên đã sớm chia tay rồi, tôi gọi điện báo vì muốn ông báo cảnh sát." Tống Ôn Noãn vội vàng giải thích.

"Cái gì, mày với Du Vân Thiên chia tay rồi? Mày muốn mượn dao giết người à? Ông đây chỉ cần tiền, mới không làm dao miễn phí của mày, mày tưởng ông đây ngu à? Số điện thoại của Du Vân Thiên là số nào, mày đưa cho tao, tao tự bàn với nó!"

"Tôi sẽ không cho ông số điện thoại của hắn, không lẽ ông không muốn phản kháng vì đứa nhỏ sao? Cô bé bị tổn thương lớn như vậy."

"Phản kháng cái gì, bằng một bức họa? Chỉ cần Du Vân Thiên cho tiền, cho hắn vẽ thêm vài tấm cũng có sao đâu? Ôi chao, mày làm gì thế hả...." Điện thoại bị cướp đi, một giọng phụ nữ hoảng loạn gấp gáp nói: "Tống tiểu thư, cô đừng tìm chúng tôi chống phó bạn trai cô, chúng tôi không dám chọc vào người như bọn cô đâu. Tôi sẽ dẫn đứa bé tới một nơi mà không ai có thể tìm thấy, cầu xin cô tha cho nó!"

"Mày dựa vào cái gì mà mang nó đi, nó là cây rụng tiền của tao...." Cuộc điện thoại chấm dứt trong cuộc tranh cãi của hai người, hiển nhiên hai vợ chồng này có ý kiến trái chiều nhau, nhưng lại nhất trí không muốn báo cảnh sát.

Tống Ôn Noãn nhìn chằm chằm di động, ánh mắt tràn đầy chán nản cùng khổ sở.

Một lát sau, cuộc gọi thứ ba gọi tới, ý tứ cũng giống như vậy, bọn họ không muốn báo cảnh sát, bởi vì đứa bé không thể chịu nổi lần thương tổn thứ hai.

Người gọi điện cuối cùng là vào lúc ba bốn giờ sáng, một giọng phụ nữ khàn khàn bình tĩnh phân tích: "Tống tiểu thư, tôi đã tham khảo ý kiến của một vài người bên ngành luật, bọn họ nói đây là vụ án cũ, không có lưu giữ quá nhiều chứng cứ, mà bối cảnh của Du Vân Thiên quá cứng rắn, danh tiếng cũng tốt, xác xuất chúng ta thắng kiện chỉ có 30%. Hơn nữa cho dù thắng, hắn cùng lắm cũng chỉ ngồi tù vài chục năm, ở trong tù vẽ vài bức họa, lập công, nói không chừng chỉ bảy tám năm là được thả, như vậy có ý nghĩa gì đâu chứ? Trong lúc kiện cáo, tin tức Du Vân Thiên bị bắt sẽ làm truyền thông chú ý, con tôi sẽ bị lôi ra ngoài ánh sáng, trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Hàng xóm, bằng hữu, thân thích, rồi bạn học đều sẽ biết con bé đã gặp phải chuyện gì, cô có thể tưởng tượng được con bé sẽ sống như thế nào không? Chúng tôi không thể vì một vụ kiện không biết thắng hay thua mà hủy cả cuộc đời con bé. Tống tiểu thư, rất cám ơn cô đã báo cho chúng tôi biết, nhưng chúng tôi không có ý định báo cảnh sát hay kiện cáo, xin cô hãy hiểu cho tâm tình của chúng tôi."

"Tôi hiểu! Tôi đương nhiên hiểu!" Tống Ôn Noãn vừa khẳng định nói, vừa rơi nước mắt. Cô biết người mẹ này ôm tâm tình thế nào khi nói những lời này, bà hiển nhiên rất yêu con mình, bằng không cũng không nghiến chặt răng mà nuốt ngụm máu này xuống như vậy. Xã hội này hà khắc với người bị hại hơn người gây hại rất nhiều, nhất là trong loại vụ án này. Ngay cả phụ nữ trưởng thành còn không chịu nổi áp lực dư luận cùng thời gian kiện cáo dài đằng đẵng mà tan vỡ, nói chi là đứa nhỏ.

Hoặc là thứ mà bọn họ cần không phải công lý, cũng không phải an ủi, mà là quên đi cùng biến mất! Tống Ôn Noãn nằm chặt điện thoại nóng hầm hập, mà trái tim thì từng chút lạnh băng.

Đúng lúc này, di động cô lại đổ chuông, anh cả Tống gia trước đó sống chết không chịu nghe điện thoại tự mình gọi tới, vừa mở miệng đã cảnh cáo: "Tống Ôn Noãn, tôi nghe nói cô đang loi nhoi muốn kiện Du Vân Thiên? Cô muốn làm gì hả, làm lớn chuyện để Ny Ny càng khổ sở hơn sao? Cô đàng hoàn một chút cho tôi, đừng có nháo loạn nữa! Ny Ny không chịu chút thương tổn nào, cô không thể thả lỏng tay, để chuyện này qua được sao? Sau khi lăn lộn chung với Tống Duệ, có phải cô cũng thay đổi thành động vật máu lạnh rồi không? Cô làm như vậy, có nghĩ tới tâm tình của Ny Ny không? Giấc mộng của con bé là trở thành vũ công, sau này con bé muốn đứng trên vũ đài thế giới, nó không thể dính với những tin gièm pha này được! Cô buông tha con bé đi được không? Coi như cô chuộc tội đi. Tôi sẽ nói chuyện với Du lão, cô đừng có làm gì cả! Sau này tìm bạn trai thì đánh bóng con mắt một chút, đừng có ai cũng tha về nhà!"

"Có phải anh nhầm rồi không? Người không bên bị bỏ qua nhất không phải chính là Du Vân Thiên sao? Vì sao tất cả mọi người đều chạy tới chỉ trích em?" Giọng nói của Tống Ôn Noãn run rẩy: "Chẳng lẽ em làm sai sao? Không ai chịu kiện hắn, sau này hắn sẽ tổn thương càng nhiều đứa bé hơn nữa!"

"Đứa bé khác tôi không quản, tôi chỉ có thể quản con của mình mà thôi. Tống Ôn Noãn, quên đi, cô hỏi cha mẹ của những đứa bé bị hại khác xem, có mấy người muồn làm lớn chuyện? Cô chưa từng làm cha mẹ, cô không rõ được tâm tình của chúng tôi." Anh cả lạnh lùng cúp máy.

Tống Ôn Noãn ném di động xuống đất, sau đó cầm xấp tài liệu dùng sức đập vào trán mình, không ngừng tự trách: Mày sai rồi sao? Những chuyện mày làm thật sự là tội ác tày trời sao? Nếu mày có con, mày cũng sẽ lựa chọn buông tha loại ác ma này sao? Mày cam lòng để con mình phải chịu đựng tổn thương lần thứ hai sao?

Nhưng cô không có con, cô không tìm được đáp án, sự dũng cảm cùng lòng căm phẫn của cô đã bị một đêm gian nan này ăn mòn gần như cạn kiệt. Cô cũng không biết mình còn có thể kiên trì hay không, sự kiên trì này có phải 'lựa chọn chính xác' hay không, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình, vì sao tất cả mọi người đều nói cô làm sao?

Nằm úp mặt trên bàn nên cô không thấy được ánh mắt đau lòng cùng biểu tình phẫn nộ của thám tử tư. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ, đi tới khu quét hình, qua hơn một hai tiếng mới quay lại, trong tay cầm một bức họa đã phục hồi cùng một phần tài liệu điều tra.

"Tống tiểu thư, có xoay chuyển. Cô đừng nản lòng, tôi tin tưởng sự cố gắng của cô cuối cùng sẽ có được kết quả tốt." Thám tử tư nhẹ nhàng đặt bức họa trên bàn, quả nhiên khác biệt với những bức họa trước, đứa bé trong tranh sở hữu gương mặt đậm chất phương Tây cùng mái tóc đỏ rực như lửa, theo tài liệu điều tra, bức họa này hoàn thành vào bảy năm trước, năm nay cô bé chỉ mới vừa tròn mười ba tuổi nhưng đã có bệnh án ba năm trầm cảm, còn tự sát năm lần.

Cha mẹ cô bé không biết vì sao đang yên đang lành con gái mình lại bị trầm cảm, vì vậy vẫn luôn lên mạng xã hội gửi bài nhờ giúp đỡ. Tin tức gần nhất là vào ngày hôm qua, chỉ có một câu--- [Thượng Đế ơi, cầu xin ngài hãy cứu con gái con, cầu xin ngài nói cho chúng con biết con bé rốt cuộc đã gặp chuyện gì; cầu xin ngài hãy cho con bé hi vọng để kiên cường sống sót!]

[end 79]

[80] Linh Môi - Thay Đổi Chính Mình Là Thay Đổi Thế Giới

****

Muốn thông qua một bức họa để tìm một cô bé dễ thế nào? Người nào từng trải qua sự phức tạp của mạng internet cùng độ linh hoạt của mạng xã hội nhất định sẽ thấu hiểu sâu sắc, huống chi ở gưới góc phải bức họa, Du Vân Thiên còn dùng chữ in hoa thật nhỏ ghi chú một cái tên--- GINA.

Thám tử tư cơ hồ không tốn bao nhiêu công sức đã từ mấy chục ngàn kết quả tìm kiếm để tìm ra Gina chuẩn xác nhất, một cô bé mười ba tuổi người Mỹ, mắc chứng trầm cảm nặng, năm lần tự sát, cả năm lần đều được cha mẹ vẫn luôn cẩn thận chăm sóc cứu trở về, lần tự sát gần đây nhất là vào ba tháng trước, cô bé đã dùng tấm mành phòng tắm quấn lấy cổ mình, muốn treo cổ...

Một lần rồi lại một lần nhìn thấy con mình bồi bồi ở bờ vực sống chết, cha mẹ cô bé tựa hồ đã tan vỡ, ngoại trừ cầu xin Thượng Đế cứu rỗi thì không còn biện pháp nào. Bọn họ mời bác sĩ tâm lý cho cô bé, đưa tới trại an dưỡng đặc biệt, nhưng đều không hữu dụng, cô bé không muốn giao lưu với bất kỳ ai.

Mà ba năm trước thì biểu hiện lại cực kỳ bình thường.

Theo cha mẹ cô bé miêu tả, vào chạng vạng một ngày nào đó, cô bé đột nhiên thay đổi thành như vậy. Mang theo cặp sách từ trên xe đưa đón bước xuống rồi đứng bất động trước cửa nhà thật lâu, giống như mất hồn, ai gọi cũng không trả lời. Tối đó cô bé không dùng bữa, mọi người chỉ nghĩ là cô bé quá mệt mỏi, ngủ một giấc là tốt rồi. Đứa bé nhỏ như vậy không hiểu được phiền não, chỉ u sầu vài tiếng là thôi.

Nhưng bọn họ đã đoán sai, còn là rất sai, ngày thứ hai tỉnh dậy Gina không hề khôi phục khỏi trạng thái hoảng hốt kia. Cô bé bắt đầu mất đi năng lực vui cười, năng lực chạy nhảy, năng lực học tập, năng lực nói chuyện, thậm chí là năng lực sống sót. Cô bé từ một người hoạt bát dần dần biến thành một cái xác không hồn.

Cha mẹ cô bé cũng vì thế mà chịu giày vò, nhưng không có cách nào hiểu được ngày hôm đó con gái mình rốt cuộc đã trải qua chuyện gì. Cô bé vẫn đi học bình thường, cũng không bị thương, cứ vậy không biết vì sao đột nhiên mất đi dũng khí sống sót. Một đứa nhỏ mười mấy tuổi rốt cuộc có thể bị chuyện gì đả kích tới mức này chứ?

Vấn đề này mỗi phút mỗi giây đều đốt cháy trái tim người làm cha mẹ. Nếu có người nào đó có thể nói cho bọn họ biết chân tướng, bọn họ nguyện ý trả giá hết thảy. Đối với cha mẹ mà nói, đáng sợ nhất không phải đứa nhỏ gặp nguy hiểm, mà là khi chúng gặp nguy hiểm mà bạn không hề hay biết gì cả; vì không biết nên ngay cả cơ hội cứu vãn cũng không có.

Tống Ôn Noãn một mạch xem xong những bài post cầu xin giúp đỡ của cha mẹ Gina, trong lòng vô cùng đau đớn. Cô dùng đầu ngón tay run rầy soạn một bức mail thật dài, gửi tới hòm mail cá nhân của họ, ở phần cuối thành khẩn viết: [Tôi không biết ông bà sẽ chọn lựa thế nào, nếu như ông bà nguyện ý báo cảnh sát, tôi sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ. Nếu ông bà chọn giữ im lặng, tôi cũng sẽ giữ im lặng, dù sao thì tình huống của Gina hiện giờ cũng đã rất tệ, cô bé không thể chịu đựng thêm chút tổn thương nào nữa. Cầu mong Thượng Đế phù hộ ông bà, phù hộ Gina.]

Mail đã gửi thành công, Tống Ôn Noãn khép lại laptop, chìm vào sự chờ đợi tĩnh mịch dài đằng đẵng. Trải qua một đêm giày vò, máu nóng của cô sớm đã nguội lạnh, thậm chí còn nảy sinh hoài nghi với 'lựa chọn chính xác' mà Phạn Già La đã nói. Bức mail này chính là phần cố gắng cuối cùng của cô, nếu như nó cũng chìm nghỉm, cô sẽ triệt để từ bỏ. Không ai có thể chống lại toàn thế giới, càng không có người nào có thể thay đổi toàn thế giới, hùng tâm muốn cứu vớt thế giới này của cô... nghĩ lại thực sự quá nực cười.

Du Vân Thiên khẳng định đã biết cô đang làm gì đi? Dù sao cô đã mang đi nhiều bức họa như vậy, còn liên hệ với gia trưởng người bị hại. Nhưng hắn không hề gửi tin hay gọi điện tới hỏi, điều tra hay ngăn cản, có thể thấy được hắn không hề lo sợ. Rất có thể, hắn cho rằng những nỗ lực của cô chỉ là một lần vùng vẫy mạnh mẽ trước khi ngã gục mà thôi.

Nghĩ tới đây, Tống Ôn Noãn lại bụm mặt, mỉm cười tự giễu. Thảo nào Du Vân Thiên từng nói: "Khuyết điểm lớn nhất của em chính là lỗ mãng, gặp chuyện mà cứ làm bừa như vậy thì chắc chắn sẽ không có kết quả."

Bây giờ xem ra quả thực rất đúng! Cô quả nhiên đã quá lỗ mãng, tự nghĩ là vì chính nghĩa mà xông tới trước nhưng lại ngã lăn quay dính một thân bùn đất. Thực tế, những người đó nào có cần sự trợ giúp của cô? Bọn họ chỉ ước gì không thể cách xa cô một chút.

Thám tử tư lôi gói thuốc của mình đưa qua, khuyên nhủ: "Đừng cười, khó nghe muốn chết. Hút điếu thuốc cho tỉnh táo lại đi, em đã không ngủ cả đêm rồi."

Tống Ôn Noãn châm thuốc, hít một hơi dài, trầm thấp hỏi: "Có phải tôi rất buồn cười không?"

"Không có, em rất đáng yêu." Thám tử tư nhìn cái đầu bù xù như tổ chim của cô, nhịn không được mỉm cười.

Tống Ôn Noãn nhếch môi, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Hút xong một điếu, cô lại châm lửa một điếu khác, tựa hồ muốn dùng nicotin để gây mê chính mình, ngay lúc này lại nghe thấy một trận chuông dồn dập, một chuỗi số thật dài xuất hiện trên màn hình di động, là từ nước Mỹ gọi tới.

Mail chỉ mới gửi đi nửa tiếng mà thôi, bên kia đã gấp gáp phản ứng.

Tống Ôn Noãn cầm di động nhưng lại không có dũng khí đối mặt, là thám tử tư giật lấy, nhấn phím nghe.

Một chuỗi tiếng anh vang lên, người nói chuyện lộ rõ nghẹn ngào cùng cảm kích: "Xin chào, xin hỏi có phải Tống tiểu thư không? Tôi là mẹ của Gina, Katherin Baker, tôi đã xem qua mail của cô, sau đó đã nói chuyện với Gina. Thượng Đế ơi, con bé đã khóc! Cô có thể tưởng tượng được không? Sau ba năm trầm mặc, đây là lần đầu tiên con bé òa khóc như vậy trước mặt chúng tôi! Con bé rốt cuộc đã có phản ứng với thế giới này, con bé thừa nhận, những gì cô nói cho chúng tôi biết đều là thật, con bé đã thừa nhận!"

Baker phu nhân khóc nức nở, vì thế không thể không dừng lại để điều chỉnh tâm tình. Ước chừng hơn mười giây, bà mới nghẹn ngào mở miệng: "Tống tiểu thư, cám ơn cô, rất cám ơn cô! Cô đã cho chúng tôi biết đáp án làm chúng tôi đau khổ ba năm, cô không biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi đâu! Đó là hi vọng, là cứu rỗi, là cơ hội sống lại! Ba năm qua, đây là lần đầu tiên Gina chịu nói chuyện lâu như vậy với chúng tôi, cô có thể tưởng tượng được không? Trước năm mười tuổi, con bé thậm chí còn không biết mình đã gặp phải chuyện gì, thẳng đến một ngày ba năm trước, con bé học một tiết học về phổ cập kiến thức giới tính mới hiểu ra được. Cô có thể tưởng tượng được tâm tình của con bé khi đó không?"

Tống Ôn Noãn rốt cuộc hồi phục tinh thần, dùng tiếng anh lưu loát đáp lại: "Tôi hiểu! Tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của cô bé, trong tình huống không hay biết gì tôi đã sống chung hai năm với Du Vân Thiên, tôi hiểu sau khi phát hiện ra sự thật nó đáng sợ cỡ nào. Nó giống như một mảnh bom chậm rãi đâm vào trong tim, bởi vì không có cảm giác đau nên bạn không thể nào hiểu được hậu quả của nó là gì. Chính là đến khi bạn rốt cuộc hiểu ra thì phát hiện mảnh bom đó nháy mắt xuyên thủng tim bạn, xé rách mạch máu bạn, làm bạn đau đớn, tuyệt vọng, rồi lại không thể nào cứu chữa, đó là một cú shock trí mạng hơn cả nỗi đau dài lâu."

Tiếng khóc đè nén của Baker phu nhân từ trong loa truyền tới: "Đúng vậy, đúng vậy, chính là giống như cô hình dung vậy. Quả bom vẫn luôn treo trên đỉnh đầu Gina, thẳng đến ngày hôm đó đã nổ tung. Con bé căn bản không có cách nào đối mặt nên đã sụp đổ. Thượng Đế, đứa con đáng thương của tôi, vậy mà tôi không hay biết gì cả..."

Tống Ôn Noãn nhận lấy khăn tay thám tử tư đưa qua, vừa lau nước mắt vừa dùng giọng mũi đặc nghẹt hỏi: "Vậy ông bà dự định làm thế nào? Là báo cảnh sát hay là..."

Tâm tình của Baker phu nhân đột nhiên trở nên kích động: "Đương nhiên là phải báo cảnh sát rồi, lẽ nào chúng ta còn lựa chọn khác sao?"

"Nhưng Gina vừa tự sát một lần vào ba tháng trước."

"Tôi biết, tôi đương nhiên biết. Hiện giờ đã là tình huống bết bát nhất rồi, còn có gì tệ hơn được nữa chứ? Ah, có, đó chính là Gina của tôi chết đi mà hung thủ đã tổn thương con bé vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, tuyệt đối không! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, Tống tiểu thư, thực tế thì tôi gọi điện tới chính vì muốn xin cô giúp đỡ, cảnh sát ở ngay bên cạnh, để ông ấy nói chuyện với cô."

Bên kia nhanh chóng đổi thành một giọng nam nghiêm nghị: "Alo, Tống tiểu thư đúng không? Tôi là Will Bucott, sĩ quan cục điều tra liên bang, nếu cô không tin, chúng ta có thể gọi video, tôi sẽ cho cô xem giấy chứng nhận."

Tống Ôn Noãn vội vàng xua tay: "Không cần, chúng ta cứ nói chuyện như vầy đi. Mọi người cần tôi làm thế nào?" Cô quả thực không thể tin được cha mẹ Gina chỉ vừa biết tin đã nhanh chóng chọn báo cảnh sát như vậy, mà cô giày vò suốt cả đêm là vì cái gì chứ?

Trong lúc hốt hoảng, cô nhớ tới những lời Phạn Già La đã nói.

"Lấy được nó là đủ rồi."

"Tôi dự cảm được, nó là mũi tên trí mạng."

Thì ra nó thật sự là mũi tên trí mạng, một kích tất trúng! Phạn Già La chưa bao giờ đoán sai, như vậy có phải cũng chứng minh cô không sai không? Tống Ôn Noãn lấy lại bình tĩnh, cố gắng lắng nghe bên kia nói chuyện.

Cảnh sát Bucott thận trong nói: "Tống tiểu thư, theo chúng tôi điều tra, lúc du học ở Mỹ Du Vân Thiên từng lấy danh nghĩa từ thiện mở một lớp dạy vẽ nhi đồng miễn phí, mà Gina chính là bị xâm hại vào lúc đó. Hắn ta học năm năm, lớp học này cũng mở năm năm, số lượng đứa bé được nhận vào vẫn chưa thống kê được, nhưng chắc chắn là không ít. Chúng tôi có lý do tin tưởng, người bị hại giống như Gina cũng không ít. Bởi vì vụ án liên quan quá lớn, FBI chúng tôi đã tiếp nhận vụ án này, nhưng khó khăn lớn nhất hiện giờ là--- Du Vân Thiên hiện giờ đang ở nước Hoa, chúng tôi không tiện bắt hắn, nếu để tin tức lộ ra ngoài, chúng tôi sợ hắn sẽ trốn tới các quốc gia khác. Vì thế Tống tiểu thư, chúng tôi gọi điện tới vì muốn hỏi xem, cô có cách nào để hắn rời khỏi nước Hoa, bay qua nước Mỹ hay không?"

Tống Ôn Noãn không chút nghĩ ngợi đáp ứng: "Được, tôi sẽ làm hắn tới nước Mỹ."

"Vâng, cám ơn Tống tiểu thư phối hợp. Bức họa đó có thể nhờ cô chuyển qua đây không? Đó là chứng cứ quan trọng."

Tống Ôn Noãn kiên định nói: "Tôi sẽ tự mình đưa qua, gửi vận chuyển không đảm bảo lắm."

"Nếu là vậy thì thật sự tốt quá. Bên chúng tôi sẽ giải quyết tất cả thủ tục du lịch giúp cô. Thượng Đế sẽ phù hộ cô, Tống tiểu thư, cám ơn cô!" Will Bucott trả điện thoại lại cho Baker phu nhân, bà không ngừng cảm kích nói cám ơn, âm thanh của Baker tiên sinh cũng truyền tới, khóc lóc nói: "Thượng Đế phù hộ cho cô."

Đối với bọn họ mà nói, đó chính là lời chúc phúc tốt nhất.

Sau khi cúp điện thoại, Tống Ôn Noãn lập tức đóng gói bức tranh, mà thám tử tư cũng dựa theo chỉ dẫn của FBI, chọn ngày mua vé máy bay. Trước khi tới sân bay, Tống Ôn Noãn nhận được điện thoại của anh họ, hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, biết Gina đã liên tục tự sát năm lần liền ôn hòa nói: "Tôi đi cùng bọn em, tôi có thể điều trị tâm lý cho cô bé."

"Thật ạ?" Vành mắt Tống Ôn Noãn nháy mắt đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: "Anh họ, anh đi cùng mới thật sự là cứu rỗi. So với em, cha mẹ Gina sẽ càng vui mừng hơn khi gặp anh. Thật tốt quá! Đêm qua em cứ cho rằng đã không còn đường cứu nữa rồi, nhưng sáng sớm hôm nay em mới biết, có thể cứu chữa, thế giới này vẫn còn có thể cứu! Bây giờ em sẽ giúp anh đặt vé máy bay, chúng ta gặp ở sân bay."

Cúp cuộc điện thoại này, thật lâu sau mà tâm tư Tống Ôn Noãn vẫn thực khó bình ổn, cuối cùng dùng đôi tay run run gọi một dãy số, nghẹn ngào nói: "Phạn lão sư, tôi làm xong rồi, hiện giờ đang chuẩn bị bay qua Mỹ."

"Ừm, chúc cô lên đường bình an."

Âm thanh ôn nhu của thanh niên chính là liều thuốc an ủi tốt nhất, nháy mắt hâm nóng trái tim tĩnh mịch nhiều lần rơi vào bế tắc lạnh lẽo của Tống Ôn Noãn. Cô cố nén nước mắt nói: "Vì sao bọn họ lại chọn im lặng không nói? Vì sao không muốn ra mặt đòi lại công lý cho con mình? Rốt cuộc là tôi sai hay bọn họ sai?" Vấn đề này giống như một cái gai làm cô nghẹn trong cổ họng cô.

Phạn Già La bình tĩnh nói: "Không ai sai cả, chỉ là tư tưởng cùng tập tục khác biệt mà thôi. Xã hội của chúng ta không đủ bao dung nên im lặng sẽ làm đứa bé được bảo vệ tốt hơn; còn bên kia là xã hội mở, đứng ra chống lại mới là xu hướng tư tưởng chủ yếu. Điểm xuất phát của cả hai bên đều là vì đứa nhỏ, không thể nói ai đúng ai sai."

"Tôi biết, cho nên tôi lại càng cảm thấy bi ai hơn. Tôi thật sự quá khó tiếp thu. Tôi hi vọng có thể thay đổi xã hội này, nhưng trải qua một đêm cố gắng tôi mới hiểu được, mình không làm được, sức mạnh của một người là quá nhỏ yếu!"

"Không, cô sai rồi." Phạn Già La cười khẽ: "Sức mạnh của một người không hề nhỏ yếu, khi cô làm mình trở nên càng bao dung hơn, càng ôn hòa hơn, càng độ lượng hơn, thế giới này lại có thêm một phần bao dung, ôn hòa và độ lượng. Lúc cô làm mình trở nên tốt hơn, thế giới này cũng đang trở nên tốt hơn, bởi vì cô chính là một phần của nó. Khi cô truyền đạt lòng tin này ra ngoài, làm càng nhiều người trở nên tốt hơn, thế giới này cũng sẽ thay đổi. Hiện giờ, cô còn cảm thấy cố gắng của mình không đáng nhắc tới nữa không?"

Tống Ôn Noãn vô thức rơi nước mắt đầy mặt, liều mạng lắc đầu: "Không, sẽ không, cậu nói đúng, làm tốt chính mình chính là đang thay đổi thế giới, tôi hiểu rồi. Phạn lão sư, cám ơn cậu!"

"Không cần cám ơn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô tôi đã biết cô là một người dũng cảm, bởi vì linh hồn của cô đang phát sáng."

Tống Ôn Noãn khàn giọng bật cười. Chỉ một câu khẳng định này thôi, tất cả thống khổ, thất bại, hoài nghi và phủ nhận mà cô phải chịu suốt một buổi tối đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Sau khi cúp điện thoại, nội tâm của cô đã tràn đầy dũng khí, mở danh bạ, bấm vào dãy số mà cô vốn không còn mặt mũi liên hệ.

Đầu bên kia tựa hồ không muốn nói chuyện với cô, lại sợ nếu không quản cô sẽ làm xằng làm bậy, sau nhiều lần do dự mới chịu nghe máy, cực kỳ mất kiên nhẫn hỏi: "Sao?"

"Anh cả, anh có còn nhớ câu nói mà ông nội để lại cho chúng ta trước khi mất không?"

Anh cả Tống gia trầm mặc.

Tống Ôn Noãn lại nói: "Ông nói: Các con phải nhớ kỹ, các con muốn thu gặt được bao nhiêu thành công ở tương lai thì phải chuẩn bị bấy nhiêu dũng khí. Không quản đối mặt với gian nan trắc trở gì, các con cũng phải dũng cảm đón nhận, bởi vì các con là con cháu họ Tống. Anh cả, những lời này em ghi nhớ từ nhỏ tới lớn, không có một phút một giây nào quên đi. Anh muốn Ny Ny đứng trên vũ đài thế giới, anh biết thứ đầu tiên con bé cần phải có là gì không? Không phải trốn tránh, không bảo bảo vệ vẹn toàn, mà là một sống lưng thẳng tắp và đôi chân cho dù bị đè ép cũng thà gãy chứ không cong. Anh cả, lúc anh lựa chọn thoái lui, anh có hỏi qua ý kiến của Ny Ny không? Con bé ở trên sân khấu xoay gãy ngón chân cũng cắn răng bắt kịp nhịp điệu, anh cho rằng con bé yếu đuối như vậy sao?"

Tống Ôn Noãn tăng nhanh giọng điệu nói: "Anh cả, nếu anh muốn làm điều gì đó vì Ny Ny, vậy hãy ép Du Vân Thiên bay tới nước Mỹ đi, em cam đoan sẽ không làm chuyện gì dư thừa. Còn nữa, thay em nói xin lỗi Ny Ny, em đã không bảo vệ tốt con bé."

"Hết chưa? Hết thì tôi cúp." Anh cả Tống gia dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện này.

Cầm chiếc di động đang dần nguội lạnh, Tống Ôn Noãn đau khổ không có lời lẽ nào diễn tả được. Khi cô liều mạng chiến đấu vì người nhà của mình, đổi lại chỉ có sự lạnh lùng và hiểu nhầm của họ, cảm giác này nếu không tự thể nghiệm, bạn vĩnh viễn không thể hiểu được độ giày vò của nó.

[end 80]

[81] Linh Môi - Cô Bé Trưởng Thành Thành Một Gốc Đại Thụ

****

Anh cả Tống gia cắt đứt điện thoại của em gái xong liền đi tới gõ cửa phòng con gái, làm bộ lơ đãng hỏi: "Ny Ny, con nói xem ba ba nên xử lý chuyện chú Du thế nào?"

Ny Ny theo bản năng phản bác: "Hắn không phải chú Du, hắn là người xấu."

"Đúng đúng đúng, hắn là người xấu, con nói xem ba ba nên làm thế nào?"

"Đương nhiên là báo cảnh sát ạ! Không phải ba ba vẫn luôn dạy con nếu gặp người xấu phải báo cảnh sát sao?"

"Nhưng sau khi báo cảnh sát thì sao? Chú cảnh sát sẽ tới hỏi con về những chuyện trước kia, còn có thể sẽ bảo con ra làm chứng, con không sợ à?"

Ny Ny không để ý lắc đầu: "Không sợ, nếu ngay cả dũng khí đối mặt với kẻ xấu mà con cũng không có, sau này làm sao con đối mặt với trăm ngàn khán giả được chứ?"

Anh cả Tống gia bị con gái hỏi, trầm mặc một hồi mới khàn khàn mở miệng: "Nhưng con phải hiểu, nếu con báo cảnh sát và ra tòa làm chứng, mọi người sẽ biết con đã gặp phải chuyện không tốt, bọn họ sẽ không thích con, con cũng không còn nhiều khán giả như bây giờ nữa."

Ny Ny khó hiểu hỏi: "Ba ba, là con đã làm sai gì sao? Con không nên báo cảnh sát bắt người xấu ạ?"

Anh cả Tống gia vội vàng phủ nhận: "Không không không, con không sai, từ đầu tới cuối con không hề sai!"

Ny Ny lại càng hoang mang hơn: "Nếu con không sai, vì sao khán giả lại không thích con? Như vậy thật không có đạo lý."

Anh cả Tống gia bị con gái hỏi tới túa mồ hôi, rù rì nói: "Đúng vậy, như vậy thật vô lý, nhưng trên đời này, người chịu nói đạo lý rất ít, phần lớn đều là không chịu nói lý như vậy, con hiểu không?"

Ny Ny chăm chú suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Con hiểu rồi, vô lý nhất định là sai, cho nên bọn họ không thích thì cứ không thích đi ạ, con không sao cả, bởi vì con cũng không thích bọn họ. Con có thể khiêu vũ cho mình xem, cho người yêu thích con xem, như vậy con mới vui vẻ. Ba ba, ba ba thấy con nói có đúng không ạ?"

Nội tâm anh cả Tống gia hỗn loạn, anh có cả ngàn vạn lý do để phản bác Tống Ôn Noãn nhưng lại không thể phủ nhận câu nào của con gái. Bởi vì những đạo lý mà con bé nói quá hiển nhiên, quá dễ hiểu, không cần suy nghĩ cùng biện chứng cũng có được kết luận chính xác. Cho dù lúc bé người lớn vẫn luôn truyền dạy đạo lý này vào đầu bọn họ, nhưng lúc thực hành thì bọn họ vẫn luôn chọn hướng ngược lại.

Bọn họ không biết cách làm và ý nghĩ của mình ở trong mắt đứa nhỏ nực cười lại hoang đường biết bao nhiêu. Ánh mắt cùng kiến thức của bọn họ không phải ngày càng rộng lớn hơn, mà là ngày càng chật hẹp, ngay cả một đứa bé cũng không bằng! Cái gọi là đừng quên đi cái tâm ban đầu, ai có thể làm được chứ? Có lẽ chỉ có những đứa trẻ thơ nội tâm vẫn còn thuần khiết đi?

Lúc này, anh cả Tống gia đã từ từ ý thức được điểm này nên không thể không nói lảng sang chuyện khác: "Ny Ny, cô nhờ ba ba chuyển lời xin lỗi con, bởi vì cô không bảo vệ tốt cho con. Chuyện xảy ra hôm nay, con hãy quên hết đi."

Ny Ny nhíu mày hỏi: "Sao cô lại xin lỗi con ạ? Trước đây cô vẫn luôn dặn con, nói con nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, trong tình huống không có gia trưởng đồng ý và giám sát, tuyệt đối không được cho phép nam giới cởi quần áo hay đụng chạm vào cơ thể. Con vẫn luôn nghe theo lời cô, con đã bảo vệ được chính mình, sao cô lại phải xin lỗi con ạ?"

Anh cả Tống gia bị vấn đề này đánh trúng linh hồn, trố mắt một hồi mới gian nan mở miệng: "Bởi vì bảo vệ con là trách nhiệm của cô, đồng thời cũng là trách nhiệm của ba mẹ. Lúc con gặp nguy hiểm, chúng ta không thể ở bên cạnh con, là chúng ta có lỗi với con."

Ny Ny vội vàng xua tay, an ủi: "Không không không, ba mẹ không sai, cô cũng không sai. Con rồi sẽ trưởng thành, mọi người không có khả năng vẫn luôn bảo vệ con, con phải học được cách tự bảo vệ mình. Thật ra ngày hôm nay con không sợ chút nào cả, con còn cảm thấy thực kiêu ngạo, bởi vì con không bị người xấu lừa. Ba ba, có phải con rất lợi hại không? Sau này con sẽ càng lợi hại hơn nữa, mọi người không cần lo lắng cho con."

Tuy Ny Ny vẫn còn nhỏ nhưng đã hiểu được tâm tình của cha mẹ, cũng hiểu được ẩn sau những nghi vấn mờ mịt này là tội ác gì. Bé không phải người nhát gan, vừa vặn ngược lại, trong quá trình luyện tập vũ đạo gian khổ, cô bé đã sớm học được kiên cường cùng dũng cảm.

Nhìn nụ cười rực rỡ cùng ánh mắt trong suốt của con gái, trong lòng anh cả Tống gia dâng lên sự kiêu ngạo khó có thể diễn tả. Đây chính là con gái của anh, bền bỉ như vậy, rạng ngời như vậy, hiểu chuyện như vậy. Bởi vì công việc nên kỳ thực anh và vợ không có nhiều thời gian làm bạn với đứa bé này, con bé vẫn luôn lớn cùng cô mình, thời gian Tống Ôn Noãn chăm sóc con bé còn nhiều hơn bậc cha mẹ thiếu trách nhiệm bọn họ.

Cũng vì vậy, con bé tuy còn nhỏ nhưng đã bị nhiễm bản tính không sợ hãi cùng kiên cường quả quyết của cô mình. Lúc những đứa bé khác sẽ vì gặp chuyện đáng sợ mà gào khóc, thậm chí là liên tục mơ thấy ác mộng, con bé lại có thể dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ mình. Con bé biết nên làm sao bảo vệ mình, vừa vặn cũng là phẩm chất cần thiết nhất cho các bé gái ở độ tuổi này.

Tống Ôn Noãn không hề bỏ mặc không quan tâm con bé, ngược lại, cô đã cố gắng rất nhiều, vì thế con bé mới trưởng thành khỏe mạnh, tích cực hướng tới trước. Bộ rễ của con bé bấu chặt vào mặt đất, cho dù là giông bão cũng không thể nào tổn thương được cành lá non mềm của con bé.

Thử hỏi coi có cha mẹ nào không tự hào khi có đứa con như vậy? Tống Ôn Noãn nói rằng con gái của anh phải có sống lưng thẳng tắp và đôi chân cho dù bị đè ép cũng thà gãy chứ không cong mới có thể đứng vững trên vũ đài thế giới, nhưng thực tế Tống Ôn Noãn đã sớm trao món quà quý giá này cho con gái anh.

Nghĩ tới đây, tất cả oán giận cùng hiểu lầm với em gái đều tan biến, thay vào đó là cảm kích cùng xấu hổ vô tận. Anh không nên nói nặng lời với em gái như vậy, ngay từ khi bắt đầu anh đã sai rồi!

Tống phu nhân đã đứng ở cửa rất lâu chậm rãi đi tới, giọng nói khàn khàn: "Chồng à, kỳ thực chúng ta phải cám ơn Noãn Noãn, em ấy đã giáo dục con gái chúng ta rất tốt. Hôm nay chúng ta đã sai rồi, con cái giống như một tờ giấy trắng, chúng ta vẽ cái gì chúng sẽ biến thành cái đó. Chúng ta nói cho chúng biết sau khi bị thương phải giấu vết thương đi, chúng sẽ cho rằng mình đáng xấu hổ, mình sai, dẫn tới tự ti hèn nhát; chúng ta nói với chúng không nên phản kháng, phải chờ chúng ta tới cứu, chúng sẽ vĩnh viễn yếu đuối như vậy, cuối cùng sẽ mất đi năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng mà chúng ta có thể bảo vệ chúng được bao lâu chứ?"

Tống phu nhân ôm chặt con gái, nước mắt rưng rưng nói: "Ny Ny, hôm nay con làm rất đúng, gặp phải người xấu phải báo cảnh sát, không thể im lặng. Bị tổn thương con phải học cách phản kháng, không thể trốn tránh. Con không sai, con đúng. Không nên chờ mong người khác tới bảo vệ, con phải học được cách tự bảo vệ mình. Ny Ny, con đã làm rất tốt, ba mẹ rất tự hào về con!"

Lúc này Tống Bối Ny mới hoàn toàn thoát ra khỏi hoang mang, cô bé mỉm cười thật xán lạn: "Vậy ba mẹ đừng trách cô nha?" Cô bé nhỏ giọng năn nỉ.

"Ừ, không chỉ không trách, ba mẹ còn phải cám ơn cô con. Cha mẹ sẽ lập tức gọi điện xin lỗi cô con." Tống phu nhân nghiêm túc cam đoan với con gái.

Mỗi lời nói mỗi hành động của cha mẹ chính là bài học đầu tiên của đứa nhỏ, bọn họ giống như một chiếc gương, có thể chiếu ra dáng dấp tương lai của đứa nhỏ. Cha mẹ dũng cảm, đứa con cũng sẽ thẳng tiến không lùi; cha mẹ tiến bộ, đứa con sẽ đầy chí tiến thủ; cha mẹ gieo hạt giống tốt cho đứa con, trong lòng chúng sẽ nở ra đóa hoa xinh đẹp, cho nên ngàn vạn lần đừng xem nhẹ chính mình mà tạo thành ảnh hưởng cho đứa nhỏ.

Tống tiên sinh cùng Tống phu nhân cảm thấy thực may mắn khi mình không làm mẫu sai lầm, không bóp chết lòng dũng cảm cùng quả quyết của con gái; không dập tắt đốm lửa nhỏ bé nhưng tương lai có thể tỏa sáng vạn trượng trong linh hồn con bé. Con bé có can đảm đối mặt với thất bại hôm nay thì sẽ có can đảm đối mặt với khó khăn trong tương lai.

Anh cả Tống gia nhanh chóng rời khỏi phòng con gái, gọi điện thoại cho Du lão, bảo ông phải lập tức đưa đứa cháu trai nhà mình tới nước Mỹ, bằng không Tống gia sẽ tiến hành xử trí. Thế lực Du gia không thể so với Tống gia, tự nhiên chỉ có thể đồng ý, huống chi đưa Du Vân Thiên ra nước ngoài tránh né sóng gió vốn là kế hoạch của bọn họ.

Sau khi cúp máy, anh thở dài nói với vợ: "Lúc Du Vân Thiên ra tòa, chúng ta hãy dẫn con gái qua Mỹ tham dự, để con bé khắc sâu hơn lòng dũng cảm và quan niệm phản kháng. Con bé quá chói mắt, nó cần phải học được cách bảo vệ chính mình."

"Đúng vậy, anh nói đúng, trước kia chúng ta đã sai rồi. Chúng ta làm cha mẹ mà còn thua kém cả cô của nó!" Tống phu nhân vừa gật đầu vừa lau nước mắt. Trước đó, cô và chồng chưa từng cân nhắc tới vấn đề sau khi con gái rời khỏi sự bảo vệ của bọn họ thì nên làm gì. Chỉ cần nghĩ tới bọn họ dưỡng con bé thành đóa hoa trong nhà kính, sau khi bị đẩy ra ngoài thế giới đầy bão tố con bé sẽ dễ dàng bị bẻ gãy, bọn họ liền hoảng sợ không thôi.

Giờ phút này, bọn họ rõ ràng ý thức được--- con gái phải trưởng thành thành một gốc cây cao lớn kiên cường, bằng không cho dù bước lên vũ đài cũng không thể đi được bao xa.

...

Tống Ôn Noãn cùng thám tử tư tiên sinh đang ngồi trong phòng chờ máy bay, sau khi hội hợp với anh họ, tinh thần của cô tựa hồ đã khá hơn một chút nhưng vẫn rầu rĩ không vui. Trước khi lên máy bay, cô lấy di động ra xem một chút, vốn không có chút chờ mong lại phát hiện anh cả gửi cho mình một tin wechat thật dài.

Một chữ cũng không sót thuật lại cuộc nói chuyện của mình và con gái, sau đó thành khẩn viết: [Noãn Noãn, chỉ cần nghĩ tới con gái lớn lên ngày càng giống như em, cho dù bị va chạm cũng không hề sợ hãi, mặc dù lỗ mãng nhưng cũng dũng cảm gánh vác trách nhiệm; cho dù tổn thương cũng biết phản kích; mặc dù phải khóc vô số lần nhưng vẫn duy trì được dũng cảm và kiên cường, an thật sự rất cao hứng. Con bé trưởng thành như vậy làm anh đỡ phải lo lắng cùng lo nghĩ biết bao nhiêu? Lúc anh bận rộn lo cho công việc, em đã dạy dỗ con bé trở thành người xuất sắc như vậy, bọn anh muốn con bé trở thành đóa hoa, mà em lại biến con bé thành một cây đại thụ. Mỗi một người thành công đều có bí quyết của mình, nhưng lòng kiên nghị là không thể thiếu. Anh phải thừa nhận là bậc cha mẹ bọn anh đã sai rồi, mà em đã đúng. Chuyện em nhờ, anh đã làm rồi. Noãn Noãn, người nên nói xin lỗi là anh, không phải em. Nghe nói em đang chuẩn bị qua Mỹ, chờ em trở về, anh sẽ đích thân xin lỗi em. Noãn Noãn, anh cả rất kiêu ngạo vì những gì mà em đã làm.]

Nhìn thấy câu cuối cùng, Tống Ôn Noãn vốn đang cố gắng kiềm chế rốt cuộc vỡ vụn. Cô ngồi xổm xuống đất, áp mặt vào điện thoại, òa khóc hệt như một đứa bé chịu ủy khuất, khóc xong rồi lại cười, làm người xung quanh ù ù cạc cạc không hiểu gì. Sao lại vừa khóc vừa cười thế kia? Người chồng tỷ phú ngoại tình bị xe tông chết trên đường hú hí với tiểu tam à?

Tống Duệ vỗ nhẹ đầu Tống Ôn Noãn, bất đắc dĩ nói: "Đừng khóc, nước mũi phè ra thành bong bóng rồi kìa."

Tống Ôn Noãn trợn mắt, bong bóng nước mũi bụp một tiếng vỡ ra.

Thám tử tư vội vàng quay đầu đi, cố nhịn cười.

...

Sau khi Tống Ôn Noãn tới Mỹ hai ngày, Du Vân Thiên cũng bay qua Mỹ, vừa mới xuống máy bay đã bị cục điều tra liên bang mang đi, đối mặt với hơn hai mươi bảy án phạt, thời hạn thi hành án cao tới hơn một trăm năm năm, đồng thời báo chí nước ngoài không được phép đưa tin, truyền thông ở quốc nội thì không có được tin tức xác thực.

Trong nhà tù ở Mỹ, ấu dâm là tội ác bị khinh bỉ cùng chèn ép nhất, vì thế Du Vân Thiên chỉ mới vào không được mấy ngày đã bị đánh trọng thương, cánh tay phải mưu sinh bị gãy vỡ nát, từ nay về sau không thể cầm nổi bút vẽ nữa. Vì thế mà hắn chịu đả kích quá lớn, thời gian nằm viện tinh thần cũng bắt đầu có chút không bình thường, mà những gia đình từng bị hắn xâm hại lại cùng thờ phào một hơi. Không có bàn tay tội ác kia, hắn sẽ không thể gây thương tổn cho những đứa bé nữa.

Tống Ôn Noãn trước khi về nước liền đặc biệt tới bệnh viện thăm Du Vân Thiên, nhìn thấy đối phương bị còng trên đường bệnh gào thét như phát điên, cô rốt cuộc cũng phun ra ngụm uất khí tích tụ trong lòng, mà Gina được Tống Duệ trị liệu tâm lý đã bắt đầu có chuyển biến tốt.

Mọi người đều biết, Tống Duệ là một trong những nhà tâm lý học tốt nhất thế giới, anh có liệu pháp chữa trị tâm lý dành riêng cho những bệnh nhân có khuynh hướng tự sát mạnh mẽ. Thấy anh tới, cha mẹ Gina quả nhiên cực lỳ vui sướng, lúc ở sân bay vừa thấy mặt đã mừng tới mức nhảy lên hét chói tai.

Trải qua chuyện này, Tống Ôn Noãn cũng hiểu về vị anh họ này hơn một chút, anh cũng giống như Phạn Già La, đều là sự tồn tại có thể chiếu sáng cả thế giới.

Chờ trong phòng đợi máy bay, Tống Duệ dùng khăn khử trùng nhiều lần chà lau tay mình, lúc tạm biệt cha mẹ Gina cùng các vị cảnh sát liên bang liên tiếp bắt tay làm anh rất khó chịu.

Tống Ôn Noãn mở điện thoại, cười híp mắt nói: "Đêm qua số đầu tiên của Thế Giới Kỳ Nhân đã được phát sóng trên mạng rồi, anh họ, anh không xem khán giả bình luận à?"

Tống Duệ lập tức bỏ qua vấn đề đấu tranh với chứng bệnh khiết phích, yên lặng lấy điện thoại ra.

Quả nhiên, người xem thật sự rất nhiều, tỷ lệ người xem sau phi phát sóng nửa tiếng bắt đầu bùng nổ, khán giả tin tưởng Phạn Già La thật sự là nhà ngoại cảm rất ít, dù sao bài post Meteor Street Mã Nông vạch trần cậu là tên lừa gạt đã sớm ăn sâu vào lòng mọi người, nhưng nó không hề trở ngại với việc khán giả tới liếm nhan Phạn Già La.

Sau vài tháng xa cách, ngũ quan của cậu không thay đổi nhưng quanh người lại tăng thêm quầng sáng thần bí cùng cao quý, mặc dù ngồi trong góc cách xa đám người nhưng vẫn có thể hút tất cả ánh mắt, vì thế cho dù biết rõ cậu không có năng lực ngoại cảm nhưng khán giả vẫn khoan dung nói: [Chỉ cần cậu ấy nguyện ý giả trang, chúng ta sẽ nguyện ý xem, một người muốn đánh một người chịu đánh, không có gì hay ho để phun! Nói đi nói lại thì dáng vẻ giả trang của cậu ta thật sự quá đỉnh, ngay cả kịch bản huyền huyễn cũng không dám viết như vậy, chúng ta chỉ có thể quỳ bái nhà biên kịch của tổ chương trình mà thôi!]

Tống Ôn Noãn suýt chút nữa đã bị chọc tức tới phì cười, nhưng lại không có cách nào giải thích thay Phạn Già La.

Đương nhiên cũng có người đưa ra nghi vấn chân thực với chương trình, yêu cầu tổ chương trình chuyển thành phương thức phát sóng trực tiếp để lấy lòng tin của khán giả nhưng đã bị nhân viên quản lý trực tiếp xóa bỏ. Cấp trên sớm đã nói rõ, muốn quay thế nào cứ quay thế ấy, không cần sợ xét duyệt, nhưng phương thức phát hình không thể thay đổi, bởi vì nếu đổi thì khán giả sẽ tin, dư luận sẽ khó khống chế. Phát sóng thế này là tốt nhất, người tin tự nhiên sẽ tin, người không tin có nói gì cũng không tin, như vậy ngoại giới sẽ sóng yên gió lặng.

Tống Ôn Noãn xem khu bình luận về Phạn Già La, thấy những lời mắng chửi là tên lừa đảo liền nhíu mày, thấy gọi đại sư thì mỉm cười, cho đến khi một bình luận đập vào mắt--- [Sao suốt chương trình Tống tiến sĩ chỉ nhìn chằm chằm chằm Phạn Già La vậy, vừa giúp cậu ta lấp liếm lại giúp cậu ta thổi rắm cầu vồng*, còn trộm hình cậu ta? Yêu yêu yêu, CP này tui gặm nha!] [từ mạng, nghĩa bóng là ca ngợi thần tượng, nghĩa đen là cho dù thần tượng có đánh rắm cũng đẹp]

"Phụt!" Tống Ôn Noãn cười phá lên, sau đó nhớ lại ông anh họ nhà mình quả thực mở miệng ngậm miệng vẫn luôn dành những từ ngữ cực kỳ ca ngợi cho Phạn Già La, gì mà không cùng trình độ, gì mà không thể đánh đồng, gì mà sự tồn tại không thể nào hiểu được... thổi rắm cầu vồng? Giờ nghĩ lại thì quả thực là vậy!

[end 81]


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info